Sau năm ngày giúp sức với Chỉ Nhược, Vô Kỵ đã hoàn toàn trục
xuất hết hơi tàn độc Nhuyễn Cân Tán trong người nàng rồi.
Trong năm ngày đó, hai người làm tình với nhau đủ nằm lần.
Làm sao mà không cho được? Có là thánh mới nhịn nổi, không
nứng lên, sau khi cả buổi, người chàng và nàng đều phải dính
sát vào nhau, da chạm da, thịt liền thịt, ôm nhau không rời.
Vì thế mà mỗi ngày sau màn vận công tiếp khí là tới màn hành
công khoái lạc liền, không thể thiếu được. Mà mỗi trận làm
tình là một màn truy hoan cuồng nhiệt, kéo dài tới lúc chàng
và nàng đều hoàn toàn thỏa mãn tới mức tận cùng mới thôi. Do
đó, miếng đất nhỏ ở giữa mặt biển này tự dưng trở thành một
hải đảo thần tiên, một thiên đường hạ giới đối với hai người.
Ngày cuối cùng, sau một cơn giao hoan mê tơi, chàng và nàng
trần truồng nằm ôm nhau mà thở. Vô Kỵ cười nói với Chỉ Nhược:
- Võ công phái Nga Mi của em quả thật là độc đáo. Anh chữa
cho em thì mới biết ra phép dưỡng công của em thật là tinh
kì. Nó thâm hậu không kém Cửu Dương thần công của anh. Nếu
em siêng năng luyện tập thì chắc chắn em sẽ là một cao thủ
mạnh nhất trên võ lâm giang hồ. Anh chắc cũng còn thua.
Chỉ Nhược nghe khen thì vừa sung sướng, vừa thẹn thùng, úp
mặt vào cái ngực nở nang của chàng:
- Đại ca nói quá thôi. Em làm sao mà bằng anh được, nói chi
hơn. Em chỉ mong được như phân nửa của anh là em mãn nguyện,
không phụ tâm ý của sư phụ em là được rồi.
Vô Kỵ lắc đầu, xiết lấy bờ vai trần của nàng mà nói:
- Không đâu, anh biết mà. Khí công của em tuy âm nhu mà lại
mạnh bạo không kém cái thuần dương của Cửu Dương chân khí
của anh. Cứ như vầy thì chẳng mấy chốc em sẽ ngang anh, mà
không chừng còn vượt hơn anh nũa kìa. Chắc chắn là hơn cả
Diệt Tuyệt sư thái, sư phụ của em rồi đó.
Rồi chàng gãi đầu mà nói:
- Mà lạ thật, âm công của em và dương công của anh tưởng là
đối nghịch, khắc phục lẫn nhau mà thật ra lại là tương xứng,
tăng bổ cho nhau. Anh không sao hiểu được.
Chỉ Nhược nghe chàng nói thì mỉm cười, không nói gì. Nàng
chỉ đưa tay vít đầu chàng tới mà đưa lưỡi vào miệng chàng,
hôn chàng một cái thật dài. Vô Kỵ bèn xoay người nằm úp trên
người nàng, vừa nút lưỡi nàng, vừa đưa tay xuống hướng dẫn
con cu vẫn còn cương cứng của mình vào con chim đang còn ướt
nhẹp khí yêu đương của nàng. Hai thần hình lõa thể lại dính
vào nhau, nằm chồng lên nhau. Chàng và nàng lại làm tình với
nhau một lần nữa...
Hôm sau, mọi người ra sức đốn cây, cắt vỏ để xây bè, bện
thừng hầu trở về lục địa.
Một buổi sáng, Vô Kỵ dậy sớm rồi rủ Tạ Tốn lên rừng đốn cây.
Chàng thấy Tạ Tốn vẫn còn nằm ngủ, hơi thở nặng nề thì chàng
nghĩ:
- “Nghĩa phụ tuổi đã cao, sức đã yếu, thôi để người ở lại
nghỉ mệt hôm nay.”
Chỉ Nhược thấy Vô Kỵ ra đi một mình thì nàng nói:
- Để em đi cùng với đại ca.
Nhưng Vô Kỵ đã khoác tay:
- Em ở lai săn sóc cho nghĩa phụ đi. Hôm nay hình như ông bị
mệt đó.
Nói xong, chàng bèn đi luôn. Chỉ Nhược dọn dẹp nơi ăn chốn ở
chung quanh xong thì nàng bước tới chỗ Tạ Tốn nằm. Thấy ông
vẫn còn nằm khèo, quay lưng lại, người run run thì nàng lo
lắng đưa tay lay người ông dậy.
Bất ngờ Tạ Tốn xoay người ra, rồi vươn tay nắm luôn tay nàng.
Mặt ông đỏ ké, hơi thở phì phò, trông như một người điên dại,
khiến nàng thấy thế mà kinh hoàng. Tạ Tốn nhe răng cười:
- Khà... Khà... Khà...
