Người thứ hai đề cập đến vấn đề "thân phận"
của anh là Tâm Mi.
Tâm Mi là vợ kế của Bỉnh Khiêm. Ông cưới Tâm Mi về nhà này đã
mười lăm năm rồi. Tâm Mi là một phụ nữ mắt rất to, lông mày
dài, mặt tròn. Mười mấy năm trước, cô là một cô gái đẹp. Tiếc
rằng cha mẹ đều mất sớm, cô theo anh chị sống qua ngày, rồi bị
gả vào nhà họ Khang làm vợ nhỏ. Bây giờ anh chị của Tâm Mi đã
trở về quê cũ ở Sơn Đông, cô ở Bắc Kinh. Ngoài nhà họ Khang ra,
ở Bắc Kinh cô không còn ai là người thân thích.
Tâm Mi là người phụ nữ rất vô tư. Cô cũng chấp nhận số mệnh.
Nỗi đau đớn lớn nhất trong đời cô là mất một đứa con. Dạo ấy,
Hạ Lỗi đến nhà họ Khang đã được ba năm rồi. Anh vẫn còn nhớ,
tình cảm của Tâm Mi đối với đứa con còn ở trong nôi ấy không
giống thứ tình mẫu tử bình thường. Có lẽ sống trong nhà họ
Khang, đó là thứ ruột thịt duy nhất, nên cô yêu nó hơn bất cứ
thứ gì trên đời. Khang Bỉnh Khiêm sắp xếp con theo thứ tự, lấy
tên Mộng Hoàn. Nhưng Mộng Hoàn lại không may mắn, nó chỉ sống
được bảy tháng thì mắc bệnh chết non. Đên ấy, trong ngôi nhà
lớn họ Khang, vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Tâm Mi.
- Mộng Hoàn! Nếu con phải đi, sao lại xuống cõi đời trên ghẹo
làm gì? Con hãy mang cả mẹ cùng đi với! Mẹ cũng không còn muốn
sống nữa! Không muốn sống nữa!
Nhưng Tâm Mi vẫn cứ phải sống, sống trong sự kỳ vọng lại có
được đứa con. Nhưng cứ chờ đợi mãi mà không có tin gì. Tuổi
xuân dần qua, nụ cười của Tâm Mi càng ngày càng héo hắt và ít
đi. Trong ánh mắt cô chỉ còn lại sự nghi ngờ và ai oán. Đôi
môi khô nứt, khuôn mặt bầu bĩnh trước đây biến thành gầy.
nhưng cô vẫn rất đẹp, một cái đẹp thê lương, đẹp cô đơn.
Nếu không có cuộc "Ngũ Tứ", Tâm Mi vĩnh viễn chìm đắm trong
cái thế giớio bị đóng cửa của nhà họ Khang. Nhưng Hạ Lỗi đã
mang đến cho cô luồng gió mới: "Còn dì Mi thì sao? Lẽ nào các
người quả thật chấp nhận số mệnh? Quả thực đối với cuộc đời đã
không còn yêu cầu gì nữa? Quả thật thấy mình có được sự tôn
nghiêm, có địa vị, có tự do, có vui sướng... " Những lời nói
ấy làm Tâm Mi rúng động, khiến cô trong đêm dài không ngủ,
khắc khoải không nguôi.
Quá trưa hôm ấy, cô ngăn Hạ Lỗi lại ở hành lang:
- Tiểu Lỗi, hôm đó cậu nói những gì tự do, vui sướng, tôi
không hiểu? Cậu cho rằng, loại đì hai như tôi cũng có thể
giành lấy được sự tôn nghiêm à?
- Đương nhiên Hạ Lỗi quá đổi kinh ngạc trước thứ quan niệm gì
nua của xã hội Trung Quốc. Thứ quan niệm tước đoạt hết ý thức
cơ bản về nhân quyền của một người phụ nữ Bất luận thân phận
dì như thế nào dì đều có quyền được tôn trọng! Con người sinh
ra bình đẳng. Mỗi người đều có quyền mưu cầu tự do và hạnh
phúc.
- Không trách được... Tâm Mi chăm chú nhìn anh, nói lý nhí rồi
nín bặt, chỉ cố nhìn anh trân trân như ngầm đánh giá con người
anh.
Hạ Lỗi hỏi:
- Không trách được cái gì? Anh ngạc nhiên hỏi.
- Không trách được... cậu tuy chỉ là đứa trẻ được thu dưỡng,
nhưng cậu cũng giống như Mộng Hoa, sống thẳng thắn, can đảm!
Trong lòng Hạ Lỗi lại bị vật gì đụng vào đau dữ dội. Anh vụt
tỉnh ngộ. Cái gọi là "nghĩa tử","dưỡng tử" ở trong ngôi nhà
lớn cổ xưa nhà họ Khang, cũng giống như "di thái thái", không
có quyền hạn và địa vị gì cả. |
|