| Thuyền của Triệu Minh bị súng thần công từ những chiếc tàu 
					Ba Tư bắn tới không ngừng, bốn bề vang động, ầm trời trong 
					đêm tối làm mọi người hoảng hốt, kinh hoàng vô cùng. Tên 
					thuyền trưởng chạy tới thưa với Triệu Minh:
 - Bẩm quận chúa, quân địch nã súng từ ba bốn chiếc tàu. 
					Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ trúng đạn mà chìm mất thôi.
 
 Triệu Minh mỉm cười mà nói:
 
 - Không sao đâu. Ngươi không thấy sao? Bọn chúng chỉ bắn thị 
					oai. Không có gì mà phải sợ.
 
 Tên thuyền trưởng nhìn quanh mới nhận ra là hỏa pháo chỉ rơi 
					chung quanh hoặc chặn trước mũi thuyền mà thôi. Rõ ràng là 
					bọn Ba Tư chỉ muốn làm mọi người sợ hãi, nhưng không có ý 
					bắn đắm con thuyền. Hắn thở ra, nhưng mặt mũi không giảm đi 
					phần tức giận.
 
 Triệu Minh thấy thế liền nói:
 
 - Thật ra tàu của chúng ta là một chiến thuyền ngụy trang 
					thành thương thuyền. Chúng ta cũng có súng thần công vậy. 
					Sao ngươi không cho chúng biết sự lợi hại của chúng ta như 
					thế nào?
 
 Tên thuyền trưởng nghe vậy đổi mặt giận làm vui mà hớn hở 
					nói:
 
 - Đúng vậy. Nếu quận chúa đã cho phép thì thuộc hạ sẽ cho 
					chúng nếm mùi thần công của chúng ta ngay.
 
 Thưa xong, tên thuyền trường chạy bay xuống hầm tàu.
 
 Triệu Minh nhìn lên thấy Vô Kỵ đang tay bồng Linh Nhi, tay 
					dắt Tạ Tốn chạy lên khoang thuyền, còn Chỉ Nhươc và Tiểu 
					Siêu thì lúp xúp theo sau thì nàng tiến tới mà trấn an mọi 
					người. Đoạn nàng cười nói:
 
 - Công tử xem này. Chúng cũng sẽ nhận trả hỏa pháo của chúng 
					ta bây giờ đây.
 
 Triệu Minh vừa dứt lời xong là mọi người đã thấy một tia 
					chớp sáng choé loá lên, sau đó là một tiếng nổ đinh tai nhức 
					óc, rồi mọi người bị một sức ép mạnh mẽ xông tới khiến người 
					phải dội ngược, ngã ngồi xuống. Trong lúc ai nấy đều ngơ 
					ngác, hoang mang thì chiếc tàu từ từ nghiêng đi một bên, rồi 
					từ từ chìm xuống biển.
 
 Thì ra tên thuyền trưởng trong lúc hối hả nhồi quá nhiều 
					thuốc súng nên khi hắn châm ngòi lửa, khẩu thần công bị nổ 
					banh ra, làm những thùng thuốc súng chung quanh bắt lửa nổ 
					tung theo, sức công phá làm hầm tàu vỡ tóe, lửa cháy lan 
					tràn. Vì thế mà đáy tàu bị thủng một lỗ lớn, nước biển ùa 
					vào ào ào khiến con tàu bị đắm xuống nước một cách mau lẹ.
 
 Vô Kỵ thấy con tàu nghiêng đi như muốn lật úp, chìm dần thì 
					kinh hoàng vô cùng. Triệu Minh liền chỉ vào một con thuyền 
					cấp cứu nhỏ cột trên thành tàu mà nói:
 
 - Chúng ta mau lên chiếc thuyền đó đi.
 
 Nói xong, nàng vội vã vác Bá Đa sứ lên vai rồi cùng mọi 
					người leo lên chiếc thuyền nhỏ đó liền. Khi mọi người bình 
					yên ngồi hết trên chiếc thuyền rồi thì con tàu lớn đã chìm 
					dưới mặt biển mất dạng. Một vài tên võ sĩ của Triệu Minh bơi 
					tới tàu Ba Tư đều bị chúng bắt hết.
 
 Trong lúc đó, Vô Kỵ và Tạ Tốn vận sức mà chèo thật nhanh. 
					Dưới cường lực kinh hồn của hai người, chiếc tàu con phóng 
					đi vun vút như một mũi tên, chẳng mấy chốc nó đã đi ra thật 
					xa. Giữa màn đêm dày đặc, không còn thấy mấy chiếc tàu Ba Tư 
					nữa.
 
 Vô Kỵ nhìn quanh trời đêm hắc ám, chàng liền nói với Tạ Tốn:
 
 - Thưa nghĩa phụ, chúng ta dừng tay được rồi. Quân địch chắc 
					không biết chúng ta nơi nào mà truy theo đâu.
 
 Con thuyền ngừng chèo, đứng một chỗ, nhấp nhô theo mặt biển, 
					tiếng sóng đập vào mạn tàu nhè nhẹ nghe lách tách. Trong 
					cảnh nguy kịch, trời biển bao la, mọi người đều im lặng, suy 
					tư. Vô Kỵ đưa mắt nhìn Triệu Minh, phân vân chưa biết phải 
					làm gì.
 
 Bỗng nhiên Ta Tốn lên tiếng cười ha hả mà nói:
 
 - Vô Kỵ con, ta nhớ cách đây mấy chục năm trước, trước khi 
					con ra đời, ta và cha mẹ con cũng lâm vào cảnh y hệt như vầy. 
					Chúng ta ba người, lạc lõng giữa đại dương bể cả, trong một 
					con thuyền bé nhỏ. Hà, hà... Lúc đó sóng gió bão bùng...
 
 Tạ Tốn vui mừng vì được gặp lại Vô Kỵ sau hơn hai mươi năm 
					xa cách nên ông ta cười nói huyên thuyên, không màng tới 
					cảnh nguy tai hiện tại.
 
 Ông ta hướng mặt về phiá Vô Kỵ mà gật gù nói:
 
 - Hôm đó, chỉ có mẹ con là phụ nữ. Còn bây giờ, con có tới 
					năm cô con gái trẻ đẹp. Như vậy là con có phước hơn cha con 
					và nghĩa phụ đó. Cha mẹ con sau đó kết nghĩa phu thê, còn 
					con chẳng lẽ lại lấy luôn hết mấy nàng này làm vợ hay sao?
 
 Nói xong, Tạ Tốn lại cười lên ha hả. Các cô con gái nghe thế 
					thì đỏ mặt, ngượng ngùng quay mặt đi. Mắt cô nào cũng chớp 
					chớp, rõ ràng là tuy e thẹn nhưng lại mang đầy ý nghĩ mông 
					lung, sung sướng. Y hệt như những cô gái trẻ đẹp tới tuổi 
					cặp kê, mỗi lần nghe ai nói tới chuyện tình duyên, cưới hỏi 
					mà có dính dáng tới mình và người yêu là thẹn thùng, vui 
					sướng, làm như không muốn nghe, nhưng thật ra trong lòng lại 
					thèm muốn chết, chịu đèn quá trời...
 