Thì ra mấy ngày hôm nay Tạ Tốn bị dồn nén quá nhiều bởi
những màn làm tình của Vô Kỵ và Chỉ Nhược rồi. Không có lần
nào hai người ân ái, đụ đéo với nhau mà Tạ Tốn lại không
biết cả. Trên hải đảo nhỏ hẹp này, làm sao mà giữ những
chuyện riêng tư như thế bí mật mãi cho được? Nhất là mỗi khi
âu yếm, cả Vô Kỵ lẫn Chỉ Nhược đều làm dữ dội, tận tình quá,
khiến Tạ Tốn càng nghe thì càng dâm nứng, cứ tưởng nhớ tới
lúc xưa trên Băng Hỏa đảo, hễ mỗi lần nổi điên lên là có một
Hân Tố Tố trẻ trung, kiều diễm sẵn ngay đó để thỏa mãn cơn
dâm tình. Tuy bị mù, nhưng nghe qua tiếng nói oanh vàng, hửi
thấy mùi thơm da thịt của Chỉ Nhược là Tạ Tốn cũng biết ngay
nàng là một giai nhân sắc nước hương trời. Gái quá đẹp mà
lại thật đa tình, cũng y hệt như Tố Tố, vợ của Trương Thúy
Sơn, mẹ của Vô Kỵ vậy. Cứ tưởng tượng trong đầu óc như thế
là Tạ Tốn càng rậm rật, chỉ muốn lên cơn điên. Cho đến ngày
hôm nay...
Chỉ Nhược thấy người ngợm của Tạ Tốn co giật từng hồi, mặt
mày khờ dại đi, thì nàng nhớ ngay tới cảnh ông nổi khùng
trên chiếc thuyền nhỏ lúc trước. Nàng hoảng hốt dằng tay ra
nhưng Tạ Tốn giữ chặt quá, không thoát được. Ngay lúc đó, Tạ
Tốn đưa bàn tay kia ra mà chộp vào ngực nàng. Chỉ Nhược la
lên một tiếng thì nàng đã bị ông ta ôm chặt luôn vào lòng,
hai cái vú bị bóp nghiến tơi bời. Mặc cho nàng dẫy dụa, Tạ
Tốn vừa ghì lấy người nàng, vừa thở khò khè, vừa nặn bóp
loạn cuồng trên ngực nàng. Biết là ông đang nổi cơn khùng,
chỉ muốn làm trò dâm tục, đụ đéo, Chỉ Nhược cố ghỡ tay ông
ra, vừa năn nỉ:
- Tạ tiền bối... Đừng... Đừng mà... Xin Tạ tiền bối...
Nhưng trong cơn điên, Tạ Tốn đau còn nghe gì. Ông tiếp tục
bóp nát ngực nàng khiến nàng phải nhăn mặt đau đớn. Cơn
khùng của ông hình như càng tăng lên khi tay ông càng nhồi
nặn không ngừng trên vú nàng. Rồi Tạ Tốn, một tay vẫn bóp
chặt lấy vú nàng, còn tay kia ông mò xuống mà chà sát lên
chim nàng một cách mạnh bạo. Cái điên của Tạ Tốn là cái điên
dâm nứng, cái điên bạo tục, nên một khi đã lên cơn là chỉ
muốn bóp vú, sờ chim, đụ lồn, chơi đít một cách loạn cuồng,
bão táp. Vì thế mà Chỉ Nhược nằm trong tay ông, vừa mới bị
dở trò dâm bạo, là nàng đã cảm thấy người mình bầm dập, tả
tơi rồi.
Khi Tạ Tốn mò tay móc xuống chim nàng thì Chỉ Nhược được tạm
thả lỏng. Nàng liền cựa mình rồi đưa tay xô Tạ Tốn ra một
cái thật mạnh. Bị đẩy bất ngờ, Tạ Tốn loạng choạng, té ngửa
người ra . Thừa dịp đó, Chỉ Nhược bỏ chạy đi ngay. Tạ Tốn
mặt mũi đỏ gay, tuy đui nhưng nghe tiếng gió, hửi được mùi
thơm, khề khà đuổi theo nàng liền.
Đang hơ hải bỏ chạy thì nàng bị vấp phải một thân cây khiến
nàng ngã té ngay xuống đất. Liền lúc đó, Tạ Tốn trờ tới, đè
luôn lên người nàng. Vừa úp con người hộ pháp lên thân hình
bé nhỏ của nàng là Tạ Tốn đưa tay toan xé toạc quần nàng ra.
Nhưng Chỉ Nhược đã co chân đạp cho Tạ Tốn một cái làm ông
bật nhào. Rồi nàng lồm cồm bò lên mà bỏ chạy nữa. Tạ Tốn tuy
điên nhưng lại khỏe hơn lúc bình thường, phóng người chồm
tới ôm ngay vào eo nàng. Hai mắt mù đặc mà Tạ Tốn lại nắm
trúng phóc người nàng. Cả hai lại ngã lăn xuống đất.
