| Ðặt Vô Kỵ ngồi dựa vào vách núi xong, Linh Nhi 
                  nhìn thấy con cặc to lớn của chàng đội quần, chổng lên, mà lấy 
                  làm kinh hãi. Thấy khuôn mặt của nàng dần dần đổi từ vẻ kinh 
                  dị qua tới vẻ thích thú thì Vô Kỵ mới cảm thấy yên tâm, mỉm 
                  cười thú thật với nàng:- Anh luyện công thượng thừa nên mới có tình trạng này đó. Chỉ 
                  vận công điều hòa một tí là nó trở lại bình thường ngay.
 Rồi trước con mắt ranh mãnh, soi mói của Linh Nhi, quả nhiên, 
                  trong giây phút, con cu của chàng thu trở lại như cũ. Nhìn 
                  thấy Linh Nhi con mắt láo liên, ỡm ờ, cứ há miệng ra định hỏi 
                  chàng câu gì rồi lại thôi, Vô Kỵ phải nói, như trấn an nàng:
 - Tình trạng này không thường xẩy ra đâu. Anh cũng đâu phải là 
                  kì nhân dị dạng. Em đừng sợ. Chỉ vì luyện thần công…
 Linh Nhi nheo mũi, nói như để mình nghe:
 - Võ công gì mà kì lạ vậy trời…
 Nghe vậy, Vô Kỵ liền nói một câu bông đùa:
 - Hiệu quả của nó thật là huyền diệu lắm. Linh Nhi, nếu em 
                  muốn thì anh sẽ dạy cho em vài khẩu quyết để em tập chơi.
 Linh Nhi nhăn mặt, xua tay, lắc đầu ngoầy ngoậy:
 - Thôi cho em xin đi đại ca. Em mà luyện nó rồi lỡ sanh ra 
                  hình dáng như anh thì coi hổng đặng đâu…
 Tới đây hai người đều phá lên cười ngặt ngẽo. Tính tình của 
                  Linh Nhi tinh quái, bộc trực, phóng khoáng khiến Vô Kỵ vui 
                  sướng là mình đã đuợc quen biết với nàng. Vô Kỵ nghĩ là trong 
                  đời mình, từ nhỏ đến giờ, Linh Nhi là người độc nhất đem đến 
                  cho chàng sự gần gũi chân thật, cởi mở, không trái với lòng 
                  mình.
 
 Một lúc sau, Linh Nhi đưa tay hất mấy sợi tóc trên mặt, nhìn 
                  quanh, gật gù:
 - Chỗ này tiện và kín đáo lắm. Mình nghỉ lại ở đây đi.
 Nói xong, nàng thu nhặt mấy nhánh cây, lá thông để làm một cái 
                  sườn rồi đắp tuyết lên. Chẳng mấy chốc nó đã thành một cái 
                  chòi tuyết nhỏ, sát vào vách núi, đủ chứa hai người. Ngồi xem 
                  Linh Nhi thu dọn, chạy qua chạy lại, không giúp nàng đuợc, Vô 
                  Kỵ cảm thấy áy náy. Nhưng nàng dường như không để ý, cũng 
                  không cằn nhằn, cứ lo cặm cụi. Còn Vô Kỵ thì cứ dán mắt vào 
                  Linh Nhi, thấy người nàng xăn chắc nhưng mảnh mai cứ phất phơ 
                  trước mặt, trông rất khiêu gợi, khuôn mặt nàng đỏ hồng lên vì 
                  làm quá sức, trông tăng thêm phần kiều diễm, trên hai cánh mũi 
                  nhỏ nhắn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Làm xong, đứng thở, bỗng 
                  thấy Vô Kỵ cứ nhìn mình đăm đăm, Linh Nhi đỏ mặt lên. Ngang 
                  tàng và ương ngạnh như Linh Nhi thì làm gì có chuyện mắc cỡ 
                  với thẹn thùng? Nhưng sao tự nhiên tia mắt của Vô Kỵ, vừa như 
                  xoi mói vừa như xoa dịu, làm nàng nhột nhạt, nổi gai khắp 
                  người. Linh Nhi ngượng ngùng lấy tay giả bộ chùi mồ hôi trên 
                  mặt, quay người đi mà nói:
 - Thôi anh ở lại coi chừng cái chuồng bò này nghe. Ðể em đi 
                  tìm cái gì ăn đã…
 Nói xong nàng phòng người đi mất. Vô Kỵ phì cười lên khi nghe 
                  nàng kêu cái chòi là chuồng bò, thật xứng với cái tên A-Ngưu 
                  của mình.
 
