| Vô Kỵ nằm yên dưới đất, thân thể cứng đờ, cử động không được 
					vì bị Tam sứ của nước Ba Tư dùng Thánh Hỏa lệnh ném trúng 
					người mà khống chế huyệt đạo. Tuy phép điểm huyệt này thoát 
					thái từ Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp mà ra, nhưng nó biến 
					chiêu quá sức kì quái, ngoài mức tưởng tượng, khiến Vô Kỵ 
					không sao chống cự nổi, đành phải chịu thất cơ mà bị đả bại.
					
 Chàng nằm đó, một mặt sốt ruột vì không sao dùng phép tự 
					giải huyệt mà phong tỏa tay chân được, một mặt lo lắng vì 
					thấy Tạ Tốn nằm quằn quại đằng kia, không biết thương tích 
					ra sao. Sau đó chàng lại thấy tên da đen Phi Châu sứ tự cởi 
					áo bào trần truồng - sừng sững một thân người cao lớn, lực 
					lưỡng, đen bóng, với một bộ phận sinh dục to dài kinh hồn - 
					rồi đưa tay sờ ngực bóp vú Triệu Minh tơi bời một lúc – một 
					bộ ngực căng cứng, to tròn, trắng mịn bị nhồi nắn một cách 
					dã man, không thương tiếc. Sau đó, hắn hăm hở bế nàng lên, 
					ôm lấy người nàng mà vội vàng chạy vào trong căn nhà thì 
					chàng tức giận và đau lòng vô cùng. Chàng đã biết hắn sẽ làm 
					gì với Triệu Minh rồi. Hãm hiếp một nàng con gái xinh đẹp, 
					kiêu kì, khiêu gợi, với một bộ ngực núi lửa mà muốn tận 
					hưởng hoàn toàn cái thân hình gợi dục đó thì không thể vui 
					thú tràn đầy dưới cảnh màn trời chiếu đất, trước mặt mọi 
					người cho được. Cuộc hành dâm đó chỉ có thể đạt tới sự sướng 
					khoái cùng cực khi nó được diễn ra trên giường chiếu riêng 
					tư, trong phòng vắng, chỉ có hai người. Như vậy thì kẻ hãm 
					hiếp mới có thể tự do, không uý kị một điều gì, tha hồ làm 
					đủ trò dâm tục trên người bị hãm hiếp, và chỉ có như thế hắn 
					mới thật sự thỏa mãn cơn dâm tình vũ bão, ghê hồn của hắn mà 
					thôi.
 
 Chàng dư biết một tên đã mang bệnh dâm dục nặng nề vì học 
					phải môn Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp tà đạo mà lại đứng 
					trước một Triệu Minh xinh đẹp, ngực lớn eo thon, khỏa thân 
					gợi dục thì làm sao mà cầm lòng, không lên cơn nứng cho được? 
					Như một con thú đói gặp phải mồi ngon, nó sẽ đùa giỡn, chờn 
					vờn, cắn xé món mồi đó cho đến khi nào nó thoả mãn đã đời 
					mới thôi. Còn con mồi rồi thì cũng sẽ bị dày vò, tan nát, 
					liễu dập hoa vùi bởi cơn cuồng khát, dâm mê của con thú đó 
					cho đến lúc kiệt quệ, tả tơi chắc cũng chưa xong. Càng nghĩ 
					tới cảnh Triệu Minh bị tên da đen làm nhục, đụ đéo, hành hạ 
					thì Vô Kỵ càng điên lên. Vậy mà tay chân mình vẫn tê liệt, 
					không sao làm gì được…
 
 Nhưng mà đâu đã hết! Chàng lại thấy tên Trung Đông sứ cũng 
					lên cơn động tình, nổi cơn dâm mà hãm hiếp Linh Nhi cho đã 
					cơn thèm. Trước mặt chàng, cách đó không xa, hắn ta lột quần 
					áo nàng rồi bật ngửa nàng ra, vắt hai chân nàng lên vai hắn, 
					rồi hắn ngồi chồm hỗm ngay trên bụng nàng mà dộng cặc vào 
					lồn nàng, từ trên xuống dưới, ào ào, trông khiếp đảm.
 
 Trước cảnh hai người con gái xinh đẹp mà chàng yêu thương 
					nhất trong đời cùng bị hiếp dâm bởi hai thằng ngoại lai lộn 
					giống (một thằng mọi Phi Châu da đen trọc đầu, một thằng râu 
					ria Trung Đông mặt mũi xồm xoàm) ngay trước mặt mình - mà 
					mình thì bị bó tay bó chân, không thể nào làm được đến một 
					hành động cứu giúp nào - thì chàng càng căm gan, tức giận. 
					Giận người và giận cả chính mình nữa. Đường đường là một 
					minh chủ võ lâm Trung Nguyên, giáo chủ Minh giáo nổi tiếng, 
					võ công thượng đẳng giang hồ, vậy mà chàng bị đả bại ngay 
					trong vài hiệp bởi ba tên Ba Tư giáo sứ, thúc thủ trước cảnh 
					cha nuôi bị đánh đập, nằm yên nhìn người yêu bị hãm hiếp! 
					Cũng tại vì võ công của Tam sứ quá sức lạ lùng, không hiểu 
					chúng biến hoá thần kì từ Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháo ra sao 
					mà khiến chàng bị khuất phục ngay.
 
 Vô Kỵ đang bồn chồn, lo lắng thì chàng đã nghe một tiếng 
					cười thánh thót vang lên bên người. Chàng ngạc nhiên ngước 
					mặt nhìn lên thì thấy nàng Bá Đa sứ đang chu miệng, nhoẻn 
					môi cười, nhìn mình với một cặp mắt đầy dâm dục, đĩ ngựa. 
					Chàng hiểu ra ngay lập tức. Bá Đa sứ cũng luyện tập Càn Khôn 
					Đại Nã Di thần công như hai tên sứ giả kia, như vậy là nàng 
					ta cũng phải là một siêu dâm nữ chứ không sai. Nhìn thấy hai 
					tên dâm thần kia đang hành dâm với hai nàng con gái – tên 
					Phi Châu sứ thì đang hưởng lạc với Triệu Minh trong căn nhà, 
					còn tên Trung Đông sứ thì đang dập dồn với Linh Nhi ngay 
					trước mặt – thì nàng Bá Đa sứ đâu có cầm lòng được?
 
 Quả đúng như vậy. Khi Bá Đa sứ thấy hai tên sứ giả kia đang 
					ào ào làm tình với hai nàng con gái Trung quốc trẻ đẹp thì 
					nàng ta nứng quá. Người ngợm cứ nóng bừng, rậm rật, không 
					sao chịu nổi. Cũng phải gia nhập vào cuộc hỗn dâm tập thể 
					mới xong. Nàng nhìn quanh, thấy một lão già, tuy đô con 
					nhưng tóc bạc, và một chàng trai trẻ, khôi ngô tuấn tú, cả 
					hai đều nằm gục dưới đất thì nàng liền tiến tới nơi chàng 
					trai ngay. Chứ còn gì nữa mà thắc mắc, lựa chọn? Lão già gân 
					chắc không thỏa mãn nàng bằng một anh chàng đầy vẻ phong độ 
					kia đâu. Lão ta có thể có nhiều kinh nghiệm tình trường đấy, 
					nhưng nàng đâu có cần! Kinh nghiệm đụ đéo thì nàng có thừa. 
					Nếu anh chàng đẹp trai kia không biết thì nàng sẽ chỉ bảo 
					cho. Vả lại nàng đã dự định muốn là mình sẽ chủ động trong 
					cuộc hoan dâm này, chỉ cần chàng ta nằm yên đưa cu dựng củ 
					lên cho nàng thỏa mãn là được rồi, đâu cần phải biết nhiều?
 
 Bá Đa sứ đứng nhìn thấy Vô Kỵ đẹp trai, anh tuấn thì nàng ta 
					chịu quá rồi. Có vậy mới đáp ứng được cái cơn dâm nứng đang 
					dâng lên trong người chứ! Nàng cười lên mấy tiếng thích thú 
					mà thỏ thẻ nói với giọng lả lơi:
 
 - Chàng ơi, để thiếp cùng chàng bầu bạn với nhau. Không thôi 
					chúng ta lẻ đôi trong khi mọi người có cặp đang vui vầy, 
					hưởng sướng. Như vậy đâu có công bằng?
 
