Vô Kỵ chạy ra ngoài thì mới biết là quần chúng Minh giáo đã bị
một toán quân Mông Cổ, khoảng hai ba trăm người, bao vây tứ
phía. Bọn quân Mông gồm có cả bộ binh lẫn kị binh vây tròn
quân Minh giáo vào giữa, không còn một lối nào mà thoát được
nữa. Bọn chúng chưa xua quân tấn công, chỉ đứng từ xa dàn trận
mà la ó, thị oai, biểu dương lực lượng. Cùng lúc đó, chúng
không ngừng bắn cung tên lửa vào doanh trại của Minh giáo
khiến có khoảng gần chục lều vải đã bắt lửa mà bốc cháy ngùn
ngụt. Quân Minh giáo, một mặt chữa lửa, một mặt dàn quân tử
chiến, tuy bị áp đảo bởi một quân số đông gấp mười lăm hai
chục lần, nhưng không một ai tỏ vẻ lo âu, sợ hãi.
Vô Kỵ phóng mắt nhìn tới đằng xa thì thấy có một dũng tướng
ngồi trên lưng ngựa ngay hàng đầu mà đang quát tháo, đốc thúc
cuộc hành quân. Chàng ta trông rất trẻ, dáng người to lớn,
hiên ngang, khuôn mặt rất đẹp trai, mắt xếch, cằm chẻ, lại mặc
đồ ra trận nên trông rất oai phong, hùng vĩ. Biết đó là tên
thủ lãnh đầu têu, diệt rắn phải chặt ngay đầu, Vô Kỵ bèn quay
sang mượn một tên lính cái khiên mộc cùng cái thương dài. Rồi
một tay đưa khiên mộc lên che người, một tay múa trường thương
loang loáng, Vô Kỵ liền phi thân chạy như bay lướt tới chàng
dũng tướng trẻ tuổi đó tức thì. Khi thấy trong đám Minh giáo
có một người phóng tới thì bọn Mông Cổ nhất tề bắn tên xối xả
vào người chàng. Phần lớn những mũi tên đều bị lá mộc chận lại,
còn lại thì bị Vô Kỵ múa thương gạt đi mất hết. Chỉ thoáng một
cái, Vô Kỵ đã tiến tới gần chàng dũng tướng rồi. Quân Mông Cổ
thấy chàng bay người tới gần thủ lãnh của chúng một cách nhanh
chóng như vậy thì chúng vừa la lên om sòm vừa bắn tên liên
tiếp như mưa vào người chàng. Tuy nhiên chẳng có một mũi tên
nào chạm tới người chàng được.
Phi tới gần chàng dũng tướng thì Vô Kỵ bèn nhẩy lên mà dùng
trường thương đâm thẳng vào người chàng ta đang ngồi trên ngựa,
lúc đó thấy Vô Kỵ xông tới gần mình với khí thế dũng mãnh như
thế mà vẫn không tỏ vẻ hoảng sợ, chỉ xếch mắt nhìn chàng một
cách tức giận. Khi mũi thương đang vù vù đâm tới thì chàng
dũng tướng bèn rút kiếm ra chém vào người Vô Kỵ liền. Mũi kiếm
và cây thương chạm vào nhau nghe một tiếng “cắc”, tức thì cả
trường thương lẫn thanh kiếm đều bị gẫy làm đôi. Thấy hành
động dũng cảm, uy vũ của chàng ta như vậy khiến Vô Kỵ cũng
phải khẽ gật đầu khâm phục. Chàng liền liệng miếng thương
xuống rồi ra tay chộp lấy người tên dũng tướng luôn. Nhưng
ngay lúc đó bỗng nhiên có hai luồng lực đạo lạnh lẽo từ hai
bên xông tới một cách mạnh mẽ vô cùng, đánh thẳng vào người
chàng. Biết ngay là Huyền Minh nhị lão đang ra tay đánh mình,
Vô Kỵ liền bỏ cái mộc ra rồi đưa hai tay ra mà đỡ lấy hai
luồng chưởng phong đó liền. “Bộp” một tiếng lớn, Vô Kỵ đã bị
dẩy lui một bước. Chàng nhìn lên thì đã thấy Hạt Bút Ông và
Lộc Trượng Khách hai lão già đang bị chưởng lực của chàng bắn
ra đằng sau, cũng loạng choạng mấy bước. Thừa dịp đó, Vô Kỵ
liền vung tay lên mà đánh ngay một chưởng cực mạnh vào người
chàng dũng tướng. Chàng ta nhanh nhẹn kéo dây cương ngựa tránh
qua một bên khiến chưởng của Vô Kỵ đánh trúng vào giữa đầu của
con ngựa làm nó bể đầu tan óc ngay lập tức. Kinh hãi cho thần
lực của Vô Kỵ, tay không đánh vỡ đầu ngựa, nhưng trong khi con
ngựa ngã lăn ngay ra đất, chàng dũng tướng liền nhanh nhẹn đạp
chân lên bàn ngựa mà nhẩy ra nên không bị té theo. Sự lanh lẹ
và tài điều khiển ngựa của chàng ta chứng tỏ chàng ta quả thật
là tay tài ba, rõ là một tay kiện tướng.
Thấy chủ tướng của mình bị uy hiếp như vậy, Huyền Minh nhị lão
lại vội vàng đồng tiến lên phóng chưởng đánh vào người Vô Kỵ
một lần nữa. Không muốn dùng dằng kéo dài thời gian, Vô Kỵ
liền hít vào một hơi dài rồi vận luôn mười thành công lực vào
hai tay mà bủa thẳng vào người hai lão già. Bốn chưởng chạm
nhau, nhị lão chỉ nghe bùng một tiếng lớn rồi cảm thấy tối tăm
mặt mũi, cả Hạt Bút Ông lẫn Lộc Trượng Khách đều bị dội ra sau,
may mà trúng vào mấy con ngựa đứng ngay bên đó chứ không thì
nhị lão đã ngã quay ra đất rồi.
