| Triệu Minh mặc một bộ quần áo chẽn bó người, bới tóc cao, 
					cột thanh Ỷ Thiên kiếm chéo ngang vai rồi bước ra khỏi vương 
					phủ. Trông nàng bây giờ không còn như là một tiểu thư trâm 
					anh đài các, áo quần lượt là, nép bóng phòng khuê để may vá 
					thêu thùa nữa, mà là một nữ anh oai phong tự tín, gọn gàng 
					nhanh nhẹn, bay bổng giang hồ mà đạo hành danh thế. Nhưng dù 
					là gì đi chăng nữa, nàng cũng không sao thay đổi được nét 
					mặt, dáng người của một người con gái trẻ đẹp, chỉ sinh ra 
					với một lí do chính là để làm mỹ nữ nhan sắc mặn mòi, nát 
					lòng con trai. Trên đường kinh đô, đông người dập dìu qua 
					lại, vậy mà nàng đi tới đâu là thoát ra một sức thu hút tới 
					đó. Đàn ông con trai, già trẻ lớn bé, không một ai mà không 
					đưa mắt nhìn nàng ít nhất một lần. Giống đực là thế đấy. Sao 
					mà thay đổi được? Đàn bà con gái, trinh nguyên hay nạ dòng, 
					cũng vậy, liếc xiên liếc xỏ - nhưng thay vì ước mơ thèm muốn 
					như những bậc mày râu thì các bà các cô lại lộ vẻ ghen tương 
					ganh tị. Đàn bà là vậy đó. Cổ kim có khác gì đâu? Chung qui 
					cũng tại vì Triệu Minh quá sức xinh đẹp, thu hút cả phái nam 
					lẫn phái nữ như nhau, chỉ khác là một đằng thì ham muốn được 
					hưởng thụ một thân hình của nàng, còn đằng kia thì ham muốn 
					có được một thân hình như nàng… 
 Triệu Minh cũng thấy rõ như vậy. Nhiều khi thay vì vênh mặt 
					kiêu kì thì nàng lại hạ mắt ngượng ngùng cho cái sắc đẹp 
					chim sa cá lặn của mình. Thật là oái oăm. Nhưng làm sao được? 
					Chẳng lẽ mỗi lần ra đường là nàng phải giả làm mặt xấu như 
					ma lem hay sao? Vì thế mà nàng tảng lờ, ngửng mặt nhìn thẳng 
					mà bước nhanh trước sự dòm ngó của mọi người. Trên khuôn mặt 
					tinh anh đó là một đôi mắt long lanh, bờ mũi dọc dừa, hàng 
					môi ướt mọng. Sau dáng người đó là một bộ ngực căng phồng, 
					vòng eo thon nhỏ, cặp đùi rắn dài. Trong bộ đồ dạ hành bó 
					chặt lấy thân hình đó, nàng xinh tươi và hấp dẫn vô cùng.
 
 Triệu Minh hớn hở đi mau tới quán rượu mà nàng đã hẹn gặp Vô 
					Kỵ hai ngày trước. Bước vào là nàng đã thấy chàng ngồi đợi 
					rồi. Điều đó khiến mặt nàng tươi rói, rạng rỡ. Nàng mỉm cười 
					thật vui sướng, đôi môi cong lên, hai mắt sáng ngời. Nàng 
					tiến tới bàn chàng ngồi, thấy Tiểu Siêu đứng kế đó, tuy ngạc 
					nhiên nhưng nàng làm ngơ.
 
 Vô Kỵ thấy nàng bước vô quán, xuất hiện như một con phượng 
					hoàng kiêu sa thì trống ngực đập thình thình. Chàng vội mời 
					nàng ngồi xuống rồi cười nói:
 
 - Triệu cô nương, hôm trước nơi quán này cô mời tôi ăn uống 
					rồi, hôm nay để tôi đãi cô một bữa nghe.
 
 Triệu Minh nheo mắt nhìn chàng, nói kháy:
 
 - Để ăn mừng công tử thành công phải không?
 
 Vô Kỵ chưa biết nói sao thì nàng chọc tiếp:
 
 - Tôi đã nghe bây giờ Trương giáo chủ là minh chủ võ lâm rồi. 
					Sướng nhé! Tôi xin chúc mừng công tử.
 
 Vô Kỵ nghe nàng nói vậy thì hỏi nàng:
 
 - Tôi cứu thoát anh hùng khỏi tay cô, tôi hỏi thật, cô có 
					giận tôi không?
 
 Triệu Minh nhìn chàng cười, hai mép cong lên:
 
 - Không, tôi chỉ tức cho chính tôi không bảo phòng cẩn mật 
					mà thôi, nhưng tôi không hề giận gì công tử cả.
 
 Vô Kỵ nói, giọng khẩn khoản:
 
 - Tôi làm vậy cũng vì đạo nghĩa giang hồ mà thôi. Triệu cô 
					nương, tôi thành thật xin lỗi cô đó.
 
 Triệu Minh làm mặt nghiêm nói:
 
 - Tôi nói thật mà, công tử không tin tôi sao? Thật ra, nếu 
					công tử mà có làm tôi phật lòng thì tôi đã cho người bắt 
					giam hay trừng phạt đánh đập công tử rồi, đời nào tôi lại 
					hẹn gặp công tử nơi quán nhỏ này làm chi?
 
 VôKỵ gãi đầu:
 
 - Thế thì hôm nay Triệu cô nương hẹn gặp tôi nơi đây có 
					chuyện gì?
 
 Triệu Minh chưa kịp lên tiếng thì có một bóng người bước vào 
					quán rượu. Người đó là Phạm Dao. Ông đi tới bàn vái chào hai 
					người rồi nói với Triệu Minh:
 
 - Thưa quận chúa, tôi tới đây để từ giã quận chúa. Tôi thật 
					ra là Phạm Dao, Quang Minh Hữu sứ của Minh giáo. Hôm nay, 
					tôi tới từ biệt quận chúa đồng thời tôi cũng xin cám ơn quận 
					chúa đã hậu đãi tôi trong mấy năm vừa qua.
 
 Triệu Minh trề môi cười khì nhìn đi chỗ khác:
 
 - Khổ đại sư đừng có đa lễ như vậy. Lần này quận chúa của 
					đại sư đã bị một vố, té một cái thật đau rồi đó.
 
 Phạm Dao tuy đã hoàn tục, không còn mặc đạo bào, đeo tràng 
					hạt nữa, nhưng Triệu Minh theo thói quen vẫn gôi ông là đại 
					sư.
 
 Triệu Minh liếc nhìn Vô Kỵ mà hỏi:
 
 - Không hiểu công tử có tài ba gì khiến bao nhiêu người hết 
					sức trung thành với công tử như vậy?
 
 Vô Kỵ trả lời:
 
 - Tôi có tài cán gì đâu? Chẳng qua là vì tôi chỉ hành sử 
					theo nghĩa khí con người mà thôi.
 
 Phạm Dao phá lên cười:
 
 - Thưa quận chúa, Trương giáo chủ nói đúng. Chúng tôi hạp 
					với nhau vì tình nghĩa khí can vân, không có gì là bí mật, 
					khó hiểu cả.
 
 Rồi vẫn giữ nụ cười, Phạm Dao nói với Vô Kỵ:
 
 - Thưa giáo chủ, giáo chủ phải coi chừng. Quận chúa này đa 
					mưu và thủ đoạn lắm, chứ không ngây thơ, hiền thục như mọi 
					người nhìn thấy bề ngoài đâu.
 
 Triệu Minh bỉu môi làm mặt giận mà nói:
 
 - Cám ơn Khổ đại sư đã quá lời. Trước khi từ biệt, đại sư 
					còn ban tặng cho tôi một lời khen đích đáng. Tôi không dám 
					nhận đâu.
 
 Phạm Dao gật gù, không nói thêm nữa, quay người bước đi. Bất 
					chợt thấy Tiểu Siêu đứng gần đó, ông trợn mắt lên, há miệng 
					định nói cái gì đó, nhưng rồi ông lại ngậm miệng, tiếp tục 
					đi. Vừa đi ra khỏi quán, ông vừa lắc đầu lẩm bẩm:
 
 - Giống quá... giống quá...
 
 Vô Kỵ thấy hành động của ông như vậy thì lấy làm ngạc nhiên. 
					Đây là lần thứ nhì Phạm Dao kêu lên là Tiểu Siêu giống một 
					người nào đó.
 
 Triệu Minh lên tiếng, cắt ngang luồng tư tưởng của chàng:
 
 - Sở dĩ tôi cần gặp Trương công tử hôm nay là vì tôi muốn 
					nhờ công tử một việc. Chắc công tử còn nhớ là công tử nhận 
					làm cho tôi ba chuyện chứ?
 
 Vô Kỵ nhíu mày nói:
 
 - Tôi đã hứa thì tôi sẽ giữ lời. Triệu cô nương muốn nhờ tôi 
					làm chuyện gì vậy?
 
 Triệu Minh nghiêm mặt nói:
 
 - Việc đầu tiên là tôi muốn công tử cho tôi mượn bảo đao Đồ 
					Long. Việc này chắc không làm trái với đạo nghĩa giang hồ 
					chứ?
 