 Một hồi sau, Linh Nhi trở lại với hai con gà rừng trên tay. 
                  Nàng đánh lửa lên làm thịt xong rồi cả hai chui vào cái chòi 
                  mà gậm gà nướng. Thấy Vô Kỵ ăn ngon lành, chỉ một lát sau là 
                  bay tuốt nguyên một con gà, Linh Nhi liền đưa nửa phần của 
                  mình cho Vô Kỵ. Chàng xua tay:
 - Thôi, cám ơn em. Anh no đủ rồi.
 - Còn vẽ vời thôi với không gì nữa! Không chịu ăn, lát nữa đói 
                  thì không ai thương đâu nghen…
 Nghe lối nói nủa xóc họng, nửa âu yếm của Linh Nhi, Vô Kỵ chỉ 
                  cười hề hề rồi cầm lấy phần gà mà ăn luôn. Ăn xong, miệng mồm 
                  dính đầy thịt mỡ, chàng vọc tuyết mà lau tay, rửa mồm. Linh 
                  Nhi trông thấy mặt mày, râu tóc của chàng luộm thuộm, bê bết 
                  thì nhăn mặt:
 - Khiếp! Sao anh không cạo râu tóc cho gọn ghẽ, dễ coi. Trông 
                  bê bối quá. Anh A-Ngưu, anh phải là con heo chứ con bò cái nỗi 
                  gì.
 Không muốn nói cho Linh Nhi biết là mình vừa ra khỏi vùng 
                  hoang sơn sau mấy năm tịch cốc, Vô Kỵ nheo mắt nói đùa:
 - Ðâu có ma nào thèm theo anh đâu? Làm đẹp làm dáng cho ai coi 
                  bây giờ?
 Nghe vậy, Linh Nhi cười hi hi, sáp tới gần Vô Kỵ:
 - Thôi được rồi, để em sửa sang cái mặt bồm xồm của anh một 
                  chút. Biết đâu sau đó, anh A-Ngưu, anh sẽ có vài con bò cái 
                  theo anh lủng lẳng, cho anh mừng!
 Nói xong nàng lấy ra một con dao nhỏ, từ từ cạo râu tóc trên 
                  mặt cho Vô Kỵ. Cái cảm giác được bàn tay mềm mại, ấm cúng của 
                  Linh Nhi sờ soạng, mân mê trên mặt mình làm Vô Kỵ động lòng 
                  rạo rực. Mặt hai người gần nhau, chàng nhìn sát vào mặt nàng, 
                  thấy Linh Nhi chăm chú bỏ hết tinh thần ra mà mà cạo rửa cho 
                  mình, môi nàng hơi cong lên, trề ra, thấy đáng yêu quá, Vô Kỵ 
                  chỉ muốn ôm lấy mà cắn mút lên đôi môi đó, mà hôn hít lên 
                  khuôn mặt đó, nhưng không hiểu sao chàng lại không dám làm –mà 
                  tính tình của Linh Nhi có phải lúc nào cũng nghiêm trang, khó 
                  chịu cho cam?
 
 Cạo râu cho Vô Kỵ xong, Linh Nhi liền vén tóc chàng lên cột ra 
                  sau. Vô Kỵ nghiễm nhiên trở thành một anh chàng đẹp trai tuấn 
                  tú ngay! Linh Nhi ngẩn người, nhìn Vô Kỵ một hồi, chắc hẳn 
                  nàng không ngờ Vô Kỵ lại hiên ngang, anh tuấn như vậy. Mặt 
                  nàng trở nên tư lự, không còn vẻ đùa cợt; nàng vội quay mặt đi, 
                  không dám nhìn Vô Kỵ nữa. Tựa hồ như nếu mà nàng cứ tiếp tục 
                  nhìn chàng thì nàng sẽ không cưỡng lại được mà sẽ sa vào một 
                  mạng lưới tình, khó thoát. Tự nhiên thấy Linh Nhi trở nên e dè, 
                  khách sáo, Vô Kỵ bèn đưa tay ra nắm lấy tay nàng:
 - Linh Nhi, em…
 Thấy Linh Nhi vẫn quay mặt đi, cũng không trả lời, Vô Kỵ liền 
                  nói nhỏ, giọng đùa cợt:
 - Linh Nhi à, tự trước đến giờ anh đã là A-Ngưu rồi, vậy thì 
                  bây giờ em có muốn biến thành con bò cái lủng lẳng theo anh 
                  hay không?
 Thốt nhiên Linh Nhi bật cười lên, quay lại đấm lên vai Vô Kỵ 
                  thùm thụp:
 - Ðồ quỉ!
 