 Vô Kỵ đưa mắt nhìn quanh. Dưới màn trời tối tăm nhưng đầy 
					trăng sao, chàng thấy, trong cảnh nhập nhoạng, mỗi nàng một 
					vẻ, mười phân vẹn mười - Triệu Minh đẹp đẽ tuyệt vời, Chỉ 
					Nhược sắc nước mặn mà, Tiểu Siêu xinh xắn dễ thương, còn 
					Linh Nhi, tuy bất tỉnh, nhưng nét mặt trái soan thanh tú - 
					thì chàng cảm thấy rộn ràng. Tuy đã từng có qua lại, gần gũi 
					rất là mật thiết về phưong diện xác thịt với mỗi nàng rồi - 
					sờ xoạng, hôn hít, xoa bóp, đụ đéo, bú mút, không thiếu một 
					cái gì - nhưng chàng nhận thấy là chàng sẽ không bao giờ 
					chán chê, mê mỏi bởi những màn làm tình với bất cứ một ai 
					trong những giai nhân tươi trẻ này.
 
 Nghĩ tới đó, chàng liền ngước mặt nhìn lên trời sao mà thầm 
					ước, mong sao cho lời nói của Tạ Tốn trở thành sự thật. Ừ, 
					lấy hết mấy cô này làm vợ thì thật là sung sướng! Nếu không 
					thì một hay hai nàng cũng được. Bất cứ ai trong mấy nàng này. 
					Có vậy thì đời mình mới hạnh phúc, sống trên non bồng nước 
					lạc...
 
 Bỗng nhiên chàng nghe mấy tiếng “Hừ, hừ...” . Nhìn lại thì 
					chàng thấy Tạ Tốn nhăn mặt, cau mày có vẻ đau đớn. Sau đó 
					hai mắt ông tuy mờ đục nhưng trở nên đỏ ngầu, hơi thở trì 
					trệ. Vì sống với ông từ nhỏ, thấy đã nhiều lần, quen quá rồi, 
					Vô Kỵ biết ngay là Tạ Tốn bắt đầu lên cơn điên, đang nổi máu 
					dâm, chỉ có làm tình mới dịu được cơn khùng mà thôi.
 
 Thì ra Tạ Tốn mới tưởng nhớ tới Tố Tố hồi xa xưa, rồi lại 
					nhắc nhở tới mấy nàng con gái bây giờ mà ông biết là rất trẻ, 
					và chắc chắn còn rất là xinh đẹp nữa, thì ông nổi cơn dâm 
					liền. Nên nhớ là Tạ Tốn hồi xưa có lên cơn điên mỗi ngày, 
					phải giao hoan với Tố Tố liên miên để hạ cơn dục. Nhưng sau 
					khi sống một mình trên Băng Hoả đảo mấy chục năm, chịu đựng 
					đã quen nên không lên cơn nhiều nữa. Vả lại ông vừa mới làm 
					tình với Kim Hoa bà bà một trận mê tơi, đáng lẽ không lên 
					cơn sảng như vậy. Nhưng ngồi giữa đám con gái trong khoang 
					thuyền chật hẹp, hương thơm ngọt ngào từ da thịt các cô gái 
					trẻ cứ đưa vào mũi khiến ông chịu không nổi mà lại động dâm 
					ngay.
 
 Vô Kỵ thấy mặt mũi Tạ Tốn bừng bừng, tay chân co giật thì 
					chàng biết là ông phải đè một nàng nào đó xuống mà đụ đéo 
					mới xong. Chàng đưa mắt nhìn qua mấy người con gái, nàng nào 
					trông cũng đẹp đẽ, mặn mà. Chính những giai nhân này mà 
					chàng thương yêu, mà chàng ham muốn, mà chàng mới thầm uớc 
					được lấy hết cả làm vợ - và chắc chắn là chàng rồi cũng sẽ 
					lấy một trong những cô gái này làm vợ mà thôi. Làm sao mà 
					chàng chia sẻ người yêu hiện tại mà cũng sẽ là người vợ 
					tương lai của mình với Tạ Tốn cho được? Với lại, chưa chắc 
					là Triệu Minh các nàng, tuy ai cũng đa tình, không ai muốn 
					tự động nằm xuống cho Tạ Tốn thỏa tình mây mưa, bầm dập đâu.
 
 Chàng nhớ là xưa kia, cha chàng là Trương Thúy Sơn cũng đã 
					san sẻ mẹ chàng là Hân Tố Tố với Tạ Tốn trong nhiều năm. 
					Nhưng với chàng thì chàng không thể làm như vậy được. Để cho 
					cha mình hành dâm với người yêu của mình là điều không tưởng. 
					Ghen tức? Không phải vậy đâu. Chàng một mực thương kính Tạ 
					Tốn, không đời nào có vụ ghen tương này. Ích kỉ? Cũng không 
					đúng nữa. Tạ Tốn là cha nuôi chàng, chàng sẵn sàng trao đổi 
					mạng sống của chính mình để Tạ Tốn được tai qua nạn khỏi. 
					Loạn luân? Có thể lắm. Tạ Tốn đã từng làm tình với mẹ mình 
					thì không thể bây giờ lại còn làm tình với người vợ tương 
					lai của mình cho được. Tuy chàng đã từng hành dâm với cả mẹ 
					lẫn con (Hiểu Phù và Bất Hối, nhưng đó là vì chàng không hề 
					có một liên hệ ràng buộc gì tới cả hai người), nhưng không 
					hiểu tại sao chàng lại không thể chấp nhận cảnh người cha 
					thông dâm, hãm hiếp con gái mình, dầu người đó là con dâu. 
					Tôn ti đảo lộn, ngôi thứ đảo điên, luân thường đảo ngược - 
					không còn phong cách, lương tri của một con người nữa. Như 
					là thú vật vậy...
 
 Trong khi đó, Tạ Tốn càng lên cơn dữ dội. Người ông cứ run 
					lên bần bật làm chiếc thuyền con chứa đầy người chòng chành 
					dường như muốn lật úp. Mọi người đều hoảng sợ bám chặt lấy 
					mạn thuyền. Chỉ Nhược và Tiểu Siêu đều không hiểu chuyện gì 
					đang xẩy ra. Triệu Minh thì ngờ ngợ, liên tưởng tới cảnh làm 
					tình ào ào của Tạ Tốn với Kim Hoa bà bà mà thầm hỏi không 
					biết có sự liên quan gì tới tình cảnh hiện tại hay không. 
					Chỉ có Vô Kỵ là rành rọt, thấu xót cái gì đang xẩy ra, và 
					chuyện gì phải làm.
 
 Chàng thấy người Tạ Tốn lúc đó hổn hển, co giật như bị động 
					kinh, có thể lên cơn điên mà đập phá bất cứ lúc nào, làm con 
					thuyền nhỏ lao chao, bập bùng khiến ai nấy đều kinh sợ. Tìm 
					một cô gái cho Tạ Tốn đụ là một chuyện phải làm ngay tức thì! 
					Chàng ngần ngừ nhìn ba nàng con gái đẹp, chưa biết phải hành 
					động ra sao. Triệu Minh xinh tươi, Chỉ Nhược yêu kiều, hay 
					Tiểu Siêu duyên dáng, ai sẽ phải là “món thuốc” trị cơn điên 
					của Tạ Tốn đây? Linh Nhi thì chắc chắn là không được rồi. 
					Không thấy nàng đang bị trọng thương nằm thiêm thiếp dưới 
					sàn đó sao? Bất chợt chàng thấy Bá Đa sứ cũng nằm rũ, hai 
					tay bị trói chặt kế đó thì Vô Kỵ mừng rỡ vô cùng. Cứu tinh 
					đây rồi!
 