 Vô Kỵ nghe thế thì ngạc nhiên vô cùng:
 
 - Đồ Long đao là của nghĩa phụ tôi Tạ Tốn nắm giữ. Ông ta 
					hiện nay đang ở trên Băng Hỏa đảo...
 
 Triệu Minh cười nửa miệng:
 
 - Tôi chỉ mượn Đồ Long đao để cầm chơi trong vòng nửa ngày 
					thôi. Sau đó tôi sẽ đem trả lại. Tôi xin hứa đó.
 
 Vô Kỵ nói:
 
 - Triệu cô nương, tôi không ngại cái chuyện cho cô mượn Đồ 
					Long đao đâu. Con đao đó nặng nề, thô kệch, cô muốn cầm xem 
					đâu có sao? Nhưng nghĩa phụ tôi đang sống trên hoang đảo ở 
					miền Bắc cực. Tôi cũng đang định đi rước ông về đất liền đây...
 
 Vô Kỵ nhíu mày suy nghĩ một tí rồi gật gù nói:
 
 - Thôi được, để tôi đi hải ngoại một phen. Về Trung Nguyên 
					rồi, tôi sẽ hỏi ông cho cô mượn đao Đồ Long sau.
 
 Triệu Minh hớn hở:
 
 - Thế thì hay lắm. Tôi sẽ chờ công tử ở kinh đô. Khi nào 
					xong việc, xin công tử đến tìm tôi nhé.
 
 Bất chợt có một tiếng còi rít lên rồi tiếp theo đó là hai ba 
					tiếng còi khác kêu lên rất là gấp rút. Vô Kỵ và Triệu Minh 
					đều biết đó là tiếng còi gọi nhau của phái Nga Mi. Chàng đã 
					từng ở chung với người phái đó suốt mấy tuần trên sa mạc nên 
					những dấu hiệu liên lạc của họ chàng đều biết hết. Tiếng kêu 
					liên tục như vậy chứng tỏ phái Nga Mi đang gặp chuyện quan 
					trọng, khẩn cấp.
 
 Triệu Minh nheo mắt nhìn Vô Kỵ mà nói diễu:
 
 - Phái Nga Mi đang gặp chuyện không may. Thôi chết rồi! Chu 
					Chỉ Nhược của công tử chắc đang trong tình trạng nguy khốn 
					đó.
 
 Vô Kỵ trong lòng hồi họp. Nhưng chàng lại nhìn xuống dưới 
					đất mà nói:
 
 - Chuyện riêng tư của người Nga Mi, đâu có dính líu gì tới 
					tôi mà tôi phải lo lắng.
 
 Triệu Minh nheo mắt, môi cười, hai mép cong lên trông dễ 
					thương lạ lùng:
 
 - Họ kêu nhau ơi ới như vậy, thế nào cũng có chuyện hục hặc 
					với nhau. Các bà các cô mà cãi nhau hay đánh lộn chắc vui 
					lắm. Công tử có muốn đi xem với tôi không?
 
 Vô Kỵ biết là Triệu Minh đã đoán ra tâm sự của mình rồi nên 
					chàng không chối, nói luôn ra sự thật:
 
 - Được, tôi đi với cô. Họ đang có tang chế, nếu có chuyện gì 
					không hay xẩy ra thì ta cũng nên cứu giúp.
 
 Triệu Minh trề môi ra, nửa như chế diễu, nửa như ngạo mạn. 
					Ánh mắt tinh ranh của nàng nhìn chàng như muốn nói:
 
 - "Tôi biết ngay mà! Làm sao mà ngồi yên cho được? Tôi mà 
					không rủ công tử đi thì công tử cũng đã bỏ tôi ở lại mà ùa 
					chạy đi một mình rồi. Đâu có chờ tôi đâu nào!"
 
 Nàng xô ghế đứng lên thì Vô Kỵ liền nói:
 
 - Ồ, tí nữa là tôi quên mất. Triệu cô nương, cô làm ơn cho 
					tôi mượn thanh Ỷ Thiên kiếm một tí có được không?
 
 Triệu Minh tháo kiếm ra khỏi lưng, vừa đưa cho Vô Kỵ vừa 
					cười nói:
 
 - Trương giáo chủ khôn ngoan thật. Chưa đưa cho tôi mượn Đồ 
					Long đao mà đã hỏi muợn tôi Ỷ Thiên kiếm trước rồi.
 
 Vô Kỵ đón lấy thanh kiếm, rút nó ra khỏi bao rồi bảo Tiểu 
					Siêu bước tới. Chàng gõ nhẹ lên chiếc cùm sắt "soẹt, soẹt" 
					mấy tiếng là cái xiềng đã đứt ra làm mấy đoạn liền. Tiểu 
					Siêu vui mừng, cười tươi, hai má nổi lên hai đồng tiền trông 
					rất là duyên dáng. Nàng quì xuống nói:
 
 - Xin cám ơn giáo chủ, xin tạ ơn quận chúa.
 
 Vô Kỵ đưa trả Ỷ Thiên kiếm cho Triệu Minh xong rồi chàng 
					nói:
 
 - Thôi, chúng ta đi ngay đi.
 
 Lúc đó, tiếng còi lại rít lên. Chàng không dám chần chờ nữa, 
					chàng sợ hai nàng không đi theo kịp nên chàng liền đưa hai 
					tay ra đỡ lưng của Triệu Minh và Tiểu Siêu rồi theo tiếng 
					còi mà phóng người đi thật nhanh. Chàng chạy rấy mau, vậy mà 
					Tiểu Siêu vẫn băng mình theo sát bên cạnh, không vướng váp 
					chút nào. Chàng lại thấy thân hình Tiểu Siêu nhẹ như bông, 
					hai chân lẹ làng, nhịp nhàng, thì chàng cười thầm:
 
 - "Cô bé này mới đươc tự do có khác. Mới thoát được xiềng 
					xích, sung sướng quá nên có dịp là chạy nhẩy như cheo rồi."
 
 Ba người chạy một hồi thì tới một ngôi cổ miếu bỏ hoang. Vô 
					Kỵ nắm lấy hai nàng nhẹ nhàng nhẩy lên núp trên một cành cây 
					rậm rạp mà nhìn vào.
 
 Trong sân miếu, một đám nữ hiệp Nga Mi đang bàn tán lớn 
					tiếng, ồn ào. Chàng thấy có Chỉ Nhược, Mẫn Quân, Tú Uyên 
					đứng giữa.
 
 Lúc đó Mẫn Quân đang chu mỏ ra mà nói lớn:
 
 - Cô nói thế ai mà tin cô được? Chỉ có đưa cái nhẫn ra là 
					được làm trưởng môn hay sao?
 
 Chỉ Nhược hai mắt đỏ hoe, nói:
 
 - Trưóc khi mất, sư phụ đã trao tín hòan này cho tiểu muội 
					và bắt buộc tiểu muội phải nhận chức trưởng môn đó.
 
 Mẫn Quân trề môi ra:
 
 - Cô nói hay nhỉ. Cô nói sư phụ trao nhẫn cho cô rồi còn bắt 
					cô phải làm trưởng môn nữa. Xí! Làm như là cô không hề ham 
					muốn cái chức trưởng tràng này vậy. Tôi hỏi cô câu này nhé. 
					Lúc sư phụ trao nhẫn cho cô, có ai chứng kiến không?
 
 Khi thấy Chỉ Nhược lắc đầu thì mụ ta liền nói oang oang lên:
 
 - Đó, các người đã thấy chưa? Nói có sách, mách có chứng. 
					Nói như cô thì ai mà không nói được. Vả lại, khi bị giam 
					cầm, ai cũng bị nhốt chặt ngày đêm, không thể đi đâu hết. 
					Tại sao cô lại có dịp nghênh ngang đi gặp sư phụ được?
 
 Mẫn Quân nói như thế làm như y thị đã cùng chia sớt gian khổ 
					với chị em đồng đạo, không hề có cái trò lén lút trốn ra 
					khỏi phòng giam mỗi đêm để mà ăn uống thả dàn, đụ đéo mê tơi 
					với hai tên dâm thần trong Ngũ Nhân Tài Tử vậy. Còn Chỉ 
					Nhược thì nàng đâu có thể khai ra là mình đã bị nhị lão bắt 
					đem đi "liên tồn" rồi bức dâm mấy bận, sau đó nhờ Phạm Dao 
					giải cứu mới gặp được sư thái? Nàng chỉ biết cúi đầu, im 
					tiếng, nước mắt tuôn ra không ngừng. Mọi người thấy Chỉ 
					Nhược không thể trả lời được thì ai nấy đều bàn tán xôn xao, 
					có người đã lên tiếng chê bai dè bỉu nàng rồi.
 