 Vô Kỵ cả cười, bắt lấy hai tay nàng, dằn xuống, kéo nàng lại 
                  gần. Rồi không dằn lòng được nữa, chàng nhẹ nhàng hôn phớt lên 
                  má Linh Nhi một cái. Khi thấy nàng không phản đối, Vô Kỵ làm 
                  tới luôn. Chàng nâng cằm nàng lên, đặt môi mình lên môi của 
                  Linh Nhi mà mút nhè nhẹ. Sau đó, chàng từ từ há miệng mình ra, 
                  úp lên miệng nàng mà hút lấy hơi thở của nàng. Linh Nhi lim 
                  dim con mắt, không kháng cự. Rồi qua đôi môi hé mở của nàng, 
                  Vô Kỵ đưa luôn lưỡi mình vào miệng nàng. Lưỡi chàng sục sạo 
                  một hồi lâu trong miệng nàng mà vẫn không thấy nàng hôn trả 
                  lại. Bỡ ngỡ, Vô Kỵ buông cằm nàng ra, đưa mắt lên nhìn nàng. 
                  Hai người nhìn nhau không chớp mắt, một hồi lâu, im lặng. Vô 
                  Kỵ nhìn sâu vào con mắt của Linh Nhi, thấy nó to lớn, đen 
                  huyền, làn thu ba thấp thoáng, gợi tình vô kể. Còn Linh Nhi 
                  thì nhận ra ngay vẻ tuấn vĩ của Vô Kỵ, anh phong thanh tú, thu 
                  hút vô cùng. Bất chợt Linh Nhi, như buông lơi theo cơn sóng 
                  tình, víu cổ chàng xuống, há miệng ngậm chặt lấy môi Vô Kỵ mà 
                  mút thật mạnh, say mê. Vô Kỵ cũng choàng qua ôm lấy nàng mà 
                  hôn trả lại, loạn cuồng. Hai người nút lưỡi nhau, bú lưỡi nhau, 
                  đá lưỡi nhau --bốn con mắt nhắm nghiền, lim dim, hưởng thụ, 
                  mải miết; bốn cánh tay xoắn xít, xoa bóp, đê mê, tận cùng.
 
 Ðang chơi vơi đắm chìm trong bể ái, bỗng nhiên Linh Nhi trợn 
                  tròn cặp mắt lên: tay nàng mới đụng phải một thanh sắt nóng 
                  hổi, cương cứng đâm thẳng ra ngoài quần của Vô Kỵ. Biết ngay 
                  là chạm phải cái gì, nàng khúc khích cười, nheo mắt nhìn chàng, 
                  lấy ngón tay khều khều lên mặt chàng rồi chỉ chỉ xuống phần hạ 
                  bộ của chàng như trêu chọc. Hiểu ý, Vô Kỵ cười mỉm, điều hòa 
                  hơi thở, tức thì cu chàng xẹp xuống, không còn cảnh căng buồm 
                  dựng cột lên nữa. Linh Nhi thấy ngộ nghĩnh quá, cười hăng hắc. 
                  Vô Kỵ thấy vậy, không nói không rằng móc luôn con cu của mình 
                  ra phơi bày trước mặt Linh Nhi, cho nàng thưởng lãm. Ban đầu 
                  nàng cho là kỳ cục, không dám nhìn thẳng. Nhưng sau đó Linh 
                  Nhi không cưỡng lại được sự tò mò, chăm chú nhìn vào con cu 
                  của chàng mà nói nhỏ:
 - Anh A-Ngưu, em đâu thấy có gì lạ…
 Nàng chưa nói dứt lời thì đã thấy con cu của Vô Kỵ từ từ dài 
                  ra, lớn lên, rồi dài thêm nữa, lớn thêm nữa. Bất chợt, con cu 
                  chàng thu nhỏ lại thành cỡ bình thường! Linh Nhi thích quá, 
                  nói như reo lên:
 - Trời ơi, ngộ quá!
 - Linh Nhi, con cu này của anh to nhỏ muốn sao tùy ý đó.
 - Thật hả đại ca?
 - Thiệt đó! Em đã thấy rồi mà. Y hệt như cây thiết bảng của 
                  Tôn Hành Giả vậy đó, như ý kim cô bảng.
 - Anh có thể làm nó lớn cỡ nào?
 - Nó cò thể lớn tới bao nhiêu thì chưa bao giờ anh thử hết. 
                  Nếu em muốn…
 - Thôi, đại ca, em chỉ hỏi vậy thôi.
 