 Nói xong, nàng không chần chờ gì nữa mà ngồi ngay xuống, đưa 
					hai tay ra mà tụt luôn quần của chàng ra. Khi nàng thấy một 
					con cu mập mạp, to lớn hiện ra thì nàng trợn to mắt lên, 
					không ngờ chàng trai trẻ mà lại có thể mang được môt con cu 
					hùng dũng, dùi cui như vậy. Nàng liếc mắt nhìn Vô Kỵ, nhoẻn 
					miệng cười một cái, trông thật là dâm ô, đĩ thoã mà ỏn ẻn 
					nói:
 
 - Chao ôi... Cu của chàng hùng cường như thế thì làm sao mà 
					thiếp bỏ qua cho được? Để thiếp giúp chàng thỏa thê rồi hai 
					ta cùng vui vầy với nhau nghe chàng...
 
 Rồi bằng cả hai tay, nàng dâm nữ nắm lấy con cu đó lên, đưa 
					nó nhổng lên trời. Đoạn nàng há miệng ra, cúi mặt xuống mà 
					đút miếng gân to lớn vào miệng mà bú liền. Nàng há miệng ra 
					thật lớn, đưa mặt xuống thật gần, cố nuốt cho hết con cu vào 
					miệng. Khi một phần ba con cu của Vô Kỵ đi sâu vào miệng 
					nàng, xuống tận tới cuống họng thì nó dừng lại, không còn đi 
					sâu vào thêm được nữa. Đá Đa sứ liền dùng một tay mà nắm lấy 
					phần con cu còn lại mà vuốt, một tay thì đưa xuống là chộp 
					lấy bìu dái Vô Kỵ mà nắn. Và cứ như thế, vừa bóp cặc, vừa 
					xoa dái, vừa bú cu, nàng bắt đầu màn khẩu dâm, ngay trước 
					mặt mọi người, không ngần ngại, dấu diếm, dưới bầu trời đen 
					tối, đầy trăng sao. Tiếng vuốt cặc sùng sục, tiếng bú cu 
					nhóc nhách vang lên không ngừng trong buổi đêm vắng lặng.
 
 Vô Kỵ nằm yên thấy nàng dâm nữ Bá Đa sứ làm trò bú cu, sục 
					cặc mình thì chàng khó chịu vô cùng. Từ trước tới giờ, chàng 
					chỉ “cho” con gái bú cu mình thôi chứ chưa bao giờ “bị” con 
					gái bú cặc cả. Y hệt như là mình bị hãm hiếp vậy. Mà trong 
					đời chàng, chàng chưa hề có cái kinh nghiệm hiếp dâm bao giờ 
					- hãm hiếp người hay bị người hãm hiếp. Chỉ trừ một lúc 
					chàng đè Linh Nhi xuống bắt nàng bú cặc chàng khiến cho nàng 
					tức giận cả buổi, và một lần chàng bị tên trung nhân đút đít 
					trong thung lũng khiến cho chàng đau buốt mấy ngày. Bắt 
					nguồn từ hai hoàn cảnh đó mà chàng đâm ra oán ghét những màn 
					bức dâm, ép dục. Vì thế mà bây giờ, tuy cu được sục bú, dái 
					bị xoa nắn liên hồi mà con cu của chàng không hề cương cứng 
					lên một tí nào. Chàng vẫn dửng dưng, mà lại còn có phần tức 
					giận nữa. Nhưng dần dần, bị nàng ta vuốt cặc không ngừng, 
					máu từ từ động lại, dồn vào dương vật khiến con cu tự động 
					từ từ cương lên, rồi trở thành cứng ngắc. Đó không phải là 
					vì chàng đã lên cơn dâm nứng mà chỉ là một trường hợp sinh 
					lí tự động, kết quả của một màn sục cặc mà thôi.
 
 Tự dưng thấy con cu của chàng cương lên, sừng cứng, kích 
					thước của nó tăng lên gấp đôi, cả chiều ngang lẫn chiều dài, 
					thì nàng Bá Đa sứ sung sướng quá, cơn nứng của nàng cũng 
					tăng lên gấp đôi. Con cu của Vô Kỵ, tuy vẫn còn nằm sâu 
					trong cổ họng nàng, nhưng chỉ còn là cái đầu khấc thôi, nằm 
					chật ngất, đầy cứng trong miệng nàng. Sau khi sục sạo, bú 
					mút một lúc, nàng liền nhả con cặc ra, lấy tay chùi miệng vì 
					nước miếng của nàng đang vương vãi tùm lum, trên môi và cả 
					trên con cu nữa. Rồi nàng ngồi thẳng lên, đưa tay vén áo bào, 
					kéo lên ngang bụng, để lộ một cặp đùi trắng toát và một vùng 
					âm đạo đầy lông đen. Nàng dạng hai chân qua hai bên hông của 
					Vô Kỵ, ngồi chàng hãng, lưng quay về phía mặt chàng. Nàng 
					lấy hai tay chống lên hai đùi của chàng mà từ từ hạ người 
					xuống, rồi đưa một tay cầm lấy con cu ướt nhẹp nước miếng mà 
					đút nó ngay vào cửa chim mình. Khi cái đầu cu nóng đỏ đó nằm 
					ngay giữa lỗ hang là nàng ngồi ngay xuống, đè lên người 
					chàng, để cho con cu đâm sâu tuốt, đi luôn vào lồn nàng, một 
					cách suông sẻ, gọn ghẽ, ngọt ngào, ngon ơ.
 
 Con cu của Vô Kỵ to và dài đến thế mà nó đi suốt vào trong 
					người Bá Đa sứ một cách dễ dàng. Có lẽ vì con cu đang ướt 
					nhem nước miếng của nàng nên nó trơn lu, và với sức nặng của 
					nàng đè xuống, nên nàng mới có thể cho con cu đụ sâu vào lồn 
					nàng, ngay trong lần thử đầu tiên. Lỗ âm đạo của nàng bị 
					nong rộng một cách tối đa, vách lồn nàng bám chặt lấy thân 
					cu của chàng, làm cho nàng cảm thấy đau nhức. Nhưng nàng 
					biết đó chỉ là cảm giác tiên khởi mà, sau đó, và chỉ ngay 
					sau đó thôi, là nàng đã nhận thấy sự đầy ắp, chật ngất của 
					một con cu to lớn chiếm hết hoàn toàn cái khoảng âm đạo chật 
					hẹp trong bụng mình rồi. Nàng ngửa mặt lên trời, trợn mắt, 
					há tròn miệng ra, như là không ngờ con cu đó lại có thể đem 
					đến cho nàng một cơn sung sướng nhanh chóng đến như vậy. 
					Không chần chờ gì nữa, nàng ngồi hẳn trên bụng Vô Kỵ, mông 
					đít nàng đè xuống, dính sát vào háng chàng - với tư thế đó, 
					chắc chắn là con cặc dài đã đi tới tận cùng âm đạo – nàng 
					bắt đầu màn đụ đéo ngay tức thì. Nàng ngồi chồm hổm, chổng 
					đít, dùng sức ở hai đùi mà nâng người lên, hạ người xuống, 
					khịến cho con cặc cũa Vô Kỵ đâm vào thọt ra liên tục trong 
					lồn nàng. Và sau đó, Bá Đa sứ cứ cưỡi trên người Vô Kỵ, nhấp 
					nhổm, lên xuống, dùng lồn nàng mà dập xuống cặc Vô Kỵ liên 
					miên, phát lên những tiếng phành phạch.
 
 Vô Kỵ nằm yên, nhìn cái đít trắng phau, nhô lên, thụt xuống, 
					vành lồn của nàng bám chặt lấy thân cặc của mình - mỗi lần 
					nàng nhổng đít lên là lồn nàng nhả cặc chàng ra, nhưng mép 
					lồn của nàng lại bao kín lấy cặc chàng, như muốn níu kéo nó 
					lại - vậy mà chàng lại không thấy có một cảm giác nào. Mặc 
					dầu cu chàng đang cương cứng. Mặc dầu sự cọ sát giữa con cu 
					và thành lồn rất khít khao. Mặc dầu con cu chàng đã bóng 
					nhẫy vì nước nhờn.
 