 Tú Uyên đứng kế đó định mở miệng cãi giúp cho Chỉ Nhược, vì 
					nàng biết hai người đã bị bọn đầu trâu mặt ngựa lôi ra khỏi 
					phòng làm trò tồi bại. Nàng không biết Chỉ Nhược đã bị chúng 
					hành hạ như thế nào, bao nhiêu lần, nhưng riêng nàng thì 
					nàng đã bị sáu tên võ sĩ hãm hiếp. Tuy chỉ có một lần nhưng 
					thật là trần ai. Nàng còn nhớ rõ bọn đó không phải luân 
					phiên nhau hành hạ nàng hết thằng này tới thằng kia, mà 
					chúng đã vùi dập nàng cùng một lúc sáu thằng, bắt nàng nằm 
					ngửa mà chơi trò hội đồng. Hai tên thì cố nhét hai con cu vô 
					miệng nàng, bắt nàng bú. Dù rằng một đứa chịu không nổi, đã 
					phóng đầy tinh khí lên mặt nàng - vậy mà nó vẫn còn bắt nàng 
					bú hòn dái của hắn. Còn hai tên khác thì vừa bóp vú nàng, 
					vừa bắt nàng phải sục cu của chúng liên hồi, hai tay hai con 
					cu. Một tên đã ra rồi, tinh trùng bắn đầy lên ngực nàng - 
					vậy mà nó vẫn không tha, bắt nàng phải tiếp tục vuốt cu hắn 
					để cho hắn tìm sướng thêm nữa. Hai tên khác nữa thì thay 
					phiên nhau đút cu vào chim nàng mà dập, tên này đâm thì tên 
					kia phụ giúp, kéo chân nàng dạng ra, nâng lên cao, ngửa lồn 
					cho thằng kia thọc. Cuộc hành dâm diễn ra thật lâu, chỉ chấm 
					dứt khi nàng sắp chết ngất và may sao Triệu Minh xuất hiện. 
					Thật là may mắn.
 
 Nhưng rồi cuộc đời nàng có thật là may mắn hay không? Nàng 
					rời nhà đi tu, tránh xa tình thương cha mẹ trong lúc đang ở 
					lứa tuổi xuân thì để mong tìm được một tình thương mới, 
					thiêng liêng, thánh thoát, tránh xa trần tục. Vậy mà đường 
					đời đâu có suông sẻ, rời mái gia đình là nàng gặp ngay đoạn 
					trường khổ lụy…
 
 Tú Uyên đoán chắc là Chỉ Nhược cũng đã trải qua trăm đắng 
					ngàn cay, đáng nhận được sự giúp đỡ và bênh vực của nàng. 
					Đồng bệnh tương lân là thế đó. Nhưng rồi nàng cũng im re, 
					không thể nói ra những điều nhục nhã đó, mà cũng chẳng dám 
					lớn lời chống chế. Nàng chỉ có thể lên tiếng nhẹ nhàng:
 
 - Đinh sư tỉ, em xin sư tỉ đừng nặng lời. Em tin là sư phụ 
					đã truyền chức trưởng môn cho Chu sư tỉ đó. Các vị sư tỉ ơi, 
					xin các sư tỉ tin lời của chị Chỉ Nhược đi, chị ấy nói không 
					ngoa đâu.
 
 Mẫn Quân vội gạt phắt đi, nạt lớn:
 
 - Im đi! Ngươi mới gia nhập môn phái, địa vị nhỏ nhất trong 
					đây. Biết gì mà nói...
 
 Ngồi núp trên cây, Vô Kỵ thấy Mẫn Quân đanh đá hiếp đáp các 
					sư muội của mụ một cách công khai không nhường nhịn thì 
					chàng tức giận vô cùng. Chàng thở mạnh, chỉ muốn nhẩy ra mà 
					tát cho mụ nặc nô đó vài cái. Nhưng thân trai anh hùng, danh 
					phận giáo chủ Minh giáo, chàng không thể đương nhiên xía vào 
					chuyện riêng tư của các nữ hiệp Nga Mi cho được. Bỗng nhiên 
					chàng cảm thấy có một hôi thở thơm như hoa lan phì phà lên 
					cổ mình làm chàng nhột nhạt quá chừng. Chàng biết ngay là 
					Triệu Minh tinh nghịch hà hơi lên cổ phá chàng khi thấy 
					chàng tức giận rung người trước cảnh Chỉ Nhược bị hà hiếp. 
					Phà hơi trêu ghẹo xong, Triệu Minh còn tiếp tục chọc phá 
					chàng thêm nữa, bằng cách thổi phù phù lên tai chàng làm 
					chàng ngứa ngáy nổi gai cả người. Nhưng sợ bị lộ hành tung, 
					chàng không dám nhúc nhích, chỉ ngồi yên cứng người chịu 
					trận.
 
 Chàng lại nghe Mẫn Quân lên tiếng:
 
 - Cô làm ơn nói cho tôi nghe tại sao sư phụ mới mất, mồ chưa 
					yên, mả chưa đẹp, mà cô đã vác thân đi tìm trai rồi vậy?
 
 Nghe vậy, Chỉ Nhược trợn mắt, la lên:
 
 - Sư tỉ nói gì? Ai tìm trai... Ở đâu... Lúc nào...
 
 Mẫn Quân lên mặt khinh khỉnh:
 
 - Hừ... để tôi nói cho cô nghe... coi cô còn chối cãi nữa 
					hay thôi... coi có phải cô đi tới khách sạn giữa kinh đô mò 
					tìm hơi trai không...
 
 Rồi y thị đổi giọng, bắt chước tiếng nói của Chỉ Nhược, trề 
					môi ưỡn ẹo:
 
 - "Cho tôi hỏi thăm, ở trong khách sạn này có một người 
					khách họ Trương hay không? người đó là một người con trai, 
					tướng tá vừa tầm, khoảng 22, 23 tuổi, khôi ngô, đĩnh đạc..."
 
 Mẫn Quận tằng hắng một tiếng như lấy hơi, rồi vẫn giả giọng 
					oanh vàng của Chỉ Nhược, y thị ỏn ẻn nói tiếp, nhưng tiếng 
					của mụ nghe như vịt đực, rè rè nghe rất sờn lòng:
 
 - "Người ấy có thể không lấy họ Trương mà có thể dùng họ 
					Tăng... Ừ, đúng vậy... họ Tăng đó..."
 
 Ai nghe thế đều biết ngay người mà Chỉ Nhược tìm hỏi là Vô 
					Kỵ rồi vì trước đó chàng đã dùng tên này trước mặt mọi 
					người. Chính Vô Kỵ cũng ngạc nhiên, không hiểu Chỉ Nhược đi 
					tìm mình để làm gì. Chàng đang nhíu mày suy nghĩ thì đã thấy 
					Triệu Minh dùng ngón tay khều qua khều lại trên má mình, 
					giống như mấy đứa trẻ hay làm trò lêu lêu mắc cỡ vậy. Hành 
					động này ra điều "À há... Thế đấy! Nàng đã đi tìm chàng… 
					nhưng không gặp nhau được… bây giờ thì chàng lại đi tìm 
					nàng...Thật là tình tứ quá cỡ rồi!" Bị nàng tinh nghịch trêu 
					ngươi ghẹo phá như vậy, Vô Kỵ ngượng ngùng, đỏ mặt lên, 
					không dám gạt ngón tay nàng đi.
 
 Trong lúc đó, Chỉ Nhược ú ớ:
 
 - Tôi... tôi... sư phụ... sư tỉ, tiểu muội chỉ...
 
 Mẫn Quân thấy nàng ấp a ấp úng thì y thị nói toẹt ra luôn:
 
 - Cô đi tìm tên "chó dâm" Trương Vô Kỵ chứ gì. Ai cũng biết 
					nó mê cô. Điều này cô không thể chối cãi được nhé. Nhưng 
					không ngờ cô cũng phải lòng nó, lâu ngày không gặp nhau, nhớ 
					nhau quá nên mới được tự do là cô đi tìm nó ngay để mà lén 
					lút gặp gỡ tự tình. Cô không biết xấu hổ sao?
 
 Vô Kỵ nghe mụ ta kêu mình là "chó dâm" thì chàng muốn điên 
					lên. Diệt Tuyệt sư thái là người đầu tiên tự dưng gọi chàng 
					như vậy. Không ngờ tên đó "dính" luôn, làm cho ác nữ Mẫn 
					Quân nói ra không ngượng miệng. Rồi chàng lại nghe y thị 
					trước mặt mọi người đặt điều là chàng và Chỉ Nhược hai người 
					đã si mê nhau đến nỗi nhớ nhung thậm thụt hẹn hò gặp nhau 
					cho thỏa tình ái ân thì chàng bực mình quá. Mấy người đàn bà 
					con gái trong phái Nga Mi nghe vậy - đúng là một tin sốt dẻo 
					- thì đều gật gù thì thầm bàn tán xôn xao...
 
 Chàng chợt thấy có một bàn tay mềm mại, ấm áp nâng cằm mình 
					lên. Thì ra Triệu Minh kéo mặt Vô Kỵ lại gần mặt nàng. Nàng 
					trố mắt ngạc nhiên nhìn chàng, hai bờ môi mím lại, hai mép 
					cong lên, nửa như chế diễu, nửa như cười đùa. Hai mắt nàng 
					long lanh phát ra những tia sáng kì dị, dường như muốn hỏi:
 
 - "Có phải thật như vậy không? Hai người mê nhau đến thế cơ 
					à?"
 
 Chàng lúng túng nhìn nàng, mặt mày sượng trân, chưa biết bào 
					chữa ra sao. Chàng muốn quay mặt đi nhưng Triệu Minh cứ ghì 
					giữ lại, mắt nàng cứ chăm chăm nhìn thẳng vào mắt chàng, 
					tinh quái, dò hỏi. Chàng liếc mắt nhìn qua chỗ khác để tránh 
					tia mắt soi mói của nàng thì chàng chợt thấy Tiểu Siêu kế 
					bên cũng đang dương mắt to tròn lên ngạc nhiên nhìn chàng. 
					Tuy Tiểu Siêu không nói gì nhưng rõ ràng là ánh mắt của nàng 
					cũng thoát ra câu hỏi tương tự như vậy. Bị cả hai người con 
					gái đều cùng lúc soi mói "chiếu tướng", Vô Kỵ muốn độn thổ 
					luôn.
 