 Vô Kỵ liền làm cho con cu mình lớn lên như một đoản côn rồi 
                  lên tiếng dụ dỗ Linh Nhi:
 - Linh Nhi, em thử cầm nó xem sao…
 Như một đứa trẻ được cho quà, không ngần ngại, Linh Nhi hăm hở 
                  nắm ngay lấy khúc thịt mà nghịch ngợm, rờ rẫm, xoa bóp. Vô Kỵ 
                  thấy sung sướng quá, ròng rã sau mấy năm cu ki, bây giờ chàng 
                  mới lại được một cô con gái dọc cu. Nhìn hai bàn tay trắng 
                  trẻo, mềm mại của Linh Nhi vần võ con cu mình, Vô Kỵ chịu 
                  không nổi nữa, rên lên:
 - Linh Nhi…em…Linh Nhi….
 Rồi như không cưỡng lại được, Vô Kỵ đưa tay ra kéo đầu nàng 
                  xuống. Nàng không cưỡng. Khi mặt Linh Nhi cúi tới gần con cu 
                  của Vô Kỵ, nàng dừng lại, ngần ngại khi thấy con cu quá khổ, 
                  sừng sững trước mặt. Nhưng Vô Kỵ như say mê, dí mặt nàng sát 
                  vào hạ bộ mình. Linh Nhi thở mạnh một cái rồi, lim dim cặp mắt, 
                  hai tay vẫn nắm chặt lấy cu chàng, rà rà cặp môi dọc theo thân 
                  cu, lơn mơn lên xuống. Sau đó, nàng đưa lưỡi ra mà liếm chung 
                  quanh cái đầu cu to tướng, đỏ hỏn của Vô Kỵ. Rồi nàng dùng môi 
                  và lưỡi mà hôn, liếm, mút từ đầu cu tới thân cu của chàng, 
                  không ngừng. Ðược Linh Nhi liếm láp một lúc, Vô Kỵ liền cầm 
                  con cặc của mình mà đút mạnh vào mồm Linh Nhi. Bị cái đầu cu 
                  to lớn, cứng bóng dập vào miệng, không sao qua khỏi cặp môi 
                  nàng, Linh Nhi vội đẩy người Vô Kỵ ra, nhìn chàng như có vẻ 
                  trách móc, ra điều “anh có biết cu anh to lớn cỡ nào không mà 
                  cứ đòi dộng vào mồm người ta?”
 