 Không chần chờ gì nữa, Vô Kỵ liền bế xốc nàng Bá Đa sứ lên 
					mà đưa luôn vào lòng Tạ Tốn. Nàng dâm nữ này mà rơi vào tay 
					Tạ Tốn lúc đang lên cơn nứng thì đúng quá xá rồi. Cuồng dâm 
					gặp yêu nữ, còn mong muốn gì hơn nữa! Thật là buồn ngủ gặp 
					đúng chiếu manh, thức ngon gặp ngay tay sành. Phen này thì 
					cả hai, Tạ Tốn lẫn Bá Đa, đều được thỏa mãn, sung sướng tràn 
					trề. Không thể chê vào đâu được!
 
 Đang lên cơn dâm mà chợt cảm thấy một tấm thân mềm mại dựa 
					vào người thì Tạ Tốn không nói không rằng hăm hở tuột luôn 
					áo bào của Bá Đa sứ ra liền. Rồi sau đó, một tay thì mò mẫm, 
					xoa bóp cặp vú của nàng ta, còn một tay thì đút vào trong 
					quần mà kéo con cặc ra. Khi đã nắm chặt trong tay con cu to 
					bự rồi thì Tạ Tốn ngừng màn bóp vú mà đưa tay xuống nâng một 
					chân của Bá Đa sứ lên. Bị kéo chéo chân ra, lồn nàng ta vung 
					lên, mép lồn nở rộng ra như đón chờ một sự công phá tận cùng.
 
 Như là còn sáng mắt, chưa hề bị mù, không cần gì phải nhắm 
					ké, Tạ Tốn cầm con cu dò một cái là trúng ngay vào cái lỗ 
					đang phập phồng, ngóng đợi đó. Một khi cái đầu cu của Tạ Tốn 
					chạm tới vành lồn của Bá Đa sứ thì ông nhấn mạnh một cái 
					khiến nàng ta phải kêu lên một tiếng. Con cặc to dài của Tạ 
					Tốn đã đi sâu vào quá nửa rồi. Tạ Tốn đẩy mạnh thêm một lần 
					thứ hai là con cu đã ngập xuốt tới gốc. Bá Đa sứ lại rên lên 
					một lần nữa. Rõ ràng là những tiếng rên sướng khoái, hưởng 
					thụ, chứ không phải đớn đau, dằn vặt. Mới có nhiêu đó thôi 
					mà lồn nàng đã rỉ nước, chứng tỏ nàng dâm nữ lúc nào cũng 
					sốn sang, chờ đợi một cuộc mây mưa đã đời.
 
 Tạo hoá sinh ra, con trai khi dâm nứng thì con cu sẽ cương 
					cứng lên mà thành con cặc lõ, và con gái lúc nứng lên là tự 
					nhiên âm đạo trở nên ướt nhẹp, nước nhờn tiết ra tràn trề. 
					Cái phản ứng sinh lí trời định đó chỉ có một lí do chính là 
					làm cho lỗ lồn được trơn lu để sẵn sàng đón nhận những cú 
					đâm thọc của một con cặc cương cứng, khiến cho sự công phá, 
					dập nắc của con cặc đó được dễ dàng hơn mà thôi. Không còn 
					gì khác hơn nữa. Khi được nút lưỡi, người con gái nứng lên, 
					là rỉ nước. Khi được bóp vú, người con gái cũng nứng lên, 
					rồi cũng rỉ nước. Khi được sờ lồn, âm đạo cũng rỉ nước luôn. 
					Sự rỉ nước đó chung qui chỉ là một sự mở màn, chờ đợi cho 
					một trận làm tình mê tơi, đã đời. Như vậy là sự đụ đéo, dập 
					dồn nơi âm đạo ẩm ướt bởi một con cu cứng ngắc là kết quả 
					tất yếu của một cuộc nứng tình. Thiếu cái đó là phản lại tự 
					nhiên, không thể chấp nhận được.
 
 Trước những cặp mắt ngạc nhiên sững sờ của các nàng, Vô Kỵ 
					liền lên tiếng, nửa giải thích, nửa phân bua:
 
 - Nghĩa phụ tôi vì luyện tập Thất Thương quyền nên cứ bị lên 
					cơn điên, phải làm tình mới lành bệnh được...
 
 Các cô cứ trố mắt lên nhìn (Tạ Tốn làm màn đụ đéo ngay trước 
					mắt mọi người, trong khoang thuyền chật hẹp, không nhìn sao 
					được?) mà không ngờ thế gian lại có chuyện kì lạ đến như vậy. 
					Điên mà phải làm tình để hết cơn khùng thì chắc hết thẩy đàn 
					ông con trai trên đời này sẽ mong mỏi mình bị điên khùng hết!
 
 Sau đó là một trận dập nắc hoang tàn chi địa. Tuy đã già hơn 
					sáu mươi, nhưng Tạ Tốn rõ ràng vẫn còn phong độ của một tay 
					chơi lão làng. Với thân người to con, lực lưỡng, Tạ Tốn ôm 
					trọn thân hình của Bá Đa sứ vào lòng rồi xiết chặt lại mà 
					đâm cặc vào lồn một cách hung tợn, liên tu bất tận. Ngay 
					giữa khoang thuyền bé nhỏ, Tạ Tốn nằm đè lên người nàng Bá 
					Đa, chỉ thấy cái mông của ông dập lên sập xuống, ào ào, bầm 
					bập. Tạ Tốn hành dâm dữ quá, khiến con thuyền nhấp nhô, 
					chòng chành, làm mấy người phải nắm chặt vào thành thuyền, 
					tưởng chừng như sắp rơi xuống biển lúc nào không biết. Riêng 
					Vô Kỵ thì chàng phải ra sức vận công giữ vững thành tàu cho 
					vững, nếu không thì con thuyền nhỏ đã lật úp rồi.
 
 Giữa cảnh tranh tối tranh sáng, Tiểu Siêu liếc nhìn cảnh làm 
					tình mà nàng chẵng thấy rõ gì cho lắm. Nàng chỉ thấy mập mờ 
					thân hình Tạ Tốn dồn dập, lên xuống. Nhưng tiếng cặc đụ vào 
					lồn thì nàng nghe rất rõ ràng, nhóc nhách, rầm rầm. Từ trước 
					tới giờ, Tiểu Siêu chưa bao giờ thấy tận mắt, nghe thật gần 
					một cuộc làm tình của đàn ông và đàn bà như vậy. Đương nhiên 
					là nàng đã thấy đủ các cách thức làm tình trai gái khắc vẽ 
					trên vách trong động đá ở Quang Minh Đỉnh rồi, nhưng đó chỉ 
					là những hình thù vô động, không thực. Sau đó nàng còn thấy 
					được từ xa cái màn hiếp dâm của bọn ăn mày Cái bang với Tiểu 
					Loan và Tiểu Mai. Nhiêu đó thôi. Còn bây giờ thì rành rành 
					trước mắt, hình ảnh và âm thanh của một trận đụ đéo mê tơi, 
					thật là tượng thanh và tượng hình. Đầu óc của một người con 
					gái mới lớn, măng tơ làm sao mà hấp thụ, chịu đựng cho hết 
					những cảm giác kì lạ, hết sức gợi tình như vậy? Vì thế mà 
					bao nhiêu hình ảnh, cảm giác về tình dục, dâm tính ùn ùn kéo 
					về từ kí ức. Tất cả những thứ đó nó làm nàng đỏ mặt lên, hơi 
					thở dồn dập, nhịp tim loạn cuồng. Tiểu Siêu không cầm lòng 
					được, đưa mắt nhìn lên Vô Kỵ thì thấy chàng cũng đang nhìn 
					mình thì nàng ngượng quá, quay vội mặt đi.
 