 Trong lúc đó, Mẫn Quân già mồm thêm:
 
 - Cô cũng biết là sư phụ rất ghét thằng "chó dâm" đó, sao cô 
					vẫn tìm gặp nó làm gì? Chẳng lẽ khi trao chức trưởng môn cho 
					cô, sư phụ có dặn cô phải đi tìm nó hay sao?
 
 Chỉ Nhược cúi mặt, lắc đầu, nuớc mắt tuôn ra lã chã, không 
					ngừng. Nàng không thể nói ra những lời dặn dò cuối cùng của 
					sư thái cho ai biết được. Đó là điều bí mật mà sư thái đã 
					căn dặn nàng phải tuyệt đối giữ kín.
 
 Mẫn Quân làm tới luôn:
 
 - Cô câm miệng tức là cô đã công nhận rồi mình làm điều xằng 
					bậy rồi. Vì thế tôi yêu cầu cô đưa lại tín hoàn của sư phụ 
					cho tôi ngay. Sau đó cô có muốn đi tìm thằng nào đó để mà 
					tằng tịu, vui chơi – lén lút hay công khai - để thỏa cái 
					tính trời cho của cô, thì đó là chuyện riêng của cô. Nhưng 
					cô đừng có làm hỏng tiếng tăm của phái Nga Mi nữa!
 
 Bị Mẫn Quân mạt sát như vậy, Chỉ Nhược ôm mặt oà lên khóc 
					ngất.
 
 Triệu Minh thấy cảnh Chỉ Nhược bị đè nẹt như vậy thì nàng 
					thì thào nói vào tai Vô Kỵ:
 
 - Công tử có muốn tôi ra tay giải cứu cho Chu cô nương hay 
					không?
 
 Vô Kỵ biết là Triệu Minh đa mưu lắm kế, thông minh và khôn 
					lanh dàn trời. Nàng đã nói thì tất nhiên nàng đã có diệu kế 
					để giải thoát cho Chỉ Nhược chứ không sai. Vì thế nghe xong 
					là chàng gật đầu lia lịa.
 
 Triệu Minh phì cười:
 
 - Tốt lắm! Nhưng giáo chủ phải nói lên câu này ba lần: "Em 
					xin bà chị ngoan của em giúp em lần này!" thì tôi mới ra tay 
					cứu giúp. Có thế thì Chu cô nương mới giữ được chức trưởng 
					môn Nga Mi để sau này đi làm giáo chủ phu nhân Minh Giáo cho 
					tương xứng.
 
 Vô Kỵ nghe Triệu Minh chọc mình như thế, với giọng vừa mỉa 
					mai, vừa xóc họng, thì chàng ngập ngừng. Chàng không ngại 
					chuyện nàng dè bỉu về chàng và Chỉ Nhược, nhưng nhìn nàng 
					tươi trẻ như thế mà chàng phải xưng hô "chị, em" với giọng 
					van xin, cầu khẩn thì quả thật nghe không lọt tai một tí 
					nào. Thế như trong hoàn cảnh này, chàng không thể làm gì 
					khác hơn được nữa. Chàng đành bó tay chịu thua. Chàng liền 
					đưa môi vào sát tai nàng mà nói khẽ:
 
 - Bà chị ngoan ngoãn... bà chị ngoan ngoãn... bà chị ngoan 
					ngoãn...
 
 Triệu Minh nghe chàng nói không đúng như ý mình muốn thì 
					nàng bĩu môi, quay mặt đi nơi khác, ra điều không thèm nghe 
					nữa. Thấy nàng làm nũng, hai mắt thì tảng lờ nhìn nơi xa, 
					lại còn có vẻ hờn dỗi, hai môi thì mím lại đưôi mép cong 
					lên, trông dễ thương và xinh đẹp quá sức, là chàng nhớ tới 
					vừa rồi, kề mũi sát vào mặt nàng, chàng đã hửi đươc một mùi 
					thơm chết người - mùi thơm này không phải là mùi nước hoa 
					con gái xoa lên người mà là mùi thơm da thịt của những người 
					con gái đẹp đẽ, đa tình. Cái mùi mà chàng đã từng biết khi 
					ôm trong tay thân thể trần truồng của nàng, khi hai người bị 
					lún dưới cát trên đầm sa mạc. Chàng nắm lấy tay nàng, tần 
					ngần một lúc rồi mở miệng ra ghé vào tai nàng một lần nữa, 
					muốn nói cho nàng vừa lòng đi cho rồi.
 
 Triệu Minh thấy mình bức bách Vô Kỵ được như vậy thì lấy làm 
					thích thú. Rồi nàng lại thấy chàng nắm lấy tay mình, đưa mặt 
					tới sát vào mặt mình thì nàng sung sướng cười lên khúc 
					khích, chờ đợi. Phải rồi, nàng cũng đang mong chờ cái cơ hội 
					để hai người chụm đầu vào nhau, mặt nàng sát vào mặt chàng, 
					để cả hai đều có thể cảm nhận được cả hơi thở của nhau, cả 
					hơi hướng của nhau nữa. Nhưng bên khóe mắt, nàng lại chợt 
					thấy Tiểu Siêu đang trố mắt nhìn hai người thì nàng vội 
					ngưng tiếng cười. Nàng quay mặt nhìn cho kỹ quả nhiên nàng 
					thấy hai mắt Tiểu Siêu đang chăm chăm nhìn mình với ánh mắt 
					như là tức tối, như là bực bội, như là ghét bỏ vậy. “Con nhỏ 
					này thật là kì lạ…” Thầm nhủ như vậy xong thì nàng liền 
					nghiêng đầu tránh xa cái mặt đang đưa tới của Vô Kỵ. Rồi 
					không chờ cho chàng lên tiếng, nàng mỉm cười lấy tay ấn nhẹ 
					lên vai chàng, ra hiệu cho chàng ngồi chờ, xong nàng dướn 
					người định nhẩy xuống sân.
 
 Bất ngờ Mấn Quân la lên:
 
 - Ai đó? Tại sao lại lấp ló, dòm trộm phái Nga Mi của ta?
 
 Một tiếng ho sù sụ vang lên, rồi có tiếng trả lời:
 
 - Ai mà dòm trộm chúng bay làm gì? Ta đi ngang qua đây nghe 
					chúng bay cãi nhau om sòm nên ta tưởng là nơi họp chợ bán 
					cá, ai ngờ chỉ là một lũ quạ đen già mồm lớn miệng, nói 
					chuyện mè nheo.
 
 Sau đó, có bóng hai người từ sau bức tường bưóc ra. Đó là 
					một bà lão đầu tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nheo, xấu xí, lưng 
					còng chống gậy. Đi theo là một cô con gái trẻ đẹp, dáng 
					người mảnh mai, mặt mũi xinh tươi, nhất là hai con mắt, to 
					lớn, đen tròn.
 
 Vừa thấy thiếu nữ đó là Vô Kỵ kinh ngạc xuýt nữa la lên một 
					tiếng lớn. Nàng ta chính là Linh Nhi, người mà chàng vẫn 
					hằng tưởng nhớ và cho người đi tìm mãi mà không ra. Sau khi 
					nàng bị Nhất Tiếu bắt cóc mang đi, rồi gặp tai nạn, mất 
					tích, không ngờ nàng lại xuất hiện nơi này. Trông nàng không 
					có gì thay đổi, vẫn khuôn mặt nhí nhảnh, hình dong vui tươi, 
					miệng cười lí lắc. Xa nàng mới có vài tháng mà Vô Kỵ đã thấy 
					Linh Nhi có vẻ còn trẻ đẹp hơn lúc trước nhiều. Vô Kỵ mừng 
					quá, người run lên. Tất cả những kỉ niệm cười đùa, ngả ngớn, 
					cầm cu, bú cặc giữa chàng và nàng ùn ùn kéo về, hiện lên rõ 
					ràng trong trí óc của chàng. Nếu không có Chỉ Nhược đang nức 
					nở khóc ròng, không có Triệu Minh tinh ranh đùa nghịch, 
					không có Tiểu Siêu dò hỏi, nghi ngờ, thì chàng đã chạy ngay 
					tới mà ôm lấy hôn nàng rồi. Sau đó chắc chắn là chàng phải 
					lột áo nàng ra đề nhìn thấy vết cắn của chàng trên vú nàng, 
					rồi chàng sẽ bú mút loạn cuồng trên ngực nàng, rồi chàng sẽ 
					đè nàng xuống...
 
 Mẫn Quân và Chỉ Nhược thấy lão bà thì liền la lên:
 
 - Kim Hoa bà bà!!
 
 Kim Hoa Bà Bà liếc nhìn chung quanh rồi hất hàm hỏi Mẫn 
					Quân:
 
 - Diệt Tuyệt sư thái đâu mà không thấy mặt, để chúng bay 
					lộng hành vậy?
 