 Vô Kỵ như hiểu ý nàng, thu con cu của mình nhỏ lại cho nó nằm 
                  gọn trong hai tay nàng rối đưa hai tay ra đặt lên má Linh Nhi, 
                  nói khe khẽ:
 - Em…Linh Nhi…chiều anh một tí đi…Em…
 Nói xong, chàng trườn hai tay từ má nàng ra sau cổ nàng rồi 
                  đẩy đầu nàng xuống. Linh Nhi, theo đà kéo của Vô Kỵ đưa mặt 
                  tới gần háng chàng, nàng há miệng ra, đẩy con cu của chàng vào 
                  miệng rồi ngậm chặt lại mà bú thật mạnh. Bị sức mút mãnh liệt 
                  từ miệng Linh Nhi, Vô Kỵ rướn người lên, rên lên một tiếng, ấn 
                  cho cu mình đi sâu thêm vào họng của nàng. Sau đó, Linh Nhi ra 
                  sức bú cặc chàng liên tục, không ngừng. Hai tay nàng lúc thì 
                  xoa dái chàng, lúc thì ôm lấy hông chàng mà đẩy vào mặt mình. 
                  Hai tay chàng lúc thì vuốt tóc nàng, lúc thì xiết lấy đầu nàng 
                  mà dí xuống hạ bộ. Một lúc sau, trong lúc con cu của chàng nằm 
                  sâu trong miệng của nàng, Vô Kỵ thả lỏng chân khí cho con cu 
                  của mình cương lớn, dài ra một cách nhanh chóng. Tự nhiên bị 
                  con cặc phồng lên làm căng miệng, chật ngất, dài ra làm nghẹn 
                  họng, ức thở, Linh Nhi vội nhấc đầu mình lên để thở. Nhưng Vô 
                  Kỵ lúc đó đang lên cơn dâm nứng quá sức, ghì đầu nàng lại, đẩy 
                  đầu nàng xuống, để cho con cu mình tiếp tục dài ra đâm thẳng 
                  xuống cổ họng nàng. Linh Nhi ú ớ nói trong miệng:
 - Anh A-Ngưu…Ðại ca… Ðừng…Ðừng…
 Vô Kỵ như không còn nghe gì nũa, tiếp tục ấn đầu nàng xuống, 
                  miệng rên khe khẽ. Con cu của chàng bây giờ nằm chật cứng 
                  trong miệng nàng, không cương to lên được, chỉ còn một đường 
                  là dài ra chui xuống họng. Dưới sức ép của cái miệng nhỏ nhắn 
                  của Linh Nhi và sức bóp của cái cổ ngắn hẹp của nàng, con cu 
                  của Vô Kỵ không còn chỗ thoát nữa, làm Vô Kỵ sung sướng như 
                  chưa bao giờ sung sướng như vậy. Trong khi đó, Linh Nhi không 
                  còn chịu được nữa, miệng mồn đầy những cu cặc, thở ra thì 
                  nhiều, hít vô thì ít, muốn chết ngất. Nàng cố kéo đầu ra xa 
                  nhưng Vô Kỵ cứ ghì chặt đầu nàng lại. Linh Nhi đành phải ngậm 
                  khúc cặc to lớn của Vô Kỵ mà chịu trận trong cơn ngộp thở, 
                  chẹt cứng.
 
 Ngay lức đó, Vô Kỵ xuất tinh. Tất cả những dồn nén, tích trữ 
                  trong mấy năm nay cùng một loạt được tống thoát ra ngoài hết, 
                  cùng với dòng tinh dịch tuôn bằn xối xả vô miệng Linh Nhi. Vô 
                  Kỵ xuất tinh liền liền, không ngừng, bất tận. Vì con cặc của 
                  chàng đang dúi sâu trong cổ họng nàng, tinh dịch của chàng bắn 
                  ra, xịt thẳng xuống họng, chui xuống thực quản, không cần Linh 
                  Nhi nuốt. Linh Nhi chới với, thở không nổi nữa. Thực quản của 
                  nàng thì bị bít cứng bởi con cặc và tinh dịch, còn khí quản 
                  thì bị ép dẹp bởi khúc thịt to lớn. Hết đường thở. Tinh khí 
                  của Vô Kỵ ra quá nhiều, một phần lớn đã được Linh Nhi uống hết, 
                  nhưng một phần vẫn trào ra khỏi miệng nàng, nhiễu xuống áo. 
                  Sau màn xuất tinh dữ dội, con cu của Vô Kỵ trở ngay lại bình 
                  thường. Như vừa thoát khỏi cảnh tù túng, Linh Nhi, sau một màn 
                  ngạt thở, một phần vì bị cặc Vô Kỵ chặn họng không thở được, 
                  một phần như chết chìm trong biển tinh trùng của Vô Kỵ, không 
                  kịp nhả cu của Vô Kỵ ra, nàng há miệng thở dồn dập, hối hả, cả 
                  bằng mũi lẫn bằng miệng, với con cu của Vô Kỵ vẫn còn nằm 
                  trong miệng nàng. Một lúc sau, khi Vô Kỵ ngả dựa vào vách núi 
                  mà lim dim sướng khoái thì Linh Nhi, sau khi đã hoàn hồn, lại 
                  sức, nhả cu chàng ra, từ từ ngồi lên, đưa tay lau chùi tinh 
                  khí quanh miệng, quay mặt đi, không nói một lời. Khi thấy Linh 
                  Nhi ra dáng hờn hờn dỗi dỗi, lạnh câm, Vô Kỵ mới chợt nhân ra 
                  ngay là mình vừa mới phạm tới một tội lỗi tày trời, đó là tội 
                  cưỡng dâm. Chàng đã cưỡng dâm vào miệng Linh Nhi, bắt buộc 
                  nàng phải chịu đựng con cặc khổng lồ của chàng trong miệng, 
                  hoàn toàn ngược ý muốn của nàng. Trong cuộc cưỡng dâm vừa rồi, 
                  chỉ có Vô Kỵ là sướng khoái, đê mê, còn Linh Nhi thì vật vã, 
                  chết ngất. Ðây là lần đầu tiên chàng làm trò tàn nhẫn này, và 
                  chàng tự nhủ là đây cũng sẽ là lần chót.
 
