Cuộc đụng độ giữa Mộng Hoa và Hạ Lỗi bắt đầu
từ chiếc bông vụ.
Giống như con gấu nhồi bông, từ xưa đến giờ Hạ Lỗi không hề
biết chiếc bông vụ là cái quái gì!
Đến nhà họ Khang có quá nhiều thứ phải học, quá nhiều người
phải làm quen. Mặc dù trong nhà từ trên xuống dưới, ai cũng
đều tử tế với Hạ Lỗi, nhưng nó không làm sao gạt bỏ được cái
thái độ cô đơn, lạc lõng của mình. Nó không thích nói chuyện,
trái lại ưa thu mình ở một nơi nào đó. Nó không thích đùa chơi
vơi ai. Thế giới của nó vẫn là một thế giới khép kín và câm
lặng.
Hôm ấy Hạ Lỗi đang đứng giữa vườn hoa, mắt ngước lên nhìn
những đám mây đang quây quần trên dãy núi xa xa. Chợt nhiên,
có một cái gì lăn đến bên chân nó. Nó ngạc nhiên nhìn xuống,
vật kia đang xoay tròn, xoay tròn một cách kỳ cục. Từ lúc đến
nhà họ Khang đến bây giờ, nó đã gặp không biết bao nhiêu là
điều lạ.
- Ê! Thi bông vụ với tôi không?
Mộng Hoa vừa chụp lấy vật lăn vừa thích thú nhìn Hạ Lỗi hỏi:
- Cái đó là cái gì vậy?
- Chiếc bông vụ! Mộng Hoa lớn tiếng nói.
- Ngay cả chiếc bông vụ mà anh cũng không biết nữa à?
- Đâu đưa đây xem.
Hạ Lỗi giật lấy chiếc bông vụ đưa lên xem xét. Nó như muốn tìm
ra lý do tại sao chiếc bông vụ lại quay được. Chiếc bông vụ
bằng gỗ cấu tạo khá đơn giản, không có gì phức tạp. Mộng Hoa
có vẻ không chờ đợi được, nó giật chiếc bông vụ lại hỏi:
- Anh muốn chơi phải không? Chơi thử tôi xem nào?
Hạ Lỗi đứng yên. Thế là Mộng Hoa dùng sợi dây vải quấn lấy
chung quanh chiếc bông vụ, nó giật nhanh xuống đất, chiếc bông
vụ xoay tròn không ngừng nghỉ, trông thật hay.
Hạ Lỗi nhìn ngẫn ra:
- Làm sao nó xoay được vậy? Bên trong hẳn có máy móc gì chứ?
- Ngu quá! Vậy mà cũng không biết. Nhờ cái sợi dây này nè.
Rồi Mộng Hoa lại tiếp tục đánh bông vụ. Mỗi lần chiếc bông vụ
sắp ngã kềnh ra, nó lại dùng dây vải quật mạnh. Thế là chiếc
bông vụ lại tiếp tục xoay tròn. Thật lạ lùng.
- Cho mượn thử một chút đi! Hạ Lỗi nói.
Nó cầm sợi dây và bông vụ, cũng bắt chước Mộng Hoa quấn dây
rồi tung ra xa. Nhưng bông vụ lại không quay tròn, nó nhảy lên
bậc thềm rồi ngã kềnh ra đó. Hạ Lỗi tức tối chụp lấy bông vụ,
lại quấn lại đập, nhưng chiếc bông vụ vẫn không nghe lời. Nó
văng ra lăn lóc ngã kềnh. Không làm được, Hạ Lỗi càng tức càng
đập mạnh hơn, đập đến độ Mộng Hoa phải xót ruột nổi nóng:
- Ồ, kỳ không, chiếc bông vụ của tôi cơ mà. Không chịu thì trả
lại, làm gì mà giữ mãi như thế? Đập mạnh không khéo nó nứt ra
bây giờ.
Hạ Lỗi đang tức vì chiếc bông vụ không vâng lời. Nó tiếp tục
cho được mới nghe, nó bất chấp lời nói khó chịu của Mộng Hoa.
Chiếc bông vụ bị đập lăn lóc khắp nơi, Mộng Hoa vừa đuổi vừa
hét:
- Trả lại. Trả lại cho tôi.
Nhưng mà tay chân của Hạ Lỗi lanh lẹ hơn, nó lúc nào cũng chụp
được bông vụ trước. Mộng Hoa giận dữ quay sang giựt sợi dây,
nhưng sợi dây lại bám chặt trong tay của Hạ Lỗi. Thế là Mộng
Hoa không dằn được nóng, nó thụi ngay một quả đấm vào bụng Hạ
Lỗi:
- Đồ ngu. Không biết chơi mà cố giành đồ chơi của người ta. Đồ
ngang ngược! Đồ mọi.
Hạ Lỗi có vẻ ngỡ ngàng. Nó trừng mắt nhìn Mộng Hoa. Nhưng Mộng
Hoa chưa hả tức, nó lại nhào tới phóng một đá vào người Hạ Lỗi:
- Mày đi đi... Đi đi. Mày đừng ở lại đây, nhà tao không chứa
mày đâu.
Hạ Lỗi dường như bị xúc phạm. Nó giận dữ ném sợi dây và trả
lại chiếc bông vụ xuống đất. Mộng Hoa nhào tới giữa lúc Hạ Lỗi
quay người đi, thế là hai đứa đụng nhau. Mộng Hoa đứng không
vững lăn kềnh xuống đất.