Vô Kỵ không chần chờ, chồm người tới vươn tay ra mà chộp vào
vai chàng dũng tướng kia luôn. Chàng ta tuy lúng túng nhưng
vẫn không tỏ vẻ sợ hãi, liền rút ngay trong người ra một đoản
đao mà đâm vào người Vô Kỵ một cách dũng mãnh. Nhưng Vô Kỵ
không chờ mũi đao phóng tới, chàng xoay tay một cái thì con
đao đã bị chàng đoạt mất ngay. Tiện thế, Vô Kỵ cầm mũi dao mà
đâm luôn vào ngực chàng nọ. Chàng dũng tướng kinh hãi, không
ngờ Vô Kỵ lại lợi hại đến thế, thoáng một cái đã đoạt mất con
đao rồi lại dùng nó mà đâm vào người mình nữa. Lúc trước, Diệt
Tuyệt sư thái võ công cao cường thế kia mà còn bị Vô Kỵ đoạt
kiếm trong tay, còn chàng dũng tướng tài nghệ cỡ nào mà chống
trả lại được? Chàng dũng tướng thấy lưỡi đao phóng tới ngực
mình cực nhanh, không thể tránh được thì hoảng sợ. Chàng ta
liếc qua thì thấy Huyền Minh nhị lão vẫn còn loạng choạng cách
đó mấy thước, không có cách chi mà ra tay cứu giá được. Chàng
bèn trợn mắt lên nhìn mũi đao lẹ làng đi tới, sắp sửa xuyện
thủng ngực mình, chờ chết.
Trong khi Vô Kỵ yên trí là ngọn đao trong tay mình sẽ cắm sâu
vào người chàng dũng tướng thì tự dưng chàng nghe “xoẹt” một
tiếng thì mới biết lưỡi đao của mình đã bị cắt đi cụt lũn mất
rồi! Chàng nhìn lên thì đã thấy Triệu Minh đang cầm thanh Ỷ
Thiên kiếm, đứng trước mặt mà trố cặp mắt phượng lên mà nhìn
mình. Thì ra nàng vừa mới dùng Ỷ Thiên kiếm sắc bén mà cắt đứt
ngọt sớt đoản đao, cứu nguy cho chàng dũng tướng. Thấy Triệu
Minh bỗng dưng xuất hiện giữa nơi trận tiền -- tuy một thân
gái giữa rừng gươm nhưng lại huy hoàng y hệt như ngọc nữ giáng
phàm -- uy nghi mà yểu điệu, đài các mà đào tơ, oanh liệt mà
khuyến rũ, thì Vô Kỵ đứng ngẩn người ra, không động thủ nũa.
Triệu Minh lúc đó đứng giữa hai chàng trai, vừa như bảo vệ cho
chàng dũng tướng, vừa như chặn không cho Vô Kỵ tiếp tục ra tay.
Nàng nhìn Vô Kỵ mà vội nói:
- Trương giáo chủ, người này là anh tôi, tên là Vương Bảo Bảo...
xin công tử niệm tình mà nương tay cho...
Vô Kỵ nhìn đám quân chung quanh rồi cười khẩy, nói:
- Tôi niệm tình với anh cô, vậy thì ai sẽ niệm tình với Minh
giáo chúng tôi?
Thấy Huyền Minh nhị lão nhẩy tới định tấn công Vô Kỵ một lần
nữa thì Triệu Minh vội đưa tay ra cản hai lão già lại. Nàng
nói lớn lên:
- Mọi người hãy dừng tay. Không nên tiến binh mà cũng đừng
vọng động!
Bảo Bảo đứng đằng sau nghe nói thế thì xông tới:
- Minh Minh, em nói gì vậy? Mình đã...
Triệu Minh vội xoay người lại, nhìn Vương Bảo Bảo mà nói, một
con mắt của nàng nháy lên nhè nhẹ:
- Anh Bảo, Minh giáo với chúng ta bây giờ hoà thuận. Em xin
anh hãy lui binh để còn giữ hòa khí giữa hai bên.
Bảo Bảo nhướng cặp mày võ tướng lên mà nhìn Triệu Minh ra vẻ
tức giận nhưng khi chàng thấy Triệu Minh lại nháy nhó với mình
một lần nữa thì chàng dịu mặt lại.
Triệu Minh liền quay lại, cười nói vói Vô Kỵ, hai mắt có đuôi:
- Trương giáo chủ, đây chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm. Xin
giáo chủ tha thứ.
- Hoá ra đây là quân binh của nhà cô cả. Cô đã nói là hai bên
sẽ hòa thuận với nhau, rồi cô còn hứa là sẽ đưa thuốc giải độc
cho tôi nữa. Taị sao bây giờ cô lại thất hứa, động binh đánh
Minh giáo chúng tôi?
Triệu Minh nghe Vô Kỵ nhắc tới lời hứa thì bỗng nhiên nàng đỏ
mặt lên. Giữa chốn ba quân đông đảo như vậy mà mặt nàng e thẹn
bừng lên, hai mắt long lanh, đôi môi hồng mím lại, bờ môi cong
lên, trông dễ thương và xinh đẹp vô cùng. Nàng tưởng nhớ lại
cảnh mình đã trần truồng, phơi bày thân thể trước mặt Vô Kỵ,
rồi sau đó lại còn ôm chặt đeo cứng vào người chàng, cọ sát
nằm gọn trong lòng chàng, khỏa thân hớ hênh nằm trên người
chàng để cho chàng kéo đi... Không có một chỗ kín, riêng tư
nào trên thân thể nàng mà Vô Kỵ chưa được đụng chạm đến hoặc
dòm ngói tới... Triệu Minh hạ bờ mi xuống một tí, liếc nhìn
xuống đất một cái thật nhanh, sắc mặt thay đổi không ngừng,
rồi nàng ngửng mặt lên, hai môi hơi mím lại, cong cong. Cố làm
ra vẻ tự nhiên, coi như không có chuyện gì xẩy ra giữa hai
người, Triệu Minh đút Ỷ Thiên kiếm vào bao rồi thản nhiên lên
tiếng nói:
- Tôi đã hứa tất nhiên tôi phải giữ lời. Thuốc giải độc sẽ có
người đem đến cho giáo chủ ngay.
- Triệu cô nương, nếu được như vậy thì tôi xin muôn phần đa tạ.
Ðứng kế bên, Bảo Bảo quắc mắt lên nhìn Vô Kỵ một cách hậm hực
rồi dưa mắt qua đám tinh binh mà khoác tay một cái. Ðoàn quân
lính thấy dấu hiệu thì từ từ lăng lẽ rút đi. Một tên quân đem
đến cho chàng một con ngựa mới. Bảo Bảo nhẩy lên ngựa, quất
roi phóng đi luôn, không ngó lại. Huyền Minh nhị lão cũng lừ
lừ nhìn Vô Kỵ rồi lẳng lặng bỏ đi theo Bảo Bảo. Vô Kỵ đứng
khoanh tay nhìn quan quân bỏ đi mà thở dài nhẹ nhõm. Tuy biết
là mình không thể bị chúng giết một cách dễ dàng, nhưng mãnh
hổ nan địch quần hồ, trước đám hùng quân đông đảo, mạng mình
cũng khó toàn. Quần hùng Minh giáo đã tai qua nạn khỏi, tránh
được một cuộc ác chiến, hậu quả không biết thế nào mà lường.