 Hối hận quá, Vô Kỵ đưa tay ra nắm lấy tay Linh Nhi thì nàng 
                  giật tay ra, thủy chung vẫn không thèm quay lại, không thèm 
                  nói một lời. Thấy thế, Vô Kỵ phải vỗ về nàng:
 - Anh quả thật có lỗi với em… Linh Nhi…Anh không nên làm vậy…
 Mặc cho Vô Kỵ dỗ dành nàng chán chê, Linh Nhi vẫn không thốt 
                  lên một tiếng nào. Từ sau lưng, không nhìn thấy mặt nàng, 
                  nhưng Vô Kỵ thấy nàng quay người đi, ngồi im như pho tượng, 
                  thì chàng biết ngay là nàng đang giận mình dữ lắm. Van nài mãi 
                  mà cũng thấy có kết quả gì hết, Vô Kỵ tức mình la lớn:
 - Linh Nhi, nếu em còn giận anh nữa thì em cứ ra tay giết anh 
                  đi!
 Nghe Vô Kỵ nói găng như vậy, lúc đó Linh Nhi mới từ từ quay 
                  lại. Mặt nàng nghiêm trang, mờ ám, liếc Vô Kỵ một cái, rồi 
                  nhìn qua chỗ khác, giọng nặng chịch:
 - Tôi đã nói là anh đừng bắt ép tôi nữa. Nhưng anh không nghe. 
                  Anh chỉ lo sướng cho anh thôi…
 Vô Kỵ trả lời bằng một giọng đầy ăn năn, hối lỗi:
 - Anh xin lỗi em. Linh Nhi, nếu từ giờ về sau, anh mà có làm 
                  trái ý em, trời thiên chứng giám, anh sẽ bị đầy xuống chín 
                  từng địa ngục.
 Linh Nhi nghe thế, nàng bĩu môi ra:
 - Anh mà có chết thì cũng còn nhẹ tội đó. Anh đáng bị tùng xẻo.
 - Ðược rồi, nếu mai sau anh có làm em phật lòng thì em cứ cắt 
                  anh ra từng mảnh đi.
 Nghe Vô Kỵ nói với giọng đầy thành thực và hối cải như vậy, 
                  Linh Nhi có vẻ siêu lòng, mím môi, cười nửa miệng, tuy mặt 
                  nàng vẫn còn vẻ lạnh lùng:
 - Thật ra cần gì phải lóc thịt anh ra làm gì, lúc đó chỉ cần 
                  cắt béng đi cái của nợ đó là xong hết.
 Vô Kỵ nghe nàng có vẻ nói nửa đùa nửa thật, thì mừng thầm, nói 
                  đùa thêm cho nàng vui lòng:
 - Ừ, em muốn vậy cũng được. Tuy không biết có hiệu quả như thế 
                  nào, nhưng sau đó anh sẽ cố gắng luyện công xem con cu anh nó 
                  có mọc ra trở lại hay không. Nếu không được thì anh sẽ bỏ nghề 
                  chăn bò mà xin vô làm thái giám.
 Linh Nhi nghe thế cười khúc khích làm Vô Kỵ nở từng khúc ruột. 
                  Chàng nắm lấy tay nàng mà nói khẽ:
 - Em tha lỗi cho anh hết chưa, Linh Nhi?
 Linh Nhi bèn nhìn thẳng vào mắt Vô Kỵ mà nói:
 - Anh A-Ngưu, anh biết mình có lỗi là tốt rồi. Ðừng tái phạm 
                  nữa. Bây giờ bỏ qua hết đi.
 Ðoạn nàng nhìn xuống áo mình, bê bết tinh trùng mà mè nheo với 
                  Vô Kỵ:
 - Tại anh mà áo của em dơ dáy, tèm lem hết rồi đó.
 - Thôi để anh chuộc tội, cởi áo rồi lau rửa sạch sẽ cho em.
 - Lại nữa! Mới thề thốt vừa xong mà đã quờ quạng toan tính 
                  chuyện gì nữa đây?
 - Ðâu có đâu, em nghi oan cho anh quá. Anh chỉ muốn giúp em, 
                  đâu muốn tòm tem…
 - Thôi cám ơn. Nếu anh còn muốn chửng giỡn với mấy con bò cái 
                  sau này thì hãy ngồi yên đó đi. Chớ bờm xờm! Với lại em còn 
                  phải vá lại chỗ rách mà con nhỏ Chỉ Nhược đã xé hồi nãy.
 