Lần này Tạ Tốn làm mửng khác, ôm chặt Chỉ Nhược vào người.
Thân hình nàng thì nhỏ nhắn, eo thon, mà người ông thì đồ sộ
như một hộ pháp nên nàng nằm thọn lõn, mất hút trong lòng Tạ
Tốn, không thở được. Sau đó, Tạ Tốn đưa hai chân mà kẹp cứng
lấy hai chân nàng, còn một tay thì vòng ra giữ chặt lấy hai
tay nàng đằng sau lưng khiến nàng hết cục cựa. Còn tay kia
thì Tạ Tốn lại bắt đầu màn dâm tục. Với bàn tay đó, ông tiếp
tục nghiến răng bóp nát hai cái vú của nàng, hết vú này tới
vú kia. Vừa bóp, Tạ Tốn vừa thở hào hễn, mắt khờ dại ra:
- Hì... Hà... Hì... Hà...
Còn Chỉ Nhược thì kêu lên trong đau đớn:
- Ôi... Ôi chao... Ái.... Aaaa...
Bóp vú xong, Tạ Tốn lại đưa bàn tay to tướng xuống mà mò
chim nàng. Bàn tay của ông tiếp tục vầy vò không ngừng ngay
trên vùng âm đạo. Tê tái trên ngực vú xong, bây giờ Chỉ
Nhược lại thấy ê ẩm dưới chim lồn. Mà hình như Tạ Tốn, trong
cơn khùng, lại khoái bóp chim hơn là sờ vú. Vì thế mà ông
vầy vọc, chà vuốt, móc ngoéo, dày xéo một cách tàn bạo dưới
lồn nàng, khiến nàng phải bặm môi chịu đựng cơn buốt rát.
Thường thường là Tạ Tốn đâu có cái màn sờ soạng mở đầu như
thế này bao giờ? Lên cơn là nhào vô đưa củ dộng vào lỗ liền,
bất cứ lỗ nào cũng được. Lỗ nào tiện và nhanh là Tạ Tốn làm
trước. Nhưng hôm nay, không ngờ Chỉ Nhược dai sức vùng vẫy
dữ quá nên Tạ Tốn phải bỏ thêm thì giờ ra để chế ngự nàng.
Rồi sau một hồi sờ bóp là Tạ Tốn chịu không nổi nữa, phải
làm cái gì mà ông phải làm để hạ cơn điên. Mặt ông đỏ nhừ,
mắt ông trắng dã không tròng, Tạ Tốn buông chân thả lỏng để
kéo quần nàng ra, bắt đầu cuộc cuồng dâm.
Tạ Tốn xoay nguời nàng lại, lấy thân hình hộ pháp đè Chỉ
Nhược úp mặt xuống đất, hai tay giữ chặt trên đầu, hai chân
duỗi thẳng. Rồi Tạ Tốn tuột quần nàng xuống, để lộ ra một bờ
mông trắng muốt, mịn màng. Sau đó ông ta lôi con cặc to lớn,
cương đỏ ra mà đút luôn vào cái khe giữa hai bờ mông đó. Tạ
Tốn đẩy mạnh một cái vào ngay lỗ đít nàng, khiến Chỉ Nhược
la lên một tiếng. Nhưng làm sao mà con cặc cương lớn đó đi
sâu vào cái lỗ đít chật cứng ngay cho được. Mặc dầu Tạ Tốn
hăm hở nắc dập không ngừng mà cái đầu cu vẫn bị đẩy ra ngoài
bởi cái vòng cơ khép chặt. Vậy mà Tạ Tốn cứ hùng hục đè nàng,
ra sức nhấn con cu vào cái lỗ tim híp đó khiến Chỉ Nhược đỏ
mặt thở không ra hơi.
Thân thể thon nhỏ bị đè nghiến dưới một thân hình to lớn, lỗ
đít khép chặt bị thúc đẩy không ngừng bởi một con cu cương
cứng, Chỉ Nhược trợn mắt, mở miệng lớn ra, không khí như dồn
hết ra ngoài, ruột dạ như bị đẩy ra khỏi người sau mỗi cú
nắc. Nàng chợt nhận ra là tuy đã già gần sáu mươi mà Tạ Tốn
vẫn rất còn nhiều phong độ, con cu to lớn, cứng như gang
thép. Đúng là già gân, cứ vận sức để đâm thanh sắt cứng rắn
đó vào đít nàng. Nàng há môi mà kêu lên theo nhịp đâm thọc
của Tạ Tốn:
- Hự... Hự... Hự...