 Bỗng nhiên chàng nghe đâu đó văng vẳng tiếng rên. Tiếng rên 
					của một người con gái hình như đang trong cơn… sướng khoái, 
					mê tơi, đã đời. Tuy Bá Đa sứ quay mặt đi nên chàng chỉ nhìn 
					thấy lưng nàng, nhưng Vô Kỵ biết tiếng rên đó không phải là 
					của nàng ta. Nó phát ra từ một nơi xa hơn nhiều. Chàng liền 
					ngó qua một bên thì thấy cách đó không xa, Linh Nhi đang nằm 
					yên, cắn răng, hai môi mím chặt lại, đưa mắt nhìn chàng, hai 
					mắt cau lại, đẫm lệ, đầy vẻ đau thương. Người nàng gập đôi 
					lại, hai chân bắt lên vai tên Trung Đông sứ, mà tên đó lại 
					ngồi thẳng trên người nàng, dộng cặc xuống lồn nàng liên hồi, 
					nhịp điệu cũng dập dồn như nàng Bá Đa sứ đang cưỡi chàng vậy. 
					Như vậy thì tiếng rên của ai vậy kìa? Vô Kỵ chợt cứng người 
					lại. Bây giờ chàng mới nhận ra là tiếng rên đó phát ra từ 
					trong căn nhà… Tiếng rên của người con gái đang tới lúc 
					hưởng dục, tràn đầy nhục cảm, khoái lạc, mê hồn… Tiếng rên 
					của Triệu Minh!! Đúng rồi, không còn gì khác hơn nữa!
 
 Thì ra trong căn nhà, Triệu Minh và tên da đen Phi Châu sứ 
					đang nằm chồng lên nhau, ôm ghì dính cứng vào nhau mà đụ 
					nhau không ngừng. Một hồi sau, tên da đen bèn thay đổi thế 
					làm tình. Hắn bước xuống giường, đứng chĩa con cu to dài ra 
					thẳng ra trước, kéo người nàng tới sát góc giường rồi dùng 
					hai tay nắm cổ chân nàng mà kéo xoạc hai chân nàng rộng ra, 
					để lộ một cái lồn hồng hào, ướt đẫm, phập phồng như đang mời 
					mọc, như đang đòi hỏi, như đang búc xúc vì bất chợt bị ngưng 
					ngang trong cơn bầm dập. Triệu Minh nằm ngửa, hai chân banh 
					ra, nín thở, phập phồnh chờ đợi ... Tên mọi da đen nắm chặt 
					hai chân nàng mà dạng ra thành hình chữ V, hắn không cần lấy 
					tay hướng dẫn con cặc đen thui, dựng cứng mà chỉ lắc mông 
					chĩa cái đòn than, kê cái con cặc to dài đó vào ngay trước 
					lỗ lồn nàng. Ngay sau đó, hắn vận sức vào mông mà nhấn mạnh 
					một cái. Con cặc đen thui lại chui thẳng vài cái lỗ lồn ướt 
					nhẹp, tới tận gốc. Sau đó, hắn vừa đứng thẳng người, vừa 
					gồng hai tay mà dạng hai cẳng Triệu Minh ra, vừa vận sức đụ 
					thẳng vào lồn nàng một cách mạnh bạo, vũ bão. Mỗi một cú 
					thúc của hắn là hai cặp vú to lớn của nàng (tuy nàng đang 
					nằm nhưng hai bầu vú vẫn không dẹp xuống mà vẫn căng cứng, 
					nhô thẳng lên trời) nhún nhẩy quay cuồng, rung động tưng 
					tưng theo sức nắc kinh hồn. Nhìn thấy cảnh đó, tên Phi Châu 
					sứ càng háo dâm hơn, bặm đôi môi dầy, banh hai chân nàng 
					rộng ra thêm mà ra sức nắc cặc hắn liên hồi vào lồn nàng, 
					dập dồn hơn nữa. Hằn vừa dập vừa kêu lên:
 
 - Đây nè cưng... Này... Này... Ôi... Ôi... Đã quá... Đã... 
					Cưng ơi... Cưng... Có đã không cưng...
 
 Nằm ngửa cho hắn đụ tới, Triệu Minh ngửng đầu lên nhìn xuống 
					thấy con cặc bự dài, đen thui, bóng lưỡng, không lông của 
					hắn đâm vô thụt ra như cái chày máy thì nàng há miệng thở 
					hổn hển. Nàng không ngờ một con cặc với một sắc thái dị hình 
					như vậy (một thanh củi đen thui, cứng ngắc), một con cặc kì 
					lạ mà nàng chưa từng bao giờ thấy trong đời, một con cặc 
					quái đản mà nàng không hề nghĩ là con người có thể có được, 
					lại có thể đem đến cho mình một nguồn sướng khoái kinh khủng 
					đến thế. Cái cảnh một khúc than đen cứng cứ dập dồn ra vô 
					trong cái cửa mình hồng hào của nàng làm nàng muốn chết cứng. 
					Nàng hào hển rên lên:
 
 - Ôi chao... Trời... Sao mà...Hự ... Hự... Trời ơi... Aaaa...
 
 Rồi như không cưỡng lại được với một sự thúc đẩy nào đó, 
					nàng rút hai chân ra khỏi tay hắn mà kẹp chặt lấy hông hắn. 
					Sau đó, nàng nhổm người lên, một cách cẩn thận nhưng không 
					kém phần hối hả, nàng không để cho con cặc của tên da đen 
					tuột ra khỏi lồn mình mà vòng tay ôm chầm lấy con người nở 
					nang, đen đủi của hắn. Vừa ôm chắc, vừa kẹp cứng. Một lần 
					nữa, hai thân hình - một đen thui, to lớn, hôi hám, một 
					trắng toát, thon nhỏ, thơm tho - lại dính sát vào nhau, xà 
					nẹo. Trong khi Triệu Minh đeo cứng trên người tên Phi Châu 
					sứ, thì hắn liền đưa hai tay đen thùi ra mà bợ lấy hai bờ 
					mông trắng mịn của nàng rồi nắc mạnh cặc của hắn vào lồn 
					nàng nghe bùm bụp. Hai người làm luôn màn chơi đứng. Hai tấm 
					thân trần truồng, nhễ nhại mồ hôi ép chặt vào nhau, tưởng 
					chừng như không sao gỡ ra được. Tên da đen đâm cặc lên, 
					Triệu Minh dập lồn xuống, sự cọ sát của hai dương vật và âm 
					vật đạt được tới mức tối đa. Vừa thúc cặc lên người Triệu 
					Minh, tên da đen thở lên phì phì. Vừa nhún lồn xuống cu tên 
					da đen, Triệu Minh vừa hổn hển rên lên khe khẽ. Tiếng rên 
					của nàng dần dần lớn lên, tăng theo cơn đam mê sướng khoái 
					dâng lên trong người nàng…
 
 Vô Kỵ nghe tiếng rên rỉ vang lên từng hồi của Triệu Minh thì 
					chàng đoán biết chuyện gì đang xẩy ra trong căn nhà rồi. 
					Thêm tiếng đụ đéo của cặc và lồn, tiếng bành bạch của hai 
					khối thịt thúc đẩy vào nhau, làm chàng hình tượng ra ngay 
					hai người đó đang làm gì với nhau liền. Chàng tưởng tượng 
					tới cảnh tên da đen Phi Châu sứ cốt đột dập nắc con cặc to 
					lón kinh khủng của hắn vào cái lồn nhỏ nhắn, xinh xinh của 
					Triệu Minh (không biết hắn làm gì mà đến nỗi nàng phải rên 
					rỉ liên miên như vậy?) thì chàng không chịu đựng được nữa. 
					Một cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng. Căm thù?... Không… 
					Tức giận?... Chưa chắc... Hối tiếc? … Hình như là vậy… Rộn 
					ràng? ... Đúng thế... Dâm nứng? ... Chứ còn gì nữa... Con 
					chim hồng hào, hấp dẫn mà chàng biết là còn trinh nguyên, 
					chưa bao giờ bị công phá đó đáng lẽ phải thuộc về chàng! Vậy 
					mà cái hang động đào nguyên đó đang bị đâm thọc tơi bời bời 
					một con cu đen thui, to lớn của một tên da đen dị dạng. Rồi 
					tự dưng thân hình chàng nóng bừng lên. Hình ảnh một nàng 
					Triệu Minh yêu kiều, diễm lệ đang thoả chí vui vầy trong cơn 
					dâm bạo. Hình ảnh một tên mọi da đen, to lớn dạng hình đang 
					hồ hỡi dập nắc vào trong cái lồn tươi đắm. Cộng thêm tiếng 
					rên rỉ sung sướng của nàng Triệu Minh xinh tươi, cảnh đụ đéo 
					kinh hồn của tên quỉ sứ da đen, làm con cu của chàng cương 
					cứng thêm nữa, đầu cu nở lớn ra. Bây giờ, chàng đã bắt đầu 
					cảm nhận được cái sung sướng đem đến từ cái lồn co thắt 
					không ngừng của nàng Bá Đa sứ.
 