Triệu Minh nhoẻn miệng cười, nói với Vô Kỵ:
- Bây giờ giáo chủ đã tin lời của tôi chưa?
Vô Kỵ nghe vậy, cười giả lả. Vì không biết nói dối nên chàng
đành nói luôn ra lòng mình:
- Quả thật có lúc tôi có nghi ngờ lòng dạ của cô đó... Bây giờ
thì tôi thành thật xin lỗi.
Triệu Minh nheo đôi mắt long lanh, môi nàng mím lại, cong lên
trông rất xinh:
- Tôi lúc nào cũng thật tình với giáo chủ, sao giáo chủ lại đa
nghi? Không sợ tôi buồn lòng hay sao?
- Tôi không bao giờ sinh sự với ai hết, ngay cả với cô. Cho
nên tôi chẳng có muốn làm buồn lòng cô đâu.
Vô Kỵ lại nói thêm:
- Anh của cô quả là một tay dũng tướng. Tôi mong có ngày sau
tương ngộ để cùng uống chung rượu cho thỏa tình.
Triệu Minh nghe thế, hớn hở, đưa tay để lên ngực, mắt mở lớn
ra:
- Anh Bảo Bảo vốn đã nổi tiếng là thần oai. Anh ấy lại rất
thích qua lại với những tay anh hùng hảo hán như giáo chủ vậy.
Rồi nàng lại nheo mắt, nói như reo lên:
- Như thế thì hay lắm! Tôi mong là chúng ta sẽ thành bạn tốt
với nhau...
Một cách vô tình, Vô Kỵ lại đưa mắt nhìn tới bàn tay trắng
muốt đang đặt trên bộ ngực to tròn của Triệu Minh, độn lên
vung ra dưới làn áo, mà nói lơ mơ:
- Tôi... ừ... Tôi muốn... Tôi cũng mong... như vậy...
Triệu Minh rạng rỡ mặt mày:
- Ðể đánh dấu tình bạn của chúng ta, tôi xin biếu công tử một
món quà mọn này.
Nói xong, Triệu Minh đưa tay ra. Nhìn ra đó là cái bông hoa
nạm kim cương mà chàng đã vô tình cướp lấy trên tóc nàng hôm
qua, Vô Kỵ chỉ đứng cười, gãi đầu. Chàng ít khi dược nhận quà
của ai, nhất là nữ trang của phụ nữ, vì nếu nhận rồi sau đó
lại không biết phải làm gì nên chàng đứng thừ người ra.
Vô Kỵ đang ngần ngại thì Triệu Minh liền đứng thẳng người, cầm
cái bông hoa lên, trề môi ra chiều nũng nịu:
- Công tử không muốn nhận quà của tôi sao?
Thấy nàng ưỡn ngực khiêu gợi, cặp mắt láo liên thu hút, lại
còn lên tiếng trách móc với giọng quá sức dễ thương thì Vô Kỵ
không cưỡng lại được, vội vàng đưa tay ra nhận lấy cái bông
hoa ngay. Mắt chàng lại vô tình dính vô đường nét căng phồng
nơi ngực Triệu Minh đang đưa ra trước mắt mình, giọng ấp úng:
- Không... không... tôi sẵn sàng... tôi muốn chứ...
Thấy Vô Kỵ đã nhận quà mình biếu rồi, Triệu Minh cười tươi,
hai mắt long lanh gợi tình, chiếc mũi xinh xinh nheo lại, đôi
môi cong lên như mời mọc. Nàng há miệng định lên tiếng nói
nhưng chợt thấy Vô Kỵ cứ đăm đăm nhìn vào ngực mình thì nàng
đỏ mặt. Nàng biết ngay là nguyên cớ tại sao Vô Kỵ lại có vẻ
như bị hớp hồn như vậy. Thảo nào chàng ta cứ ngớ ngẩn địa vào
vú mình mà lủng bủng mãi “Tôi muốn... tôi muốn...” Ý nghĩ đó
làm Triệu Minh ngượng ngùng. Tự dưng nàng co hai vai lại như
muốn che dấu cái gì đó – cái mà đấng thiên nhiên đã ban riêng
cho đàn bà con gái khiến cho biết bao đàn ông con trai thất
điên bát đảo. Dĩ nhiên cái đó của Triệu Minh thì có thể che
được nhưng làm sao mà có thể dấu được? Lồ lộ, to lớn quá mà !
Ủa, mà tại sao lại phải dấu kìa? Vì tự nó, của trời cho phái
nữ, đã là một nguồn cảm hứng đam mê sướng khoái vô cùng tận
của những đấng mày râu trên cõi trần đời thô tục này. Dấu đi
tức là phản lại thiên nhiên, đi ngược lại tiền định...
Triệu Minh từ từ lùi lại một bước như muốn e dè tránh né tia
nhìn soi mói của Vô Kỵ. Rồi nàng nhìn xuống đất, nói vội vã,
lí nhí:
- Thôi... xin cáo từ... tôi sẽ gặp công tử sau.
Nói xong nàng quay đi, nhẩy lên ngựa, đi mất.
Vô Kỵ bần thần nhìn theo dáng Triệu Minh, trong tay mân mê cái
bông nạm kim cương, quên cả lời cám ơn mà thần trí cứ để đâu
đâu...
Ngay lúc đó, từ đằng xa, có một tên phi ngựa tới, dâng lên cho
chàng một lọ thuốc:
- Thưa giáo chủ, quận chúa nói đây là thuốc chữa “Phù Vân
Trọng Phấn”, uống vào là khỏi ngay.
Vô Kỵ nhận ra đó là tên Nhất Tử trong Ngũ Nhân Tài Tử. Mới hôm
qua hắn cũng bị trúng độc “Phù Vân Trọng Phấn” nằm lăn quay ra,
người nám đen mà bây giờ đã đứng phây phây, hiển nhiên là đã
được chữa khỏi rồi. Chàng lại nghe hắn ta trịnh trọng gọi
Triệu Minh là quận chúa thì biết nàng quả là danh vọng cao tột,
cành vàng lá ngọc, lời nói hành động của nàng không thể là hời
hợt. Vô Kỵ mở nút lọ ra mà ngửi thì thấy mùi thuốc đắng xông
lên tận óc nên biết ngay đó là thần dược, không nghi ngờ gì
nũa.