 Mẫn Quân trề môi nói:
 
 - Việc gì mà tôi phải nói cho bà biết! Bộ nãy giờ bà lén lút 
					chưa nghe thấy gì sao?
 
 Bà Bà quắc mắt nhìn y thị:
 
 - Hừ, con này quả thật mồm loa mép giải. Nói chuyện với ta 
					mà không kiêng nể gì hết.
 
 Rồi Bà Bà quay qua nói với Linh Nhi:
 
 - Linh con, con khóa mõm của nó lại cho ta.
 
 Linh Nhi cười khúc khích:
 
 - Dạ!
 
 Đoạn nàng tung mình tới trước mặt Mẫn Quân.
 
 Mẫn Quân đã dư biết tài nghệ của Linh Nhi ra sao rồi. Lúc 
					trước, y thị đã bị nàng sử thế "Ve sầu thoát xác" mà xé áo 
					lột trần ra một cách dễ dàng nên y thị vội vàng lùi ra sau 
					vài bước. Nhưng rồi y thị vẫn không sao thoát khỏi tay nàng 
					được. Linh Nhi đưa tay tát vào má y thị hai cái nghe bôm 
					bốp, rồi tiện tay vặn trẹo quai hàm của y thị luôn. Mọi 
					người thấy Linh Nhi ra tay tuần tự, chậm chạp, không có gì 
					là biến ảo cả, vậy mà không hiểu tại sao Mẫn Quân vẫn cứ 
					đứng chịu trận mà bị đòn. Hai má của y thị đỏ bầm, miệng mồm 
					bị trật xương há lớn, không sao ngậm lại được.
 
 Bà Bà thấy Linh Nhi ra tay nhẹ nhàng mà kiến hiệu như vậy 
					thì bà cười híp mắt, lên tiếng khen:
 
 - Linh con, khá lắm. Không bõ công ta rèn luyện cho con bấy 
					lâu nay.
 
 Nói xong, bà bà cúi gập người xuống mà ho rũ rượi. Linh Nhi 
					vôi chạy tới, một tay đỡ người, một tay đấm bóp trên lưng bà 
					bà. Mặt nàng vui tươi hớn hở, như là đứa bé vừa được cho 
					kẹo. Nàng nheo mắt nhìn Mẫn Quân đang đứng há hốc, rồi nàng 
					le lưỡi ra mà nhái y thị nữa. Bị nàng treo ghẹo, nhạo báng 
					như thế, Mẫn Quân tức điên người, nhưng chỉ dám đứng yên.
 
 Chỉ Nhược bước tới trước mặt Bà bà mà vòng tay nói:
 
 - Thưa Bà Bà, sư phụ tôi vừa mới mất, chắc Bà Bà bận rộn nên 
					không biết đấy thôi.
 
 Kim Hoa Bà bà nghe thế thì kêu lên, giọng đầy tiếc nuối, đau 
					thương:
 
 - Ôi cha! Thế sao?... Ta bận đi hải ngoại bấy lâu nay, mới 
					về nên ta đâu có biết... Thật là đáng tiếc...
 
 Thì ra Kim Hoa Bà bà lúc xưa ra tay đấu với Diệt Tuyệt sư 
					thái vài hiệp, bị dưới cơ một tí bởi thanh Ỷ Thiên kiếm rất 
					là sắc bén trong tay sư thái. Bà bà căm tức, trong mười mấy 
					năm qua, chuyên nghiên cứu võ công phái Nga Mi để sau đó đi 
					tìm sư thái trả thù. Bây giờ nghe tin sư thái không còn trên 
					trần đời nữa nên Bà bà đau lòng vì biết thù đó sẽ không còn 
					dịp để mà rửa nữa.
 
 Bỗng mắt Bà bà long lên, giận dữ, gằn giọng nói:
 
 - Ta suốt đời chưa thua ai một thức hay nửa hiệp, vậy mà 
					phải lép vế dưói tay Diệt Tuyệt sư thái, cũng chỉ vì Ỷ Thiên 
					kiếm. Sư thái nay đã chết, ta sẽ tìm tân trưởng môn của Nga 
					Mi mà phân định thắng bại. Ta đã có Đồ Long đao trong tay, 
					ta đâu còn sợ Ỷ Thiên kiếm của mụ ta nữa.
 
 Vô Kỵ và Triệu Minh ngồi trên cây nghe Bà bà nói đã có Đồ 
					Long đao trong tay thì hai người nhìn nhau, ngạc nhiên vô 
					cùng.
 
 Bỗng Bà bà thay đổi sắc mặt, lườm lườm nhìn Chỉ Nhược mà 
					hỏi:
 
 - Con nhỏ này là ai mà dám đứng trước mặt Bà bà vậy?
 
 Linh Nhi vừa đấm lưng Bà bà, vừa cười nói:
 
 - Thưa Bà bà, đây là chị Chỉ Nhược, bạn của con. Chị ấy tốt 
					lắm.
 
 Chỉ Nhược lau nước mắt, ưỡn người, nói vói giọng không hề sợ 
					hãi:
 
 - Cháu là tân trưởng môn của phái Nga Mi đây! Nếu Bà bà có 
					điều chi chỉ giáo thì cháu sẵn sàng thù tiếp.
 
 Mẫn Quân nghe nàng tự nhận là trưởng môn thì liền lên tiếng 
					cãi lại, nhưng miệng y thị bị bẻ trẹo quai hàm há hốc ra nói 
					năng không được, chỉ phát ra mấy tiếng ú ớ, chằng ai hiểu gì 
					cả.
 
 Kim Hoa Bà bà ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi mỉm 
					cười, gật gù nói:
 
 - Thế à... thảo nào cô nương có thái độ cương cường như vậy. 
					Ỷ Thiên Kiếm đâu? Đem ra đây cho ta coi.
 
 Chỉ Nhược lắc đầu:
 
 - Ỷ Thiên kiếm bây giờ ở đâu cháu không thể nói cho bà bà 
					biết được.
 
 Nàng không muốn nói ra là Ỷ Thiêm kiếm đã bị mất cắp, chuyện 
					đó thương tổn đến thanh danh phái Nga Mi vô cùng. Nhưng Kim 
					Hoa Bà bà lại cho rằng Chỉ Nhược, mới lên chức nên tài nghệ 
					thấp kém, dấu kiếm đi, sợ đem ra là bị cướp mất. Bà bà lại 
					thấy nàng tính tình khẳng khái, ăn nói lại dễ thương, dáng 
					người xinh tươi, trẻ đẹp thì Bà bà cảm mến nàng ngay. Bà bà 
					liếc nhìn Linh Nhi một cái rồi trong đầu bà chợt nẩy ra một 
					ý. Bất chợt bà ta vươn tay ra nắm lấy tay nàng khiến nàng 
					cứng người không cử động được. Mới ra có một chiêu mà đã kềm 
					chế được người trưởng môn Nga Mi phái một cách dễ dàng, điều 
					đó khiến Bà bà cho rằng mình đã nghĩ đúng.
 
 Bà bà khục khặc nhìn đám con gái Nga Mi mà nói:
 
 - Nếu thế thì ta bắt người trưởng môn của các ngươi làm con 
					tin. Muốn cứu người thì các ngươi cứ đem Ỷ Thiên kiếm tới 
					Linh Xà đảo tìm ta mà chuộc người... Linh con, chúng ta đi.
 
 Nói xong, Bà bà phóng mình, kéo Chỉ Nhược theo, bay đi như 
					gió. Linh Nhi vui mừng phi thân vun vút theo sau. Vậy là 
					nàng đã có bầu bạn rồi. Bóng nàng dần dần mất hút nhưng 
					tiếng cười thánh thót, vui sướng của nàng vẫn còn vang lại.
 
 Vô Kỵ vội vàng nắm lấy tay Triệu Minh và Tiểu Siêu rồi nhẩy 
					ra khỏi lùm cây mà rượt theo ngay. Phái Nga Mi tự dưng thấy 
					có ba bóng người khác nữa, xuất hiện trên cây rồi bay đi mất 
					tiêu thì kinh hãi, ngạc nhiên vô cùng.
 
 Chạy được một tí thì Triệu Minh bỗng nhiên giữ tay Vô Kỵ, 
					kéo dừng lại. Chàng đang ngạc nhiên thì nàng nói ngay:
 
 - Ta nên theo dõi Kim Hoa Bà bà trong bóng tối thì hay hơn. 
					Bà bà đã nói đi Linh Xà đảo thì phải tìm tàu ghe mà vượt 
					biển. Tất cả các bến thương cảng, thuyền ghe vùng này đều 
					nằm trong tay cha tôi hết. Để tôi cho thám tử điều tra hành 
					tung của Bà bà. Ngày mai là ta biết ngay.
 
 Vô Kỵ nghe nàng nói có lí. Chàng vẫn cau mày lẩm bẩm:
 
 - Kim Hoa Bà bà nói là đã có trong tay Đồ Long đao. Không 
					biết mụ ta nói thật hay nói chơi?
 
 Triệu Minh gật đầu:
 
 - Tôi nghĩ là mụ ta không đặt điều đâu. Không phải mụ đã nói 
					là mới đi hải ngoại về đó hay sao?
 
 Vô Kỵ nói:
 
 - Đúng thế. Sao mụ lại biết nghĩa phụ tôi ở Bắc cực? Mụ ta 
					đã đoạt được bảo đao rồi à?
 