 Triệu Minh kia, cũng như nàng Bá Đa, mải mê tận hưởng thú 
					khoái lạc dâng lên từ trong lỗ lồn đang bị đâm thọc không 
					ngừng, thì Vô Kỵ này, cũng như tên Phi Châu, đang say sưa 
					cảm nhận cơn sung sướng bốc lên từ con cặc đang được bóp 
					chặt liên hồi.
 
 Làm như Bá Đa sứ cũng đã cảm nhận được sự gia tăng cơn nứng 
					của Vô Kỵ và sự nở rộng kích thước của con cu trong lồn mình, 
					nàng liền ra sức nhún nhẩy nhanh hơn, dập mạnh đít mình 
					xuống người chàng. Được nàng ta cưỡi lên người, làm như 
					chàng là một con ngựa hoang, Vô Kỵ sướng quá, máu trong 
					người chạy vòng rần rần. Bất chợt chàng cảm thấy chân tay 
					mình thả lỏng, tự do liền ngay lúc đó. Chàng đâu có ngờ là 
					khi bị điểm huyệt bởi Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp thì mình 
					đã được tự động giải huyệt ngay nếu trong người lên cơn nứng? 
					Tuy ngạc nhiên, nhưng khi tay chân cử động được là Vô Kỵ 
					liền đưa tay ra nắm lên cần cổ của Bá Đa sứ liền. Đang hăng 
					hái dồn dập trên người chàng, nàng chỉ kêu lên một tiếng:
 
 - Ối chà...
 
 Xong rồi nàng ngã gục xuống người Vô Kỵ ngay.
 
 Tên Trung Đông sứ đang dập cu vào người Linh Nhi nghe tiếng 
					la hoảng thì hắn ngửng mặt lên nhìn. Khi thấy Bá Đa sứ đang 
					bị Vô Kỵ kềm chế nằm yên như chết thì hắn tức giận, trợn mắt 
					nói liền:
 
 - Tên khốn nạn khiếp toi! Mi chết chắc tới nơi xong rồi...
 
 Thì ra tên Trung Đông sứ, là người nước Ba Tư, nói năng 
					tiếng Trung Hoa đã không rành, mà trong lúc hấp tấp, hắn lại 
					còn nói loạng quạng, liêng xiêng không ra đâu vào đâu.
 
 Nói xong là hắn cầm hai chân Linh Nhi lúc đó đang vắt trên 
					vai hắn mà hất qua một bên, coi như nàng là một món trò chơi 
					tới lúc phế thải vậy. Hắn vội vàng đứng ngay lên, lấy chiếc 
					Thánh Hỏa lệnh trong túi áo dưới đất ra mà chực ném vô người 
					chàng.
 
 Linh Nhi thấy tên Trung Đông sứ lăm le trong tay hai chiếc 
					Thánh Hỏa lệnh thì nàng liền cố chồm người lên, bám chặt lấy 
					người hắn, không cho hắn động thủ. Tên Trung Đông sứ bị nàng 
					ghì kéo, thì hắn tức giận la lên, nói trọ trẹ:
 
 - Con thối tiện tì ghê quá... Sao dám cầm tay không làm việc 
					lành dữ của ta!
 
 Rồi hắn cầm cái thẻ bài mà đánh mạnh luôn vào người nàng, 
					không nương tay. Bị một đòn trúng ngay giữa ngực, Linh Nhi 
					thổ một búng máu tươi, bắn người ra, nằm im bất động.
 
 Vô Kỵ nhìn thấy Linh Nhi bị hạ độc thủ như vậy thì chàng tức 
					giận vô cùng. Nhưng rồi chàng lại thầm nghĩ là mình có đối 
					chọi với tên này, với võ công quái dị của hắn, cũng chưa 
					chắc đã nắm ngay phần thắng đâu. Rồi tên Phi Châu sứ thì 
					không biết xuất hiện mà tiếp sức lúc nào, cho nên chàng liền 
					nghĩ ra một kế. Chàng nhanh tay rút hai cái Thánh Hỏa lệnh 
					trong túi áo của Bá Đa sứ ra rồi vận sức mà liệng một miếng 
					ra thật xa, nơi gần triền núi. Tên Trung Đông sứ thấy vậy 
					thì la hoảng:
 
 - Trời yêu ơi! Không nên... Không tốt đâu!
 
 Thật ra hắn coi chiếc Thánh Hỏa lệnh như là tính mạng của 
					mình vậy. Khi thấy miếng thẻ bài rơi xuống sườn núi, mất 
					dạng, thì hắn liền vùng chạy ngay tới hướng đó, vội vã không 
					kịp mặc quần áo, mà tìm kiếm. Vừa chạy vừa la làng:
 
 - Chết quá! Chết hết ta rồi!
 
 Trong khi đó trong nhà, tên da đen Phi Châu sứ, đang làm màn 
					đụ đứng với Triệu Minh, cũng nghe những tiếng kêu la rối 
					loạn tưng bừng bên ngoài thì hắn biết ngay có chuyện không 
					hay xẩy ra rồi. Hằn liền đẩy người nàng ra, lúc đó đang dính 
					cứng trên người hắn. Nhưng Triệu Minh đang trong cơn dâm 
					nứng, mê say rên rỉ, đâu có chịu. Nàng bá vai, níu cổ hắn 
					lại, cứ ôm chặt lấy người hắn, hai chân ghì lấy bờ mông của 
					hắn lại như muốn con cặc đi sâu vào trong lồn nàng thêm nữa. 
					Tên Phi Châu sứ tức giận, trợn mắt, mím môi, dùng hai bàn 
					tay đen thô mà nắm lấy ngực nàng, đẩy thêm một cái nữa, thật 
					mạnh. Triệu Minh bắn người ra, thân hình trần truồng rớt 
					xuống giường cái rầm. Cái lồn ướt nhẹp, nhỏ bé của nàng đang 
					bám chặt lấy con cu đen cứng, to dài của hắn bị kéo tuột ra 
					nghe cái “bóc” như một cái nút chai bị rút bắn ra khỏi cổ 
					chai rượu vậy.
 
 Bị tên da đen ra tay bạo động, ruồng bỏ một cách thẳng thừng, 
					Triệu Minh đâm hoảng hốt. Rồi nàng lại bị hắn xô té xuống 
					giường, không thương tiếc, làm nàng đau ê ẩm cả người thì 
					nàng xực tỉnh, thoát khỏi cơn mê tình dục. Cuộc hành dâm 
					đang tràn đầy hứng thú thì lại bị kết thúc một cách bất ngờ, 
					nhanh chóng, cũng như nó đã bộc phát. Hành động phũ phàng 
					của tên Phi Châu sứ làm tâm trí nàng trở lại ngay với thực 
					tế. Trời ơi! Chuyện gì đã xẩy ra vậy kìa? Tại sao nàng lại 
					có thể có những hành động hoang dâm, thô bỉ với một tên mọi 
					da đen cốt khỉ như vậy? Nàng đã nghĩ gì? Đã làm gì với tên 
					thô hào, dị hợm này? Thật là không còn nhân phẩm, cốt cách 
					của một nàng quận chúa cao sang, quyền quí nữa! Nghĩ tới đó, 
					nàng vừa xấu hổ, vừa tức giận quắc mắt nhìn tên Phi Châu sứ 
					định lên tiếng chửi mắng thì nàng nhìn xuống thân thể trần 
					truồng, bóng nhẫy mồ hôi của mình rồi vội vã với lấy áo quần 
					mà che lên người...
 