Vô Kỵ hớn hở đem lọ thuốc về lều. Tiểu Siêu thấy chàng bước
vào thì mừng rỡ chạy tới:
- Tạ ơn trời đất... giáo chủ bình yên trở về.
Vô Kỵ mỉm cười, đưa tay nựng lên cằm của nàng:
- Tiểu Siêu... cô đem cho tôi vài chén nước.
Khi nàng quay người đi thì chàng gọi giật ngược:
- À... này Tiểu Siêu... tôi có cái này tặng cô đây ...
Chàng đưa cho nàng cái bông hoa mà cười nói thêm:
- Nàng quận chúa họ Triệu biếu tôi món này, tôi nghĩ là cô cần
dùng nó hơn là tôi.
Tiểu Siêu nghe thế thì ngần ngại:
- Quà của Triệu cô nương đã trao cho giáo chủ thì cháu không
dám nhận đâu.
Vô Kỵ gạt phắt đi:
- Cô ta đã cho tôi thì nó là của tôi rồi, tôi đưa cho ai mà
không được?
Nói xong, chàng bèn cắm luôn cái bông hoa lên tóc nàng. Tiểu
Siêu không dám cãi, cúi đầu nhận lãnh, lên tiếng cám ơn. Khi
nàng ngẩng mặt lên thì thấy Vô Kỵ đang nhìn mình chăm chăm.
Thật ra Tiểu Siêu vốn dĩ đã ngây thơ, xinh đẹp rồi, bây giờ có
thêm một cái bông hoa kim cương lấp lánh trên đầu, trông càng
mỹ miều, khả ái gấp mấy lần. Vì thế mà Vô Kỵ nhìn nàng không
chớp mắt. Tiểu Siêu ngượng ngùng quay đi. Vô Kỵ đứng trân
người nhìn theo. Hai người đều tưởng nhớ lại cảnh hồi nãy, cả
hai đều động tình, dâm nứng, ôm hôn nút lưỡi, vật vã xiết
người cuồng vã, chỉ còn một tí nữa là chàng đã bẻ khóa động
đào và nàng đã trao đời xử nữ. Cơn mê dâm ngắn ngủi nhưng đầy
hứng tính, bị cắt đứt, bỏ dở trong lúc hai người đang lên tới
cao độ của dục tình. Bây giờ nhớ lại, cả hai vẫn còn cảm nhận
được cái hơi hướng đam mê từ da thịt của nhau, vấn vương day
dứt cả người. Hai người có cùng một ý nghĩ như vậy thành ra
một người thì đứng nhìn mà hơi thở gấp rút như chạy đua, còn
một người thì vôi vã bước đi mà trống ngực đập dồn dập như
trống làng...
Khi Tiểu Siêu đem nước tới thì Vô Kỵ liền rồi hòa thuốc với
nước rồi đem cho Thiên Chính, Dương Tiêu, Nhất Tiếu các người
uống. Quả nhiên trong vòng mười lăm phút, ba người đều khỏi
hẳn. Ai nấy đều mừng rỡ, đều khen là thuốc tiên.
Cũng như mọi người, Bất Hối rất là hoan hỉ khi thấy cha mình
là Dương Tiêu đã lành bệnh, trở lại bình thường. Nhưng sau đó,
nàng lại ưu tư nghĩ tới hình ảnh Lợi Hanh đang nằm vật vã,
thân tàn ma dại. Tại sao Vô Kỵ lại không đả động gì tới dùng
thuốc tiên này mà chữa cho Lợi Hanh vậy? Nàng lại càng xốn
xáng hơn khi thấy mọi người cuời nói hân hoan, không đếm xỉa
gì tới tình huống của vị lục hiệp phái Võ Đang gì cả. Bất Hối
đang bực mình thì chợt thấy lọ thuốc nằm yên trên bàn. Nàng
thở mạnh lên một cái rồi lẳng lặng cầm lấy lọ thuốc bỏ vào tay
áo rồi lớn bước đi tới căn lều của Lợi Hanh.
Khi bước vào, Bất Hối không thấy một ai hầu cận săn sóc Lợi
Hanh. Nàng bèn tiến tới chỗ Lợi Hanh đang nằm mà ngồi xuống
đầu giường. Lợi Hanh mở cặp mắt lờ đờ ra, sáng lên một chút
khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bất Hối. Nàng nhìn ông, mỉm
cười, lấy lọ thuốc ra rồi hòa với nước vào một cái bát. Nàng
nhìn xuống mặt của Lợi Hanh mà nói nhẹ nhàng:
- Tôi đem thuốc tới chữa cho lục hiệp đây.
Lợi Hanh lộ vẻ vui mừng, nhếch môi lên cười gượng. Bất Hối
nâng đầu ông lên, vừa từ từ đổ chén thuốc vào miệng ông vừa
nói thỏ thẻ:
- Thuốc này công hiệu lắm. Chỉ trong vòng giây lát là lục hiệp
sẽ khỏe mạnh ngay.
Lợi Hanh uống xong, quả nhiên sắc mặt trở nên hồng hào, sức
khỏe khôi phục một cách mau lẹ. Bất Hối thấy Lợi Hanh thần sắc
biến đổi như vậy thì lấy làm mừng.
Một lúc sau, Lợi Hanh khuôn mặt bừng bừng, ngồi lên, nắm lấy
hai tay của Bất Hối, nhìn thẳng vào mặt nàng mà nói:
- Em... em... anh... anh thương nhó em biết chừng nào... anh...
Bất Hối nghe ông tự dưng xưng anh anh em em với mình một cách
mật thiết, yêu đương như vậy thì nàng mắc cỡ, ngượng ngùng.
Nàng cúi mặt xuống tránh tia mắt của ông, nhưng vẫn để cho Lợi
Hanh nắm lấy tay mình. Sau đó nàng ngửng mặt lên, há miệng ra
định nói với Lợi Hanh một lời thì bỗng dưng ông buông tay nàng
ra, đặt tay lên sau đầu nàng mà vít đầu nàng xuống rồi hôn
ngay vào miệng nàng. Thấy lưỡi của ông lùa vào cái miệng đang
há ra của mình thì Bất Hối rướn người lên, để tay lên ngực ông
mà đẩy ra, rồi ngửa đầu ra sau mà tránh bờ môi nóng bỏng của
ông. Nhưng vì Lợi Hanh rịt đầu nàng xuống chặt quá, nàng không
sao thoát khỏi tay ông được. Lợi Hanh thừa thế, siết người
nàng lại, ép mạnh môi mình lên môi của Bất Hối, lưỡi cũa ông
sục sạo trong miệng nàng, miệng ông hút chặt, nút lấy lưỡi của
nàng. Ban đầu Bất Hối còn cố sức đẩy người ông ra, nhưng dần
dần, bàn tay nàng thả lỏng, mắt nàng lim dim, miệng nàng hé
rộng ra thêm để nó đón nhận lưỡi ông và đồng thời cũng để cho
lưỡi nàng được tự do bú mút trong miệng của ông.
