Từ đấy Thiên Bạch là huynh đệ của Hạ Lỗi.
Chúng chia xẻ nhau nhiều vui buồn của tuổi thơ. Nhưng mà cái
khoảng đất nhỏ nhắn trên đỉnh hòn Vọng Phu lại chỉ là thiên
đường của Hạ Lỗi và Mộng Phàm mà thôi.
Hôm ấy Thiên Bạch và Thiên Lam bận theo cha mẹ về nhà riêng,
chỉ có một mình, nó cưỡi con Truy Phong đến chơi gần hòn Vọng
Phu. Đây là một dịp hiếm có, nó chỉ đi một mình mà không bị ai
quấy rầy. Hạ Lỗi xuống ngựa, nó đi vòng chung quanh chân núi
để tìm đường leo lên đỉnh, nó khám phá thấy bên những dây leo
chằng chịt đầy gai, có một con đường nhỏ chỉ vừa một người leo.
Con đường có những bậc thang nhỏ chứng tỏ trước đây đã có
người leo được đến đỉnh. Nó mừng quá, tìm những mảnh đá có
cạnh sắc, chặt lấy những cọng dây leo, mở đường trèo lên đỉnh.
Cuối cùng rồi nó cũng lên đến tận nơi.
Hạ Lỗi ưỡn ngực đứng đấy, gió thổi phần phật. Ở đây nhìn xuống,
trải dài trước mắt nó là rừng cây bạch dương, đồng cỏ, rừng
thông, rồi những dãy đồi nhấp nhô. Phóng tầm mắt nhìn xa hơn
nữa là chân trời. Đứng ở đây, nó gần như bắt được cả mây, nó
sung sướng quá, nó thích thú hét lớn:
- Ô. Ố... Ố. Ô... Ô. Ô...
Tiếng của nó vọng đi thật xa, tạo thành tiếng vang lan mãi tới
chân trời.Thạch hú một hơi dài đã thèm, nó quay lại nghiên cứu
cảnh vật dưới chân. Trên đỉnh núi bằng phẳng, quả nhiên có một
hòn đá to trườn mình qua mây, nó có dạng thon thon như người,
nhưng nó lại thật lớn. Lớn hơn cả cơ thể của người phụ nữ
trưởng thành, vì vậy Thạch không dám xác định đây có phải là
người đàn bà đã hóa đá không? Nhưng cũng biết đâu, mấy vạn năm
về trước, con người to lớn hơn hiện nay nhiều? Đỉnh núi thật
bằng phẳng, thật ra thì cũng không có gì để thám hiểm, nó chỉ
có một cái hang nhỏ mà khi Thạch lấy que cây thọc vào, "soạt"
một tiếng động, rồi một loài bò sát bốn chân chạy vụt ra.
Hạ Lỗi tựa người vào thân tảng đá, nó cảm thấy phiêu diêu. Thế
rồi nó kéo ống sáo dắt ở thắt lưng ra, bắt đầu thổi.
Nó cứ ngồi như vậy thổi mãi, thổi mãi mặc cho thời gian trôi
qua, mãi cho đến lúc nó nghe có tiếng của Mộng Phàm, từ lưng
chừng núi vọng lên.
- Anh Thạch ơi! Cho em lên với.
Sao thế? Hạ Lỗi giật mình mồ hôi toát ra lưng nó vội vã nhìn
xuống. Quả nhiên, Mộng Phàm đang hì hục leo lên. Hạ Lỗi muốn
nín thở, nó không dám lên tiếng, nó sợ làm Mộng Phàm giật mình
ngã xuống chân núi. Nó chỉ đứng sững ở nơi đấy nhìn.
Cuối cùng rồi Mộng Phàm cũng lên được đến nơi, nó chìa tay ra
nhỏ nhẹ.
- Này cẩn thận đấy, nắm chặt lấy tay tôi nhé!
Và như thế Mộng Phàm được Hạ Lỗi kéo lên đỉnh núi.
- Ồ! Mộng Phàm sung sướng kêu lên - Cuối cùng chúng ta đã lên
đến nơi. Chúng ta đã ở trên đỉnh hòn Vọng Phu. Vĩ đại thật!
Thích thú thật!
Cô bé chợt hét, xong chợt thấy sợ hãi. Nụ cười biến mất, nó
nhìn quanh, rồi níu lấy áo của Hạ Lỗi, líu ríu hỏi:
- Đằng kia có con gì kìa! Anh có trông thấy không?
- À... Rắn! Đó là loại rắn mối.
- Rắn mối à? Mộng Phàm có vẻ sợ hãi.
