Đêm khuya hôm ấy, dù thân hình bị dày vò đến
tiều tụy không sao kham nổi, nhưng Hạ Lỗi không dám về nhà họ
Khang, sợ thấy nét mặt chờ đợi của Mộng Phàm. Bàng hoàng và
bất lực, anh đến trước cửa Khang Ký dược tài hàng. Ở trên đời
này, người duy nhất có thể hiểu anh là Khang Cần! Khang Cần!
Cứu tôi với! Khang Cần, nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào?
Cửa hiệu thuốc đã đóng. Ngay chiếc đèn lồng nhỏ treo trước cửa
cũng đã tắt. Hạ Lỗi đẩy cửa, bên trong cũng đã cài then. Anh
bắt đầu điên cuồng đấm cửa, la hét:
- Ông chủ tiêm! Mở cửa! Nguy rồi! Có người bị thương nặng! Ông
chủ tiệm! Cứu tôi với! Mau lên! Cứu tôi với!
Sau một hồi la hét loạn xạ, chốt cửa bên trong lạch cạch vang
lên. Cửa lớn được mở một nửa, lộ ra bộ mặt vàng võ kinh hoảng
của Khang Cần. Hạ Lỗi đẩy tung cửa, xông thẳng vào trong.
- Có người nguy hiểm sắp chết mà bác vẫn đóng cửa chặt như vậy
à? Anh xông tới cửa phòng ngủ của Khang Cần. - Mau mang rượu
bác cất giấu ra đây, tôi cần uống vài chén...
- Lỗi thiếu gia... Khang Cần kêu lên Đừng...
Không kịp nữa rồi, Hạ Lỗi đã tông cửa phòng ngủ ra, và anh kịp
nhận thấy bóng một người một người đàn bà bước vội đến sau màn
nấp. Trái tim Hạ Lỗi nẩy lên đến cổ họng. Anh cực kỳ kinh ngạc,
kêu lên một tiếng sợ hãi:
- Dì Mi!
Tâm Mi đứng dậy, cất đầu lên, mặt xám bệch như tro chăm chú
nhìn Hạ Lỗi.
Khang Cần hốt hoảng cài then cửa lại, chạy đến trước mặt Hạ
Lỗi quỳ ngay xuống:
- Lỗi thiếu gia! Cậu chớ nói ra! Xin cậu chớ có nói ra!
Tâm Mi thấy Khang Cần quỳ, cũng sợ hại quỳ theo.
- Tiểu Lỗi! Tôi van anh, đừng nói ra với nghĩa phụ nghĩa mẫu
anh, chỉ cần nói ra một chữ, là hai chúng tôi mất mạng!
Hạ Lỗi nhìn trừng trừng Tâm Mi và Khang Cần, chỉ thấy trái tim
mình bị dồn vào một cái hang sâu không thấy đáy.
- Các người... các người... Anh líu lưỡi nói, cơ hồ không dám
tin đó là sự thật. - Các người phản bội dưỡng phụ? Các người...
ngang nhiên...
- Lỗi thiếu gia! Khang Cần rên rỉ. - Xin tha thứ cho chúng tôi!
Đến nước này đều là do chúng tôi không khống chế nổi, quả thực
là chúng tôi không cố tình!
- Sao lại đến như thế này? Hạ Lỗi chấn động, rõ ràng so với
Khang Cần và Tâm Mi, anh còn hoảng loạn hơn. Tôi hoàn toàn bị
các người khuấy rối. Các người đứng lên, đừng quỳ trước tôi
nữa!
- Muôn sự đều do tôi lầm lỡ! Tâm Mi hai tay chấp lại lạy Hạ
Lỗi. - Tôi không nên luôn luôn đến đây, học cách kê đơn bốc
thuốc làm gì! Tôi không nên đến đây! Nhưng, Tiểu Lỗi! Anh cũng
biết đấy, tôi ở nhà cũng không có địa vị gì. Cái kiểu sống cứ
như người mất hồn ấy tôi nếm chịu đã quá đau khổ rồi! Chị ta
liếc nhìn Khang Cần Khang Cần... anh ấy hiểu tôi, quan tâm đến
tôi, dạy tôi cái này, dạy tôi cái nọ, khiến tôi thấy sự tồn
tại của mình lại có ý nghĩa, cho nên tôi thường đến đây tìm
nguồn an ủi... Đến lúc chúng tôi thường đến đây tìm nguồn an
ủi... Đến lúc chúng tôi phát hiện có tình cảm không bình
thường, chúng tôi đã không có cách nào dứt bỏ được!
- Nhưng, nhưng Hạ Lỗi vừa kinh hãi, vừa đau khổ Tâm Mi! Các
người không thể làm như vậy được! Thứ tình cảm ấy không thể đi
đến đâu cả, cũng không thể có tương lai! Sao các người lại để
cho nó xảy ra?
Khang Cần xấu hổ không có đất mà chui, tiếp lời.
- Chúng tôi đều biết, chúng tôi không còn là những đứa trẻ.