 Tên Phi Châu sứ bỏ mặc cho Triệu Minh đang hoàn hồn trên 
					giường mà chạy ngay ra ngoài. Khi hắn thấy Bá Đa sứ đang nằm 
					gục dưới đất, còn Vô Kỵ thì đang đi tới hướng Linh Nhi lúc 
					đó nằm gụctrên vũng máu thì hắn vội vàng bước tới nơi hắn 
					trút bỏ áo bào lúc nãy mà kéo ra hai tấm Thánh Hỏa lệnh. Vô 
					Kỵ quay lại thấy hắn lăm lăm trong tay hai tấm thẻ bài thì 
					chàng liền theo mửng cũ, ném luôn miếng Thánh Hỏa lệnh còn 
					lại trong tay ra tận đằng xa, nơi cỏ hoang bụi rậm mọc quá 
					đầu người. Tên Phi Châu sứ hoảng sợ, rồi cũng như tên Trung 
					Đông sứ, hắn không kịp mặc quần áo, trần truồng chạy bay 
					ngay tới vùng rừng rậm mà lục kiếm cho ra tấm thẻ bài.
 
 Hai tên sứ giả Ba Tư, cu dái lòng thòng, lổn ngổn, chạy nhẩy 
					tung tăng, tưng bừng giữa đám đá, lùm tranh mà hốt hoảng lật 
					gạch vạch lá, trong đêm tối tranh tối tranh sáng, lục lọi 
					tìm kiếm liên hồi...
 
 Vô Kỵ dùng kế dụ cho hai tên chó dái chạy đi mất xong rồi 
					chàng nhanh chân bước tới kế bên Linh Nhi. Thấy nàng nằm mê 
					man bất tỉnh thì chàng vội đưa tay ra mà bắt mạch nàng. Nghe 
					thấy hơi thở nàng đứt đoạn, chàng liền rờ lên ngực nàng thì 
					biết nàng bị gẫy hết mấy cái xương sường, lồng ngực bị lõm 
					xuống, nội thương rất trầm trọng. Chàng cúi xuống gần mặt 
					Linh Nhi mà nói thầm vào tai nàng:
 
 - Linh Nhi, em. Không sao đâu. Có anh đây, em đừng sợ.
 
 Thấy Linh Nhi vẫn nhắm mắt nằm im bất động thì chàng thở dài, 
					lấy quần áo phủ lên người nàng rồi nhẹ nhàng bồng nàng trên 
					tay rồi vội tiến tới gần căn nhà.
 
 Ngay lúc đó, Triệu Minh cũng vừa bước ra ngoài.
 
 Gặp Triệu Minh ngay ngưỡng cửa, chàng dừng ngay lại, ngập 
					ngừng nhìn nàng một cái rồi quay mặt đi mà không nói được 
					một lời, nửa muốn hỏi han, nửa muốn bỏ qua không muốn nhắc 
					tới chuyện vừa qua. Nhìn thấy nàng tóc tai rối bời, quần áo 
					xốc xếch thì lòng chàng tự dưng chùng xuống. Triệu Minh cũng 
					liếc chàng một cái thật nhanh rồi đưa mắt nhìn qua chỗ khác. 
					Ánh mắt của chàng, như trách móc, như thương cảm, làm lòng 
					nàng se lại. Hai người đứng im lặng một hồi. Nói năng gì bây 
					giờ? Hành động gì bây giờ? Chẳng lẽ hai người lại ôm nhau mà 
					vỗ về, than van, kể lể, phân bua với nhau hay sao? Trong 
					hoàn cảnh này, tốt nhất là nên giữ im lặng cho cả đôi bên. 
					Dẫu rằng lúc đó trong lòng hai người đầu óc sóng gió rối bời, 
					tâm trí hoang mang bất định. Có cả trăm câu nghi vấn để mà 
					hỏi nhau, có cả ngàn câu trả lời để mà đáp lại. Nhưng cái 
					khó là ai sẽ là người lên tiếng gặn hỏi trước, ai sẽ là 
					người mở miệng trần tình trước. Chàng thì không muốn tra vấn 
					nàng cho ra lẽ vì sợ nàng cho mình là người hẹp hòi, vị kỷ. 
					Nàng thì không muốn thổ lộ với chàng nỗi đoan truân vừa qua 
					để rồi gợi lại những hình ảnh nhớp nhơ, phóng đãng trong căn 
					nhà. Do đó, cả hai, không ai dám dặm dò, thăm hỏi trước tiên...
 
 Đứng yên một lát, hai người lặng lẽ cùng nhau bước xuống 
					thềm nhà. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tuy không ai 
					nói lên một tiếng nào, nhưng sự im lặng, ngập ngừng, trốn 
					lánh lẫn nhau đã nói lên thật nhiều, diễn tả quá đủ nhũng 
					chuyện gì đã xẩy ra trong căn nhà rồi. Hai người cùng bước 
					đi mà lại có hai ý tưởng khác nhau. Vô Kỵ thì cảm thấy chua 
					chát, đau thương, tức giận, tiếc nuối. Triệu Minh thì cảm 
					thấy ngượng ngùng, nhục nhã, hối hận, hoang mang. Chàng và 
					nàng đều biết rằng kể từ nay, hai người sẽ nhìn nhau với con 
					mắt khác hẳn lúc trước. Tình cảm giữa hai người, sau vụ này, 
					rồi sẽ bị ảnh hưởng ra sao?
 
 Đi một vài bước thì Triệu Minh lên tiếng hỏi nhỏ, giọng lo 
					lắng:
 
 - Thương tích của Linh Nhi có nặng nề lắm hay không?
 
 Vô Kỵ mím môi lắc đầu trả lời:
 
 - Nàng ta khó má toàn mạng. Chúng ta phải đi xuống tàu tìm 
					thuốc chữa trị cho nàng gấp.
 
 Nói xong, hai người đã tiến tới gần Tạ Tốn, lúc đó đang 
					chống người lên đao Đồ Long, gượng đứng dậy. Vô Kỵ liền hỏi:
 
 - Tạ… Tạ… tiền bồi… tiền bối...
 
 Vô Kỵ ngập ngừng vì chàng biết trong tình trạng cấp bách bây 
					giờ không phải là lúc chàng nhận mặt họ hàng. Chàng nói 
					tiếp:
 
 - Chúng ta phải rời khỏi chỗ này ngay. Tạ tiền bối có cần 
					cháu giúp đỡ gì không?
 
 Tạ Tốn đã nhận ra hoàn cảnh nguy kịch này. Ông khoác tay:
 
 - Ta chỉ bị ngoại thương, không trầm trọng lắm. Thiếu hiệp 
					cứ thoát trước ngay đi, ta sẽ theo sau ngay.
 
 Nói xong ông dùng đao Đồ Long làm nạng, khập khiễng đi tới.
 
 Vô Kỵ liền bồng Linh Nhi vừa chạy bay xuống triền núi vừa 
					ngoái lại nói với Triệu Minh:
 
 - Nhờ Triệu cô nương đi đoạn hậu. Nhưng xin mọi người nhanh 
					lên dùm.
 
 Triệu Minh mỉm cười gật đầu chạy theo sau. Nàng biết Vô Kỵ 
					vội vàng như vậy cũng là vì chàng rất úy kị võ công quái dị 
					của tam sứ. Bỗng nhiên nàng kêu lên:
 
 - Ôi chao, suýt nữa là quên mất cái quan trọng này.
 
 Vô Kỵ đang quay mình đi thì chàng vội dừng chân lại khi thấy 
					Triệu Minh chạy trở về căn nhà rồi cúi xuống lượm thanh Ỷ 
					Thiên kiếm lên mà dắt vào người. Nàng nheo mắt nhìn chàng, 
					nhoẻn miệng cười:
 
 - Xong rồi! Chúng ta đi ngay đi.
 
 Vô Kỵ liền rảo chân bước nhanh đi ngay. Nhưng mới chạy được 
					vài bước thì chàng lại nghe Triệu Minh kêu lên:
 
 - Khoan đã! Cón cái “của nợ” này nữa.
 
 Chàng ngạc nhiên nhìn lại thì thấy Triệu Minh đang quay trở 
					về vác nàng Bá Đa sứ lên vai. Chàng đang không hiểu tại sao 
					tới lúc này, đang trong tình trạng vội vã thoát thân, mà 
					Triệu Minh còn muốn cưu mang thêm một người nữa thì nàng lại 
					nhoẻn miệng cười nói với chàng:
 
 - Cái “của nợ” này chắc chắn sẽ có ích cho chúng ta sau này.
 
 Biết là Triệu Minh tinh kì, mưu chước đầy mình, tính toán 
					minh mẫn, đoán việc như thần nên chàng không phân vân nữa mà 
					chỉ hỏi nàng:
 
 - Như vậy Triệu cô nương có nhọc mình hay không?
 