 Triệu Minh cười nói:
 
 - Chúng ta sẽ biết câu trả lời cho mấy câu hỏi này trong nay 
					mai. Thôi, để tôi về lo về lo liệu công việc. Hẹn gặp công 
					tử sáng ngày mai nơi hoang miếu.
 
 Nói xong hai người chia tay.
 
 Sáng hôm sau trời bỗng đổ mưa thật lớn. Vô Kỵ dậy sớm nai 
					nịt rồi đi tới chỗ hẹn liền. Tiểu Siêu bèn cầm hai cây dù, 
					đưa cho chàng một cái rồi cùng đi với chàng. Đi tới đầu 
					đường thì Vô Kỵ quay qua nói vói nàng:
 
 - Tiểu Siêu, cô không cần phải đi với tôi làm gì. Trời mưa 
					to như vầy, cô lặn lội ra ngoài làm chi.
 
 Thấy nàng nhìn mình có vẻ như quan tâm, lo lắng thì chàng 
					đặt tay lên vai nàng mà nói:
 
 - Không sao đâu. Tôi đi một tí là về ngay. Cô ở lại chờ tôi 
					nghe.
 
 Tiểu Siêu cực chẳng đã phải nghe lời. Nàng ngập ngừng nói 
					nhỏ:
 
 - Giáo chủ nên cẩn thận...
 
 Vô Kỵ gật đầu rồi bước đi luôn. Tới nơi hẹn, chàng không 
					thấy một ai. Trời mưa tầm tã, mù mịt, ngôi cổ miếu không có 
					đến một bóng người. Chàng đứng chờ, che dù dưới cơn mưa to 
					một lúc thì thấy có một chiếc xe long mã chạy trờ tới. Xe 
					vừa ngừng thì cánh cửa nhỏ mở ra, khuôn mặt đẹp của Triệu 
					Minh hiện ra giữa khuôn cửa:
 
 - Trời mưa lớn quá nên tôi tới trễ, xin công tử đừng giận.
 
 Vô Kỵ tiến tới gần chiếc xe:
 
 - Mưa như thác, cô cứ ở trong xe đi, khỏi ướt... Sao, cô có 
					tin tức gì không?
 
 Triệu Minh cười nói:
 
 - Đúng như tôi dự đoán, chiều hôm qua Kim Hoa Bà bà ra bến 
					mướn thuyền ra khơi. Tôi đã sắp xếp người của tôi rồi. Bà ta 
					nói là giờ ngọ hôm nay sẽ khởi hành.
 
 - Bà bà có nói mướn thuyền đi đâu không?
 
 - Không, bà ta chỉ trả tiền trước và nói là sẽ đi về hướng 
					đông mà thôi.
 
 - Hướng đông? Vậy là không phải hướng đi Băng Hoả đảo rồi. 
					Chắc là đi Linh Xà đảo như Bà bà đã nói.
 
 - Tôi tin là Kim Hoa Bà bà và Đồ Long đao có liên quan rất 
					mật thiết với nhau. Vì thế tôi đã quyết định bí mật theo dõi 
					Bà bà. Lát nữa tôi lên thuyền ra khơi với mụ ta rồi. Công tử 
					có muốn đi theo tôi không?
 
 - Tôi... Việc gấp như vậy... tôi không biết...
 
 - Đồ Long đao ở đâu là nghĩa phụ của công tử ở đó. Công tử 
					không biết rõ ngọn ngành hay sao?
 
 - Thôi được, nghĩa phụ đối với tôi rất là thâm ân. Để tôi về 
					bàn giao công việc rồi thu xếp hành lí đi với cô nương ngay.
 
 - Tốt lắm, vậy thì tôi sẽ gặp công tử ở bến tàu. Nhớ là 
					trước giờ ngọ đấy nhé.
 
 Nói xong, Triệu Minh bảo người đánh xe ruổi ngựa đi khuất 
					trong màn mưa đặc.
 
 Vô Kỵ cầm dù cúi đầu đi dưới cơn mưa lớn, lòng dạ suy nghĩ 
					liên miên.
 
 Khi đi về gần tới khách san nơi đầu đường, chàng đã thấy có 
					một bóng người nhỏ bé, mập mờ dưới cơn mưa tầm tã, đang cầm 
					dù đứng đó rồi. Nhìn kĩ thì chàng mới biết đó là Tiểu Siêu, 
					đang đứng giữa con đường vắng tanh, mưa lớn mà phóng mắt 
					nhìn phía xa, trông ngóng. Tuy đã có dù che, nhưng quần áo 
					nàng lại ướt sũng, có lẽ vì nàng đã chờ lâu lắm rồi, dưới 
					làn mưa như trút. Cảnh Tiểu Siêu ốm yếu đứng yên dầm mưa 
					lạnh chờ mình, đúng ngay chỗ hồi nãy hai người chia tay, làm 
					Vô Kỵ cảm thấy thương yêu nàng quá. Chàng dừng chân nhìn 
					nàng, tiếng mưa rơi đồm độp không ngớt trên dù, vậy mà chàng 
					có nghe được gì đâu? Trong óc chàng chỉ có một hình ảnh một 
					người con gái, trẻ đẹp ngây thơ, đang cô đơn đứng giữa bầu 
					trời mù mịt, không ngại ướt lạnh, mà phóng tầm mắt xa xôi mà 
					mong mỏi, lo lắng, ngóng chờ chàng. Tự dưng chàng cảm thấy 
					nao nao trong lòng. Tình của nàng đối với chàng như vậy làm 
					sao mà chàng làm ngơ, không biết cho được?
 
 Tiểu Siêu nhìn thấy Vô Kỵ là nàng tươi mặt lên, chạy bon bon 
					tới đón mừng. Vô Kỵ nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt xanh 
					thẳm mà nói:
 
 - Tôi bảo cô chờ tôi ở trong phạn điếm chứ đâu phải ngoài 
					trời mưa gió đâu? Từ lúc tôi đi tới giờ, cô chưa trở về sao?
 
 Tiểu Siêu ngượng ngùng, hai má đỏ hồng, cúi gầm mặt xuống, 
					không nói một lời. Vô Kỵ liền kéo tấm thân lạnh lẽo, ướt mèm 
					của nàng vào người, như bao che cho nàng đỡ ướt, như sưởi ấm 
					cho nàng đỡ lạnh. Chàng thì thầm qua tai nàng:
 
 - Tội nghiệp cô chưa...
 
 Nói xong, chàng vừa ôm cái thân thể nhỏ nhắn, lạnh căm của 
					nàng, vừa dìu nàng đi về khách sạn. Tiểu Siêu sung sướng đi 
					theo, ép người nàng vào người chàng. Ngoài trời mưa gió bão 
					bùng, giá buốt, nhưng trong lòng nàng thì ấm áp, vui sướng. 
					Bây giờ mà trời có sập, đất có nẻ thì nàng cũng không hề sợ 
					hãi...
 
 Về tới phòng, Vô Kỵ cởi áo ra thay. Tiểu Siêu liền đem tới 
					cho chàng một bộ đồ mới. Thấy chàng lui cui tháo dây lưng 
					thì nàng giữ tay chàng lại, rồi nàng tự tay cởi áo cho 
					chàng. Vô Kỵ thấy nàng chăm sóc cho chàng chu đáo như vậy 
					thì chàng thở dài, nhỏ nhẹ nói:
 
 - Tiểu Siêu... lát nữa tôi sẽ đi với Triệu cô nương theo Kim 
					Hoa bà bà đi hải ngoại một thời gian. Cô ở lại cùng với tả 
					sứ nhé.
 
 Đang cầm cái áo lên định mặc cho chàng, bỗng dưng nghe chàng 
					nói thì nàng liền ngừng tay lại. Mặt nàng xụ xuống. Vô Kỵ 
					vội nói:
 
 - Cuộc hành trình nguy hiểm như thế nào, tôi chưa biết được. 
					Phải ở trên biển bao lâu, tôi cũng không biết. Thế cho nên 
					tốt nhất là cô nên ở lại, tôi yên tâm hơn.
 
 Nghe thế, Tiểu Siêu cúi mặt xuống, hai mắt đỏ ngầu, hai môi 
					chúm lại như sắp sửa khóc. Kì lạ là nàng mếu máo như vậy mà 
					hai cái đồng tiền lại nổi lên trên hai má, khiến nàng trông 
					càng duyên dáng, xinh đẹp gấp mấy lần. Nàng nhìn xuống đất 
					nói nhỏ, nhắc nhở chuyện xa xưa:
 
 - Lúc trước, nơi sa mạc, giáo chủ đã hứa là không bao giờ 
					rời xa cháu. Đi đâu cũng cho cháu đi theo. Bây giờ sao 
					lại...
 
 Thấy nước mắt nàng lã chã tuôn rơi thì Vô Kỵ vội ôm nàng vào 
					lòng mà vỗ về:
 
 - Không phải tôi muốn hất hủi cô đâu. Nhưng chuyến đi này 
					lành ít dữ nhiều. Ngoài việc đối phó với Kim Hoa Bà bà, còn 
					có thêm con nhãi Triệu Minh nữa... Ừ, nàng quận chúa tinh 
					ranh, quỉ quái đó...
 
