Mộng Phàm thắp thỏm ở cửa nhà trọ bên bờ Nhĩ
Hải, lòng bôn chân không yên. Bất kể Nhỏ Ngân, Khang Trung
khuyên cô về phòng nghỉ ngơi đến thế nào, cô vẫn không chịu.
Đứng trên khoảng sân bên ngoài nhà trọ, ruột gan cô nóng như
thiêu đốt, căng thẳng nhìn xoáy về phía truớc.
Thiên Bạch từ xa chạy tới. Mộng Phàm chăm chăm nhìn Thiên Bạch,
run giọng hỏi:
- Anh có tìm thấy anh ấy không? Anh gặp anh ấy chưa?
- Tôi gặp rồi! Thiên Bạch cắn răng nói.
- Anh ấy thế nào? Anh ấy có khỏe không?
- Anh ấy khỏe, anh ấy khỏe đến không thể khỏe hơn nữa - Thiên
Bạch nắm lấy cổ tay Mộng Phàm - Mộng Phàm! Cô từng nói với tôi,
cô có sự chuẩn bị về tâm lý...
- Phải! Mộng Phàm đáp ngắn gọn, nóng ruột - Anh nói đi! Cái gì
tôi cũng nhận chịu được! Anh ấy thế nào? Quả thật thế nào?
- Anh ấy thay đổi rồi! Anh ấy không phải là Hạ Lỗi trước đây
nữa! Anh ấy trở thành thần bản chủ tiếng tăm lừng lẫy ở đây,
bên mình có một cô gái tộc Bạch... ba ngày nữa anh ấy sẽ kết
hôn...
Mộng Phàm nghe không thấy gì hết, giống như một cơn sấm nổ
vang trước mắt cô, chỉ cảm thấy trong óc một mảng trống rỗng,
rồi toàn thân tê dại mềm nhũn đi.
Nhỏ Ngân ôm lấy thân hình mểm nhũn của Mộng Phàm, vội kêu:
- Thiên Bạch thiếu gia, cậu không thể từ từ nói với cô ấy à?
Tiểu thư tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!
- Làm thế nào bây giờ? Khang Trung hấp tấp chạy vào nhà trọ
Tôi đi tìm bác sĩ đến đây!
Đang lúc cả đám rối rít, Hạ Lỗi bỗng rẽ mọi người xa, xông
thẳng tới.
- Mộng Phàm? Mộng Phàm! Hạ Lỗi không thể tin vào mắt mình. Anh
chăm chú nhìn khuôn mặt không hề có chút sắc máu của Mộng Phàm,
rồi anh nói tiếp với Thiên Bạch bằng giọng trách móc - Sao anh
không nói cho tôi biết Mộng Phàm đến đây! Anh không nói cho
tôi biết cô ấy đích thân đến đây! Anh không nói cho tôi biết
cô ấy đích thân đi Đại Lý! Anh không nói một tiếng nào cả...
- Sao tôi lại phải nói? Thiên Bạch ngẩng đầu - Trong lòng anh
đã không có Mộng Phàm, sao tôi lại phải nói với anh? Anh không
xứng đáng biết cái đó! Anh không xứng đáng!
Hạ Lỗi cúi mình xuống, ôm chặt lấy Mộng Phàm. Trong khoảnh
khắc trong mắt anh không có gì nữa. Không có Thiên Bạch, không
có Nhỏ Ngân, không có Khang Trung, không có Tắc Vi, không có
Tộc Bạch... Trời đất vạn nhất, một khuôn mặt duy nhất: Mộng
Phàm của anh. Anh dùng vai đỡ cái đầu chải bím tóc dài, ánh
mắt âu yếm nhìn khuôn mặt duy nhất ấy. Anh khẽ nói Mộng Phàm,
rốt cuộc, đời này kiếp này, không ai trốn thoát nổi ai, không
ai trốn thoát nổi ai. Rốt cuộc, đời này kiếp này đã được trời
kia sẵn định rồi! Anh nhè nhẹ lay đầu Mộng Phàm. Nước mắt ứa
trào, rơi trên khuôn mặt cô.
Mộng Phàm dần dần tỉnh lại, mở to mắt, cái cô nhìn thấy đầu
tiên là khuôn mặt Hạ Lỗi, cái nhìn đăm đăm của Hạ Lỗi. Cô chấn
động đưa tay lên đề chùi nước mắt cho anh.
- Hạ Lỗi! Cô lẩm bẩm nói - Tôi nhìn thấy anh rồi!