 Triệu Minh chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng tên Trung Đông 
					sứ vang lên:
 
 - Ha! Ha! Ha! Tìm ra rồi cuối cùng đây! May mắn muốn chết đi 
					cũng được!
 
 Rồi tiếng tên Phi Châu sứ nói lại:
 
 - Mau đến đây giúp ta tìm hoả lệnh ngay đi!
 
 Nàng liền xốc Bá Đa sứ trên vai rồi nói ngay:
 
 - Đi mau đi. Chúng ta không còn có nhiều thì giờ nữa đâu.
 
 Ba người vội vàng theo ánh trăng chạy theo con đường mòn nhỏ 
					dẫn xuống bãi biển.
 
 Chạy được một chốc, Vô Kỵ bỗng nhiên thấy có một dáng người 
					đang đi ngược lên thì chàng liền lên tiếng hỏi:
 
 - Tiểu Siêu! Cô đang đi đâu thế?
 
 Thì ra đó là Tiểu Siêu. Nàng hơ hải nói:
 
 - Thưa giáo chủ, tàu ta đã bị nhiều người tới chiếm đoạt 
					rồi. Cháu đang vội đi tìm giáo chủ...
 
 Vô Kỵ nghe vậy thì kinh hãi. Chàng nói:
 
 - Chúng tôi đang tránh đám cường tặc trên núi đây. Vậy thì 
					cô mau theo tôi xuống đó xem như thế nào.
 
 Tiểu Siêu thấy chàng bồng một cô gái bất động, máu me đầy 
					miệng, theo sau là một ông già khập khểnh như đi không muốn 
					nổi, còn Triệu Minh với vóc dáng tơi bời thì biết ngay là 
					mọi người đã gặp đại địch. Nàng lo lắng hỏi chàng:
 
 - Thưa giáo chủ có sao không vậy?
 
 Vô Kỵ khoác tay nói nhanh:
 
 - Gặp bọn giặc, tôi khó chống cự nổi. Nhưng tôi không sao. 
					Chúng ta phải chạy thoát ra khỏi chốn này ngay.
 
 Nghe chàng nói với giọng cấp bách như vậy, Tiểu Siêu vội vã 
					chạy theo chàng liền.
 
 Khi Vô Kỵ tiến tới gần bờ biển thì mới thấy con thuyền của 
					Triệu Minh đã bị ba bốn con thuyền to lớn khác bao vây. Mọi 
					người tới gần, núp sau mõm đá nhìn lên tàu, thấy mười mấy 
					tên võ sĩ của Triệu Minh đang bị trói thúc ké dưới sàn. Bọn 
					giặc có khoảng hai ba chục đứa, đang ăn uống, chè chén tưng 
					bừng.
 
 Giữa tàu là Chỉ Nhược, chỉ có nàng là con gái, đang bị một 
					bọn người xúm lại mà chọc ghẹo. Nàng đứng yên, hai tay che 
					ngực trần, lồ lộ cặp vú, áo cánh tơi tả. Thì ra bọn chúng 
					đang đùa giỡn bằng cách dùng đao kiếm mà lần lượt cắt xén áo 
					nàng đi, từ từ lột trần nàng ra. Bọn giặc dê xồm vừa mở màn 
					với trò đùa trên nên chúng mới chỉ cắt áo nàng thôi, chưa 
					chạm đến quần nàng. Chắc chắn là một khi chúng tuớc hết áo 
					quần nàng ra rồi thì cái thân hình lõa thể, trắng ngần đó sẽ 
					là một món đồ chơi cho cả bọn vầy vọc. Chúng vừa múa may đao 
					kiếm, vừa hù họa Chỉ Nhược, vừa la hét cười dỡn om sòm. Nàng 
					đứng giữa đám côn đồ, sợ hãi, cô thế, bán thân loã thể, hai 
					tay che ngực, như là một con cừu non lạc giữa đám sói già.
 
 Vô Kỵ tức giận, nhíu mày lại, nhìn quanh, ngẫm nghĩ tình 
					hình. Chàng định mở miệng hỏi Triệu Minh cách hành động thì 
					đã nghe tiếng hai tên sứ giả vang lên từ đỉnh núi:
 
 - Đây rồi! Tìm ra rồi! Mau xuống bắt chúng nó ngay!
 
 Chàng giật thót mình một cái. Triệu Minh liền vội nói:
 
 - Trương công tử, chúng ta chỉ còn có một con đường thoát là 
					thừa cơ xông lên tàu tấn công ngay. Lấy cái bất ngờ làm cái 
					thắng mà thôi.
 
 Vô Kỵ nghe vậy thì hoảng sợ ngầm. Bọn chúng đông như thế, 
					chỉ cần có hai hay ba tên trong đám đó mà võ công cũng kì dị 
					như sứ giả Ba Tư thì chắc chắn là mình sẽ bị đả bại chứ 
					không sai. Đang đắn đo, ngần ngừ thì chàng đã thấy bỗng 
					nhiên người Tiểu Siêu bắn vù lên cao một cái rồi nàng hạ 
					mình xuống giữa sàn tàu một cách thật nhẹ nhàng, ngay giữa 
					đám võ sĩ Ba Tư. Chàng đang ngạc nhiên không hiểu tại sao tự 
					dưng Tiểu Siêu lại có tài nghệ bay bổng thánh thoát như vậy 
					thì chàng đã thấy người nàng nhẩy nhót bay lượn, xuyên qua 
					lách lại trong đám đông, hai tay múa lên loang loáng một 
					cách nhanh chóng vô cùng. Chỉ trong nháy mắt, đã có ba bốn 
					tên bị đả thương, kêu la, ngã lăn ngay ra sàn.
 
 Không dám chần chừ, nghĩ ngợi gì thêm nữa, Vô Kỵ liền đưa 
					Linh Nhi qua cho Tạ Tốn rồi tung mình theo Tiểu Siêu bay 
					xuống tàu liền. Chân chàng vừa đáp xuống, chạm tới sàn là 
					hai ba tên Ba Tư bị chàng ra tay đánh ngã ngay lập tức rồi. 
					Đó là vì chàng đã thi triển tới từng thứ bẩy của môn Càn 
					Khôn Đại Nã Di thần công. Không chút sợ hãi, bọn chúng rời 
					bỏ Chỉ Nhược rồi cùng ùa tới vung đao kiếm mà đâm chém vào 
					hai người lia lịa. Nhưng với võ công lợi hại của Vô Kỵ cùng 
					thân hình lanh lẹ của Tiểu Siêu, bọn chúng không sao động 
					chạm tới chàng và nàng được. Càng đánh, Vô Kỵ càng yên tâm 
					vì chàng thấy võ công bọn này tầm thường chứ không quái dị 
					như tam sứ. Vì thế mà mới có một tí là hơn nửa con số bọn Ba 
					Tư đã bị Vô Kỵ cùng Tiểu Siêu đánh lắn quay ra rồi.
 
 Bất ngờ có một tên Ba Tư, chắc là tên đầu đàn, cầm đại đao 
					mà nhẩy tới chém vào người Tiểu Siêu một cách dũng mãnh vô 
					cùng. Tiểu Siệu vội xoay nguời tránh nhát đao thì hắn lia 
					luôn thêm vài nhát nữa, cũng cực kì mạnh bạo. Nhưng Tiểu 
					Siêu vẫn uốn mình tránh được luôn những thế công đó. Tên ta 
					vừa tấn công nàng vừa nói năng lí lô:
 
 - Ensha Allah! Hamin ja negah darid!
 
 Tiểu Siêu tuy tay không mà vẫn chống trả, lại còn đánh thêm 
					vài đòn. Nàng nhanh chóng đổi thủ thành công khiến cho tên 
					nọ phải thối lui vài bước, làm hắn kinh ngạc vô cùng. Nàng 
					mỉm cười nhìn hắn mà nói:
 
 - Bebakhshid, baba, to ehtij be komak daram.
 
 Tên Ba Tư nghe nàng nói thế thì tức giận quắc mắt nhìn nàng 
					rồi vung đao tiếp tục đâm vào người nàng không ngớt.
 
 Trong khi đó, Vô Kỵ đã đánh ngã hết bọn võ sĩ Ba Tư rồi. 
					Chàng vội bước tới hỏi han Chỉ Nhược thì nàng ngạc nhiên khi 
					thấy Vô Kỵ bất ngờ xuất hiện nơi này:
 
 - Đại ca... sao anh lại ở đây?
 