Tuy đã bao nhiêu lần được đụ và bị đụ, nhưng chưa bao giờ
Chỉ Nhược lại có cái kinh nghiệm của màn đụ đéo vào lỗ đít
cả. Và nàng cũng chưa bao giờ nghe biết tới cái kiểu làm
tình đạc biệt đó. Chỉ có một lần nàng thoáng nghe được ác nữ
Mẫn Quân la mắng một nàng sư muội: “Cô thì chỉ giỏi chổng
mông lên mà đưa lỗ đít ra cho mấy thằng con trai đụ vào mà
thôi!” khiến nàng tò mò suy nghĩ, không biết có làm được hay
không. Làm tình ở âm đạo thì đương nhiên rồi, nhưng còn làm
tình ở hậu môn thì lạ quá. Bộ lỗ trước, lỗ sau đều có thể bị
đục khoáy vào hay sao? Biết rằng Mẫn Quân tực tằn, thô lỗ
nổi tiếng giang hồ, nhưng chắc câu nói của mụ đó cũng phải
có phần nào sự thật mà thôi. Vậy mà sau bao lần làm tình,
hãm hiếp sau này, nàng vẫn chưa biết thiệt giả như thế nào.
Bây giờ bị Tạ Tốn đè úp, con cặc cứng cáp cứ như dùi đục vào
lỗ dít mình thì Chỉ Nhược mới biết đó là sự thật. Thế ra là
lỗ đó cũng là một trong những phương cách làm tình mà thôi!
Tim nàng đập thình thịch, lòng dạ phân vân, thấy hậu môn
mình co bóp, không cho cái đầu cu nóng đỏ xuyện thủng. Đau
thì có đau thật đó, nhưng khi bị đâm thọc vào âm đạo, nàng
cũng thấy đau vậy, có khác đâu? Khi bị dập dồn ở đằng trước,
có đau thì liền sau đó lại thấy đê mê ngay, còn ở đằng sau
thì sao? Cũng sướng khoái như vậy chăng? Hai lỗ cũng gần với
nhau mà? Vì thế mà tuy thở không ra hơi (phần lớn là vì bị
Tạ Tốn to lớn đè), nhưng nàng lại nằm yên, không dẫy dụa mà
chỉ băng khoăn chờ đợi, hầu như muốn khám phá ra một nguồn
khoái cảm mới, chỉ có nghe thôi mà chưa hế biết tới. Chỉ
Nhược thở mạnh lên, lồn nàng phập phồng, rỉ nuớc ra lúc nào
không biết, mà đít nàng thì lại khô ráo, vẫn thắt chặt.
Sau một hồi cố gắng, một người thì cố đụ, một người thì cố
thở, cuộc hiếp dâm vào đít vẫn chưa đi đến đâu: con cặc của
Tạ Tốn vẫn chưa chui vào được lỗ đít của nàng. Tạ Tốn bèn
trổi dậy, quì lên đầu gối, rồi bế xốc nàng lên, đưa hai tay
xuống mà giữ chặt lấy mông đít nàng. Rồi trợn mắt đỏ mặt lên,
lấy hết sức từ đằng sau mà đụ tới, thẳng vào cái lỗ đít nhỏ
xíu của nàng.
Khi Tạ Tốn bỏ tay nàng ra để giữ chặt lấy đít nàng thì Chỉ
Nhược được thả ra, thay vì lấy tay đẩy người Tạ Tốn ra thì
nàng lại không làm vậy. Nàng nằm yên, một tay chống lên mặt
đất, một tay đưa lên miệng mà cắn lại, chịu đựng cơn đau,
nàng quay đầu lại nhìn Tạ Tốn xem ông ta đang làm gì, nửa tò
mò, nửa mong đợi. Cơn sướng khoái chắc phải chờ cho tới khi
con cu sắt thép đó đâm sâu tuốt vào trong lỗ đít nàng. Ôi,
sao mà đau, vậy mà một cách tự nhiên, lồn nàng lại ướt đẫm
nước tình. Nhưng rồi cơn đau nơi lỗ đít cứ tăng dần, mà con
cặc của Tạ Tấn vẫn còn ngoài quan ải. Nàng đâu có biết là
nàng phải thả lỏng âm đạo để cái cơ hậu môn có thể dãn ra mà
chấp nhận con cu to lớn vào lỗ đít. Nàng đâu biết là nàng
nên chà xát lên mồng dốc của mình để tự tìm sướng, hầu làm
giảm cơn đau nơi lỗ đít. Nàng đâu biết là nàng có thể xoa
cái chất khí nhờn đang ứa ra từ âm đạo của nàng lên trên đầu
cu của Tạ Tốn để giúp nó đâm dễ dàng hơn vào lỗ đít. Đó là
những hành động của những gái nhà nghề, Chỉ Nhược sống trên
núi Nga Mi với sư bà, cô vãi từ nhỏ thì làm sao mà biết được?
Lúc đó tự dưng Chỉ Nhược làm một hành động đồng tình với Tạ
Tốn. Nàng cong người lên, quì lên hai đầu gối, chống cả hai
tay xuống đất, mặt chúi xuống dưới, đít chổng lên cao, làm
như là giúp Tạ Tốn dễ dàng hơn trong những cú nắc dồn vậy.