- Đúng thế, cô nhìn thấy tôi rồi! Giọng Hạ Lỗi nghẹn ngào - Cô
là một cô gái nhỏ bé như vậy, phải có nghị lực lớn lao mới có
thể thuyết phục nghĩa phụ nghĩa mẫu, mới có thể trèo non vượt
biển đến đây. Cô đem việc không thể làm nổi biến thành sự thật!
Cô không phải là hòn Vọng Phu ở Bắc Kinh. Cô là mây Vọng Phu ở
Đại Lý. Cô biết di động, cô lại mang đến cuồng phong, thổi rẽ
Nhĩ Hải, thổi tỉnh con la đá ngủ say!
Mộng Phàm vùng được dậy, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Hạ Lỗi,
sức lực nhanh chóng trở về trong cơ thể cô, má cô hồng nhuận,
đôi mắt sáng rực.
- Tôi không biết anh đang nói gì? Nhưng có thể lại nghe được
tiếng nói anh, tôi đi chuyến này cũng không uổng! Tôi rất mong
cứ được nghe anh nói!
Thiên Bạch ho một tiếng lớn, cổ họng khàn khàn, trong mắt đầy
lệ, nhìn bốn bề thấy người tộc Bạch vây quanh.
Bấy giờ Hạ Lỗi mới như sực tỉnh lại. Tắc Vi dắt Đao Oa đứng ở
phía trước một hàng lớn người tộc Bạch, mắt không chớp nhìn
chăm chăm họ. Đầu Tắc Vi không đội mũ sáng lấp lánh nữa, trên
mình vẫn mặc áo cô dâu tộc Bạch hoa lệ.
- Tắc Vi! Hạ Lỗi khổ não kêu lên một tiếng.
Tắc Vi chạy lại, nhìn kỹ Mộng Phàm. Trước sự chú mục mãnh liệt
như vậy, Mộng Phàm bỗng tỉnh thức. Cô nhướng lông nheo đón cái
nhìn của Tắc Vi.
Hai người con gái nhìn vào nhau giây lát. Rồi Tắc Vi nhẹ giọng
hỏi:
- Chị muốn đưa anh ấy về Bắc Kinh?
Mộng Phàm không nói, liếc nhanh Hạ Lỗi một cái.
- Tắc Vi! Hạ Lỗi ngăn lại, nhìn Tắc Vi như có lỗi, trong ánh
mắt hiện đầy vẻ biết lỗi và bất lực - Hôn lễ của chúng ta cần
thủ tiêu! Bởi vì, Mộng Phàm. cô ấy đến rồi! Cô biết...
- Tôi biết! Tắc Vi gật đầu, nhìn thẳng Mộng Phàm giây lát -
Tôi hiểu rồi! Quay mình lại, cô nhìn chăm chăm Hạ Lỗi Ý của
anh là hôn lễ của chúng ta không còn nữa?
Thiên Bạch, Nhỏ Ngân, Khang Trung mắt không chớp nhìn Hạ Lỗi.
Hạ Lỗi cắn răng lại khẳng định gật đầu.
Tắc Vi quay mình một cái, kép tay Đao Oa. Đao Oa phẫn uất, mặt
đỏ bừng, trong mắt toàn là lửa giận.
- Chúng ta đi! Tắc Vi nói.
Rồi hai chị em họ nhanh chóng biến mất hút.
Nhiều ánh mắt trách móc của người tộc Bạch nhìn Hạ Lỗi can đảm
nhận những cái nhìn ấy. Không khí bỗng nhiên ngưng tụ, căng
thẳng. Mộng Phàm kinh ngạc, cô nhìn quan bốn phía, lại nhìn Hạ
Lỗi:
- Hạ Lỗi, tôi không phải đến để ngăn trở hôn lễ của anh. Tôi
cũng không phải đến để phá hoại tình cảm giữa anh với những
người tộc Bạch. Tôi càng không phải đến để quấy nhiễu cuộc
sống yên tĩnh hạnh phúc của anh! Bây giờ tôi gặp Tắc Vi, cô
gái tộc Bạch xinh đẹp, biết có người yêu anh giống như tôi,
tôi cảm thấy được an ủi, tôi rất thỏa mãn! Anh... yên tâm, tôi
sẽ về Bắc Kinh ngay! Tôi sẽ trả lại cho anh hạnh phúc và yên
tĩnh!
- Cô không về nổi! Nếu cô đã đến, cô cũng không trả nổi hạnh
phúc cho tôi nữa, trừ phi cô lưu lại bên tôi! Anh ngước mắt
nhìn Thiên Bạch, Khang Trung, Nhỏ Ngân Đi thôi, trước hết về
tụ họp ở ngôi nhà của tôi, chúng ta có rất nhiều chuyện cần
nói kỹ từ đầu! |
|