Lợi Hanh liền làm tới, đưa tay xuống, đặt lên ngực Bất Hối mà
xoa nhè nhẹ. Nàng không cưỡng lại mà còn ưỡn ngực ra như đón
nhận bàn tay mơn trớn của ông, đầu nàng ngửa cổ lên, ngậm chặt
lấy lưỡi cũa Lợi Hanh, hưởng thụ. Bàn tay cũa nàng đang đặt
trên ngực ông từ từ rớt xuống dưới lòng của ông, hầu như nàng
không còn hơi sức gì nữa. Khi tay nàng đụng tới bắp đùi của
ông thì bỗng dưng mắt nàng mở to ra, đầy vẻ kinh ngạc. Thì ra
tay nàng vừa mới đụng tới một khúc thịt cương cứng, dũng mãnh,
đội lên từ trong quần của Lợi Hanh. Trời, mới vừa khỏi bệnh
xong là đã lên cơn động cỡn! Cu dái đã sửng cồ lên, dựng đứng,
chỉ chực xông pha vào hang động ...
Cơn kinh ngạc của Bất Hối chưa dứt thì tự dưng Lợi Hanh đưa
hai tay nắm lấy hai bầu vú nàng mà bóp thật chặt làm nàng nhăn
mặt, kêu lên đau đớn. Bất chợt, Lợi Hanh nắm lấy hai vạt áo
của Bất Hối mà kéo tuột ra, khiến nửa thân hình trắng bóc của
nàng bị lột trần hiện rõ lồ lộ. Nàng la lên:
- Lục hiệp... lục hiệp làm gì thế?
Lợi Hanh không để cho Bất Hối hành động gì, ông nắm lấy hai
tay nàng mà kéo thân người nàng xuống giường rồi trườn mình
nằm lên người nàng. Bất Hối thấy ông đang sục xoạng dưới đùi
nàng thì nàng hoảng hốt, kêu lên;
- Ái chà... lục hiệp... không được đâu...
Lợi Hanh thở hào hển, đã không nghe thì chớ, còn xiết chặt lấy
thân hình mỏng manh của Bất Hối, hơi thở nóng hổi của ông phì
phà không ngừng trên mặt nàng. Ông luồn tay xuống mà kéo quần
nàng ra. Cảm thấy lạnh lẽo ở dưới đùi, Bất Hối cau mày chưa
kịp có phản ứng thì nàng đã thấy con cặc nóng hổi, cương cứng
của Lợi Hanh đâm thẳng vào giữa háng mình, đang cố len lỏi vào
giữa hai cái đùi trắng nõn, khép cứng của nàng. Bất Hối vội
khép hai đùi lại, đưa tay đẩy vai Lợi Hanh ra:
- Đừng... đừng... lục hiệp... xin đừng...
Lợi Hanh bèn đạt một tay lên lồng ngực trần trụi, mềm ấm của
nàng mà ghì mạnh xuống. Còn tay kia thì ông đưa xuống nắm lấy
cổ chân nàng mà kéo chéo ra, khiến mu lồn của nàng nẩy lên, lỗ
lồn nở ra. Rồi sau đó, ông hướng con cặc của ông váo cái lỗ
hồng hồng, mở rộng mà nhấn mạnh vào. Bất Hối nhăn mặt:
- Hự... Ui... lục hiệp... ngừng... hự... hự...
Lợi Hanh đẩy mấy cái là cặc ông đã đi tuốt vào lồn nàng, lút
tới gốc cu, sâu vào tận tử cung. Sau đó ông hùng hục nhấp nhô
lên xuống, nắc cặc vào lồn Bất Hối, không ngừng, như xoáy
xuống bụng nàng.Bất Hối nằm dưới, vừa bị đè, vừa bị xiết, vừa
bị hiếp, đau quá, cố đẩy người ông ra, nhưng vẫn không sao
thoát khỏi sự kềm tỏa của ông được. Lợi Hanh mặt mày đỏ gay,
hơi thở hừng hực, tiếp tục đụ vào lồn nàng, dồn dập, liên
miên, miệng ông rên lên:
- Hừ ... hừ... đã quá...hừ... hừ...
Bất chợt người ông cong lên, tinh trùng bắn ra xối xả, liên
miên. Âm đạo của Bất Hối như ngập lụt trong biển tinh khí,
tràn trề từng vũng. So với tuổi tác của Lợi Hanh, số lượng khí
đụ mà ông xuất tinh quả thật là quá sức tưởng tượng. Ông kêu
lên mấy tiếng khe khẽ rồi nằm vật lên người Bất Hối mà thở phì
phì. Bất Hối nằm ở dưới, tay chân buông thả, bất động. Sau cơn
hiếp dâm ào ạt, nàng bàng hoàng, chưa cảm nhận được tất cả
những gì mới xẩy ra. Có quả thật nàng vừa trải qua một cuộc
làm tình với vị Võ Đang lục hiệp nổi tiếng giang hồ, đáng tuổi
cha chú của mình hay không? Vậy mà nàng đã không có đến một
hành động phản kháng tối thiểu nào cả. Làm như nàng có thỏa ý
đồng lòng với cơn mây mưa vừa rồi vậy. Thế mà nàng có cảm thấy
gì đâu? Chẳng thấy sung sướng mà còn cảm thấy hơi nhức nhối ở
dưới vùng âm đạo nữa! Nghĩ tới đó thì nàng mới nhận thấy con
cu của Lợi Hanh vẫn còn cương cứng, sâu tuốt trong cái lồn ẩm
ướt của mình. Sau màn xuất tinh ồ ạt, con cặc của Lợi Hanh
chưa xìu, vẫn còn căng phồng hùng dũng, rõ ràng là đang ngọ
nguậy chừng như sắp sửa cho môt cuộc công phá mới.
Ngay lúc đó, Lợi Hanh vòng tay ôm lấy người Bất Hối rồi lại
bắt đầu nhấp cặc vô lồn nàng. Bất Hối trợn mắt lên:
- Trời ơi... lục hiệp... sao mà... thôi... lục hiệp...
