Sáng hôm sau, Huyền Minh nhị lão vào trình với Triệu Minh:
- Thưa quận chúa, chúng tôi đã đem Trương Vô Kỵ về đây rồi.
Xin quận chúa cho lệnh.
Triệu Minh mừng rỡ. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao không đưa chàng vào gặp ta ngay?
Nhị lão cúi mình thưa:
- Chúng tôi mới về tới nơi tối hôm qua, khuya quá qua nên
không dám quấy rộn đến quận chúa.
Nghe thế thì Triệu Minh chợt nhớ tới đêm hôm qua, tự dưng
nàng cảm thấy toàn thân ray rứt, dậm dựt, chịu không nổi,
nên nàng đã nằm trên giường mà tự soa vú sờ lồn mình mà thỏa
mãn cơn mê. Bọn Tài Tử không còn nữa, mà ở nơi mới lạ này
đâu tìm ra ai thân tín để mà mua vui, nên phải thủ dâm mà
thôi. Trước đó, lâu lâu nàng lại lên cơn bất tử, bắt bọn Tài
Tử thỏa mãn cho nàng. Nhưng không hiểu tại sao những lúc gần
đây nàng lại hay nổi hứng bất chợt, không ngờ. Nhiều khi
trong một ngày, biết bao nhiêu lần nàng đã cảm thấy ngứa
ngáy trên hai đầu vú, bồn chồn ngay trên gò ngực, và nhất là
bứt rứt dưới vùng âm đạo. Những lúc đó, nàng chỉ muốn được
sờ bóp, đâm thọc. Bởi một người yêu, bởi một người thương,
bởi một người tình.
Cuộc đời tình cảm nhục dục của nàng hình như thay đổi rất
nhiều sau những ngày chập chùng trên biển. Những lúc hôn hít,
sờ soạng với Vô Kỵ, những màn đụ đéo, bú cu với tên da đen
Phi Châu sứ, những cuộc hiếp dâm, bóp liếm của thầy trò Hà
Thái Xung, tất cả những chuyện dâm dục đó dồn dập xẩy tới
trong đời nàng, trên người nàng, chỉ trong vòng một tháng
trời, khiến nàng bây giờ, như bị ảnh hưởng bởi những màn dâm
tục đó, lúc nào cũng như ngụp lặn trong cơn dâm nứng. Rồi
gần đây nhất là cảnh làm tình của Bảo Bảo đã làm nàng ngây
ngất, ăn ngủ không yên, đặc biệt là trong những đêm khuya
trằn trọc một mình, lúc nào lòng nàng cũng ham muốn có một
người con trai, một người đàn ông bên cạnh để cùng chia xẻ
cơn háo hức của dục tình. Vì thế mà nàng càng thương nhớ Vô
Kỵ hơn.
Khi nghe nhị lão nhắc tới Vô Kỵ là Triệu Minh mặt mày như
hoa nở:
- Hai vị hãy mời chàng tới đây... Thôi, thôi... Xin hai vị
dẫn đường để tôi đi tới gặp chàng...
Hai lão già bèn dẫn nàng về hướng phòng giam. Triệu Minh
ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao lại không đưa chàng vào phòng tân khách? Ai bắt
giam chàng vậy?
Hai lão nhìn nhau rồi thú thiệt:
- Thưa quận chúa, trước khi chúng tôi đi, tướng công đã có
lệnh là phải đả thương Trương Vô Kỵ rồi bắt sống hắn đem
nhốt vào cũi.
Triệu Minh sững sờ, tức giận nói:
- Tôi không xen vào chuyện của anh ấy, sao anh ấy lại xía
vào chuyện của tôi. Tôi phải nói chuyện với anh ấy mới xong.