- Ui da! Mộng Hoa vừa tức, vừa đau buột miệng khóc lớn - Mày
vừa cướp bông vụ của tao lại còn đánh tao nữa!
Mộng Hoa lại hét lớn vào trong nhà - Anh Hạ Lỗi đánh con. Ui
da, anh Thạch đánh con, đồ du côn hung dữ!
Tiếng khóc của Mộng Hoa khiến hai cô a hoàn của bà Vĩnh Tịnh
là Ngân và Thủy cùng với bà thiếp của Bĩnh Khiêm là Tâm My,
với những người khác chạy ùa ra. Họ vừa đỡ Mộng Hoa vừa trố
mắt nhìn Hạ Lỗi, một thằng con nuôi lại dám đánh một con ruột
của chủ nhà. Gan thật! Tâm My nói:
- Tiểu Thạch, tại sao con dám ăn hiếp Mộng Hoa? Nó là con nối
dõi tông đường của dòng họ Khang nhà ta đấy. Thôi nào lại đây
hai đứa bắt tay giảng hòa nhé?
- Ui da! Mộng Hoa khóc lớn, nó lắc đầu nói - Con không giảng
hòa với nó đâu. Con ghét nó. Nó không biết chơi vụ lại giành
lấy của con. Nó là thằng mọi!
Hạ Lỗi kinh ngạc, nhìn Mộng Hoa lòng nặng trĩu. Nó cảm thấy
mọi thứ trở nên vô vị. Nó chợt nhìn thấy chiếc bông vụ nằm lăn
lóc dưới đất. Nó bước tới, trút cơn giận lên chân, sút một
chiếc bông vụ bay thẳng về thư phòng của ông Khang Bỉnh Khiêm.
"Rổn", một tiếng động khô khan, không biết vật gì bên trong đã
bị đập vỡ. Nó cũng bất cần. Nó quay lại nhìn Mộng Hoa và cả vú
Hồ với khuôn mặt tái mét.
- Ồ, Thạch thiếu gia có chuyện gì thủng thẳng nói chứ.
Tại sao cậu lại làm lớn chuyện như vậy? Chắc chắn là đã làm vỡ
đồ của ông trong phòng rồi. Biết phải làm sao đây?
Ngay lúc đó ông Khang Bỉnh Khiêm từ trong thư phòng với chiếc
bông vụ trên tay đang sồng sộc bước ra. Ông trừng mắt hỏi:
- Ai vừa mới ném chiếc bông vụ vào trong phòng đây? Ai?
Mọi người im lặng, chỉ có Mộng Hoa lắp bắp chỉ Hạ Lỗi nói:
- Nó đấy!... Nó đấy. Nó đá chiếc bông vụ vào phòng cha đấy.
Ông Khang Bỉnh Khiêm có vẻ ngỡ ngàng. Ông hỏi với giọng dịu
hẳn:
- Phải con đá chiếc bông vụ này không? Có phải con không biết
là bông vụ phải đánh bằng dây không?
Nhưng Mộng Hoa đã chen vào và nói:
- Không phải... không phải như vậy đâu cha. Hắn không biết
chơi nên hắn cố ý đá đấy. Hắn cố ý làm như vậy đó.
Ông Khang Bỉnh Khiêm nhìn Hạ Lỗi:
- Có đúng như vậy không? Con đã cố ý làm như vậy à?
Hạ Lỗi len lén nhìn lên. Thấy mọi người nhìn chằm chằm vào
mình như một con quái vật, nó chợt thấy tức giận. Nó ngẩng lên
nói lớn:
- Vâng. Con cố ý làm thế đấy. Con đã dùng chân đá nó.
Và nó quay người bỏ đi. Ta sẽ trở về miền Đông Bắc. Nó nghĩ,
ta sẽ trở về ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn của ta. Ở đó, không có những
ràng buộc, những phép tắc, những ánh mắt khinh thường rẻ rúng,
cũng không có ai chửi ta, mắng ta là tên mọi, là quân ăn cướp.
Nhưng rồi dự tính của nó bất thành. Xứ Đông Bắc quê nhà nằm ở
hướng nào nó hoàn toàn không biết. Vì lúc đến Bắc Kinh nó đã
đi bằng ngựa, rồi lại bằng xe. Hành trình trên một tháng mới
đến nơi, vậy thì làm sao để trở về. Nó cũng không biết. Đó là
chưa nói tới chuyện nó có được bình yên không trên một cuộc
hành trình dài dằng dặc đó.
Tối hôm ấy Mộng Hoa với chiếc bông vụ và sợi dây vải vào
phòng.
- Tôi mang chiếc bông vụ đến cho anh này. Mộng Hoa đã nhìn nó
với nụ cười thật tươi.
- Bây giờ mỗi ngày anh gắng tập đi, anh sẽ chơi bông vụ cừ
khôi cho mà xem.
Và cái bản chất tò mò thích thú chinh phục chiếc bông vụ đã
làm cho Hạ Lỗi quên mất cái ý định trở về.
Những ngày tiếp nối nó núp trong phòng len lén tập, rồi mọi
thứ trở nên rành rẽ. Chiếc bông vụ đã xoay tròn được. Chiếc
bông vụ mà Mộng Hoa đã cho nó rất đẹp. Nó được sơn màu đỏ, có
một lằn trắng chia đôi. Phía trên đỉnh đầu còn có hình một đóa
hoa màu xanh lam. Mỗi khi xoay, chiếc vụ tròn trông thật đẹp
mắt. |
|