 Ngay sau đó, những hành động ái ân giữa nàng và Vô Kỵ trước 
					đó - chỉ xẩy ra giữa những cặp tình nhân gắn bó, những cặp 
					vợ chồng mặn nồng - lại hiện ra trong trí óc của Tiểu Siêu. 
					Nàng cố xua đuổi những hình tượng dâm tục kia đi, nhưng 
					không sao làm được. Tuy ánh mắt nàng phóng xa ra màn trời 
					đen đặc, mù mịt, nhưng trong đôi mắt xanh lơ đó hiện rõ một 
					bầu trời kỉ niệm, nhiều hình ảnh, đầy yêu thương, đam mê, 
					sướng khoái giữa chàng và nàng. Tiểu Siêu thở dài một cái, 
					không biết vô tình hay cố ý, nàng duỗi chân ra, bất ngờ đụng 
					phải chân của Vô Kỵ làm nàng giật bắn mình lên, như bị điện 
					giật. Con gái, nhất là con gái ngây thơ mới lớn, mới biết 
					yêu, rất là nhậy cảm. Chỉ cần một cái liếc nhanh, một nụ 
					cười mỉm, một cái gật đầu sơ sài, là người con gái đó đã bồi 
					hồi, rung động rồi. Bây giờ qua sự đụng chạm này, dù chỉ là 
					một cái cọ sát nhỏ nhặt, mong manh, nó cũng làm cho Tiểu 
					Siêu nóng bừng cả thân thể. Tuy thẹn thùng, nhưng lại đắm 
					say, nàng không rút chân lại mà cứ để cho chân của hai người 
					dẫm lên nhau. Nàng nhắm hai con mắt xanh mơ lại, miệng nàng 
					mím lại, làm nổi lên hai núm đồng tiền trên hai má trơn mịn. 
					Bất giác, nàng cắn chặt lấy hai bờ môi, tưởng chừng như muốn 
					bật máu ra. Tiếng dập dồn của Tạ Tốn vang lên liên hồi, y 
					như nhịp đập loạn cuồng của con tim nàng vậy. Cùng một lúc, 
					nàng nhận thấy một cảm giác đê mê, nhột nhạt đã bắt đầu dâng 
					lên ở dưới bụng nàng. Cái cảm giác đó rõ ràng là ẩm ướt, 
					nhơm nhớp, liên tục trào ra khiến nàng phải khép chặt hai 
					đùi lại...
 
 Tạ Tốn vẫn tiếp tục hì hục dập cặc vào lồn Bá Đa sứ liên 
					miên không dứt. Nàng Bá Đa nắm dưới bị đụ mà không có một 
					hành động chống cự nào. Nàng ta thở hào hển, chấp nhận tất 
					cả những cú đâm thọc từ trên đâm sâu vào trong lồn. Tuy hai 
					tay bị trói, nhưng hai chân của nàng vẫn được tự do. Do đó 
					mà chỉ một lát sau, hai chân của nàng đã tự động dang rộng 
					ra, từ từ giơ lên cao, rồi sau đó kẹp chặt vào lưng Tạ Tốn. 
					Biết rõ là như thế nên Tạ Tốn càng hăng lên, nằm ở trên mà 
					cắm con cặc vào cái lỗ lồn ở dưới một cách mạnh bạo. Tiếng 
					va chạm của da thịt, cu chim, vang kên bầm bập không ngớt.
 
 Chỉ Nhược nhìn cảnh hiếp dâm đó mà không khỏi háo hức trong 
					lòng. Nàng cũng đã trải qua những cuộc làm tình dữ dội như 
					vậy rồi. Bây giờ nghĩ lại, nàng mới thấy là cuộc đời mình, 
					từ khi xuống núi Nga Mi bôn ba giang hồ, nàng gặp toàn là 
					những cuộc hãm hiếp, bạo dâm. Lần đầu tiên là tên “dâm ma” 
					lột truồng nàng ra, sờ vú, bắt nàng bú cặc hắn trong rừng 
					vắng. Suýt nữa là nàng đã bị hắn hiếp dâm, phá đời con gái. 
					May mà Vô Kỵ tới cứu nàng, và rồi nàng cũng đã hiến cho 
					chàng một đời trinh nữ. Hai người đã cùng nhau làm tình mê 
					man một cú để đời, làm nàng không thể nào quên được. Sau đó 
					ở chùa Vạn Pháp, nàng bị hai tên già dê Lộc Trượng Khách và 
					Hạt Bút Ông bắt hành dâm với hai lão cùng một lúc. Hai con 
					cu của hai lão đều đút vào hai lỗ, vào miệng và vào chim. 
					Rồi kế đó là một trong hai lão, nàng không biết đó là ai, 
					lại còn tiếp tục hãm hiếp nàng một chập dữ dội, lâu dài cho 
					đến khi lão hoàn toàn thoả mãn mới thôi. Nhưng mà rồi đâu đã 
					hết! Hôm sau, nàng lại còn bị Lộc Trượng Khách bắt đem đi 
					vào phòng riêng của lão, trói trần truồng, căng hai chân hai 
					tay ra mà tha hồ dở trò bạo dâm trên thân thể nàng. Tuy 
					những lúc đó, nàng cảm thấy ê chề, đau đớn, khổ nhục, nhưng 
					bây giờ, mọi chuyện đã qua, ngồi hồi tưởng lại thì nàng 
					không thể từ chối được là nàng cũng đã cảm thấy sung sướng, 
					không nhiều thì ít, sau những cuộc hoang dâm không mong đợi 
					đó.
 
 Nhưng trong tất cả những lúc đê mê như thế, cái đắm say nhất 
					là cuộc làm tình với Vô Kỵ, người độc nhất mà Chỉ Nhược 
					thương yêu, người đã đem đến cho nàng một cơn sướng khoái 
					đầu tiên trong đời. Phải rồi, Vô Kỵ là người đã cho nàng 
					biết thế nào là tình trường muôn thuở. Vô Kỵ là người yêu đã 
					cho nàng một mối tình đam mê, đầu đời. Vô Kỵ là người tình 
					mà nàng đã vui sướng mà hiến dâng cái trinh nguyên quí giá 
					của nàng. Thật là đầy đủ, toàn vẹn, thoả mãn khôn cùng. Nghĩ 
					tới đó, Chỉ Nhược liền đưa mắt lên nhìn chàng. Cùng lúc đó, 
					nàng thấy chàng cũng đang nhìn mình thì nàng với ánh mắt 
					tràn đầy tình thắm thì nàng say đắm vô cùng. Một cách tự 
					nhiên, nàng len lén đưa bàn tay ra mà nắm lấy tay chàng - 
					trong màn đêm, không một ai hay biết. Cầm trong tay một bàn 
					tay cứng rắn, gần gũi của người yêu nhất đời, Chỉ Nhược bàng 
					hoàng, mê mẩn. Tay trong tay, thịt chạm vào thịt, y hệt như 
					hai người đang ôm lấy nhau vậy. Trước cảnh làm tình không 
					ngừng của Tạ Tốn đang xẩy ra ngay đó, mà người yêu thương vô 
					ngần đang ngồi kế gần đây, bỗng dưng Chỉ Nhược cảm thấy rạo 
					rực, háo hức. Tiếng dập dồn của Tạ Tốn vang lên liên hồi, y 
					như nhịp đập loạn cuồng của con tim nàng vậy. Như không 
					cưỡng lại được cơn lửa dục đang bốc lên trong người, nàng 
					xiết chặt lấy tay của Vô Kỵ thêm nữa. Cùng một lúc nàng nhận 
					thấy một cảm giác đê mê, nhột nhạt đã bắt đầu dâng lên ở 
					dưới bụng nàng. Cái cảm giác đó rõ ràng là ẩm ướt, nhơm 
					nhớp, liên tục trào ra khiến nàng phải khép chặt hai đùi 
					lại...
 