Tuy nói thế nhưng nàng biết nàng sẽ không làm đâu. Kể từ sau
khi nàng lén lút nhìn trộm Bảo Bảo làm tình với cô gái áo
đen trắng trẻo, xinh đẹp, không hiểu sao nàng lại tránh
không dám gặp mặt chàng nữa. Không phải là nàng ghét bỏ hay
hờn giận gì người anh, mà bởi vì mỗi khi nghĩ tới Bảo Bảo,
nhất là cái viễn ảnh phải đối mặt với chàng, thì nàng lại e
ngại, ngượng ngùng. Nàng chỉ sợ là lúc đó, hình ảnh khiêu
dâm của cuộc làm tình của người anh có thể khiến cho cơn mê
dâm nóng sốt trong người nàng lại khơi lên, nổ bùng ra,
không cưỡng lại được. Mà hậu quả không ngờ là nàng sẽ có
những hành động ngoài trực tính của nàng, như đã từng diễn
ra với tên da đen Phi Châu sứ vậy.
Hôm đó, khi lén thấy cảnh làm tình của người anh, nàng đã
đau khổ bỏ trốn đi, không dám đối diện với cái tình cảm đã
âm ỉ đeo đuổi nàng mấy ngày nay. Cái tình cảm đó, tuy mới mẻ
mà kì dị vô cùng, khiến cho nàng, không ít thì nhiều, có một
cái nhìn thay đổi, khác hẳn về Bảo Bảo. Nói một cách khác,
hình như nàng không còn coi Bảo Bảo là một người anh trai
như lúc xưa nữa. Cái tình anh em hình như tự dưng đã biến
đổi, sự biến đổi mà nàng cho là không chính đáng, và do đó,
không muốn xẩy ra trong đời nàng. Vì thế mà nàng tránh gặp
nhau để khỏi phải khơi động một ngọn lửa lòng, tuy le lói,
nhưng có thể đốt tiêu tình cảm gia đình của hai người anh
trai, em gái.
Triệu Minh bèn lo lắng hỏi nhị lão:
- Hai người đả thương Trương công tử như thế nào?
Hạt Bút Ông ngần ngừ một chút rồi lấm lét thưa:
- Trương công tử hiện đang nằm mê man vì bị hai chúng tôi
mỗi người đánh hai chưởng.
Triệu Minh nghe thế thì đau nhói người, vội nói:
- Chàng nằm ở đâu, đưa ta tới ngay.
Hai lão già vội vàng đưa nàng tới phòng giam. Tới nơi, khi
thấy cửa phòng giam mở toang thì hai lão ngạc nhiên. Nhìn
vào thì không thấy Vô Kỵ đâu, chỉ có tên cai ngục nằm cứng
đơ, bất tỉnh trong góc phòng.
Lộc Trượng Khách bước tới giải huyệt cho hắn rồi nghe hắn
thưa:
- Con đang đứng dòm tên Trương Vô Kỵ thì bỗng nhiên một
người nào đó đánh vào lưng đau quá không biết trời đất là gì
nữa.
Triệu Minh kinh ngạc, không ngờ lại có người cả gan đột nhập
chốn lao tù, một nơi được canh phòng rất cẩn mật, để mà cướp
người yêu của mình đi một cách dễ dàng như thế. Nàng nhìn
hai lão mà tức giận nói gằn khiến hai lão già sợ hãi thầm:
- Vậy là có người ở trong doanh trại này đem chàng đi mất
rồi. Còn Chu cô nương đâu?
Hai lão già cúi mặt thưa với một giọng ngượng ngùng, như
phân bua, chống chế:
- Trong lúc chúng tôi đánh bắt Trương công tử thì Chu cô
nương đã tháo thân bỏ chạy, chúng tôi rượt theo không kịp.
Không dè phái Nga Mi lại tài giỏi về môn khinh công đến như
thế. Chu cô nương là đệ tử chân truyền của Diệt Tuyệt sư
thái mà lại có thể bay biến chạy nhanh y như Thanh Dực Bức
Vương vậy. Quả thật chúng tôi không ngờ...
Triệu Minh nhíu mày hỏi:
- Thế còn bảo đao Đồ Long và thanh Ỷ Thiên kiếm?
