Cho nên, tối hôm ấy, Tắc Vi bưng mũ "đăng cơ"
có chỏm sáng lấp lánh của mình, dắt theo Đao Oa và cha mẹ,
cùng đến ngôi nhà nhỏ của Hạ Lỗi.
Tắc Vi đi thẳng đến trước mặc Hạ Lỗi và Mộng Phàm, nhìn chăm
chú gương mặt của hai người rồi khẽ gật đầu
- Xem ra các người đã chuyện trò rất nhiều rồi! Tôi đoán, tôi
cũng là một đề tài để các người bàn chuyện có phải không?
- Tắc Vi! Hạ Lỗi đứng dậy nhìn bốn người vừa đến. Tắc Vi bình
tĩnh nghiêm túc, Đao Oa giận không thể nén. Cha mẹ Tắc Vi đều
nhìn anh bằng đôi mắt giận dữ. Trái tim anh đập mạnh, trong
tình huống này, phải nói rõ ràng cảnh ngộ và quyết tâm của
mình quả thực rất khó! Ở hòn Vọng Phu tại Bắc Kinh xảy ra bao
nhiêu thứ vấn vít ràng buộc, làm sao người tộc Bạch ở Đại Lý
xa xôi này có thể hiểu nổi? Anh bối rối nhìn đăm đăm Tắc Vi,
khó khăn lắm mới mở được miệng - Tắc Vi, tôi đã nói cho cô
nghe chuyện của tôi, tôi chưa từng giấu diếm cô, trong đời tôi,
vẫn có một...
- Thần bản chủ! Tắc Vi bỗng tiếp lời, mắt không chớp nhìn Mộng
Phàm - Chị là thần bản chủ của anh ấy đấy! Trong lòng mỗi
người đều có thần bản chủ của mình. Chị cứ vẫn là thần bản chủ
của anh ấy! Tôi rất hiểu về chị. Địa vị của chị không phải bất
kỳ người con gái phàm trần nào cũng có thể thay thế được! Hôm
nay tôi vừa nhìn thấy chị, đã hiểu hết cả! Cuối cùng cũng hiểu
vì sao Hạ Lỗi không thể quên chị! Tôi quả là vui thích... Cổ
họng cô hơi nghẹn một chút. Cô hất đầu, để lộ ra một nụ cười
thanh tao - Tôi quả thực chỉ có chị mới giải trừ nổi sự không
vui sướng của Hạ Lỗi. Từ nay về sau, chúng tôi đều có thể nhìn
thấy một vị bản chủ thần vui sướng, và một bản chủ thần nương
nương! Hai tay cô giơ cao "đăng cơ", chân thành tiến lại. Đây
là chiếc mũ tân nương của tộc Bạch, là "đăng cơ" của tôi. Tôi
đem nó tặng chị, chỉ thỉnh cầu chị một việc, đừng mang thần
bản chủ của chúng tôi đi! Anh ấy ở đây dạy cho trẻ em chúng
tôi đọc sách nhận mặt chữ, trị bệnh chữa thương cho những
người già yếu, đàn bà trẻ nhỏ chúng tôi, chúng tôi cần anh ấy!
Cô quay đầu sôi nổi nhìn Hạ Lỗi. - Chúng tôi không chỉ hoan
nghênh anh, mà hoan nghênh cả Mộng Phàm của anh!
Hạ Lỗi bối rối nhìn Tắc Vi. Lúc ấy, Đao Oa xông lại, đấm một
quả vào ngựa Hạ Lỗi:
- Anh làm tôi tức chết mất thôi! Làm tôi tức chết mất thôi! Nó
vung tay kêu to - Hôn lễ đã chuẩn bị xong rồi! Rất nhiều thôn
trại đều đòi đến dự hôn lễ! Chúng tôi phải ca hát ba ngày ba
đêm, nhảy, múa ba ngày ba đêm, tôi chuẩn bị ba bịch "tiêu khít",
sao anh có thể như vậy? Sao anh có thể xóa bỏ hôn lễ? Anh làm
tôi tức chết mất thôi! Làm tôi tức chết mất thôi!...
Đao Oa còn chưa nói xong, tộc trưởng đã tiến lại. Đến nơi, ông
túm ngay lấy ngực áo Hạ Lỗi, nhấc toàn thân anh lên.
- Anh muốn thủ tiêu hôn lễ à? Không thể được. Xa gần trong
vòng ba trăm dặm, tộc Miều, tộc Thái, tộc Sát Ni, tộc Lộ Nam,
tộc Diệc... người già người trẻ các tộc, đều liên lạc xong,
đòi đến dự hôn lễ. Mọi người đều vui vẻ hát tưng bừng, làm sao
anh nói thủ tiêu là có thể thủ tiêu? Anh tuy là thần bản chủ
cũng không giữ chữ tín...
- Cho nên. - Tắc Vi chen lời, giọng rắn rỏi - Hôn lễ ba ngày
sau nhất định phải cử hành đúng kỳ! Mọi người sẽ vui vẻ ca hát
tưng bừng cho thỏa thích! Tân lang hiện đã có, chẳng qua là
tân nương thay đổi mà thôi!
Hạ Lỗi, Thiên Bạch, Nhỏ Ngân, Khang Trung, Mộng Phàm đều nhìn
nhau, kinh ngạc đến không nói ra lời.
- Hạ Lỗi. - Tộc trưởng rống lên - Anh có thể không thích con
bé ngốc nghếch này, nhưng anh dám trêu đùa người tộc Bạch
chúng tôi, chúng tôi sẽ đánh gãy xương anh!
- Cha ơi! Tắc Vi mở to đôi mắt đẹp - Cha chẳng luôn dạy con là
gì? Lưới không giữ được cá, cứ để cho nó đi! Cá mà còn như thế,
huống chi là thần bản chủ? Nếu cứ cố đánh lưới con cá mà lưới
không giữ nổi, thì cá sẽ phát nát mất lưới đánh cá! Cha ơi,
chúng ta đừng phát nát lưới đánh cá nữa! Huống chi con gái của
cha, còn có một đám thanh niên tộc Bạch, đang xếp hàng!
Tộc trưởng nhướng mày trừng mắt, nặng nề thả Hạ Lỗi xuống.
- Ai bảo anh là thần bản chủ của chúng tôi? Ông trừng mắt nhìn
Hạ Lỗi nói lớn tiếng giống như cân nhắc - Thế nghĩa là, hôn lễ
không thể thủ tiêu được! Thế nào? Anh nghe theo hay không nghe
theo? Anh nói đi!
Hạ Lỗi cảm động muôn phần, nhìn Tắc Vi nuốt lệ gượng cười nói:
- Tôi đồng ý! Anh nhìn Mộng Phàm - Còn cô? Cô bằng lòng làm
tân nương tộc Bạch của tôi không? Cô bằng lòng vì tôi mà lưu
lại nơi này không?
- Tôi bằng lòng! Mộng Phàm thành tâm thành khẩn kêu lên - Tôi
bằng lòng! Tôi bằng lòng! Cô liên tiếp nhắc đi nhắc lại.
Tắc Vi hai tay nâng cao "đăng cơ", Mộng Phàm cúi đầu xuống,
cảm động xâu xa nhận lấy chiếc mũ.
- Hay! Thiên Bạch nhảy lên - Phải uống rượu! Tôi phải uống
rượu! Hạ Lỗi, mau đem rượu tộc Bạch, rượu tộc Miêu, rượu tộc
Sát Ni mà anh giấu kín, mang tất cả ra đây! |
|