Rõ ràng đó là mánh khóe của một gái làng chơi lõi đời. Thế
mới biết, khi đang dâm nứng và hứng tình, ai cũng có thể có
những hành động tục tĩu, kì tình, đâu cần phải học hỏi hay
được chỉ bảo? Ông trời sinh ra con người đã là vậy, lúc nào
cũng đáp ứng, thích nghi trong mọi trường hợp. Chỉ Nhược,
trong lúc hứng khởi, mê dâm đã vô tình trở nên một cô gái
rành đời là vậy. Nàng đang háo hức muốn được hưởng sướng, mà
Tạ Tốn thì đang vật vã thế kia, chưa đi đến đâu, thì nàng
phải thay đổi tư thế, một cách tự nhiên, hầu có thể giúp Tạ
Tốn hành dâm dễ dàng, và cũng giúp cho nàng đạt tới khoái
lạc mau chóng hơn mà thôi.
Nên biết là tất cả mọi sinh vật trên thế gian này, vì mục
đích truyền chủng thiên nhiên, đều cần phải làm tình, giao
cấu. Nhưng, trong khi mỗi loài vật chỉ có một cách thức làm
tình độc đáo, riêng biệt cho từng giống, thì loài người -
đặc biệt chỉ có loài người - đã đặt thêm ra bao nhiêu tư thế,
kiểu cách hành dâm với mục đích tìm vui thú, làm tăng cơn
khoái lạc, hơn là với mục đích di truyền giòng giống. Và đó
chính là cái nguồn gốc, nguyên thủy của tội ác và tật xấu
của con nguời. Trên thân thể có bao nhiêu lỗ, chỗ nào mà làm
được là làm tuốt hết - phản thiên nhiên. Các tư thế đứng,
ngồi, quì, nằm, thẳng, ngang, ngược, cơ thể có thể hành sử
được là có đủ hết - ngược tiền định. Chung qui là chỉ để làm
sao cho người ta thêm phần sướng khoái, thoả mãn nhục dục mà
thôi. Chưa có một sinh vật nào trên trái đất này mà lại lụy
dục, ham dâm đến độ đồi trụy, sa đọa và hoang đàng kinh
khủng như giống nguời. Hèn chi tôn giáo nào cũng coi cái
“dục” là một tính cái xấu xa, ghê tởm nhất của nhân loại. Mà
ác hại thay, con người là con người, nếu không như thế thì
đâu còn là con người nữa - một con người tội lỗi...
Trong lúc đó, Chỉ Nhược quì gối, chổng mông, đưa đít lên,
thở hổn hển, thấy rõ con cặc cứng như đá của Tạ Tốn đang
công phá, chui rúc không ngừng vào trong lỗ đít của nàng.
Trời ơi, lúc trước, nàng đâu có hưởng ứng, tham dự vào cuộc
hãm hiếp với một lão già nào đâu (Huyền Minh nhị lão)? Vậy
mà bây giờ nàng lại cảm thấy hăm hở, đê mê với một ông già
đui mù, phốp pháp, có một dương vật cứng rắn như gang thép
của Tạ Tốn này. Phải chăng là vì ông già có nhiều kinh
nghiệm này đã hiếp dâm nàng bằng một tư thế mới lạ, mà lại
quá sức tuyệt kì, khiến nàng không thể không từ chối được
chăng? Ác nữ Mẫn Quân vậy mà nói đúng. Chổng mông đưa lỗ đít
lên cho con trai đụ vào. Cái tư thế nghe sao mà trái tai,
tục tĩu, vậy mà thật hữu tình, gợi dâm...
Tạ Tốn càng hăng hái dộng tới, con cu càng cương cứng thêm.
Chỉ Nhược càng hồi họp trông chờ, nước dâm càng rỉ ra không
ngớt. Phải rồi, trong khi chờ đợi một cảm giác sung sướng từ
hậu môn thì tự nhiên Chỉ Nhược đã nhận được một nguồn khoái
lạc từ âm đạo. Cái đê mê đó làm nàng thấy trong người rộn
ràng, dâm nứng thêm. Cơn đau vẫn tiếp tục tăng dần, nhưng
nàng hi vọng cái sung sướng được đụ vào lỗ đít sẽ lấn áp,
vượt trên hẳn cái đau này. Và như thế, vừa nằm úp mà đưa đít
lên, nàng biết chắc là nàng sẽ hưởng một thú vui xác thịt
hoàn toàn mới lạ, khác hẳn với những lần hoan lạc trước đó.
Nàng vừa cắn chặt ngón tay, vừa gục đầu xuống, vừa nhô đít
lên cao mà tiếp tục rên lên:
- Aya... Aya... Aya....