Mặc cho Bất Hối lên tiếng kháng cự, Lợi Hanh càng làm tới. Ông
xiết chặt lấy người nàng thêm nữa, gia tăng tốc độ đụ vào lồn
nàng. Cặc của ông thụt ra đâm vô lồn nàng một cách dễ dàng,
trơn lu – không phải vì nước nhờn tiết ra từ âm đạo Bất Hối mà
là vì nước tinh trùng của ông xịt ra chứa chan lúc vừa rồi. Sự
cọ sát nhịp nhàng khiến Bất Hối rùng mình. Cơn kích thích bất
chợt bùng lên khiến nàng tự nhiên vòng tay lên lưng ông ôm
chặt lấy. Hai chân nàng dạng ra, đưa lên, quặp lấy hai chân
của ông, rồi khóa chặt lại. Sau đó, nàng buông thả lòng mình,
để mặc cho tình dục đưa đẩy. Vú nàng căng cứng lên, đầu vú săn
lại, lồn nàng nóng bỏng, nước dâm rỉ ra tràn trề. Mông nàng
nẩy lên, chùng xuống, cùng chung hòa nhịp với Lợi Hanh. Khác
với lúc nãy, Bất Hối hầu như thụ động, để mặc cho Lợi Hanh đâm
thọc vào cơ thể mình, bây giờ nàng cướp lấy màn chủ động, hoàn
toàn lèo lái cuộc hoan dâm. Tuy nằm dưới nhưng Bất Hối không
ngừng ôm xiết, nhún nhẩy, oằn oại, rên rỉ. Nàng mím môi, nhắm
mắt, hẩy mông lên một cách mạnh bạo, dập lồn mình lên cặc của
Lợi Hanh, nghe bầm bập. Chỉ trong chốc lát, Bất Hối kêu lên
một tiếng lớn rồi rồi nằm duỗi ra ... Nàng đã đạt tới cơn
tuyệt đỉnh, thân thể thoả mãn tràn trề. Sau đó, Lợi Hanh dập
thật mạnh một vài cái vào lồn nàng rồi cũng xuất tinh luôn.
Lần xuất tinh lần thứ hai cũng không kém lần thứ nhất, tinh
khí của ông xịt ra ào ạt, tung tóe, ứa đầy ra hai bên mép lồn
của Bất Hối, chảy xuống ràn rụa giữa hai chân nàng.
Hai người nằm ôm nhau, bất động trong một thời gian. Bất Hối
thở dài, nhè nhẹ. Thân xác và tâm thần của nàng đang còn ray
rứt, dao động bởi cuộc truy hoan giữa hai người. Nàng nhìn lên
trần căn lều mà vẫn chưa hồi tâm, nàng vẫn còn hoanh mang chưa
nhận biết rõ chuyện gì đã xẩy ra. Còn Lợi Hanh thì hai mắt
nhắm nghiền, hơi thở hổn hển, khì khà.
Bất chợt, Lợi Hanh lại nắm lấy hai vú nàng mà bóp thật mạnh.
Bất Hối rên lên, chưa dứt tiếng thì ông lại bắt đầu hì hục
dộng cặc vô lồn nàng một lần nữa! Bất Hối la lên, kinh hoàng.
Nàng không ngờ Lợi Hanh từng ấy tuổi, hai thứ tóc trên đầu rồi
mà vẫn còn khỏe mạnh đến thế, oai phong, hùng dũng, không kém
gì tuổi tráng niên, đa dâm bạo tính. Nàng nhìn vô mặt ông thì
thấy mắt ông đỏ ngầu, khờ dại, hai môi trề ra, nước dãi nhễu
xuống, trông như một thằng điên vậy. Đã thế mà còn hùng hục
trên người nàng, đâm thọc lia chia vào lồn nàng, làm nàng phát
hoảng sợ. Nàng la lớn lên:
- Hân lục hiệp... buông tôi ra... đừng... buông tôi ra... lục
hiệp...
Nàng cố đẩy người ông ra nhưng không sao thoát khỏi tay ông
được. Hai người như dính chặt vào nhau. Cặc của Lợi Hanh vẫn
còn cương cứng, tiếp tục công phá không ngừng vào âm đạo của
nàng. Bất Hối hoảng kinh, chịu không nổi nữa. Nàng thất thần,
la lên chói lói.
Ngay lúc đó, có một bóng người lách vào cửa lều, lớn tiếng:
- Hân lục thúc! Trời... Bất Hối ... chuyện gì vậy?
Bất Hối thấy thế liền kêu lên:
- Giáo chủ... Đại ca! Cứu em với...
Lợi Hanh quay đầu lên nhìn thấy Vô Kỵ, nhưng rồi làm như không
màng đến, ông lại tiếp tục ra sức dập cu vào lồn Bất Hối. Vô
Kỵ vội chạy đến lôi người ông ra nhưng Lợi Hanh cố ghì chặt
lấy thân hình trần truồng của Bất Hối khiến chàng không sao
tách rời hai người ra được. Chàng liền nhanh tay điểm luôn lên
ba bốn yếu huyệt trên người ông khiến ông nhũn người, buông
Bất Hối ra ngay lập tức. Được tự do, Bất Hối bay người tới, ôm
choàng lấy người Vô Kỵ mà khóc oà lên. Lức đó, Dương Tiêu,
Nhất Tiếu các người đều bước vào lều. Ai nấy đều trợn mắt lên,
kinh ngạc trước cảnh tượng trước mặt.
Vô Kỵ không có tâm trí đâu mà cảm nhận cái thân thể trần
truồng, mềm mại đang ép sát vào người mình. Chàng cau mày, vỗ
nhẹ lên cái vai trần cũa Bất Hối mà hỏi khẽ:
- Bất Hối... nói cho tôi nghe nguyên nhân ra sao vậy?
Tiểu Siêu thấy thế vội quàng lên người Bất Hối một cái áo dài
rồi dìu nàng tới ngồi trên một cái ghế kế đó. Bất Hối, cúi mặt
xuống, sụt sùi:
- Em... em đâu có biết... tự dưng lục hiệp nổi cơn...
- Tại sao bỗng nhiên lục thúc đang bệnh tật mà làm điều xằng
bậy như vậy?
Bất Hối ngập ngừng nói tiếp:
- Em đem thuốc của Triệu cô nương tới chữa khỏi cho lục hiệp,
rồi sau đó lục hiệp...