Nó có to lắm không? Dài lắm không? Nó có cắn người ta không hở
anh?
- Ồ, đứng sợ! Đứng sợ... Hạ Lỗi cảm thấy máu nóng như dâng lên
trong lồng ngực - Cái con rắn mối đó chỉ có chút xíu, em đứng
tựa vào hòm đá này, đừng đứng mép đó coi chừng trượt chân. Rồi
Hạ Lỗi diễn tả động tác bò của con rắn mối bằng tay cho Mộng
Phàm xem - À nó bò thế này nè, bò nhanh lắm đấy, nó đã bò mất
tiêu rồi.
- Thế còn... ma quỷ thì sao? Anh có nhìn thấy nó chưa?
- Chưa thấy!
- Thế nếu bây giờ quỷ đến thì sao?
- Vậy hả? Hạ Lỗi có vẻ suy nghĩ một chút rồi đưa ống sáo lên
nói - Thì anh sẽ thổi sáo cho nó nghe!
Mộng Phàm nhìn lên với ánh mắt bái phục.
- Thật tình anh không sợ tí nào cả à?
- Sợ gì chứ. Đỉnh Vọng Phu anh còn chinh phục được thì sợ gì
thứ khác.
Mộng Phàm thắc mắc.
- Nhưng mà chinh phục là gì chứ?
- À... Đó là tiếng mà cha ruột anh thường hay dùng. Em có biết
không? Lúc còn ở miền Đông Bắc anh thường đi " chinh phục" nào
là chinh phục gió tuyết nè, chinh phục thú dữ, chinh phục đói
rét, núi cao... Tóm lại là những công việc nào càng khó khăn
càng làm được, đều được gọi là chinh phục.
Mộng Phàm chưa rõ.
- Nhưng mà... Cái gì là chinh phục mới được chứ?
- Cái đó... Cái đó... Hạ Lỗi bứt tai, rồi gãi đầu - Chinh phục
có nghĩa là... À có nghĩa là thắng lợi, là chiến thắng ấy mà.
Hạ Lỗi sử dụng gần hết những từ ngữ mà nó biết. Mộng Phàm tỏ
ra sùng bái hơn.
- À... Thì ra chinh phục có nghĩa là thắng lợi, là chiến
thắng. Rồi Mộng Phàm nhìn xuống vùng đất trải dài trước mặt
nó, lớn tiếng hét - Hòn Vọng Phu muôn năm! Chinh phục muôn
năm! Anh Thạch muôn năm. Chiến thắng muôn năm!
Hạ Lỗi đưa tay lên gãi gãi đầu, nó cảm thấy cái câu "Hạ Lỗi
muôn năm", nó làm sao đấy, nhưng nó cũng cảm thấy phiêu diêu
trong lòng.
Tiếng cười của Mộng Phàm giòn làm sao, dễ thương làm sao. Lần
đầu tiên trong đời nó biết thế nào là hai chữ "tự hào".
Mộng Phàm cười xong lại thắc mắc:
- Thế còn người đàn bà kia? Anh có thấy người đàn bà trên này
không?
- Người đàn bà nào?
- Thì người đàn bà đã hóa đá đó!
- À đây này!
Hạ Lỗi vỗ vỗ tảng đá sau lưng. Mộng Phàm ngước lên nhìn. Chăm
chú nhì, nó có vẻ sợ hãi.
- Sao bà nầy lại biến thành tảng đá to như vậy? Rồi Mộng Phàm
đứng dậy ngắm thêm một chút nói - Có lẽ bà ta đứng đây ngóng
lâu lắm, càng ngóng càng dài cổ ra nên mở trở thành to lớn như
vậy?
Rồi không hiểu sao Mộng Phàm quay lại nhìn Hạ Lỗi nói:
- Nếu anh mà bỏ về miền Đông Bắc chắc em rồi cũng hóa đá như
bà ta thôi.
Hạ Lỗi giật mình.
Giữa một đứa bé mới mười tuổi với một đứa bé tám tuổi, lúc nói
chúng nó cũng chẳng hề có ý gì. Nói để mà nói. Nhưng Hạ Lỗi
cũng cảm thấy xao xuyến, hình như có một linh cảm nào đó làm
nó phân vân mơ hồ.
Tuổi thơ như thế đấy. Nó đã trôi qua trong rừng bạch dương,
trên bờ sông, trong đồng cỏ, rừng thông và hòn Vọng Phu, trong
cái khuôn viên rộng lớn của nhà họ Khang và thoắt đấy năm đứa
bé đều lớn. |
|