Chuyện Hạ Lỗi và Mộng Phàm yêu nhau, như một
quả lựu đạn có sức công phá rất mạnh, nổ ra vang động. Toàn
thể nhà họ Khang bỗng bị tiếng nổ làm thất điên bát đảo.
Phản ứng của Khang Bỉnh Khiêm, so với Hạ Lỗi dự liệu còn dữ
dội hơn. Đứng ở tòa đại sảnh nhà họ Khang, ông không sao tin
nổi, nhìn Hạ Lỗi và Mộng Phàm tưởng như hai người là quái vật
dị hình từ bên ngoài bầu trời vừa đến, càng là loại người
không sao hiểu nổi mà một đời ông chưa từng thấy qua, chưa hề
tiếp xúc, chưa hề quen biết. Ông thở hổn hển, sắc mặt trắng
nhợt, nhởn thần ngơ nhác, rúng động đến cùng cực.
- Tiểu Lỗi. Ông trầm giọng nói. - Mau nói cho ta biết, đó là
một sự hiểu lầm, đó là Mộng Hoa nhìn lầm, đúng vậy không?
- Thưa nghĩa phụ. Hạ Lỗi đau đớn kêu. - Con không thể lại lừa
dối người, cũng không thể giấu giếm người! Xin người tha thứ
cho chúng con...
Vịnh Tình lập tức lấy tay che mặt, òa khóc lên. Tựa như chuyện
xấu hổ nhất trong đời, đó là chuyện này. Vừa khóc vừa lùi ngã
vào lòng ghế, Nhỏ Ngân Nhỏ Thúy hai bên đỡ bà, bà vẫn như tê
bại, không ngồi vững.
- Bỉnh Khiêm! Làm thế nào được bây giờ đây? Bà run rẩy kêu lên.
- Trong nhà có chuyện xấy hổ như vậy, tôi còn sống làm sao
được?
- Tiểu Lỗi. Khang Bỉnh Khiêm bỗng lấy làm ngạc nhiên. - Cái mà
mày gọi là tha thứ nghĩa là làm sao?
- Cha! Mẹ! Mộng Phàm lao tới, khói rồi quỳ xuống đất. - Con và
Hạ Lỗi chân thành yêu nhau, đời này kiếp này con nguyện theo
Hạ Lỗi! Cha ơi! Xin cha giúp đỡ chúng con, ưng cho chúng con,
cho phép chúng con yêu nhau!
Khang Bỉnh Khiêm nhìn chằm chằm vào Mộng Phàm, lại quay sang
nhìn chằm chằm Hạ Lỗi. Ông dần dần hiểu rõ tất cả. Ông nói
tiếp, giọng ngậm ngùi:
- Tiểu Lỗi, đó là chiến công oanh liệt mà mày làm được đó phải
không?
Người Hạ Lỗi giật mạnh một cái như bị nện một gậy dữ dội, sắc
mặt trắng bệch ra. Nhưng anh đứng thẳng, không nao núng, nói:
- Con biết con đã làm cho người đau thấu tâm can. Con có lỗi
với người, có lỗi với Thiên Bạch, có lỗi với từng người họ
Khang! Con đã tìm mọi cách để thoát khỏi tấm bị kịch này.
Chúng con tránh gặp nhau, không dám trò chuyện, dự định chia
tay... nhưng mỗi lần vùng vẫy, tình cảm lại một lần thêm mạnh
mẽ! Chúng con quả là không biết tính sao. Thưa nghĩa phụ,
nghĩa mẫu, việc phải xảy ra đã xảy ra, con yên Mộng Phàm, đã
vượt khỏi tình anh em từ lâu, con yên một cách cay đắng mà đau
khổ. Bao nhiêu lâu nay, con vẫn khắc khoải bồi hồi giữa tình
yêu và đạo nghĩa, nhu nhược thiếu quyết đoán, báo hại Mộng
Phàm cũng vì thế mà chịu khổ. Bây giờ, con không có cách nào
lại trốn tránh nữa! Một nam tử hán đại trượng phu phải chịu
trách nhiệm về hành vi của mình. Tuy con trái với đạo nghĩa,
nhưng rốt lại là thành thực với bản thân con, con tính là cùng
Mộng Phàm yêu nhau! Xin các người đừng hoàn toàn phủ định
chúng con, bài xích chúng con... Xin các người hiểu dùm cho,
thử tiếp nhận cho!
Khang Bỉnh Khiêm nghe mà như chưa nghe, thấy mà chưa thấy, mắt
trừng trừng. Cuối cùng ông hiểu ra đó là sự thực. Ông hít sâu
một hơi lạnh lẽo, bỗng quát lên thành tiếng:
- Nam tử hán đại trượng phu! Hạ Lỗi, mày dùng những chữ đó
phải không? Mày dám bôi nhọ danh từ đó như vậy à? Nam tử hán
đại trượng phu không làm việc sai trái! Nam tử hán đại trượng
phu không cướp đoạt tình yêu của người! Nam tử hán đại trượng
phu phải trên không thẹn với trời, dưới không hổ với người!
Người như mày lén lút vụng trộm, rình rập hại người, vấn vít
với Mộng Phàm, phải trái không phân... Mày ngang nhiên dám tự
xưng là "Nam tử hán đại trượng phu"! Mày có xứng đáng không?