Nhị lão nói:
- Chúng tôi không thấy và cũng không để ý nàng ta có đem
theo hay không.
Triệu Minh lại hỏi:
- Còn Tạ tiền bối và Linh cô nương thì sao?
Nhị lão nói:
- Linh cô nương bị người nào đó giết chết rồi, xác chôn trên
đảo. Còn Tạ Tốn thì bị kẻ gian ám hại nằm trong phòng giam
bên kia.
Triệu Minh nghe thế thì kinh hoảng, không ngờ chỉ trong mấy
ngày mà bao nhiêu chuyện đau thương xẩy ra. Nàng đi tới
phòng giam nọ, thấy Tạ Tốn nằm mê man với năm lỗ thủng sau
ót, máu me bê bết, thì ngạc nhiên vô cùng.
Hạt Bút Ông bèn nói:
- Tạ Tốn bị đả thương bởi ngón Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, đã thất
truyền lâu năm rồi. Không biết hung thủ là ai mà lại học
được món tuyệt nghệ của Thây Sắt Mai Siêu Phong, người đã
gây sóng gió trên giang hồ một trăm năm trước.
Triệu Minh trầm ngâm suy nghĩ. Đao kiếm Đồ Long, Ỷ Thiên mất
tích, Tạ Tốn bị đánh bởi một ngón võ thất truyền, Chỉ Nhược
tự dưng có tài khinh công quán triệt, nàng gật gù mấy cái,
như đoán hiểu ra một phần sự thật...
Nàng lại suy ngẫm, người ra tay cứu Vô Kỵ chắc chắn không
phải là Chỉ Nhược rồi. Không có lí do gì mà Chỉ Nhược đã bỏ
chạy đi rồi ngay sau đó quay trở lại mà theo dõi nhị lão tới
tận nhà giam, vào giữa hang hùm, để mà đem Vô Kỵ đi cho được.
Còn nếu người nào đó (có thể là người của Minh giáo trà trộn
vào đây cũng như Khổ đầu đà lúc trước) đã cứu Vô Kỵ đem đi,
thì tại sao bỏ lại Tạ Tốn, để mặc ông ta, một trong Tứ Đại
Pháp vương của Minh giáo, nằm đau đớn với năm lỗ thủng sau
ót của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo?
Do đó, nàng lo lắng cho số phận của Vô Kỵ vô cùng. Người ra
tay cứu chàng (hay bắt chàng đi) - chỉ xẩy ra trong một vài
giờ thôi, từ khuya hôm qua tới sáng hôm nay - rõ ràng là kẻ
nội công núp trong bóng tối, lúc nào cũng có mặt nơi đây. Vì
doanh trại này rất là rộng lớn, nhà trăm nóc, lính vạn người,
chằng chịt, đông đúc, được canh phòng nghiêm mật, nếu không
ở trong chốn này này, biết rõ đường đi nước bước, thì nhất
định không thể tìm tới chỗ Vô Kỵ bị giam mà bắt chàng đem đi
mất một cách nhanh chóng và suông sẻ như vậy. Mà kẻ gian phi
đó thì nàng lại không biết là ai - không phải là người võ
lâm Trung Nguyên mà cũng không phải là người của Minh giáo,
mà cũng không phải là người của nàng - hiển nhiên là một kẻ
thù nhiều hơn là một người bạn. Vì mục đích của người bí mật
đó chỉ là muốn bắt đem một mình Vô Kỵ đi thoát khỏi tay nàng
mà thôi.
Mất Chỉ Nhược và mất đao kiếm thì nàng không coi là quan
trọng. Công việc bình định giang hồ Trung Nguyên chỉ phải
chờ thêm một thời gian ngắn nữa thôi. Nhưng mất Vô Kỵ một
cách kì bí, nhất là trong lúc chàng đang bị trọng thương thì
nàng không sao yên lòng được. Chàng ở đâu? Trong tay ai?