Vô Kỵ nghe thế thì bước tới cầm lọ thuốc lên mũi mà ngửi. Mùi
thuốc đắng xông lên không có gì là khác lạ cả. Chàng nhíu mắt
nhìn lên thì thấy Lợi Hanh nằm tô hô như nhộng, người lả ra,
mắt mờ đục, nhưng vẫn còn cố đưa tay lên nắm con cu sừng cứng
mà sục lên sục xuống, làm như ông đang lên cơn, phải thủ dâm
cho đã cơn nứng vậy. Nhất Tiếu liền vội lấy tấm chăn mà che
lên người ông rồi giữ hai tay ông lại, không cho ông thủ dâm
nữa. Nhưng Lợi Hanh hình như chịu không được, cứ dằng tay lại
hầu tiếp tục vuốt cu mình!
Tiểu Siêu thấy màn nắm cu sục cặc đó thì nàng đỏ mặt lên,
ngượng ngùng quay mặt đi, không dám nhìn về phiá Lợi Hanh nữa.
Cảnh đó làm nàng nhớ tới lần đầu tiên trong đời, nơi hầm đá,
nàng cũng đã cầm lấy dương vật của người nàng yêu thương duy
nhất lòng mình mà vuốt ve sục sạo. Cảm giác của một con cặc to
lớn, nóng hổi, sừng đỏ, phập phồng trong tay, nhấp nhô trong
miệng, bây giờ vẫn còn ghi rõ ấn tượng trong trí óc, không sao
quên được... Tự dưng nàng liếc mắt nhìn Vô Kỵ một cái thì ngay
lúc đó Vô Kỵ cũng đang đua mắt liếc tới nhìn nàng. Tiểu Siêu
sượng sùng quá, cúi mặt xuống, tránh ngay tia mắt của chàng.
Hai mắt nàng xanh lơ long lanh, hai môi hồng mộng mím lại, để
lộ hai lúm đồng tiền trên má. Nàng ngó chầm chầm xuống dưới,
hơi thở trì trệ, chăm chú hồ như để hết ý nghĩ vào một cái gì
đó ở dưới đất. Tâm trí của nàng lại đưa nàng về nơi quá khứ,
chốn nào đó đã cho nàng biết bài học tình dục đầu tiên trong
đời...
Vô Kỵ thấy Tiểu Siêu mặt mày đỏ gay, như một cô gái măng tơ
tới tuổi dậy thì bị khích động bởi những chuyện tình trăng
hoa, thì chợt nhớ ra hồi xưa chàng có đọc trong y kinh của
Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu nói tới Hỏa Tiềm Hoan. Thuốc này
có công dụng chữa phấn độc rất thần diệu, nhưng nếu dùng vào
người thường thì người đó sẽ bị khích dâm, xuất tinh liên tục
cho đến khi kiệt lực mà chết. Đúng rồi, Dương Tiêu các người
bị trúng độc Phù Vân Trọng Phấn nên được Hoả Tiềm Hoan chữa
khỏi ngay. Còn Lợi Hanh nằm liệt giường vì bị đánh đập hành hạ
chứ không phải vì bị trúng phấn đôc, mà Bất Hối lại không biết
nên đem cho ông uống Hỏa Tiềm Hoan khiến ông bị kích thích lên
cơn dâm nứng, cứ phải làm tình hay thủ dâm liên miên để mà
thoả mãn rồi xuất tinh. Truy ra được ngọn ngành, nhưng Vô Kỵ
lại không chắc lắm. Vì y kinh tuy có nhắc tới Hỏa Tiềm Hoan và
tác dụng của nó ra sao, nhưng chàng lại không nhớ có mô tả nó
là thứ thuốc như thế nào, viên hay nước, đắng hay ngọt, và
quan trọng nhất là cách chữa ra sao.
Vô Kỵ liền quay sang nói với Dương Tiêu:
- Tả Sứ làm sao tìm cho tôi một con chó được không?
Dương Tiêu ngạc nhiên không hiểu tại sao bỗng dưng Vô Kỵ lại
đòi cho được một con chó trong lúc này. Vô Kỵ phải nói sơ cho
mọi người biết sự suy diễn của mình, rồi chàng nói thêm:
- Ta đem thuốc này thử vào con chó, nếu nó bị hành như lục
thúc thì quả nhiên nó là Hỏa Tiềm Hoan rồi.
Dương Tiêu nghe vậy liền hạ lệnh cho một tên Minh giáo đi tìm
con chó đem tới. Nơi đây, giữa vùng sa mạc náng cháy, vắng
người ít nhà, làm sao mà tìm cho ra một con chó cho được?
Nhưng chỉ một chút sau, hắn đã tìm đâu ra được một con chó
sói, đem đi bẻ một chân rồi nộp cho Vô Kỵ. Chàng liền bóp mõm
nó ra, đổ vào họng nó một tí thuốc.
Con chó sói nằm rên hừ hừ, sau khi uống thuốc thì trong chốc
lát nó đã thở phì phò, khập khễnh đứng lên. Mọi người đã thấy
con cu của nó phồng to lên, đỏ lè. Nó mò mẫm tới chân từng
người mà hít hà, hửi hớn. Khi tới chân của Tiểu Siêu thì nó
bỗng dưng ngừng lại, rên rỉ. Hiển nhiên là nó đã khám phá ra
được cái mùi thơm tho mật ngọt từ một Tiểu Siêu măng tơ, hơ
hớ. Nó liền dụi đầu nó lên bàn chân của nàng mà rống rít lớn
hơn nữa. Tiểu Siêu liền đưa chân lên mà đẩy đầu con chó sói
ra:
- Đi... chó sói... đi chỗ khác đi...
Nhưng ngay lúc đó con chó sói đã nhẩy chồm lên, lấy hai chân
trước mà quặp vào chân của nàng rồi hẩy hẩy lia lịa. Tiểu Siêu
ngượng quá, vội lấy tay đẩy người con chó sói ra, nhưng nó vẫn
quặp hai chân dính cứng vào chân của nàng, vừa rên rỉ vừa sàng
sê vừa đâm thọc, làm như chân của nàng là một con chó cái vậy.
Tiểu Siêu hoảng hốt, vội đưa tay đẩy mạnh một cái khiến con
chó sói bật văng ra xa. Mọi người dòm xuống thì thấy chân của
nàng đã dính bê bết đầy chất dịch nhờn tinh trùng của con chó
sói thì không sao nhịn cười được. Tiểu Siêu sượng sùng, lúng
túng chưa biết phải làm sao thì con chó sói lại chồm tới chân
nàng một lần nữa, định hì hà hì hục với chân nàng một phùa
nữa. Nàng kêu ré lên một tiềng rồi quay người bỏ chạy. Con chó
sói đâu có thể buông tha nàng cho được? Nó le lưỡi rống rít,
thở hào hễn, cà thọt, khập khễnh rượt theo nàng, cu dái của nó
căng phồng, cương cứng, đỏ loè, tinh dịch nhiễu ra, vương vãi.
