Hạ Lỗi ở lại Đại Lý như vậy đấy.
Tắc Vi mang niềm vui thích vỗ bàn, sự sùng bái vô tận, đi theo
Hạ Lỗi, không ngại phiền giải thích với Hạ Lỗi về tập quán,
phong tục, tín ngưỡng, kiến trúc... của người tộc Bạch... cũng
không ngại phiền dạy Hạ Lỗi các "điệu tử". Bởi tiếng mẹ đẻ của
người tộc Bạch là ca chứ không phải ngô ngữ. Họ không lúc nào
nơi nào không ca hát: thu hoạch phải hág, hội lễ phải hát, kết
giao bèn bạn phải hát, yêu đương phải hát... Họ gọi lời hát là
"điệu tử", trường hợp khác nhau hát những điệu khác nhau. Con
cái họ từ thời thơ ấu trở đi, cha mẹ đã dạy chúng "điệu tử".
Toàn thể tộc Bạch có hơn một nghìn điệu tử khác nhau, Tắc Vi
cười hì hì nói cho Hạ Lỗi biết:
- Tộc Bạch chúng tôi có một câu tục ngữ "Một ngày không hát
điệu Tây Sơn, cuộc sống thành vô vị hết trơn!"
- Hay tuyệt! Hạ Lỗi thán phục - Các người ngay cả tục ngữ cũng
ráp vần! Tôi chưa gặp một dân tộc nào thơ mộng như vậy, lại
nguyên thủy như vậy! Các người sống giản dị biết bao, vui
sướng biết bao! Lấy cả trò chuyện, lấy vũ trị họp đúng là quá
lãnh mạn! Hay tuyệt! Tôi rất thích thú dân tộc này! Tôi rất
thích thú địa phương này!
- Ngài là thần bản chủ của chúng tôi, đương nhiên là thích
chúng tôi!
Hạ Lỗi nghiêm sắc mặt lại:
- Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần tôi không phải là thần bản
chủ!
- Điều đó không quan trọng - Tắc Vi mặt vẫn tương cười - Thần
bản chủ chúng tôi sùng bá vốn không có hình hài cụ thể mà là "nhân
thần hợp lại!". Ngài không phải là thần bản chủ, chúng tôi vẫn
cứ gọi ngài là thần bản chủ để sùng bái!
Anh trừng mắt nhìn Tắc Vi, đúng là không có cách nào "khuất
phục" được cô ta.
Tắc Vi năm nay vừa tròn mười tám tuổi, là cô gái đẹp nổi tiếng
Đại Lý, là đối tượng mà rất nhiều chàng trai theo đuổi. Cô mày
mắt phân minh, ngũ quan xinh xắn, thân hình đầy đặn, cứ chỉ
nhẹ nhàng, lại thêm cô có giọng hát rất hay, mỗi lần hát điệu
tử, đều khiến cho mọi người hài lòng mến phục. Cô nhiệt tình,
giản dị, sống vui, hồn nhiên, hoàn toàn không có dấu vết, chạm
trổ do nhân công. Cô không đọc qua sách gì, đối với "chữ" cơ
hồ không biết, nhưng có thể tùy cơ ứng biến bắt vần ca. Cô
thông minh, cơ trí, nguyên thủy mà cũng lãng mạn, Hạ Lỗi
thường không ngăn nổi, đem so sánh cô với Mộng Phàm... Mộng
Phàm nhẹ nhàng phiêu dật, giống như một đóa phù dung nở đẹp.
Mộng Phàm, Mộng Phàm. Lòng Hạ Lỗi vẫn nhớ mãi không quên cái
tên ấy. Mộng Phàm bây giờ đã kết hôn với Thiên Bạch rồi! Chưa
biết chừng đã có con rồi cũng nên! Gặp lại vài năm sau, thì đã
"lục diệp thành âm tử mãn chi" rồi! Nên quên nàng đi, quên đi.
Anh lắc lắc đầu, định thần nhìn Tắc Vi. Tắc Vi nở một nụ cười,
xán lạn như ánh mặt trời.
Những ngày ở cùng một chỗ với Tắc Vi, Đao Oa cứ như bóng với
hình theo bên họ. Đứa trẻ mười tuổi mang theo bản năng và sức
sống bẩm sinh, bất luận khi đánh cá, bất luận khi đi săn, đều
vui vẻ ca hát. Đối với Hạ Lỗi, nó không chỉ sùng bái và khâm
phục, mà tựa hồ như "mê" anh.
Nhĩ Hải là nguồn sống lớn nhất của người Đại Lý, cũng là cái
hồ hấp dẫn nhất. Thương sơn mười chín ngọn giống như mười chín
trai tráng, ôm Nhĩ Hải dịu dàng như cô gái trinh trong vòng
tay. Hạ Lỗi đến Đại Lý không lâu, đã mê Nhĩ Hải. Cùng Tắc Vi,
Đao Oa, ba người thường chèo một chiếc thuyền nhỏ, ra Nhĩ Hải
bắt cá. Trong Nhĩ Hải cá rất nhiều, mỗi lần bủa lưới, đều có
thu hoạch lớn. Ngày hôm đó, Đao Oa và Tắc Vi, vừa bắt cá, vừa
hát, Hạ Lỗi vừa chèo thuyền, vừa nghe hát, thấy quả là như
trên cõi tiên.