 Tiểu Siêu liền dụi mặt vào lồng ngực trần trụi, rắn chắc của 
					chàng mà khóc lóc:
 
 - Như vậy thì cháu lại càng phải đi theo giáo chủ nữa... Hai 
					người đó thủ đoạn, khó ngờ... Cháu đâu có lòng dạ nào mà ở 
					lại cho được?
 
 Vô Kỵ vỗ nhẹ lên vai nàng:
 
 - Tiểu Siêu, cô phải nghe lời tôi lần này. Đừng cãi. Có cô 
					đi theo chỉ làm tôi bận tâm thêm mà thôi.
 
 Nghe chàng nói một cách cương quyết như vậy, Tiểu Siêu biết 
					ngay là nàng không thể nói gì thêm cho chàng đổi ý được. 
					Nàng lắc đầu thở dài, áp má mình lên ngực chàng mà để mặc 
					cho nước mắt tuôn ra, ướt đầy người chàng. Vô Kỵ để cho nàng 
					khóc trên ngực mình, tiếng rấm rức làm chàng thương tâm. 
					Nhưng rồi chàng cũng không dám nói thêm lời nào, vì lời đó 
					chỉ là những lời khước từ, sợ nàng đau lòng mà khóc to hơn 
					nữa.
 
 Dúi mặt vào bộ ngực trần của chàng mà khóc một lúc, Tiểu 
					Siêu chợt nhận ra đây là lần đầu tiên sau vụ hầm đá nàng có 
					hành động gần gũi với chàng như vậy. Nàng đặt tay lên vành 
					ngực rắn chắc của chàng rồi hít vào mũi cái mùi hơi hướng 
					chỉ có ở người con trai mà những người con gái băng trinh 
					như nàng nhận ra ngay - và sau đó sẽ say mê nồng nàn. Một 
					cách tự nhiên, nàng xoa nhẹ lên hai khối bắp thịt nẩy nở 
					trên lồng ngực đó. Ngón tay nàng chạm phải hai đầu vú nho 
					nhỏ, cưng cứng khiến nó săn lại, y hệt như những lần nàng tự 
					xoa vú mình khiến đầu vú nàng cũng săn cứng lại như vậy. 
					Những lần tự sờ vú như thế, khi đầu vú nàng cương lên, thì 
					nàng sung sướng vô cùng. Điều đó khiến nàng tin chắc là Vô 
					Kỵ cũng đang sung sướng bởi cái hành động sờ xoạng của nàng.
 
 Tự dưng nàng nẩy lên một ý nghĩ táo bạo trong đầu. Nàng đưa 
					tay gạt khô nước mắt rồi đặt luôn hai tay lên ngực chàng. 
					Sau đó dùng mũi mà hít hà, dùng môi mà hôn hít khắp trên 
					ngực chàng, từ từ xuống đến bụng chàng. Vô Kỵ đứng yên, để 
					mặc cho nàng say sưa hôn hít người mình.
 
 Một lát sau, nàng quì luôn xuống trước người Vô Kỵ. Ngang 
					tầm mắt của nàng là vùng hạ bộ của chàng. Nàng nhìn thẳng 
					vào vùng đó rồi đưa tay ra mà từ từ kéo quần chàng xuống. 
					Tức thì một con cặc to lớn hiện ra, hùng dũng bung lên, chĩa 
					thẳng vào mặt nàng. Tuy đã từng trông thấy, đã từng cầm 
					trong tay, đã từng ngậm vào miệng con cu đó rồi, nhưng bây 
					giờ, nhìn kĩ thật sát vào cái dương vật đó, nàng cũng không 
					sao dấu được cảm giác bồn chồn, háo hức. Nàng thở mạnh lên, 
					thấy rõ ràng từng luống gân xanh nổi lên trên thân cu to 
					bản, mà cuối cùng là một cái nấm đỏ hồng, phồng lớn, phiá 
					gốc là một chùm lông đen mun.
 
 Rồi không chần chờ nữa, Tiểu Siêu há miệng ra, đưa đầu tới, 
					để cho cái đầu cu từ từ chui vào miệng mình. Nàng lấy hai 
					tay bấu vào mông đít Vô Kỵ mà kéo tới khiến cho con cu đó đi 
					sâu vào thêm nữa. Trong đầu óc nàng bây giờ là những hình 
					ảnh, bức tượng bú cu liếm cặc của những cặp nam nữ trong hầm 
					đá trên Quang Minh đỉnh. Nàng nhớ rõ cảnh tuợng người con 
					gái quì trước người con trai, bú cặc chàng ta, con cu mất 
					hút trong miệng cô nàng, mặt mũi nàng ta dính sát vào háng 
					người con trai. Con cu của Vô Kỵ to dài như thế, mà cái 
					miệng hồng đào của nàng thì lại nhỏ bé nên nàng chỉ có thể 
					ngậm được cái đầu cu của chàng mà thôi. Nàng liền bắt chưóc 
					người con gái bú cặc người con trai, làm sao cho con cu đi 
					vào hết trong họng. Nàng nhả con cu của Vô Kỵ ra rồi lại đút 
					nó trở lại vô miệng, sâu hơn một tí nữa, rồi nàng lại nhả 
					ra, đút vào, cứ như vậy, mỗi lúc một sâu. Nhưng kéo ra, đẩy 
					vào một chập mà nàng vẫn không sao ngậm hết con cặc của Vô 
					Kỵ vào trong miệng được, dù rằng nàng đã cố há ra thật lớn 
					và cố nuốt cho nhiều. Chỉ có khoảng một phần ba của con cu 
					Vô Kỵ là nằm chật ngất trong miệng nàng thôi. Đó là bởi vì 
					miệng nàng quá nhỏ mà con cu thì quá lớn.
 
 Thật ra nàng đâu có biết là không phải ai cũng có thể nuốt 
					hết con cặc to bự vào trong miệng được. Muốn như thế, người 
					con gái phải tập buông thả những bắp cơ chung quanh cổ, 
					họng, như thế thì con cặc mới có thể chui sâu vào miệng, 
					tuốt xuống cổ họng và người con gái mới khỏi bị ngộp thở mà 
					không nôn ọe. Đó là bí quyết bú cặc điệu nghệ mà chỉ có các 
					nàng kĩ nữ tài danh, dâm nữ đa tình mới biết và thực hành 
					được mà thôi. Tiểu Siêu ngây thơ trong trắng làm sao mà biết 
					được?
 
 Không bú được hết con cặc của Vô Kỵ, nàng chợt nhớ tới một 
					hình ảnh bú cu khác. Nàng ngần ngại một tí rồi nhả hết con 
					cu ra. Nàng cúi đầu thấp xuống thêm nữa, rồi hả miệng ngậm 
					luôn một hòn dái của Vô Kỵ vào trong miệng. Một cách tự 
					nhiên, nàng mút thật mạnh. Vô Kỵ vội la lên:
 
 - Ái chà... Tiểu Siêu... Cô... Em.... Nhè nhẹ thôi...
 
 Nghe chàng rên lên như vậy, Tiểu Siêu mới vỡ lẽ ra. Ra thế 
					đấy! Làm gì cũng phải nhẹ nhàng, êm ái, nhất là chỗ mà nàng 
					biết là nơi nhậy cảm nhất trên người con trai. Nàng liền đổi 
					cách, bú dái chàng một cách cẩn thận, không mạnh bạo như 
					trước nữa. Rồi như là đã biết được cách thức mới, nàng đưa 
					lưỡi ra liếm dái chàng rồi sau đó liếm luôn con cặc của 
					chàng nữa. Thủy chung cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa hề đưa 
					tay cầm lấy con cặc đó, mà chỉ dùng môi, miệng, lưỡi mà bú, 
					mút, liếm nó thôi. Nghe Vô Kỵ thở hổn hển, dồn dập, nàng 
					biết ngay là mình đã làm đúng cách. Điều đó khiến nàng tự 
					tin, vui thú hơn, càng ra sức ôm chặt lấy mông của chàng mà 
					liếm bú con cặc cương cứng của chàng.
 
 Sau đó, một hình ảnh bú cu khác lại hiện lên trong đầu nàng. 
					Không ngần ngại nữa, nàng thực hành ngay. Nàng đẩy chàng nằm 
					xuống giường, con cu của chàng bây giờ chĩa thẳng lên trời, 
					dựng đứng, to lớn, dài ngoằng, ngạo nghễ. Nàng liền dùng hai 
					bàn tay, nắm lấy khối thịt đó mà nhẹ nhàng xoa bóp. Vô Kỵ 
					nằm yên mà rên lên, hơi thở trở nên gấp rút như chạy đua 
					vậy. Con cặc của chàng quá lớn, hai tay của nàng không sao 
					nắm hết được. Hai bàn tay nhỏ nhắn, thon mềm, êm ái, mũm 
					mĩm, trắng tinh nổi bật trên cái dương vật cương cứng, đỏ 
					hồng.
 