Xứng không? Mày làm đau lòng ta, làm nhục vinh dự nhà họ Khang
như vậy, còn mặt mũi nào nhìn thấy ta? Còn xứng đáng làm sao
với cha mày ở trên trời?...
Hạ Lỗi bị những lời lẽ nghiêm minh của Khang Bỉnh Khiêm đánh
gục, sắc mặt anh trắng bệch, á khẩu không nói được.
- Cha! Mộng Phàm kêu lên một tiếng thê thảm, quỳ lết trước mặt
Khang Bỉnh Khiêm, bất chấp tất cả, nói. - Cha đừng nên bức Hạ
Lỗi! Đó không phải là lỗi của anh ấy! Đó là lỗi của con, của
con! Duyên cớ đều bởi con mà ra! Anh ấy vốn không dám yêu con,
đó là do con không buông tha anh ấy! Anh ấy cứ tránh né con,
cứ cự tuyệt con, đó là do con hết lần này đến lần khác ràng
buộc anh ấy! Nhiều lần, anh ấy thoái lui, anh ấy đề nghị chia
tay, thậm chí anh anh còn để thư lại toan rời khỏi nhà họ
Khang về Đông Bắc. Đó là do con, con kêu, khiến anh ấy khổ tâm
mà lưu lại. Đó là do con, do con hết lần này đến lần khác ràng
buộc anh ấy! Cha! Từ mười hai năm trước, cha đưa anh ấy từ
Đông Bắc về. Buối tối hôm đâu tiên, con nghe chuyện của anh ấy,
ôm con gấu nhỏ mà con yêu mến tặng cho anh ấy, ôm con gấu nhỏ
mà con yêu mến tặng cho anh ấy làm bạn. Từ lúc đó trở đi, tựa
như số mệnh định sẳn rồi trong lòng con không còn ai khác nữa!
Chỉ có một mình anh ấy! Mười hai năm rồi, con đuổi theo đằng
sau anh ấy, vấn vít với anh ấy mười hai năm...
Khang Bỉnh Khiêm trừng mắt nhìn Mộng Phàm, giận đến suýt té
xỉu! Thế là ra làm sao. Điều này ông chưa từng nghĩ đến. Một
đứa con gái lại nói thứ chuyện ấy! Ông không nén nổi, giơ tay
lên tát mạnh một cái. Mộng Phàm té nhào xuống đất. Ông vẫn
chưa hả, xông lại, lấy chân đá, giận dữ rống lên:
- Mày là quân không có chút liêm sỉ! Mày làm tao tức đến chết
mất! Làm sao tức đến chết mất! Quả là mày để cho nhà họ Khang
chịu nhục!
Hạ Lỗi nhào đến thay thế Mộng Phàm lãnh cái đá của Khang Bỉnh
Khiêm. Sau đó anh cùng Mộng Phàm quỳ phục xuống đất:
- Nghĩa phụ! Xin người mở lượng từ bi, có chút lòng thương xót!
Người xem đấy, chúng con đã một mực tinh thần thâm như vậy rồi,
cắt không cắt nổi, phân cũng không phân nổi, xin người mở cho
một lốt thoát... cho phép chúng con yêu nhau!
- Không! Không! Khang Bỉnh Khiêm giận dữ run giọng quát. - Tao
vĩnh viễn không tha thứ cho chúng mày! Vĩnh viễn không tiếp
nhận chúng mày! Chúng mày chọc giận tao như vậy, lừa dối ngay
trước mặt tao! Hạ Lỗi! Mày bảo tao ăn nói với nhà họ Sở ra sao
bây giờ? Lẽ nào mày không biết giữ tín nghĩa, trọng lời hứa...
Ta là con người sống như vậy, một đời không dám lỗi thề phụ
ước! Mày... Mày... đẩy tao vào chỗ bất nhận bất nghĩa... mày...
mày... Ông càng tức, tức đến không nói ra lời. Lật đà, lật đật,
ông lao đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, dùng hết
hơi sức hét to lên một câu: "Mục Vân huynh ơi!"
Hạ Lỗi hết sức chấn động, hết sức đau lòng, phục xuống đất
không hề động đậy.
Mộng Phàm mặt chan hòa nước mắt. Mọi người trong nhà, kẻ thì
gạt lệ, kẻ thì phẫn nộ. Mộng Hoa mặt đầy tức tối bất bình. Còn
Tâm Mi, trước cảnh thương tâm như thế, cô chỉ còn biết khóc
nức nở.
- Bây đâu! Khang Bỉnh Khiêm cuối cùng hồi phục thần trí, nhìn
ra ngoài hét. - Khang Phúc! Khang Trung! Vú Hồ! Lôi Mộng Phàm
về phòng cho ta! Đóng cửa lại! Khóa lại! Từ giờ trở đi, không
cho chúng gặp mặt! Bây đâu!
Khang Phúc, Khang Trung, vú Hồ đứng hầu ngoài cửa, mọi người
xúm vào kéo Mộng Phàm, Mộng Phàm khóc kêu thảm thiết:
- Cha... con van cha... cha... con yêu anh ấy! Con yêu anh ấy
như vậy đấy!... Cha, đừng nhốt con! Đừng nhốt con... Cha!... |
|