Bất chợt Chỉ Nhược ré lên một tiếng đau đớn. Đầu cặc của Tạ
Tốn đã phá thủng vòng cơ mà chui vào được trong lỗ đít nàng
rồi. Nàng cắn chặt ngón tay thêm, nhắm chặt đôi mắt lại,
mong chờ một cơn sướng khoái kéo tới ngay sau cái thốn xé
xác này. Nhưng cơn đau chưa kịp hạ xuống thì Tạ Tốn đã dập
cặc liên tiếp, dã man, mạnh bạo vào hậu môn nàng, nong rộng
lỗ đít nàng ra. Cơn đau vì thế mà cứ tăng thêm. Sướng khoái
đâu mà không thấy, chỉ thấy đau điếng người. Mất đi rồi sự
háo hức, mất đi rồi cái chờ mong. Chỉ có đau trong dập dồn,
rát trong đâm thọc. Không có nữa cái đê mê, không còn nữa
cái dâm nứng. Nước mắt nàng trào ra vì cơn đau buốt.
Khi Tạ Tốn vừa dùng hai bàn tay hộ pháp, to lớn mà giữ lấy
cái mông trắng bóc, nhỏ nhắn của nàng, vừa đụ thêm vài cái
thật sâu vào lỗ đít là Chỉ Nhược không còn chịu đựng được
nữa. Nàng cắn răng, nước mắt dầm dề, nằm xụm xuống, xoãi
người ra. Mông nàng không còn chổng lên mà nằm dẹp xuống đất
khiến con cặc của Tạ Tốn bật ra khỏi lỗ đít nàng. Không muốn
dứt, Tạ Tốn bèn nắm con cặc mà dí xuống, đẩy vào giữa hai bờ
mông nàng liền. Lần này, con cặc cứng ngắc đi luôn vào lỗ
đít nàng một cách dễ dàng, dường như cái lỗ đó đã bị dãn nở
sau nhiều lần đâm thọc vậy.
Chỉ Nhược la lên trong cơn thốn tận cùng:
- Ối chao!!
Thét lên là nàng xoay ngửa người lại khiến Tạ Tốn nhào xuống.
Con cu của Tạ Tốn lại tuột ra khỏi lỗ đít nàng. Nhưng trong
cơn dâm bạo, Tạ Tốn đau có tha nàng. Ông ta khì khò kéo
người nàng lại gần, dơ chân nàng lên, bạnh háng mình ra,
muốn tiếp tục màn đụ đít đang dở dang. Lần này, với tư thế
như vậy, Tạ Tốn lại muốn đụ vào lồn nàng. Chỉ Nhược liền co
chân, tống ngay cái đầu gối vào giữa háng của Tạ Tốn một cái.
Ông kêu lên một tiếng đau đớn, nhăn mặt thả nàng ra, hai tay
ôm lấy dái, lăn lộn người qua một bên. Nhìn thấy cái lưng to
lớn của Tạ Tốn, Chỉ Nhược không chần chừ gì nữa mà cong năm
đầu ngón tay lại như móng vuốt chim ưng, phóng thẳng tay ra.
Một tiếng răng rắc, lạo xạo như xương cốt bị vỡ nát vang lên...
* * *
Trên rừng, Vô Kỵ vận sức vào tay, dùng chưởng lực đốn ngã
luôn gần hai mươi thân cây. Xong, chàng cột chúng vào từng
bó, ba cây vào một, mà kéo về.
Gần tới nơi thì chàng thấy từ đằng xa một thân người to lớn
vặm vỡ đang nằm gục dưới đất. Chàng kinh hãi, biết ngay đó
là Tạ Tốn. Chàng vội vã chạy đến thì thấy Tạ Tốn nằm bất
động, mặt úp xuống đất, sau ót của ông có năm lỗ thủng, máu
đỏ rỉ ra không ngớt. Tay chàng run run rờ lên chỗ máu me đó
thì mới hay là năm lỗ thủng chưa đâm sâu vào óc, may mà chỉ
làm rạn nứt miếng xương sọ mà thôi. Thương tích này, tuy
trầm trọng, nhưng chưa đến nỗi làm chết người. Vì quả nhiên
là Tạ Tốn đang hôn mê, hơi thở yếu ớt.
Chàng thừ người nhìn năm lỗ thủng sau ót của Tạ Tốn mà phân
vân suy nghĩ không biết ai mà có thể ra tay một cách khủng
khiếp như vậy. Vết thương cho thấy chắc chắn là ông bị năm
ngón tay của hung thủ đâm vào rồi. Ngón đòn này thật là bá
đạo, chàng chưa hề trông thấy bao giờ. Và cũng chưa hề nghe
nói đến một thế võ ác độc như vậy lần nào cả. Rõ ràng là một
thượng tầng công phu, hiếm có trên đời, hành sử bởi một cao
thủ võ lâm cực kì mạnh bạo. Bị bấm lủng sọ một cách ghê ghớm
như thế, đủ năm lỗ, mà Tạ Tốn chưa chết thì một là vì ông có
một cái sọ thật là cứng, hai là hung thủ chưa có đủ công lực
để đâm thủng sâu vào cho vỡ đầu.