 Tạ Tốn lúc đó, trong cơn điên, vẫn tiếp tục đâm cặc vào lồn 
					nàng Bá Đa sứ, càng lúc càng mạnh. Đụ được một chốc, Tạ Tốn 
					liền bế xốc nàng ta lên, xoay thân hình nàng úp mặt xuống, 
					chổng mông nàng ta lên, rồi từ đằng sau mà dộng cặc vô lồn 
					nàng không ngừng. Chơi kiểu chó. Tạ Tốn thúc tới mạnh quá, 
					khiến cho người Bá Đa sứ cứ chao tới sau mỗi cú đụ khiến cho 
					nàng phải đưa hai tay đang bị trói ra mà bám chặt lấy thành 
					tàu. Nếu không, có thể bị Tạ Tốn húc mạnh tới là dám bắn ra 
					khỏi tàu, rơi luôn xuống biển. Với dâm nữ như Bá Đa sứ thì 
					những màn hung bạo này là nàng chịu quá rồi. Vì thế mà nàng 
					ta bắt đầu lên tiếng rên rỉ, xuýt xoa không ngớt. Sức đụ của 
					Tạ Tốn càng hăng thì tiếng kêu la của nàng càng lớn. Tiếng 
					đụ bầm dập và tiếng rên la thống khoái quyện lẫn vào nhau, 
					vang lên trong đêm tối bao la, lan ra trên mặt biển chập 
					chùng.
 
 Ngồi trong khoan thuyền chật hẹp mà nghe những tiếng đụ đéo, 
					hoan lạc vang lừng, Triệu Minh cảm thấy khó chịu, hoang 
					mang. Khó chịu đây không phải là bất an, ấm ức. Hoang mang 
					đây không phải là bần thần, bất ổn. Mà khó chịu đây là vì 
					cuộc đâm thọc và tiếng rên rỉ đó gợi lên trong trí óc nàng 
					một trận làm tình tàn cơn gió lốc, độc nhất vô nhị, vừa mới 
					xẩy ra trong đời nàng. Phải rồi, màn làm tình man dại đó do 
					nàng thủ vai đào chính, vì nàng hướng dẫn và chủ động hoàn 
					toàn, và nàng đã tận hưởng những giây phút hoan dâm vô cùng 
					tận, giữa nàng và một tên mọi da đen ngoại lai, cốt khỉ. 
					Không phải là nàng chưa bao giờ biết thế nào là hưởng cái 
					sướng của dục tình. Đã bao lần nàng đã say mê, sướng khoái 
					với đám Ngũ Nhân tài tử, và cả với Vô Kỵ nữa. Nhưng sao 
					những lần đó không thể nào so sánh được với cơn thỏa mãn da 
					diết với tên da đen Phi Châu sứ kia. Với một dáng hình hết 
					sức kinh khủng, với một bộ phận sinh dục quá sức kì dị, 
					không biết tên da đen có một sức hút mãnh liệt như thế nào 
					mà Triệu Minh đã phải say đắm, mê mệt trong khi làm tình với 
					hắn. Trong cơn mê dâm đó, nàng đã có những hành động cuồng 
					vã, dâm đãng - nhất là đối với người không quen biết, không 
					yêu thương - thì chỉ có những gái điếm rành nghề mới hành sử 
					như vậy mà thôi. Vì thế mà nàng khó chịu là vì trong thâm 
					tâm, nàng biết những cảm giác và hành động đó hoàn toàn 
					tương phản và không xứng đáng với địa vị của một vị quận 
					chúa quyền uy, danh giá của mình.
 
 Và rồi nàng cũng cảm thấy hoang mang trong lòng. Vì người mà 
					nàng thương yêu, tưởng nhớ tới lại không phải là người đã 
					đem đến cho nàng cơn vui sướng tận cùng đến thế. Đúng vậy, 
					Vô Kỵ là người mà nàng muốn san sẻ cái thú vui xác thịt đó. 
					Đâu phải là tên da đen? Nàng muốn Vô Kỵ phải là người duy 
					nhất trên đời đã cùng nàng tận hưởng những giây phút thần 
					tiên đó. Đâu phải là tên da đen? Nàng muốn Vô Kỵ là người mà 
					nàng đã trao thân, hành sử những động tác dâm tính tuyệt vời 
					đó. Đâu phải là tên da đen? Tất cả những tương tư, tưởng nhớ 
					từ trước, ngay cả những lúc ham dục với bọn tài tử, đều là 
					có hình ảnh Vô Kỵ trong đó, nhất là sau khi nàng được chàng 
					bồng bế, ôm chặt trong tay thân thể trần truồng của mình. 
					Sau đó là những đụng chạm nóng bỏng giữa hai người – hôn 
					hít, sờ xoạng, bú mút - lần nào cũng chấm dứt bằng một nỗi 
					đê mê, da diết, dằng dai không lúc nào phai. Vô Kỵ là tất 
					cả... Nhưng rồi ác thay, tên cốt đột Phi Châu sứ lại xuất 
					hiện trong đời nàng. Nàng không hề biết trước đó hắn là ai, 
					mà nàng chỉ biết chắc chắn sau đó tên mọi đó là người đã làm 
					nàng thoả mãn tràn trề. Ngay trong những lúc gần đây, mỗi 
					lần nhớ tới người thương Vô Kỵ là nàng lại nghĩ tới tên da 
					đen Phi Châu sứ. Ngược lại, mỗi lần nghĩ tới tên da đen Phi 
					Châu là nàng lại nhớ tới người thương Vô Kỵ. Nàng hoang mang 
					vì không phân định được thế nào là tình yêu, thế nào là tình 
					dục. Có phải lúc nào tình yêu cũng dẫn đến tình dục? Hay là 
					tình dục là nguyên tố tất yếu của tình yêu? Tình yêu và tình 
					dục lúc nào cũng đi đôi với nhau? Phải chăng là nếu có tình 
					dục thì không thể có tình yêu, hoặc ngược lại? Không biết! 
					Quả thật là nàng không biết rõ được. Nàng chỉ biết chắc chắn 
					Vô Kỵ là người mà nàng muốn lúc nào cũng ở bên cạnh mình, để 
					cùng san sẻ với nhau hai thứ tình đó. Thứ tình cảm đó, thật 
					là thiêng liêng mà cũng thật là tràn đầy nhục dục.
 