 Nâng niu con cặc trong tay, sờ mó lên xuống dọc theo chiều 
					dài, Tiểu Siêu không hiểu tại sao càng tới gần đầu cu thì 
					con cu càng nóng hổi, nhất là chóp nấm. Nó đỏ lè, căng 
					phồng, nóng bỏng. Nàng đâu biết là con cu cương lên là vì 
					máu đổ dồn vô thân cu làm nó to lên, mà đầu cu là nơi da 
					mỏng và máu nóng tụ lại nơi đó nhiều hơn hết. Nàng ngắm nhìn 
					con cặc hùng dũng trong tay mà cảm thấy sung sướng, thích 
					thú, không còn thấy ngượng ngùng, e dè gì nữa. Vì thế mà một 
					lần nữa nàng lại há miệng ra thật lớn, hai tay giữ cứng con 
					cặc lại, đưa môi xuống mà chụp lên đầu cu chàng. Rồi nàng 
					hút mạnh một cái khiến cái đầu cu chui ngay vào trong miệng 
					nàng. Đưọc bú, Vô Kỵ rên lên một tiếng, giọng đầy vẻ mê man, 
					sung sướng. Tiểu Siêu nghe thế thì nàng cho rằng đây là 
					phương cách hữu hiệu nhất để làm đàn ông con trai đã điếu. 
					Do đó, nàng cứ lăm lăm nắm chặt lấy con cặc của chàng bằng 
					cả hai tay, miệng nàng căng đầy bởi cái đầu cu to lớn, và 
					nàng cứ bú mút cái dương vật đó, y hệt như là một đứa con 
					nít cầm chặt bình sữa mà bú nút vậy.
 
 Lúc trước Tiểu Siêu đã có bú cặc chàng rồi, trong hầm đá. 
					Nhưng khi đó nàng vụng về, không biết phải dùng cách thức gì 
					để Vô Kỵ sướng. Nhưng bây giờ thì chàng đang say mê, rên rỉ, 
					rõ ràng là nàng đã làm cho chàng sung sướng lên tới chín 
					tầng mây xanh. Y hệt như những người mới học đuợc một thủ 
					thuật mới lạ mà sau đó đã thực hành ngay một cách viên mãn, 
					họ cứ hăng say mải miết làm một hành động đó không ngừng, 
					Tiểu Siêu cũng thế, hồ hỡi nắm cu bú cặc Vô Kỵ một cách say 
					sưa, nhịp nhàng. Và cứ như thế, nàng cúi mặt mút đầu cu 
					chàng, hai tay nắm chặt lấy gốc cu, như là một cô gái lầu 
					xanh rành nghề, ra sức thỏa mãn khách tìm hoa.
 
 Vô Kỵ nhìn xuống thấy nguyên cái đầu cu của mình mất hút 
					trong cái miệng xinh xinh, nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào của 
					nàng bao chặt chung quanh thân cặc của chàng thì chàng cảm 
					thấy cơn nứng tăng lên dữ dội. Hai bàn tay mềm mại, ấm áp 
					bóp chặt con cặc của chàng, cộng với sức hút liên tục trong 
					miệng nàng làm như là nàng muốn rút hết tinh trùng ra từ hai 
					hòn dái của chàng vậy. Vô Kỵ thở lên hồng hộc, mồ hôi toát 
					ra như tắm. Chưa bao giờ chàng cảm thấy sung sướng đến như 
					vậy. Rồi như không thể kềm hãm được nữa, Vô Kỵ rướn người 
					lên, cơn sướng bắt đầu từ đầu cu rồi lan ra khắp cả người. 
					Chàng ào ào bắn tinh trùng ra khỏi đầu cu, xịt đầy trong 
					miệng của Tiểu Siêu, liên miên, không ngừng. Nàng không 
					rành, không biết là phải nuốt hết dâm khí nên nàng để mặc 
					cho cái chất đặc quánh, trắng đục đó tràn ra khỏi miệng, ứa 
					ra hai bên mép, nhễu xuống vương vãi trên mặt nàng và cả 
					trên bụng chàng nữa, từng vũng.
 
 Xuất tinh xong một cú đã đời chưa từng có, Vô Kỵ duỗi người 
					ra, hai mắt nhắm liền, thở một hơi dài, thân người rã rượi, 
					thỏa mãn cùng cực, sung sướng đến độ xuất thần. Màn xuất 
					tinh dai dẳng đó làm như là tiêu hao hết cả chân khí trong 
					người chàng. Chàng lim dim con mắt, miệng nở một nụ cười tự 
					mãn, nằm dạng chân tay ra, thở phì phò, không còn sức mà làm 
					một cử động nào được nữa.
 
 Tới lúc này Tiểu Siêu mới ngước mặt lên, ngó thẳng vào Vô Kỵ 
					mà mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên thật là duyên 
					dáng. Nàng đưa tay lau vũng tinh trùng còn đọng lại chung 
					quanh miệng rồi nhìn chàng mà thì thầm nói với một giọng rất 
					là nũng nịu:
 
 - Giáo chủ... cho phép cháu đi theo ra hải ngoại nhé...
 
 Vô Kỵ nghe thế thì chàng ngửng đầu lên nhìn nàng. Sau cơn 
					sướng khoái cùng cực, chàng hổn hển cố gắng lắm mới buông ra 
					được một câu ngắt khoãng:
 
 - Thôi được... Được rồi... Cô... Cô đi theo tôi...
 
 Vậy là Tiểu Siêu đã học được một bài học đầu tiên quan trọng 
					nhất đời của một người con gái rồi đó. Từ cổ chí kim, bất cứ 
					nơi nào trên thế giới, mỗi khi đàn bà con gái muốn cái gì là 
					không chóng thì chầy họ cũng được ngay, nhất là con gái 
					đẹp.Họ đều thực hành có một phương pháp duy nhất mà thôi. 
					Trước hết là lên tiếng van xin, năn nỉ. Nếu không thành công 
					thì sau đó là mếu máo khóc lóc, qụy lụy. Nếu vẫn không thành 
					công nữa thì là tới chiêu cuối cùng. Đó là dâng hiến xác 
					thân, thỏa mãn nhục dục. Một khi người con trai đã được 
					người con gái thỏa mãn dâm tình thì nàng ta có đòi tới ông 
					trời cũng được ngay. Chiêu cuối cùng này mà đưa ra thì chắc 
					chắn một trăm phần trăm, mấy đàn ông con trai, từ vua quan 
					đến thứ dân, giàu sang hay bần cùng, đều phải chịu thua mà 
					thôi, chìu lòng con gái hết, muốn gì cũng xong, không trật 
					vào đâu được. Lịch sử nhân loại đã chứng minh quá đủ điều 
					này.
 
 Tiểu Siêu nghe thế thì mỉm cười khoan khoái, hai núm đồng 
					tiền vẫn còn in trên đôi má. Nàng đặt đầu xuống nằm trên cái 
					háng đang dạng ra của Vô Kỵ. Nguyên cả khuôn mặt nàng chạm 
					tới con cu dài ngoằng, to lớn của chàng. Trán của nàng đụng 
					tới và mắt của nàng chìm sâu trong chùm lông cu rậm rạp. Mũi 
					và miệng của nàng dính liền vào thân cu nóng hổi, mập mạp. 
					Ngực của nàng đưa ra như nâng đỡ cái đầu cu to tròn. Nhìn 
					con cu tận mặt, sát mắt như thế, nàng thấy nó hùng dũng và 
					lôi cuốn vô cùng. Mặc dầu sau cơn xuất tinh, tinh khí còn 
					vương vãi khắp nơi, nó vẫn phập phồng tràn đầy sức sống. Dọc 
					theo thân cặc to lớn, đây đó một vài đám tinh khí vẫn còn 
					đọng lại. Trong cơn sung sướng, Tiểu Siêu liền le lưỡi ra 
					liếm hết mấy đám tinh trùng đặc sệt đó vào đầy miệng. Rồi 
					không ngần ngại nữa, nàng nuốt luôn xuống họng. Đây là lần 
					đầu tiên nàng dám nuốt chững cái chất tinh hoa của người con 
					trai vào bụng - vì đó là của người con trai mà nàng thầm yêu 
					thương mà thôi. Trời... Chất vị sao mà mằn mặn, sơn keo! Sau 
					đó, Tiểu Siêu ngây ngất hít vô một hơi dài, tận hưởng cái 
					mùi đặc biệt, nồng nàn của một khối thịt mà nãy giờ đã được 
					nàng nâng niu, bú mút. Nàng cảm thấy gần gũi với nó quá.
 
 Rồi một cách nhẹ nhàng, ân cần, nàng nâng con cặc nặng 
					chịch, to bằng cổ tay của chàng lên. Bằng cả hai tay, nàng 
					bóp nhẹ khúc gân nóng hổi đó, nơi gần đầu khấc. Tức thì, một 
					giọt tinh khí khổng lồ ứa ra, đọng lại trên đầu cu. Nàng 
					liền chúm môi lại, khẽ đặt lên đầu cu đó một cái hôn. Khi 
					môi nàng chạm tới cái đầu nấm đỏ hỏn đó, nơi có giọt tinh 
					khí to lớn đọng lại, nàng uốn lưỡi, hút mạnh một cái. Sức 
					hút của một làn môi mềm mỏng trên một cái đầu cu sừng cứng 
					làm vang lên một tiếng hôn, nghe thật là ngắn gọn nhưng rất 
					là du dương:
 
 "Chóóc"...
 
 
 Xin xem tiếp PHẦN CUỐI - ÐOẠN 3 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh
 (Hết Phần 33 ... Xin mời xem 
                  tiếp
					Phần 
                  	34) |