Tới đó, Vô Kỵ chợt giật thót mình - Chỉ Nhược! Nàng có bị
gia hại hay không? Chàng liền đứng lên nhìn chung quanh mà
tìm kiếm. Khi phóng mắt nhìn ra xa, nơi bãi biển, thì chàng
đã thấy một con tàu lớn với nhiều người lố nhố đi lại. Những
người đó rõ ràng là những binh lính nhà Nguyên. Kinh hãi,
chàng phóng người chạy về thì gặp Chỉ Nhược đang ngồi quay
lưng trên một thân cây. Chàng vừa mừng rỡ, vừa lo lắng, tiến
tới nắm lấy vai nàng:
- Chỉ Nhược, em có sao không?
Chỉ Nhược quay lại, mặt nàng có vẻ bần thần, ngơ ngơ thì Vô
Kỵ hỏi thêm:
- Em có bị gì không vậy?
Chỉ Nhược áp úng, ngập ngừng trả lời:
- Không... Không... Em...
Vô Kỵ nghe vậy liền nói:
- Quân Mông Cổ đã đến rồi, chúng ta sẵn sàng đối phó đi.
Chỉ Nhược nghe thế thì mặt nàng tái nhợt đi. Vô Kỵ phải trấn
an nàng:
- Chúng nó đã nặng tay hãm hại nghĩa phụ rồi. Nhưng có anh
đây, em đừng sợ.
Chàng vừa nói tới đó thì một tiếng oang oang đã vang lên:
- Trương giáo chủ! Tạ lão tiền bối! Chu cô nương! Mấy người
có ở đây không?
Nghe chúng kêu la như vậy, Chỉ Nhược nắm ngay lấy tay chàng
mà kéo xuống, như tìm một sự che chở mà hình như cũng muốn
chàng im lặng trốn đi. Tiếng kêu lại vang lên một vài lần
nữa. Vô Kỵ lắc đầu nhìn nàng ra chiều đừng lo, đoạn chàng
lớn tiếng trả lời:
- Có chúng ta đây!
Nói xong chàng nắm tay Chỉ Nhược đi xuống bãi. Tên thuyền
trưởng liền lên bờ, cung kính cúi chào Vô Kỵ rồi mừng rỡ nói:
- Tiện hạ xin kính chào Trương giáo chủ và cô nương. Chúng
tôi được quận chúa phái đi tìm cho ra giáo chủ để rước về
đất liền, nay gặp được rồi thật là may mắn. Thế còn Tạ lão
tiền bối và một cô nương nữa đâu, xin cho phép tiện nhân
được gặp mặt.
Vô Kỵ thầm nghĩ:
- “Tên này nói láo hay thật. Nếu chúng nó không ra tay hãm
hại nghĩa phụ thì còn ai vào đây nữa. Vậy mà còn giả bộ thăm
hỏi.”
Vô Kỵ liền nói:
- Đây là Chu cô nương, còn Linh Nhi thì đã bị một ác nhân hạ
sát mà qua đời nhiều ngày trước rồi.
Rồi chàng nói thêm, mắt nhìn tên ta như để dò hỏi:
- Nghĩa phụ tôi vừa mới bị một ác nhân khác ám toán, đang bị
trọng thương nên không ra đây được.
Tên thuyền trưởng nghe thế thì kinh hãi:
- Ai mà dám vọng động làm cái chuyện ghê ghớm như thế. Xin
giáo chủ cho tiện nhân rước lão tiền bối lên tàu chữa trị,
rồi xin kính mời giáo chủ cùng Chu cô nương theo tiện nhân
về lục địa luôn.
Thấy tên ta đóng kịch tài như thế thì chàng cười mũi một
cái.
Chỉ Nhược vội kéo Vô Kỵ ra xa rồi ngần ngại nói với chàng:
- Đại ca, những tên giặc này không phải là người lành đâu.
Chúng đã do Triệu cô nương phái đến thì chắc chúng có gian
mưu gì đó mà thôi. Mình đừng theo chúng nữa.
Vô Kỵ bèn nói:
- Thứ nhất, nghĩa phụ đang bị trọng thương, cần phải có
thuốc săn sóc ngay. Thứ nhì, ta cứ tùy tiện theo chúng về
đất liền, khỏi cần phải đóng tàu bè nữa. Miễn là chúng ta lo
dự phòng cẩn mật thì chúng không làm gì được. Em cứ sửa soạn
lên đường đi. Còn anh sẽ đưa nghĩa phụ lên tàu. Em nhớ là
lúc nào cũng đi theo sát bên anh. Để coi Triệu cô nương phen
này còn có quỷ kế gì.
Chỉ Nhược cực chẳng đã đành nghe lời chàng.
Vô Kỵ đi tới tên thuyền trưởng mà nói:
- Được rồi, chúng ta sẽ đi với ngươi. Nhưng bây giờ hãy đưa
nghĩa phụ ta lên tàu trước đã.
Tên thuyền trưởng mừng rỡ, hạ lệnh cho ba bốn tên lính theo
Vô Kỵ giúp chàng đưa Tạ Tốn lên tàu. Chỉ Nhược sửa soạn xong
cũng đi theo. Hai người tới viếng mộ của Linh Nhi lần cuối
rồi lên tàu đi luôn.