 Trong tình cảnh khẩn cấp này, Vô Kỵ phải nói năng qua loa 
					cho xong chuyện:
 
 - Tôi theo dõi bà bà mấy ngày nay rồi. Bây giờ chúng ta phải 
					thoát khỏi nơi này ngay. Tôi xin lỗi cô tôi đã tới trễ...
 
 Chỉ Nhược liếc nhìn Triệu Minh một cái rồi cau mày hỏi tiếp:
 
 - Đại ca đi chung với Triệu cô nương phải không?
 
 Thấy ánh mắt của nàng có vẻ ghen tức thì Vô Kỵ khoác tay, 
					nói nhanh như không muốn phân bua nhiều:
 
 - Tàu này là của Triệu cô ngụy trang ra, chúng tôi đi theo 
					cô mấy ngày nay rồi.
 
 Rồi chàng đặt hai tay lên vai nàng, mắt chàng không thể 
					không nhìn tới khoảng ngực trắng phau với hai bầu vú nhô lên 
					một cách hết sức khiêu gợi:
 
 - Cô mau tìm áo mặc vào. Bọn giặc sắp tới nơi rồi đó.
 
 Chỉ Nhược đỏ mặt, lấy hai tay kéo nhũng mảnh áo tả tơi trên 
					người mà che ngực lại.
 
 Vô Kỵ cực chẳng đã phải dời con mắt đi chỗ khác. Chàng thở 
					mạnh một cái rồi chạy tới giúp Tạ Tốn cùng Triệu Minh đem 
					Linh Nhi và Bá Đa sứ lên tàu rồi cởi trói cho tất cả đám võ 
					sĩ. Triệu Minh liền hạ lệnh cho chúng nhổ neo căng buồm, rời 
					đảo ngay.
 
 Sau đó, Vô Kỵ đứng nhìn Tiểu Siêu cùng tên Ba Tư giao đấu 
					với nhau. Chàng thấy võ công hai người cò vẻ giống nhau lắm, 
					tiến thoái, công thủ đều xuất xứ từ một gốc gác chứ không 
					sai. Chàng lại nghe nàng biết nói tiếng Ba Tư và còn biết sử 
					dụng võ công của nước đó nữa thì chàng lấy làm ngờ ngợ. Rồi 
					chàng chợt nhớ là Tiểu Siêu đã có nói mẹ nàng là người ngoại 
					quốc. Như vậy là nàng có nguồn cội dính líu tới nước Ba Tư 
					rồi.
 
 Hai người quần thảo với nhau một chốc, tên Ba Tư cầm đao 
					cương mãnh, nhưng Tiểu Siêu thân thủ nhanh nhẹn, nên vẫn bất 
					phân thắng bại. Tên Ba Tư chợt thấy con tàu thì từ từ nhổ 
					neo rời bãi, còn hắn thì chỉ còn lại trơ trọi một mình giữa 
					đám đồng bọn bị thương nằm la liệt thì hắn hoảng kinh. Đang 
					lúc hắn đang phân tâm thì Tiểu Siêu đã kêu lên một tiếng 
					thánh thót:
 
 - Safar bekheir!
 
 Rồi nàng đánh ngay vào trốc vai hắn khiến người hắn bắn tung 
					lên, bay luôn qua thành tàu mà rơi ùm xuống biển! Hắn vừa 
					bơi loi ngoi, vừa lớn tiếng mắng chửi om sòm...
 
 Vô Kỵ thấy thế liền vỗ tay khen ngợi. Tiểu Siêu cúi mặt 
					xuống, thẹn thùng đưa cặp mắt xanh liếc nhìn chàng mà e lệ 
					cười mỉm. Hai đồng tiền trên má nàng nổi lên, sâu hoắm, 
					trông dễ thương lạ lùng...
 
 Trong lúc đó, Triệu Minh vội chạy đến xem thương thế của 
					Linh Nhi ra sao. Cùng một lúc, Chỉ Nhược cũng xà tới. Thấy 
					Triệu Minh, Chỉ Nhược bỉu môi nói ngay:
 
 - Xin cô nương tránh xa cho người Hán chúng tôi được nhờ. 
					Linh cô nương là bạn của tôi, nàng không muốn người ngoại 
					lai Mông nô động chạm tới mình đâu.
 
 Triệu Minh nghe Chỉ Nhược nói lên những câu xóc mách như vậy 
					thì nàng biết Chỉ Nhược vẫn còn giận mình ghê ghớm về vụ bắt 
					giữ tại chùa Vạn Pháp. Nàng cười khì, nói trả:
 
 - Tôi không phải là người Hán, nhưng tôi rất hãng diện mình 
					là người Nguyên Mông. Còn bây giờ tôi muốn ra tay cứu gíup 
					Linh Nhi thì cô làm gì được tôi nào?
 
 Chỉ Nhược quắc mắt nhìn Triệu Minh mà hỏi móc:
 
 - Cô mà cũng còn nói lên được những tiếng từ tâm, muốn cứu 
					giúp người khác hay sao?
 
 Triệu Minh cười nửa miệng, hỏi ngược:
 
 - Tính tôi thương người đã lâu. Không phải tôi đã cứu cô 
					cùng Tú cô nương và trừng phạt bọn ác cẩu nơi chùa Vạn Pháp 
					đó sao?
 
 Chỉ Nhược tức mình nói gắt:
 
 - Nếu không phải vì hành động dã tâm của cô thì sư phụ chúng 
					tôi đâu có bị thiệt mạng một cách bi thảm như vậy!
 
 Vô Kỵ thấy hai nàng con gái đối mặt nói qua nói lại, ghì 
					ghè, gấu ó với nhau thì chàng vội vàng bước tới mà can gián.
 
 Mới đi được vài bước thì chàng đã nghe mấy tiếng “loong 
					coong” vang lên. Đúng là tiếng va chạm của Thánh Hỏa lệnh 
					đập vào nhau. Chàng ngoảnh mặt lại thì thấy ngay hai tên Phi 
					Châu sứ cùng Trung Đông sứ đang nhẩy lên tàu rồi! Vừa bước 
					chân lên là chúng bắn luôn hai tấm thẻ bài vào người chàng 
					liền.
 
 Vô Kỵ hoảng kinh, chưa kịp giữ thế thì đã nghe tiếng vù vù. 
					Hai miếng Thánh Hỏa lệnh đã bay ngay tới người. Chàng vội 
					vàng nghiêng mình tránh thì hai tấm thẻ đang bay qua người 
					chàng đã xoay vút trở về nằm trong tay chúng ngay. Chàng hít 
					vào phổi một cái dài, cố tập trung tâm trí hòng đối phó với 
					bọn cường địch. Người chàng nóng bừng, mồ hôi toát ra đầy 
					mình. Chàng biết lúc này, đúng là thập tử nhất sinh, một 
					phen sống mái, sinh mạng của bao nhiêu người thương yêu đều 
					nằm cả trong tay mình. Mà đối phó lần thứ nhì với hai tên sứ 
					giả, cũng như lần trước, phần thắng chưa chắc nắm được trong 
					tay...
 
 Hai tên Ba Tư sứ lại vung tay ra. Hai tấm thẻ lại xé gió bay 
					tới...
 
 Bất ngờ Triệu Minh kêu lớn lên:
 
 - Công tử đón lấy này!
 
 Đọan Triệu Minh ôm Bá Đa sứ lên mà tung người nàng ta về 
					hướng Vô Kỵ. Chàng thấy thế thì mừng rỡ, dơ tay ra đón lấy 
					người nàng Bá Đa. Đúng lúc hai miếng Thánh Hoả lệnh đang 
					phóng tới, chàng liền đưa người nàng ra mà đỡ luôn. Hai tấm 
					thẻ cứng bắn trúng người Bá Đa sứ vang lên “bình, bình” rồi 
					dội trở về.
 
 Hai tên sứ giả thấy chúng đánh vào người nàng Bá Đa tới hai 
					cái tấm bài thật mạnh, một cái vào ngay giữa ngực, một cái 
					vào ngay giữa đùi thì chúng kinh hãi, hoảng sợ hết hồn. 
					Chúng vừa đứng nhìn Vô Kỵ nắm giữ nàng ta trong tay vừa thì 
					thầm nói với nhau một vài câu. Sau đó chúng lẳng lặng nhẩy 
					xuống tàu, bỏ đi đâu mất.
 