Cái gì là cá mùa xuân? Tắc Vi xướng.
Cá bạch cung là cá mùa xuân - Đao Oa họa.
Cá gì là cá mùa hè? Tắc Vi xướng.
Cá chép vàng là cá mùa hè - Đao Oa họa.
Cá gì là cá mùa thu? Tắc Vi xướng.
Cá dầu nhỏ là cá mùa thu - Đao Oa họa.
Cá gì là cá mùa đông? Tắc Vi xướng.
Cá mè là cá mùa đông - Đao Oa họa.
Cá gì là cá trong nước? Tắc Vi quay đầu nhìn Hạ Lỗi, lấy ngón
tay chỉ anh, bảo anh trả lời.
Ti mục ngư là cá trong nước - Hạ Lỗi nửa đời người chưa quen,
cũng cố họa.
Cá gì là cá trên bờ? Tắc Vi xướng.
Oa Oa ngư là cá trên bờ - Hạ Lỗi họa.
Đao Oa vui thích qua, lắc lư đầu nhìn. Tắc Vi và Hạ Lỗi, miệng
ê a giúp họ phối nhạc và đánh phách.
Cá gì là cá trên tảng đá?
Cá sấu lớn là cá trên tảng đá!
Cá gì là cá trong kẽ đá?
Tam tuyến kẻ là cá trong kẽ đá!
- Ô ô! Đao Oa kêu to Tam tuyến kê không phải là cá! Anh lầm
rồi! Anh phải chịu phạt!
- Phải đấy - Tắc Vi cũng cười. - Xưa nay chưa bao giờ nghe
thấy có cá gọi là tam tuyến kê!
- Không lừa các em đâu! Hạ Lỗi cười nói - Tam Tuyến kê là một
thứ cá đá san hô, sinh trưởng trong biển lớn, không có trong
Nhĩ Hải, là cá nước mặn, trên mình có ba đường ngân tuyến! Anh
nhìn vẻ mặt không tin của Tắc Vi và Đao Oa lại càng cười thú
vị - Tôi đã học hệ thực vật trường đại học, khoa học động vật
cũng đã học qua! Không đánh lừa các em đâu!
- Hệ thực vật - Đao Oa nhướng lông mày lên nhìn Tắc Vi. - Hệ
thực vật là cái gì?
- Là... rất có học vấn, đúng thế chứ gì! Tắc Vi cười đáp.
- Này này! Đao Oa la om sòm - Đừng hát về cá nữa, hát về hoa
đi!
Tắc Vi liền hát tiếp:
Hoa gì là hoa mùa xuân?
Mạn đà la là hoa mùa xuân! Hạ Lỗi họa rất xuôi thuận.
Hoa gì là hoa mùa hè? Tắc Vi xướng.
Tuyết tháng sáu là hoa mùa hè - Hạ Lỗi họa.
Hoa gì là hoa mùa thu? Tắc Vi xướng.
Hạ Lỗi nhất thời nghĩ không ra. Đao Oa ráng sức vỗ tay thôi
thúc, Hạ Lỗi nghĩ rồi buột miệng hát:
Hồ trèo tường là hoa mùa thu!
Đao Oa và Tắc Vi đăm đăm nhìn nhau, Đao Oa kinh ngạc nói "Hồ
trèo tường"? Rồi hai chị em kêu lên thành tiếng - Của hệ thực
vật, không thể sai được! Rồi nhìn nhau cười.
Hạ Lỗi cũng cười to. Tắc Vi cố ý đồi lời, cốt là khó Hạ Lỗi.
Hoa gì là hoa "bốn mùa"?
Hạ Lỗi đưa đẩy con người, không bối rối hát tiếp:
Hoa Tắc Vi là hoa bốn mùa!
Tắc Vi giật mình, nhìn đăm đăm Hạ Lỗi. Đao Oa nhìn Tắc Vi, lại
nhìn Hạ Lỗi, không biết tại sao, vui đến không khép nổi miệng.
Thuyền nhỏ trong khi xướng họa, từ từ áp vào bờ. Đao Oa nhảy
thoắt một cái lên bờ, để lại non xanh nước biếc lặng như tờ
cho Tắc Vi và Hạ Lỗi.
Tắc Vi không chớp mắt nhìn Hạ Lỗi. Hạ Lỗi đối với ánh mắt như
vậy hết sức quen thuộc, trong lòng anh bỗng quặn thắt, đau đến
nỗi lông mày chau lại. Anh quay đầu nhìn trời mây phía xa, chỗ
xa tít trời mây, có một khuôn mặt của một người con gái khác.
Anh cúi đầu nhìn mặt nước Nhĩ Hải, trong nước cũng có khuôn
mặt tương đồng, phút vui sướng bỗng lìa anh mà đi xa, anh thấp
giọng lẩm bẩm khẽ kêu:
- Mộng Phàm!
Nét cười của Tắc Vi vụt biến, cô nghi hoặc chăm chú nhìn Hạ
Lỗi, do Hạ Lỗi u uất mà cô cũng u uất theo. |
|