Sau đó, lênh đênh trên mặt biển một ngày, mọi người đã tới
đất liền trong đêm thứ hai. Trong những ngày đó, Vô Kỵ các
người được tên thuyền trưởng Mông Cổ đối đãi rất là cung
kính, trọng hậu. Thế nhưng chàng bảo Chỉ Nhược lúc nào cũng
đề cao cảnh giác, giữ mình cẩn thận nên vì biết kẻ ác thủ đã
ra tay đâm thủng năm lỗ sau ót Tạ Tốn cũng có mặt trên con
tàu này thôi. Vậy mà trong suốt cuộc hành trình không có
chuyện gì xẩy ra.
Đáp bến giữa lúc đêm khuya thanh vắng rồi, tên thuyền trưởng
bèn thưa với Vô Kỵ:
- Xin kính mời giáo chủ ghé thăm vương phủ, quận chúa đã có
lời dặn từ trước rồi.
Chỉ muốn đi ngay khỏi chỗ này mà tìm quần hùng Minh giáo, Vô
Kỵ nhìn ra màn đêm mà từ chối:
- Ngươi hãy nói lại là chúng ta rất cám ơn sự cứu giúp của
Triệu cô nương. Nhưng chúng ta phải có việc rất gấp cần phải
đi ngay nên không thể gặp cô ta được.
Nói như vậy mà tự dưng không hiểu tại sao, trong thâm tâm,
chàng lại thầm mong muốn được thấy mặt nàng, ôm lấy nàng.
Rồi những hình ảnh ái ân âu yếm giữa hai người lại hiện lên
trong đầu. Nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp như hoa, thân hình
nóng bỏng như núi lửa của Triệu Minh là chàng cảm thấy bồi
hồi, rộn rã. Chàng liếc nhìn Chỉ Nhược một cái thật nhanh,
nhận ra là tuy Chỉ Nhược đã cùng chàng làm tình mê mỏi nhiều
lần, nhưng Triệu Minh cũng là người đã khiến cho chàng mê
say, day dứt. Chưa một lần nào làm tình với Triệu Minh, chưa
một lần nào khám phá vào động thiên thai, nhưng chàng thấy
rõ là những lần ôm nhau trần truồng, sờ vú mó chim, hôn môi
nút lưỡi, bú cu sục củ, giữa chàng và Triệu Minh đã là những
lúc khoái lạc nhất trên trần đời. Triệu Minh, với khuôn mặt
xinh đẹp, với bộ ngực khiêu dục, với thân người hấp dẫn, quả
nhiên là người con gái đã đưa đến cho chàng những cơn sung
sướng ngập lửa, cháy tình.
Nhưng rồi nghĩ tới lòng dạ độc ác, tàn nhẫn của nàng là lòng
chàng nguội lạnh ngay. Mặt chàng đang mơ say, đằm thắm thì
hình ảnh Linh Nhi nằm gục chết thảm thương trên tay chàng
với vết đâm thủng ngực hiện lên trong tâm trí. Mắt chàng
liền biến đổi, trở nên lầm lì, chai cứng. Làm sao mà đối
diện với Triệu Minh cho được? Chàng lại sợ là chàng sẽ nóng
giận ra tay giết nàng để trả thù cho Linh Nhi ngay lập tức
nên chàng không muốn (hay không dám?) gặp nàng trong lúc này
nữa.
Từ chối không muốn đi gặp Triệu Minh xong, chàng cầm cái nến
soi đường tiến tới nơi Tạ Tốn đang nằm đắp chăn thiêm thiếp
mà nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ ông lên. Bỏ mặc tên thuyền trưởng
ngẩn ngơ đứng há hốc miệng.
Bất ngờ, dưới bóng tối lờ mờ của cây đèn cầy, trong chăn có
một bàn tay thò ra mà nắm chặt luôn lấy cườm tay của chàng.
Đồng thời, một luồng khí lạnh căm ào ạt chuyền sang người
chàng như thác lũ, sóng cồn. Chàng vừa giật mình kinh hãi
thì trên lưng đã bị đánh liền hai phát chưởng kinh hồn khiến
người chàng lạnh run, bung ngửa người ra sau. Cái nến trong
tay chàng bắn tung lên, văng ra xa tới tận góc phòng. Chàng
nhận ra ngay cái khí lạnh vô song từ cườm tay và phát chưởng
trên lưng chính là Huyền Minh chân khí của hai lão Hạt Bút
Ông và Lộc Trượng Khách chứ không sai. Hai lão bí mật trốn
trên thuyền mấy ngày nay mà chàng không hề biết.
Bị đánh lén như vậy, chàng vừa thoáng lo nghĩ tới sự hiểm
nguy của Tạ Tốn, nghĩa phụ của chàng, và Chỉ Nhược, người
yêu của chàng, thì chàng đã ngã gục xuống, mê đi, không còn
biết trời đất gì nữa...
Xin xem tiếp Phần Cuối - Đoạn 15 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh
(Hết Phần 45 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 46) |