Chúng tôi đều đã trải qua dâu biển đời người. Lẽ ra chúng tôi
nên khống chế tình cảm của mình. Nhưng sự đời, không có cách
nào dùng cái "có thể" với "không thể" để dự phòng! Tiểu Lỗi,
chẳng phải cậu cũng có nỗi đau khổ khó mà nói ra hay sao?
Hạ Lỗi rụt lại, không nói ra điều khó xử của mình.
- Tiểu Lỗi, anh là người đầu trò! Tâm Mi khẩn thiết. Chính anh
từ Ngữ tứ trở về, cao giọng kêu gào, mỗi cá nhân đều có quyền
lợi ngang nhau trong mọi việc. Một lời của anh đã đánh thức
người trong mộng, khiến tôi từ trong cơn ngủ say tỉnh ra đấy!
- Trời! Hạ Lỗi sợ hãi lùi lại đằng sau, dựa vào một cái ghế,
lại ngã ngồi xuống. - Tôi lại nói nhiều lời như thế? Thật tai
hại cho lời nói của mình! Trời ơi! Hạ Lỗi kinh hoàng nhìn hai
người, càng lúc càng hiểu ra tính nghiêm trọng của sự tình. -
Các người định làm thế nào? Nếu để cho dưỡng phụ hay được...
Khang Cần, dì Mi, các người... Trời ơi, các người định làm thế
nào?
Khang Cần run lên:
- Lỗi Thiếu gia! Tôi van cậu chớ có nói ra! Đối với bất kỳ
người nào đều không thể nói.
- Đúng thế! Các người biết rõ cả! Hạ Lỗi càng bực. - Các người
biết rõ mà vẫn cố ý phạm! Bây giờ tôi mới rõ, đáng lẽ tôi phải
sớm nhận ra. Tôi thật ngốc! Nhưng, nhưng các người rốt cục làm
như thế nào? Hạ Lỗi không dằn được, túm lấy Khang Cần. - Khang
Cần, nghĩa phụ chịu không nổi điều sỉ nhục này! Dù cho người
chịu nổi, người cũng sẽ không nhịn được! Dù cho người nhịn
được, người cũng sẽ không tha thứ!... Các người làm chuyện tày
trời mà không hề nghĩ tới hậu quả của nó. Có phải không? Có
phải không? Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây ngay, coi như
không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi sẽ không nói, các người
không nói, quên tất cả chuyện này đi, có được không, có được
không? Các người cũng đừng tiếp tục nữa, có được không?
Khang Cần vô cùng hổ thẹn, đau lòng nhìn Tâm Mi, lại nhìn Hạ
Lỗi:
- Cậu đã căn dặn như vậy, tôi sẽ làm theo lời căn dặn của cậu!
Bác ta quay sang Tâm Mi. - Tiểu Lỗi nói đúng đấy, chúng ta đã
làm chuyện tày trời mà không hề nghĩ đến hậu quả của nó. Thật
là ngu ngốc!
Tâm Mi gục đầu xuống, nước mắt từng giọt lớn từng giọt lớn
trào ra, lăn thành chuỗi xuống.
- Tiểu Lỗi, Chị ta nghẹn ngào. - Tôi cám ơn anh suốt đời. Chỉ
cần việc này không lộ ra, tôi... tôi... chúng tôi đều nghe anh.
Chúng tôi quả là... những kẻ ngu ngốc.
Hạ Lỗi đứng lên vội vã dìu Tâm Mi.
- Dì Mi, chúng ta mau về nhà! Sau khi về, không ai được lộ
thanh sắc, phải thật giữa bình tĩnh. Đi đi! Nếu không đi thì
khuya mất!
Tâm Mi hoảng hốt đứng lên, không ngăn nổi, tia mắt đưa về phía
Khang Cần, đầy vẻ lưu luyến.
- Khang Cần... Chị muốn nói lại dừng, người liêu xiêu muốn té.
Khang Cần cũng đứng lên, nhìn Tâm Mi, đưa tay muốn dìu cô,
nhưng thấy Hạ Lỗi chú ý nhìn, bác miễn cưỡng rụt bàn tay cứng
đơ về.
- Tôi biết rồi, cô đừng nói nữa. Bác buồn bã trả lời. - Còn
được sống dưới cùng một mái nhà, hiểu rõ lẫn nhau, thỉnh
thoảng gặp mặt, không thẹn với lòng, cũng là một thứ hạnh
phúc... cũng thỏa nguyện rồi! Cô đi mau đi thôi!
Hạ Lỗi nhìn hai người, mường tượng phảng phất hình ảnh của anh
và Mộng Phàm. Trái tim anh vì hai người mà đau thắt. Thật là
trớ trêu, quanh đi quẩn lại không gì hơn chuyện này. Nhưng anh
không muốn mọi người ngậm ngùi nuối tiếc. Hạ Lỗi dậm mạnh chân
một cái, nói dứt khoát:
- Đi đi!
Tâm Mi không dám dùng dằng, gạt nước mắt, ngơ ngác như con chó
nhà có tang, nát lòng đi theo Hạ Lỗi. |
|