Thương thế ra sao? Chàng sẽ gặp lành dữ như thế nào? Vậy là
mình vô tình rước chàng về để cho chàng gặp họa chứ còn gì
nữa? Hai người còn có cơ hội thấy nhau nữa không?
Mới hôm qua nàng còn háo hức, vui mừng vì sắp gặp lại người
yêu. Hôm nay nàng đã hoang mang, buồn thương vì đã mất chàng.
Nghĩ tới đây, tim của Triệu Minh đập hụt đi mấy nhịp, lòng
nàng quặn đau lên mấy khúc...
* * *
Bị Huyền Minh thần chưởng đáng trúng trọng thương, Vô Kỵ mê
man bất tỉnh không biết đến bao nhiêu ngày. Trong suốt thời
gian đó, chàng hồi tỉnh lại bốn lần. Nhưng mỗi lần tỉnh lại
một tí là chàng lại ngất đi ngay. Tỉnh ngất, ngất tỉnh, cứ
như vậy, mà thân thể thì lúc nào cũng lạnh căm, băng giá như
bị ngâm trong nước đá.
Lần thứ nhất chàng hồi tỉnh lại được có vài giây đồng hồ mà
thôi. Lúc đó, chàng còn nửa tỉnh nửa mê, mắt mở không ra
được, chỉ cảm thấy có một bàn tay thật mềm mại, thật ấm áp
đặt trên cái trán lạnh giá của chàng. Rõ ràng là bàn tay của
một người đàn bà, con gái. Rồi sau đó là chàng lại hôn mê
đi.
Lần thứ nhì, chàng mệt nhọc, từ từ mở mắt ra mà không thể
trông rõ được gì, chỉ thấy mình mẩy giá băng, thân thể cứng
đơ, không cử động được. Lờ mờ qua vành mi nửa khép nửa hở,
chàng thoáng thấy một khuôn mặt của một nàng con gái, mày
ngài mắt phượng, đẹp tựa tiên nga, nhìn chàng với vẻ lo
lắng, thương sót. Nhìn thấy nàng tiên lạ mặt đó, chàng cố
vận dụng trí óc để nhớ ra nàng là ai. Vì nàng ta xinh đẹp
quá . Nhưng rồi một cơn lạnh cùng mình nổi lên khiến chàng
mờ mắt. Rồi sau đó chàng lại hôn mê đi.
Lần thứ ba, không biết mấy ngày sau, chàng mở mắt ra là rên
lên hừ hừ ngay. Người chàng vẫn còn lạnh căm, run rẩy, không
chịu nổi, khiến chàng phải cắn răng chịu đựng. Khi đã định
thần rồi thì chàng lại thấy ngay khuôn mặt của nàng con gái
đẹp tuyệt vời đó vẫn còn nhìn chàng với cặp mắt lo âu. Trời
ơi, sao mà cặp mắt nhung đen đó, với khuôn mặt trắng trẻo
của nàng trông thu hút một cách não nùng, vượt bực. Nước da
của nàng trắng ngần, trắng đến trong suốt, làm nổi bật đôi
mắt đen, cặp môi đỏ, làm vẻ đẹp của nàng đượm đầy tính chất
ủy mị, thoát trần của một nàng tiên trên thượng giới, không
sống ở dưới trần này.
Thấy chàng mở mắt mà nhìn nàng thì người con gái xinh đẹp đó
vui mừng, mỉm cười, nhỏ nhẹ hỏi chàng:
- Trương giáo chủ... cậu thấy trong người như thế nào?