 Vô Kỵ thở ra, nhẹ nhõm. Chàng quay lại nhìn Triệu Minh mà 
					cảm kích vô cùng. Chỉ có Triệu Minh với sự khôn lanh như 
					thánh, tính đoán như thần mới có thể có những hành động 
					không ngờ như thế để giải thoát cho chàng ra khỏi tình trạng 
					khó khăn này mà thôi. Dường như nàng đã đoán biết trước 
					những gì sẽ xẩy ra và những gì cần phải làm vậy. Chàng nhìn 
					nàng, mỉm cười gật đầu một cái như nói lên tiếng cám ơn. 
					Nàng nhìn trả lại, nháy mắt với chàng một cái, miệng cười 
					thật tươi. Hai môi nàng mím lại, hai mép cong lên, trông vừa 
					ngạo mạn, vừa đùa cợt, xinh đẹp vô chừng. Vô Kỵ đứng ngẩn 
					người ra nhìn, chỉ muốn chạy đến ôm lấy nàng mà liên tiếp 
					đặt lên khuôn mặt, vành môi diễm tuyệt đó những nụ hôn say 
					sưa, nồng cháy.
 
 Triệu Minh đứng đó, tóc tai không chải lượt, áo quần không 
					tươm tất, nhưng đối với Vô Kỵ, lúc đó nàng còn xinh đẹp hơn 
					những lần trước gấp mấy chục lần. Giữa sàn tàu, gió xoáy 
					lồng lộng làm tóc nàng tung bay loà xoà trước khuôn mặt 
					thanh tú, áo quần thổi phần phật, dính vào người, làm nổi 
					bật bộ ngực to tròn, cái eo nhỏ nhắn. Hình dáng nàng tơi tả 
					nhưng thoát phàm, y hệt như một nàng tiên nữ bị giáng xuống 
					cõi dương gian, đơn chiếc và yếu ớt, đang lâm vào cảnh hoạn 
					nạn, trần ai vậy. Trông thật đáng thương và tội nghiệp, 
					nhưng chính vì vậy mà người nàng toát ra một sức thu hút, 
					khiêu gợi khó ai mà cưỡng được. Thật ra, bây giờ trông nàng 
					hấp dẫn khôn cùng, hơn tất cả lúc nào hết.
 
 Việt Nam ta có câu “Thân em như tấm lụa đào, phất phơ trước 
					gió biết vào tay ai?” càng đọc càng thấy gợi dục. Hai tiếng 
					“thân em” đầu câu nghe sao mà nhõng nhẽo, lả lơi. “Như tấm 
					lụa đào” thì lại gợi ý cho một thân hình mềm mại, nhưng tơ. 
					Sau đó, nếu “như tấm lụa đào” thật là tượng hình thì “phất 
					phơ trước gió” lại rất là tượng thanh. Hai câu tương trợ cho 
					nhau, lụa đào mà còn phất phơ nữa thì rõ ràng người con gái 
					đó là một kiều nữ mình liễu, lạc vào cảnh gió táp mưa sa, 
					đọc thấy thưong yêu lắm. Rồi câu cuối “biết vào tay ai?” như 
					là một lời than van, nài nỉ mà lại hoang mang, ngơ ngác, 
					nhưng không kém phần dâm ô, dục tính - câu hỏi nghe xong là 
					các anh cả thẩy đều nổi nứng mà đồng loạt dơ tay lên, “Tay 
					ta! Tay ta!” ... Câu đó đem ấn chứng vào hoàn cảnh này thật 
					là toàn chỉnh. Triệu Minh đứng đó, thân hình phơi phới như 
					mảnh lụa mềm trước gió động, yểu điệu đào tơ, rất là ẻo lả 
					hấp dẫn, bất cứ người đàn ông con trai nào cũng không thể 
					dằn lòng mà mơ ước sao có tấm lụa đào đó trong tay hòng trải 
					rộng trước mặt mình hoặc cuộn tròn trên người mình để cho 
					mình “phất” [Don’t you guys dare having any twisted ideas... 
					about fornication!].
 
 Vì thế mà khi Vô Kỵ nhìn cảnh Triệu Minh đang đứng phất phơ 
					trước gió đó thì chàng cảm thấy toàn người rạo rực, tim 
					chàng đập mạnh lên, thình thình, hơi thở loạn cuồng...
 
 Chợt tim Vô Kỵ đau nhói lên một cái, khiến cả người chàng 
					thóp lại. Chàng lại chợt nhớ tới tiếng rên rỉ điếng hồn của 
					Triệu Minh thoát ra từ trong căn nhà. Thằng mọi rợ da đen 
					Phi Châu sứ, trong trận làm tình giông bão đó, không biết đã 
					làm cái gì mà đến nỗi nàng phải thốt lên những tiếng hổn hển 
					đượm đầy đam mê và hứng thú như vậy...
 
 Bây giờ Vô Kỵ mới nhận thấy ra là những âm thanh rên rỉ của 
					Triệu Minh cùng với tiếng bầm dập với tên cốt đột đó sẽ ám 
					ảnh, đeo đuổi, dằn vặt chàng hoài. Nếu không mãi mãi cho tới 
					suốt đời thì ít nhất cũng là trong những ngày tháng sau này. 
					Thông thường thì sau khi có những cảm giác uẩn ức, tức tối 
					như trên, người ta sẽ sinh ra oán ghét, ruồng bỏ cái đối 
					tượng đã gây ra cho mình sự đau đớn, ghen tức đó. Nhưng 
					không hiểu tại sao nó lại không xẩy ra với Vô Kỵ. Càng nhìn 
					tới Triệu Minh - hiển nhiên là sắc xảo, khiêu gợi, đa tình – 
					thì chàng càng mường tượng tới những hành động dâm tình mà 
					nàng đã làm với tên da đen - chắc chắn là nóng bỏng, đam mê, 
					cuồng vã – là chàng càng thấy yêu thương, si mê, ham muốn 
					nàng hơn nữa. Tình yêu Triệu Minh chỉ có tăng thêm thôi chứ 
					không thấy giảm. Rõ ràng là mối tình của chàng đối với nàng 
					đã vượt hẳn trên mức thơ mộng bình thường rồi. Cái tình cảm 
					đó, một cách vô tình, giữa hai người, đang đi vào lãnh vực 
					của một sự gắn bó mãnh liệt, nồng nàn, mà tự nhiên đã đượm 
					đầy những hiện ảnh của dục vọng và dâm bồn...
 
 Lúc đó, con tàu của Triệu Minh đã căng buồm, phóng đi vun 
					vút. Mấy chiếc tàu Ba Tư cũng đi sát theo sau. Vô Kỵ thấy 
					thế thì biết là cơn nguy hiểm chưa qua hết đâu. Hiển nhiên 
					chúng đang mưu toan một việc gì đó nên chúng vẫn yên lặng 
					bám sát tàu chàng.
 
 Sau đó, Vô Kỵ liền tiến tới quì xuống trước Tạ Tốn mà kể lể 
					hết sự tình. Tạ Tốn mừng rỡ. Hai cha con ôm nhau, mừng mừng, 
					tủi tủi.
 
 Nhận mặt họ hàng xong, Vô Kỵ liền bước xuống khoang để thăm 
					dò bệnh tình của Linh Nhi. Bỗng nhiên chàng nghe vài tiếng 
					nổ thật lớn, đinh tai nhức óc. Rồi nước biển mặn chát bắn 
					lên tung toé, dội vào người xối xả làm người chàng ướt dầm.
 
 Chàng kinh hãi nhìn kĩ thì mới hay là những chiếc thuyền Ba 
					Tư đang nã súng thần công, bắn như mưa vào thuyền chàng. 
					Trong màn đêm, hoả pháo rơi ầm ầm chung quanh, ánh lửa bập 
					bùng chớp nhoáng, mặt biển quấy động bung nước bốn bề làm 
					con thuyền chòng chành muốn lật úp.
 
 Giữa cảnh mưa pháo ầm ĩ, sóng dộng ào ào, mọi người nhao 
					nhao náo loạn. Mạng sống như chỉ mành treo chuông, lao đao 
					như con thuyền...
 
 
 Xin xem tiếp Phần Cuối - Đoạn 7 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh 
					(IV)
 (Hết Phần 37 ... Xin mời xem 
                  tiếp
					Phần 
                  	38) |