 Nghĩ tới đó, Triệu Minh đưa tay ra, trong đêm tối, nắm lấy 
					tay của Vô Kỵ mà xiết chặt lại, như muốn truyền sang người 
					chàng những ý tưởng thương yêu, say đắm, trần tình đó. Tiếng 
					đụ dập dồn của Tạ Tốn vào lồn nàng Bá Đa sứ vang lên không 
					ngớt, một lần nữa, lại làm nàng tưởng nhớ ngay tới cuộc làm 
					tình bốc lửa, khốc liệt giữa nàng và tên mọi da đen thô bỉ. 
					Cái cảm giác được một con con cu cương cứng, to lớn kéo ra, 
					dập vô trong chim lại hiện lên trong trí óc nàng, hằn trên 
					thân thể nàng, cạ dưới hạ bộ của nàng, rung giữa hai bắp đùi 
					của nàng. Trời ơi! Sao mà mê man, da diết, cùng cực... Không 
					sao quên được... Không thể quên được... Không muốn quên 
					được... Như không cưỡng lại được những làn sóng của tình dục 
					dào dạt dâng lên trong lòng, nàng bóp chặt lấy tay của Vô Kỵ 
					thêm nữa. Nàng ngước mắt lên nhìn chàng thì thấy chàng cũng 
					đang say sưa nhìn mình. Tự dưng nàng lại muốn tái diễn cái 
					màn sướng khoái độc đáo đó với Vô Kỵ ngay lập tức, trong lúc 
					này, ngay trong khoang thuyền chật hẹp này. Phải rồi, nàng 
					đang lên cơn nứng! Người yêu muôn đời đó, thân thể bốc lửa 
					đây. Làm sao mà chịu nổi? Vì thế mà Triệu Minh nhận thấy một 
					cảm giác đê mê, nhột nhạt đã bắt đầu dâng lên ở dưới bụng 
					nàng. Cái cảm giác đó rõ ràng là ẩm ướt, nhơm nhớp, liên tục 
					trào ra khiến nàng phải khép chặt hai đùi lại...
 
 Sự đụng chạm, nắm bóp của ba nàng con gái trẻ đẹp làm Vô Kỵ 
					đê mê, sung sướng đến độ không ngờ. Bàn chân nóng hổi của 
					Tiểu Siêu, bàn tay mềm mại của Chỉ Nhược, làn da ấm mịn của 
					Triệu Minh làm người chàng như bay bổng, lơ tơ mơ, không 
					chừng. Chưa bao giờ chàng được gần gũi cả ba nàng con gái 
					xinh đẹp cùng một lúc như thế này. Chàng lại nhớ tới ước mơ 
					của mình vừa rồi. Ước mơ được lấy cả ba nàng làm vợ, suốt 
					đời vui vầy bên ba nàng tiên, không bao giờ biết chán. Nghĩ 
					tới đó, tự dưng chàng lại nhớ tới tất cả những màn đụ đéo, 
					ái ân với cả ba nàng làm chàng nổi máu dâm, con cu từ từ 
					cương lên, dài ra, to bự. Sợ là mọi người biết ra, chàng vội 
					vã vận công, điều hoà khí thở, làm cho con cu từ từ nhỏ lại. 
					Nhưng không vì vậy mà chàng lấy chân Tiểu Siêu ra hoặc bỏ 
					rơi tay hai nàng Triệu Minh, Chỉ Nhược. Trái lại, chàng còn 
					dí thêm chân chàng lên chân của Tiểu Siêu và mân mê mãi bàn 
					tay hai nàng con gái, mỗi tay một nàng, không muốn rời xa 
					nữa...
 
 Do đó, con thuyền bé nhỏ giữa mặt đại dương bao la tối tăm 
					đó tự dưng trở thành một thiên đường của dâm nứng, nhục dục 
					- một bồng lai tiên cảnh nơi hạ giới. Chỉ trừ Linh Nhi là 
					đang mê man bất tỉnh, còn ai nấy đều rạo rực, phơi phới tình 
					xuân, tràn đầy dục tính. Tạ Tốn và Bá Đa sứ thì đang say sưa 
					hăm hở đụ nhau, người cho, người hưởng, ào ào như hai con 
					ngựa chứng. Vô Kỵ thì đang mê đắm trong tình yêu của ba 
					nàng, con cu cương cứng, cứ tưởng như mình đang trên mây, 
					phiêu diêu, ngây ngất, chìm đắm trong biển tình. Còn ba nàng 
					Triệu Minh, Chỉ Nhược, Tiểu Siêu thì đang bàng hoàng, nhột 
					nhạt cả người, trước cảnh làm tình và kề cận bên người mơ, 
					cả ba đều hứng tình mà chảy nước âm khí nhầy nhụa, tràn trề. 
					Thế mới biết, dù trong hoàn cảnh éo le hay nguy hiểm, con 
					người có thể nổi cơn gợi dục, ham muốn bất cứ lúc nào. Sắc 
					dục tình yêu quả nhiên là một đặc tính của con người, không 
					thể không có được. Chỉ có nhũng bậc chân tu hay thánh thiện 
					- họ đã vượt trên hẳn mọi người - mới dứt bỏ được cái đoạn 
					trường tân thanh đó mà thôi.
 
 Đụ trong tư thế kiểu chó được một lúc thì Tạ Tốn gầm lên một 
					tiếng, thúc mạnh cặc vào lồn Bà Đa sứ một vài cái thật mạnh, 
					thật sâu, rồi phóng tinh ra không ngừng. Bá Đa sứ bị dập mấy 
					cái cuối cùng, thở không muốn ra hơi, chỉ có thể kêu ré lên 
					vài tiếng sung sướng, pha lẫn với sự đớn đau bởi những cú 
					dập tàn nhẫn. Sau cơn tuyệt đỉnh, Tạ Tốn nằm đè lên người 
					nàng mà thở phì phì, cơn điên đã tan mất. Hai thân hình nằm 
					yên bất động. Rồi cả hai đều thiếp đi sau cơn làm tình vũ 
					bão.
 
 Sự yên lặng lại trở về trên con thuyền mong manh, bé nhỏ. 
					Sau một ngày gian nan, vất vả, ai nấy đều mệt mỏi, chỉ một 
					chốc, mọi người đều ngủ thiếp đi. Ba nàng con gái đều sung 
					sướng ngủ vùi trong cơn say, trong nắm tay và sự đụng chạm 
					với người tình Vô Kỵ. Chỉ có Vô Kỵ là người còn thức. Tuy 
					đang ở trong cảnh hoạn nạn, nhưng chàng lại thấy tâm hồn vui 
					sướng vì đang được cận kề với ba nàng thiếu nữ thương yêu 
					nhất đời của mình. Chàng nhìn lên khung trời đầy trăng sao 
					mà đưa tâm trí về chốn tương lai mộng tưởng, nơi non bồng 
					nước nhược có đủ những nàng tiên hầu hạ mình, cung phụng 
					mình, sẵn sàng dâng hiến người ngọc, mặc tình cho chàng phỉ 
					sức chờn vờn bướm hoa. Vừa nắm tay hai nàng con gái, Vô Kỵ 
					vừa uớc ao: thật là sung sướng nếu mà mình được làm tình với 
					mỗi cô một ngày, cứ luân phiên như vậy, suốt tháng, suốt 
					năm. Có vậy mới xứng đời con trai... Sau một hồi thả hồn 
					bướm mà mơ tiên, Vô Kỵ cũng dần dần gục đầu xuống mà đưa 
					mình vào cõi mộng...
 
 Bỗng nhiên mọi người đều giật mình choàng tỉnh giấc bởi một 
					tiếng la khóc vang lên thật lớn:
 
 - Anh Vô Kỵ ơi! Hu... hu... hu... Sao anh nhẫn tâm hành hạ 
					em, mắng nhiếc em, rồi lại bỏ em đi mất. Vô Kỵ, anh ơi, anh 
					có biết là em hằng đêm, hằng ngày vẫn thường nhớ đến anh cả 
					gần mười năm nay không? Hu... hu... hu...
 