Nhìn thấy nụ cười thoát tục của nàng con gái cùng tiếng nói
oanh vàng thỏ thẻ, như làm ấm lòng chàng lại trong cơn giá
buốt này, thì chàng bồi hồi, rung động cả người. Cảm giác
này là cảm giác mà chàng không có từ lâu rồi. Nó chỉ xẩy ra
một lần trong đời chàng mà thôi. Lâu lắm rồi, lúc thật xa
xưa. Đó là sự rung động mãnh liệt trước một sắc đẹp ghê hồn,
quyến rũ. Một sự rung động mà chỉ xẩy ra cho những chàng
trai mới lớn, lần đầu tiên chiêm nguỡng một vẻ đẹp thiên
thần của một người con gái. Đúng rồi, đó là sụ rung động, mê
say của chàng với Cửu Chân, một mối tình đầu đời mà nguồn
đắm đuối, mê muội chàng tưởng đã mất đi với thời gian, với
tuổi trưởng thành, bây giờ nó lại trở lại, mạnh mẽ và tràn
đầy hơn bao giờ hết. Chàng nhìn nàng chăm chăm, như ngơ như
ngẩn, nhưng rồi chỉ thì thào được vài tiếng “Tôi... Tôi...
Lạnh lắm...” . Rồi sau đó chàng lại hôn mê đi.
Lần thứ tư, chàng mở mắt ra thì thấy mình nằm trên một cái
giường đá, giữa một căn phòng đèn đuốc sáng trưng, không có
ai. Chung quanh, không khí lặng lờ, im ru, lạnh lẽo. Trong
phòng không có bày biện gì cả, đơn sơ, trống vắng, chứng tỏ
chủ nhân là một người bình dị, giản tiện, nếu không nói là
cô đơn, biệt lập với đời. Căn phòng bốn bề từ trên xuống
dưới toàn là đá xanh, rõ ràng là một căn phòng được đục rỗng
giũa trong núi. Bất chợt chàng lại run lên cầm cập. Cơn lạnh
vẫn còn đó, chỉ đỡ hơn lần trước một tí mà thôi.
Ngay lúc đó, có tiếng chân đi tới. Vô Kỵ ngước nhìn sang thì
thấy người con gái đẹp như tiên nữ đó bước vào, theo sau là
bốn nàng con gái khác, người nào cũng xinh xắn, tuơi trẻ.
Nàng mặc áo đen, còn bốn nàng kia thì mặc áo trắng, không
màu sắc hoa hòe, thật là hợp vói khung cảnh lặng lẽ, thanh
đạm nơi này. Vô Ky nhận thấy dáng người nàng yểu điệu, thon
nhỏ, làn da trắng ngần, tuơng phản hoàn toàn với cái áo màu
đen. Cái tương phản thanh kì, ảo sắc đó làm tăng vẻ đẹp của
nàng lên đến mấy chục lần. Chàng còn nhận ra ngay là, tuy
xinh đẹp mê hồn, nàng ta lại lớn hơn chàng mấy tuổi. Cái
tuổi mà sắc đẹp của người con gái tới hồi cực thịnh, như một
búp hoa đã nở rộ hoàn toàn.
Nàng thiếu nữ đi vào, thấy chàng đang đưa mắt nhìn thì nàng
cười tươi, tiến tới mà nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trán của
chàng rồi nói:
- Cậu khỏe rồi sao?
Một lần nữa, Vô Kỵ lại thấy rung động trong lòng vì cái nụ
cười thâu hồn và cái mềm mại, ấm áp nơi bàn tay của nàng con
gái. Chàng cố dằn cơn lạnh trong người mà lập cập nói:
- Tôi... Ở đâu? ...Chị là ai?
Người con gái dịu dàng nhìn chàng nói:
- Tôi họ Dương, tên là Phượng Nữ. Còn các cô này là Mai,
Lan, Cúc, Trúc. Tôi đưa cậu tới Cổ Mộ đài, ở núi Chung Nam
này để dưỡng thương đó.
Vô Kỵ chợt nhớ ra là chàng đã bị hai lão già Huyền Minh đánh
vào ngưòi đến bất tỉnh. Rồi lại thấy thái độ săn sóc, ân cần
của nàng thì chàng chắc là Phượng Nữ đã cứu chàng đem tới
nơi này rồi. Người chàng run lên, nói khẽ:
- Tôi cám ơn cô... Không, xin cám ơn chị... Tôi nằm ở đây đã
bao lâu rồi?