Tiểu Siêu sợ quá, kêu lên be be, cuống quít chạy vòng vòng ...
Vô Kỵ chứng kiến cảnh con chó sói lên cơn cứ nhè chân của Tiểu
Siêu mà rượt theo để hành dâm thì chàng cố nhịn cười mà nói
lớn lên:
- Thôi đủ rồi... đem nó ra ngoài đi... như vậy là hiển nhiên
lục thúc bị Hỏa Tiềm Hoan hành hạ rồi.
Sau đó chàng nhíu mày mà nói thêm:
- Bây gìờ ta phải nghĩ cách hoá giải ảnh hưởng của Hỏa Tiềm
Hoan mới được.
Dương Tiêu tiến tới nói:
- Thưa giáo chủ, thuôc hạ nghĩ là giáo chủ không phải bận tâm
lo lắng làm gì.
Thấy Vô Kỵ nhìn mình lộ vẻ không hiểu thì Dương Tiêu liền nói:
- Nếu thuộc hạ không lầm thì mọi chuyện đều do Triệu cô nương
tính toán hết. Nàng ta đánh thuốc độc rồi cho Hỏa Tiềm Hoan
chữa cho chúng tôi. Nàng ta còn dụ cho giáo chủ cứu Hân lục
hiệp rồi biết giáo chủ sẽ dùng cùng một thứ thuốc mà chữa lầm
lục hiệp mà thôi. Muc tiêu của Triệu cô nương không phải là
Hân lục hiệp đâu. Chắc chắn là nàng ta muốn đạt tới chuyện gì
khác, to lớn hơn nhiều. Bây giờ mình đã trùng kế, chẳng bao
lâu Triệu cô nương sẽ xuất hiện mà nói rõ mưu đồ của mình.
Vô Kỵ lắc đầu nhè nhẹ mà nói:
- Nhưng sao cô ta lại đoán biết trước được là chúng ta sẽ dùng
Hỏa Tiềm Hoan để chữa cho Hân lục thúc?
Dương Tiêu cúi đầu xuống, lắc đầu:
- Cái đó thì quả thật thuộc hạ không được rõ. Đó là lá bài tẩy
mà Triệu cô nương đoán chắc là cô ta sẽ thắng.
Vô Kỵ nghe vậy thì biết ngay là Dương Tiêu nói đúng. Đa mưu
trăm kế như Triệu Minh thì chuyện này không có gì là lạ cả.
Xếp đặt lớp lang, đâu ra đó hết. Thảo nào nàng ta xuất hiện
ngăn cản không cho Bảo Bảo xuất quân tiêu diệt Minh giáo. Rõ
ràng là Triệu Minh có manh tâm thao túng Minh giáo rồi.
Nghĩ tới đây, Vô Kỵ toát mồ hôi lạnh. Chàng nghiến răng, tức
giận. Triệu Minh... hừ... Triệu Minh.... Càng xinh đẹp càng ác
độc, càng khiêu gợi càng gian manh, càng tình tứ càng mánh
lới. Không biết con lõi Triệu Minh đang bày mưu giăng kế gia
hại Minh giáo của mình như thế nào đây? Còn mình sẽ là cái
bông vụ cho nàng ta mặc sức xoay vần tới mức nào? Triệu
Minh... hừ... Triệu Minh...*
* *
Triệu Minh ngả người xuống giường, nằm trên tấm chăn lông
ngỗng ấm cúng, mếm mại. Nàng ưỡn người lên, khiến bộ ngực căng
cứng đồ sộ của nàng vung lên như muốn xổ tung ra khỏi nếp áo.
Nàng mơn man nhìn trần nhà mà trí óc hướng về hình ảnh một
chàng trai tài giỏi, anh hùng, tuấn tú. Vô Kỵ... à ... Vô
Kỵ... Trời ơi, làm sao mà quên được? Ánh mắt đam mê cuồng dại
đến độ ngớ ngẩn của chàng cứ nhìn vào ngực mình như muốn xoi
mói, bóc trần đôi vú mình ra. Nghĩ tới đó, hai đầu vú của nàng
tự dưng săn cứng lại, vừa ngứa ngáy, vừa tê dại. Nàng để hai
bàn tay mình lên ngực mà xoa nhè nhẹ hai bầu vú qua làn áo
lụa. Vô Kỵ... à ... Vô Kỵ...
Triệu Minh từ từ nhắm mắt lại, đưa hai tay lên mà nắm lấy hai
vạt áo của mình rồi giật ra thật mạnh. Cánh áo xổ tung. Tức
thì một cặp vú trắng ngần, cương cứng, to lớn hiện ra, lồ lộ,
vung lên, chổng thẳng lên trời. Triệu Minh bèn lấy hai bàn tay
xinh xắn, nõn nà mà xoa bóp mân mê lên đôi gò bồng đảo của
mình. Hơi thở của nàng trở nên dồn dập, gấp rút, mặt nàng trở
nên đỏ hồng, rực lửa, hai cánh mũi phậo phồng, hai bờ môi rung
động. Nàng lim dim cặp mắt, cong người lên cho hai cái vú dội
cao lên thêm, hai bàn tay tiếp tục nhào nặn đôi vú mọng sữa
không ngừng.
Một lúc sau, như không thể kềm hãm được cơn hứng tình, Triệu
Minh quay người sang bên -- vẫn để vạt áo trễ ra ngoài, làm lộ
đôi vú mơn mỡn, tròn xoe vun ra, trông hấp dẫn đến độ mê hồn –
nàng kêu lên, vừa như thì thào, vừa như thúc dục, giọng hổn
hển, gợi dục, say mê:
- Các người đâu ... vào đây với ta ...
Nói xonh nàng ngã vật xuống tấm thân thon xuống giường, hai
tay dang ra, phơi bày toàn thể một bộ ngực trần trụi, trắng
phau, to tròn. Mặc cho tiếng chân nhiều người vội vã bước vào,
Triệu Minh nằm ngửa, tay chân mở rộng, hơ hớ không che đậy,
trong cơn mê, buông thả không màng tới cả kéo áo lên sửa quần
lại. Rõ ràng là nàng đang trông chờ, mong đợi...
Xin xem tiếp Phần Giữa - Đoạn 19 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh (I
I I)
(Hết Phần 26 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 27) |