 Mọi người nhình quanh thì mới biết tiếng than khóc đó phát 
					ra từ miệng của Linh Nhi đang nằm thiêm thiếp mê man dưới 
					sàn thuyền. Trong cảnh nhập nhoạng của buổi ban mai, mặt 
					trời đang lố dạng, Linh Nhi vẫn nằm yên bất động, hai mắt 
					vẫn nhắm nghiền lại, miệng nàng vẫn thủ thỉ như kể lể:
 
 - Tuy anh ruồng rẫy em, cắn vào ngực em đến mang vết, nhưng 
					em không bao giờ giận dỗi anh đâu. Mỗi ngày em nhìn vào vết 
					cắn mà tương tư, nhung nhớ anh vô cùng... Vô Kỵ anh ơi, em 
					lúc nào cũng thương yêu anh, chỉ mong sao được làm vợ của 
					anh...
 
 Vô Kỵ nghe nàng nói năng, khóc lóc trong cơn mê sảng như thế 
					thì chàng giật mình. Thì ra vừa rồi, chàng đã nằm mơ thấy là 
					mình cưới cả ba cô con gái làm vợ - Triệu Minh, Chỉ Nhược và 
					Tiểu Siêu - và các nàng cùng hết mực hầu hạ, một lòng hiến 
					thân, mặc sức cho chàng vui vầy, đụ đéo. Trong cơn mơ, chàng 
					đã làm tình với cả ba nàng cùng một lúc. Bốn thân người trần 
					truồng loã thể, quấn quít xà nẹo với nhau, làm đủ trò ái ân, 
					dâm tục. Chỉ Nhược nằm ngửa, dạng chân cho chàng quì ở đằng 
					sau mà đút cặc vào lồn nàng. Triệu Minh thì quì trên hai tay 
					hai chân, úp trên người Chỉ Nhược, cũng chổng mông đưa chim 
					ra cho chàng đụ tới. Từ đằng sau, chàng luân phiên đụ cả hai 
					nàng. Chàng dập cặc vào lồn Chỉ Nhược một chập rồi rút ra 
					đút vào lồn Triệu Minh ngay phía trên mà nắc tiếp, sau đó 
					kéo cặc ra đụ trở lại vào lồn Chỉ Nhược ở dưới, rồi lại 
					chuyển qua đụ vào lồn Triệu Minh ở trên. Cứ như thế mà đụ 
					vào hai cái lồn không ngừng. Còn Tiểu Siêu thì cũng trần 
					truồng khoả thân đứng trước mặt chàng, ôm lấy chàng mà hôn 
					môi, nút lưỡi, để mặc cho hai tay chàng mò mẫm trên da thịt 
					non trẻ, tha hồ cho chàng sờ lồn, bóp vú. Cảnh làm tình tay 
					tư đó chính chàng đã từng thấy khắc trên vách ở trong động 
					đá trên Quang Minh đỉnh hồi trước rồi. Lúc bình thường, 
					chàng không bao giờ dám nghĩ là mình có thể làm những hành 
					động như vậy, không ngờ bây giờ nó lại diễn ra trong giấc mơ 
					huyền hoặc, ngập đầy dâm tính...
 
 Trong lúc đó, Linh Nhi vẫn cứ tiếp tục nói năng, thổn thức, 
					thỏ thẻ như kể lể:
 
 - Anh mất đi rồi, em đâu còn muốn ở trên đời này nữa. Anh Vô 
					Kỵ ơi, ở dưới tuyền đài, anh chờ em nhé... Em phải ở lại 
					cung phụng bà bà. Khi nào bà bà không cần tới em nữa là em 
					sẽ tới ngay vùng Tuyết Lãnh mà lao xuống vực, nơi mà anh đã 
					bỏ em mà ra đi.
 
 Rồi nàng đổi giọng vui mừng:
 
 - Em sẽ tìm gặp anh... Hì, hì, hì...Lúc đó, chắc anh sẽ 
					không còn hất hủi em nữa...
 
 Sau đó nàng lại lên tiếng khóc lóc mùi mẫn. Vô Kỵ biết là 
					nàng nghe lời Lợi Hanh nói, cứ tưởng là chàng đã mất mạng, 
					bỏ thây dưới thung lũng. Chàng rầu rĩ, lắc đầu nhè nhẹ, rồi 
					đưa tay lên sờ trán nàng thì thấy nóng bỏng như lò lửa, thảo 
					nào thần kinh nàng dao động bất bình, khóc cười loạn cả lên. 
					Chàng liền xé áo lấy mảnh vải nhúng nước biển rồi đặt lên 
					trán nàng. Thấy mặt chàng lộ đầy vẻ quan tâm, yếu trọng thì 
					mọi người đều lo lắng nhìn Linh Nhi mà thấy thương cảm cho 
					nàng hết sức.
 
 Trong cơn sốt li bì, Linh Nhi vẫn liền miệng lảm nhảm, lúc 
					mếu, lúc cười. Điên cũng không phải điên, dại cũng không ra 
					dại, tỉnh cũng không là tỉnh. Vì rõ ràng lời nói của nàng 
					vẫn còn mạch lạc, dễ hiểu. Chỉ khác là huyên thuyên, vui 
					buồn cười khóc lẫn lộn, hỉ nộ ái ố bất chừng...
 
 Bỗng nhiên nàng ngưng tiếng khóc mà cất tiếng khe khẽ hát 
					lên:
 
 - Je suis d'un pas rêveur le sentier solitaire,
 J'aime à revoir encor, pour la dernière fois,
 Ce soleil pâlissant, dont la faible lumière
 Perce à peine à mes pieds l'obscurité des bois !
 
 Oui, dans ces jours d'automne où la nature expire,
 À ses regards voilés, je trouve plus d'attraits,
 C'est l'adieu d'un ami, c'est le dernier sourire
 Des lèvres que la mort va fermer pour jamais !
 ......
 (L’Automne, Alphonse de Lamartine)
 
 Chẳng ai hiểu nàng ca bằng thứ tiếng gì, nhưng giọng rất là 
					trầm buồn, ảo não. Vô Kỵ nghe tới đó bỗng chàng chợt nhớ ra 
					là lúc trước Tiểu Siêu cũng đã từng hát cho chàng nghe trong 
					hầm đá một bài ca ngoại quốc tiếng cũng giống như vậy. Chàng 
					liền đưa mắt ngó Tiểu Siêu thì thấy mặt nàng đang mang nặng 
					dáng u sầu, buồn bã.
 
 Thấy Vô Kỵ nhìn mình với con mắt dò hỏi thì Tiểu Siêu gượng 
					cười mà nói:
 
 - Chị Linh Nhi ca một bài hát buồn nói lên nỗi cô đơn của 
					một người đi trong rừng thu ảm đạm mà thương nhớ tới người 
					bạn tình đã mãi ra đi không bao giờ trở lại.
 
 Vô Kỵ nghe vậy thì ngậm ngùi vô hạn. Chàng không ngờ Linh 
					Nhi trông bề ngoài tươi vui, nhí nhảnh mà thật ra bên trong 
					lại mang đầy chuyện bi thương, buồn tủi. Nguyên do là vì 
					đâu? Phải chăng là kết quả của một nỗi nhớ nhung khôn nguôi, 
					một hoài bão tột cùng về một người con trai mà nàng nghĩ là 
					đã bỏ nàng ra đi biền biệt, không đoái hoài gì tới nàng nữa? 
					Nghĩ tới đó, Vô Kỵ cúi đầu, thở dài một tiếng.
 