Mấy nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc nghe chàng xưng hô lung tung
như vậy thì che miệng cười khúc khích. Phượng Nữ cũng cười
lên một tiếng:
- Cậu cứ gọi tôi là Phượng đi.
Rồi nàng nói tiếp:
- Cậu nằm mê man đã hơn một tuần rồi. Cũng nhờ nằm trên cái
giưòng Hàn Ngọc này và Cửu Âm chân khí do tôi truyền qua nên
cậu đã khá hơn lúc mới tới Cổ Mộ đài này.
Vô Kỵ nhíu mày, hỏi:
- Chị cho tôi biết Cổ Mộ đài là nơi nào vậy?
Phượng Nữ không trả lời chàng mà chỉ thở dài, nhìn chung
quanh mà lẩm bẩm nói với cặp mắt mơ màng:
- Nơi này không có đàn ông. Cậu là người con trai đầu tiên
có mặt ở đây, sau Thần Điêu đại hiệp.
Nói xong, nàng quay qua với mấy cô con gái kia:
- Em Mai, em đưa cho chị một chén mật Ngọc Phong để Trương
giáo chủ uống đi.
Mai nữ liền rót cho nàng một chén mật. Phượng Nữ cầm lấy mà
đưa tới miệng chàng, mùi thơm của mật ngọt toả ra mát rượi:
- Cậu uống hết mật Ngọc Phong này đi. Mật này rất là đặc
biệt, lấy từ đám ong do tôi nuôi đó.
Vô Kỵ đỡ lấy chén mật mà uống một hơi cạn hết. Chất mật ngon
ngọt đi tới đâu là mát lạnh tới đó. Chàng cảm kích nhìn
nàng, từ từ gật đầu mà nói:
- Cám ơn chị Phượng...
Bỗng nhiên người chàng cứng đơ, lạnh buốt, máu huyết trong
người như đông lại, giá băng. Chén mật ong trong tay rơi
xuống nền đá, vỡ tan.
Thấy chàng cứng người làm rớt chén mật là Phượng Nữ hốt
hoảng bước vội tới để tay lên ngực chàng liền. Tức thì một
luồng chân khí âm nhu đổ dồn sang người chàng, cuồn cuộn,
sung mãn, công lực dồi dào, rõ ràng là bản lãnh của một cao
thủ võ lâm. Vô Kỵ nhận ra ngay nguồn khí công này y hệt như
là khí công trong người của Chỉ Nhược vậy, nhưng lại mạnh mẽ
hơn nhiều lắm. Chàng hoang mang không hiểu tại sao Phượng Nữ
lại biết cách luyện khí độc đáo của phái Nga Mi như thế. Mà
sao nàng lại nói đó là Cửu Âm chân khí? Nghĩ tới đó thì bỗng
dưng chàng la lên một tiếng, tim như ngừng đập, máu như
ngừng chạy. Rồi sau đó chàng lại hôn mê đi.
Trong cơn mê, đầu óc của chàng cứ quay cuồng với những địa
danh, từ ngữ: Cổ Mộ đài, núi Chung Nam, giường Hàn Ngọc, mật
Ngọc Phong, Cửu Âm chân khí. Rồi sau đó là hình ảnh một
người con gái, nội công quán thế mà lại sống âm thầm, lặng
lẽ, với một đám con gái, sâu trong hang động, cứ hiện lên.
Người con gái đó có một khuôn mặt thiên thần, dáng người
thoát tục, làn da trắng bóc, mặc đồ toàn đen. Người con gái
họ Dương có cái tên là Phượng Nữ, chắc chắn có liên quan gì
đến Thần Điêu đại hiệp nào đó. Toàn là những gì mà chàng
chưa bao giờ nghe ai nói tới...
(Hết Phần 46 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 47) |