 Rồi Linh Nhi lẳng lặng, không ngập ngừng, cởi luôn áo mình ra 
                  mà lau chùi, vá víu. Vô Kỵ nhìn thấy nửa thân hình nàng trắng 
                  toát khiêu gợi quá sức thì lại động lòng. Tuy đã nhìn thân thể 
                  trần truồng của nàng nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ được 
                  thấy gần và rõ ràng như vậy, nên chàng vẫn không thể đưa mắt 
                  ra nhìn chỗ khác được, cứ dán mắt trên người Linh Nhi. Trời ơi! 
                  Người ngợm phời bày, ngực vú đưa ra, trắng toát mơn mởn, làm 
                  sao mà không nứng được kìa. Mà lại ngay trước mặt mình nữa chớ! 
                  Nhưng chàng phải cố dằn lòng xuống, ra vẻ nghiêm nghị, làm như 
                  không để ý tới tấm thân như pho tượng vệ nữ của nàng. Sau vụ 
                  mới xẩy ra, bây giờ có cho kẹo chàng cũng không dám lộ vẻ tà 
                  dâm, ham muốn, hành động sỗ sàng! Mà hình như Linh Nhi cũng 
                  biết như vậy nên nàng cứ tỉnh bơ mà thoát y trước mắt Vô Kỵ, 
                  cặm cụi làm việc, mặc kệ cho chàng ngắm nghía, xoi mói. Hành 
                  hạ như vậy mới đã ghét! Ừ, vậy đi, dòm ngó chôm chĩa thì được, 
                  nhưng mà táy máy, vọng động thì là có chuyện ngay. Chớ dại. 
                  Cho chừa cái thói mạnh bạo, hiếp đáp đàn bà, con gái!
 
 Nhìn nửa người khỏa thân của Linh Nhi một hồi, trán của Vô Kỵ 
                  nổi lên, lấm tấm đầy mồ hôi. Rạo rực, cương nứng mà cứ phải 
                  dằn xuống; cơn hành hạ này day diết còn hơn bị xẻo cu, thiến 
                  dái! Con gái thật là ác hiểm! Chơi cú này quả là độc chiêu. Mà 
                  coi kìa, Linh Nhi còn mỉm cười tủm tỉm, lẳng lơ, thách thức 
                  nữa chớ. Con mắt hạt nhãn long lanh đưa tình, khuôn mặt xinh 
                  xắn ướt át gợi dục. Nhưng chưa hết, Linh Nhi còn cố ý ngồi 
                  thẳng người lên cho đôi vai tròn nở ra, cho đôi vú căng vun 
                  lên, cho cái eo thon nhỏ lại. Như nửa bất chấp, nửa mời mọc, 
                  trông khiêu dâm tới mức cùng cực. Vô Kỵ chỉ đành nuốt nước 
                  miếng mà chịu trận. Ðưa tay ra sờ cũng không dám, thôi đành 
                  hưởng thụ bằng mắt vậy. Chứ biết làm gì hơn?
 