 Sau đó, Linh Nhi lại cất tiếng, hát lên một bài khác, nhịp 
					điệu chậm buồn, nghe còn thê lương hơn bài trước:
 
 - Quand je mourrai, que l'on me mette,
 Avant de clouer mon cercueil,
 Un peu de rouge à la pommette,
 Un peu de noir au bord de l'œil.
 ......
 (Coquetterie Posthume, Théophile Gautier)
 
 Tiểu Siêu nghe xong bài ca thì nước mắt của nàng đã tuôn rơi 
					chan hòa. Nàng vừa gạt nước mắt vừa nói:
 
 - Bài này như là một lời trăn trối của người con gái, van 
					xin người ta khi nàng chết rồi, trước khi đóng hòm đem chôn, 
					nhớ đừng quên thoa son điểm mắt cho mình, để nàng khỏi phải 
					làm một con ma lem xấu xí, ngượng mặt với người.
 
 Mọi người nghe thế thì lấy làm thương tâm vô cùng. Vô Kỵ 
					biết Linh Nhi lúc nào cũng có ý tự hủy mình để theo người 
					chết Vô Kỵ cho trọn tình. Vậy mà sau này gặp nàng mấy bận ở 
					kinh đô, sống với nàng mấy ngày trên biển mà chàng không hề 
					xuất diện cùng nàng trần tình để cho nàng không còn bị ám 
					ảnh, hết tương tư, bớt sầu não. Chàng đau xót đưa tay ra mà 
					nhè nhẹ vuốt lại những lọn tóc lòa xòa trước mặt nàng.
 
 Bỗng nhiên Linh Nhi đổi giọng, ca lên một bài mới với giọng 
					nhanh nhẩu, vui vẻ, nhịp điệu tưng bừng:
 
 - Un, deux, trois, j'irai dans les bois,
 Quatre, cinq, six, cueillir des cerises,
 Sept, huit, neuf, dans un panier neuf,
 Dix, onze, douze, elles seront toutes rouges.
 (Un, deux, trois, Chansons Enfantines)
 
 Vô Kỵ ngạc nhiên không hiểu thì Tiểu Siêu đã mỉm cười, làm 
					hiện rõ hai núm đồng tiền trên má:
 
 - Đây là bài ca vui tươi của những đứa con nít chập chững 
					mới lớn, dùng để dạy chúng tập đếm số trong những lớp mẫu 
					giáo, măng non.
 
 Nhưng rồi Tiểu Siêu lại sụ mặt xuống khi nghe Linh Nhi 
					chuyển tiếng khe khẽ ca lên một bài hát khác, nhạc hồn nghe 
					não ruột:
 
 - Pour avoir si souvent dormi avec ma solitude
 Je m’en suis fait presqu’une amie, une douce habitude
 Elle ne me quitte pas d’un pas, fidèle comme une ombre
 Elle m’a suivi ça et là, aux quatre coins du monde
 Non, je ne suis jamais seule avec ma solitude
 Non, je ne suis jamais seule avec ma solitude
 ......
 (Ma Solitude, Georges Moustaki)
 
 Tiểu Siêu lắc đầu, cúi mặt xuống, buồn bã nói:
 
 - Bài này nói lên tình cảnh của một người sống cô độc, vò võ 
					quanh năm suốt tháng, bỗng một hôm than lên là mình không 
					còn cảm thấy quạnh quẽ, đơn độc nữa, vì lúc nào cũng đã có 
					một người bạn tâm giao, hai người theo nhau như bóng với 
					hình trên khắp bốn góc biển trời rồi. Người bạn nối khố đó 
					chẳng qua chính là nỗi cô đơn của riêng mình...
 
 Tiếng hát của Linh Nhi, nho nhỏ trầm buồn, thánh thoát nhẹ 
					nhàng, thoang thoảng vi vu, mà lại chất đầy những nỗi âu 
					sầu, bi đát, lan ra trên mặt biển. Lời ca quyện theo cơn 
					gió, bay bổng lên cao rồi tỏa ra, bao trùm lấy con thuyền, 
					nhốt nó trong một khối u linh, ảm đạm, vô hình, vô tướng, 
					khiến tâm hồn tất cả những ai trên chiếc thuyền bé nhỏ đó 
					đều như nhuốm nặng những u hoài, khắc khoải...
 
 Buồn...
 
 Mọi người thấy Linh Nhi mê sảng, khóc cười, ca hát, lúc vui 
					lúc buồn, mà buồn nhiều hơn vui, thì không biết nàng đã học 
					được nơi ai những bài hát buồn thảm, cô liêu như vậy. Nhất 
					là Vô Kỵ, lòng buồn vô hạn, chàng biết ngay là nàng đang 
					trong cảnh thập tử nhất sinh, đang mang trọng bệnh mà tâm 
					trí lại thay đổi không ngừng, buồn tủi miên man, căn bệnh 
					như thế khó mà can qua cho khỏi. Buồn thay, vết ngoại thương 
					đã trầm trọng, nhưng vết nội thương cũng nặng nề không kém. 
					Có lẽ nỗi đau buồn rã rượi trong tâm trí của nàng còn làm 
					cho vết thương trên ngực nàng ưu nhiễm, khó chữa thêm nữa. 
					Cũng cảm được như thế nên cả Triệu Minh lẫn Chỉ Nhược đều 
					buồn rầu, bùi ngùi rưng rưng nước mắt, sầu tủi cho Linh Nhi 
					hết sức. Hai nàng cùng đưa tay ra mà nắm lấy tay của Linh 
					Nhi, như khuyến khích, như vỗ về, như buồn thương.
 
 Vô Kỵ thấy cảnh đó thì chàng nhăn mặt thở dài lên một tiếng. 
					Chàng nhìn quanh biển trời bao la, rồi với tay lấy cái chèo 
					mà khua nước quay đầu con thuyền trở lại. Trước sự ngạc 
					nhiên của mọi người, chàng nói:
 
 - Thôi được! Chúng ta đành phải quay trở lại tìm người Ba Tư 
					xin họ thuốc men mà chữa trị cho Linh Nhi mà thôi. Nàng đang 
					trong thời kì nguy cấp, cần phải được săn sóc ngay. Không 
					còn cách nào khác nữa rồi...
 
 Mọi người nghe chàng nói thế thì đều im lặng nhìn Linh Nhi 
					mà lo lắng, rầu rĩ, lòng dạ thắt lại.
 
 Buồn...
 
 
 [Trích trong Nhật Kí Cho Người... : Viết bài này xong bỗng 
					thấy buồn. Chắc là vì mải sưu tầm những bài thơ sầu để gán 
					vào cơn mê của Linh Nhi nên bị vướng lậm vào rồi. Cuộc nghỉ 
					hè đang vui vẻ tự dưng trở nên ưu tư. Y hệt như những lúc 
					nghe nhạc Trịnh Công Sơn và Phạm Duy nói về tình yêu và đất 
					nước vậy. Rồi gần hơn nữa, bài Trở Về Dòng Sông Tuổi Thơ của 
					Hoàng Hiệp qua tiếng hát Mỹ Linh, “...con sông cho tôi đậm 
					một tình yêu nước non quê nhà.” Trời, chữ “đậm” sao mà chất 
					chứa một khối thâm tình nặng chĩu! ... Ôi, sao lại muốn 
					khóc! Khóc cho một quê hương dân tộc, khóc vì nỗi yêu nước 
					thương nòi... Tới đây, nước mắt lại trào ra - cũng như mỗi 
					lần đọc lại bài tự truyện Năm Nay Đào Lại Nở của Kiệt Tấn 
					vậy...]
 
 
 Xin xem tiếp Phần Cuối - Đoạn 8 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh 
					(IV)
 (Hết Phần 38 ... Xin mời xem 
                  tiếp
					Phần 
                  	39) |