 Khi Vô Kỵ đưa mắt tới cặp vú no tròn của nàng thì chàng chợt 
                  nhớ tới cảnh Linh Nhi ôm vú mà than thở với tình nhân hôm nọ. 
                  Chàng liền chăm chú ngó vào đôi gò bồng đảo thì thấy ngay là 
                  cái núm vú hồng hồng xinh xinh bên phải của nàng bị lẹm đi một 
                  miếng. Chàng liền hỏi Linh Nhi:
 - Linh Nhi à, sao núm vú của em bị gì vậy? Hôm trước anh thấy 
                  em vừa thương khóc mà vừa ôm ngực, anh không hiểu…
 Linh Nhi ngước mắt nhìn lên, mỉm cười nói:
 - Anh muốn biết thì để em nói cho anh nghe. Anh là người duy 
                  nhất trên đời nằy biết được bí mật này của em đó. Vết thương 
                  này do anh ấy gây ra đó. Hôm đó em với anh ấy dằng co, cãi lộn 
                  với nhau, anh ấy tức giận cắn vào vú em làm em mang thẹo luôn 
                  tới bây giờ. Sau đó anh ấy bỏ em đi mất tích. Em đi tìm mãi 
                  không ra.
 
 Vô Kỵ nghe Linh Nhi nói vậy thì chợt nhớ ra là hình như mình 
                  đã nghe ai kể cho nghe một câu chuyện tương tự như vậy. Chàng 
                  cố moi óc xem là mình đã nghe ai kể lúc nào, nhưng không sao 
                  nhớ ra được. Chắc chắn là chuyện của Linh Nhi không ai biết 
                  hết, nhưng rõ ràng chàng đã nghe hoặc thấy sự việc này ở đâu 
                  rồi. Sự trùng hợp này khiến chàng băn khoăn, suy nghĩ. Nhìn 
                  thấy Vô Kỵ có vẻ bần thần, hoang mang thì Linh Nhi vừa mặc áo 
                  vô, vừa nói tiếp với giọng mơ màng:
 - Chính vì vết thẹo này mà em không thể quên anh ấy được. Mỗi 
                  ngày tắm rửa, nhìn tới vết cắn là hình ảnh của anh ấy lại hiện 
                  ra. Em cứ như người sống trong mộng.
 Vô Kỵ cau mày nghĩ ngợi. Chẳng lẽ lại nói cho Linh Nhi biết là 
                  mình đã từng nghe một chuyện tương tự, trong khi nàng đã nói 
                  đây là bí mật không ai biết? Rồi nàng sẽ hỏi tới là mình đã 
                  nghe ở đâu, từ ai, thì biết trả lời sao? Chính mình còn lơ 
                  ngơ, ù ù cạc cạc thì còn nói năng gì nữa? Hay là mình đã từng 
                  chứng kiến cái cảnh cắn xé nhau này lúc nào rồi? Vô Kỵ lẩm bẩm 
                  nói nhỏ, ra chiều tư lự:
 - Em Linh Nhi…Anh không biết…Hay là…Lúc nào đó…Chuyện này…
 Rồi ngay lúc đó trí óc chàng lóe lên một tia sáng, nó đưa 
                  chàng trở về với quá khứ, cảm nhận được một kỷ niệm nào đó, 
                  một hình ảnh không rõ ràng, một hành động không cụ thể của 
                  mình, từ thuở xa xưa. Dằng co với nhau… Cắn vào vú… Thảo nào 
                  mình cảm thấy gần gũi với Linh Nhi quá, như đã có gặp nhau 
                  rồi! Hình như là…
 
 Khi Vô Kỵ sắp sửa giải đáp được nỗi băn khoăn, bắt đầu sáng tỏ 
                  được lòng u tối thì nguồn tư tưởng đó đã bị cắt đứt, dập tắt 
                  ngay bởi một giọng nói lanh lãnh-- làm chàng giật thót mình-- 
                  gióng lên từ xa, vang dội rừng núi:
 - Hai đứa bay có trốn trong xó xỉnh nào cũng không thoát được 
                  đâu!
 Linh Nhi hốt hỏang, nắm lấy vai Vô Kỵ:
 - Chết chưa! Diệt Tuyệt sư thái tới rồi đó!
 - Ðúng! Diệt Tuyệt sư thái đây. Hai đứa có mau ra đây không?
 
 Câu nói đầu tiên của sư thái còn vang rần từ xa lắm, nhưng tới 
                  câu thứ nhì, khi núi rừng còn giao động, thì tiếng nói của bà 
                  ta đã nghe rõ mồn một ngay trước căn chòi tuyết của hai người 
                  rồi.
 (Hết Phần 11 ... Xin mời xem 
                  tiếp Phần 
                  12) |