Bất luận trong lòng có đau khổ bao nhiêu,
ngày tháng cũng từng ngày từng ngày trôi qua. Từ mùa thu đến
mùa đông, Hạ Lỗi vẫn cố giữ lời thề của mình. Tuy cùng Mộng
Phàm sớm chiều gặp mặt, nhưng anh không dám vi phạm một chút
nào. Mộng Phàm dần dần gầy đi, tiều tụy nhợt nhạt và yếu đuối.
Hai người trao đổi với nhau bằng ánh mắt, lòng mang theo nỗi
đau đớn sâu sắc, không lời, đau đơn đến nỗi người mê man mờ
mịt, không biết đông tây nam bắc. Hạ Lỗi quả không ngờ, trong
cơn dày vò này, anh rốt lại chống chọi được khá lâu.
Nhưng rồi tất cả những cố gắng, tất cả mọi nỗ lực đều tan tành
trong một lần say rượu.
Sở dĩ uống rượu say là tại Khang Cần.
Tối hôm đó, khi tâm tình bàng hoàng cô độc, Hạ Lỗi đến Khang
Ký dược tài hàng. Ai ngờ Khang Cần đang uống rượu giải sầu ở
đây. Thời giờ đã muộn, cửa hàng đóng cửa, Khang Cần ngồi đối
diện ngọn đèn con, xem ra hết sức cô quạnh.
- Hay quá! Khang Cần đã ngà ngà say, nhìn thấy Hạ Lỗi tinh
thần phấn chấn lên. - Tôi đang không có gì khuây khỏa, cảm
hoài tự thương thân, cậu đến đây thế là tôi có bạn! Lỗi thiếu
gia, ngồi xuống! Uống rượu! Uống rượu!
Hạ Lỗi ngồi xuống nâng chén.
- Vì ba chữ "Lỗi thiếu gia" phạt bác ba chén! Anh khích động
kêu lên. - Nhà bác ba đời chịu ơn nhà họ Khang, nhà tôi hai
đời chịu ơn nhà họ Khang, đôi bên không ai hơn ai. Huống chi
bây giờ là thời đại nào mà còn kêu "Thiếu gia"?
Khang Cần cười buồn bã:
- Dẫu cho ở thời đại nào, thiếu gia, tiểu thư, lão gia, nô tài
vẫn tồn tại! Rất nhiều quy tắc cực nghiêm, không sao phá nổi.
Hạ Lỗi bị đụng chạm mạnh, mắt ánh lên vẻ đau khổ:
- Khang Cần, bác có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa!
Khang Cần giật mình kinh ngạc nhìn Hạ Lỗi:
- Không phải là tôi nói cậu.
Anh bỗng chú ý đến vẻ buồn tênh và khổ sở của Khang Cần:
- Lẽ nào bác cũng có nỗi đau khó nói ra?
Khang Cần toàn thân co rút lại:
- Uống rượu! Lỗi thiếu gia! Chuyện gì ta cũng đừng nên nói, cứ
uống rượu đi! Mặc nó, hôm nay hay ngày mai, mặc nó. Có bao
nhiêu điều không biết tính sao, ta cứ để nó thế rượu này nuốt
vào trong bụng là xong!
- Nói hay lắm! Hạ Lỗi uống liền ba ly lớn. Rượu vừa vào bụng,
muốn không nói chuyện quả tình là không thể được. Anh nhìn
Khang Cần, như gặp tri kỷ. - Khang Cần à, tôi quả là đau khổ
sắp chết rồi! Nhà họ Khang này là nơi nuôi dạy tôi, cũng là
nguồn gốc nỗi đau khổ của tôi. Tôi quả là hận mình! Tại sao
lại nhiều tình cảm thế này? Người nếu không có tình cảm, có
phải là sung sướng biết bao nhiên không? Tại sao tôi không là
gió, không là cây, không là đá? Tại sao tôi không đạt được
không yêu không hận? Tôi quả là hận mình!
Khang Cần sợ hãi nhìn Hạ Lỗi:
- Lỗi thiếu gia! Cả cái hận ấy cũng đem nuốt vào bụng! Tôi
tiếp cậu! Nói xong, Khang Cần lại cạn ly.
- Hay hay hay! Hạ Lỗi nói liên tiếp. - Đem tất cả yêu và hận,
tất cả những mối nghĩ cắt không dứt không êm, tuốt nuốt vào
trong bụng! Anh uống liền ba ly.
- Uống khá đấy! Khang Cần đỏ ngầu mắt lên. - Cậu là nghĩa tử,
tôi là trung bộc. Cậu không thể bất nghĩa, tôi không thể bất
trung! Cuộc đời cố ý ra đề khó khăn cho ta! Cố tình dồn chúng
ta vào địa ngục!
- Đúng thế đúng thế! Anh kêu lên, hoàn toàn không hiểu tại sao
Khang Cần lại khích động như vậy. Mà bởi sự khích động của
Khang Cần khiến anh càng thêm khích động. - Biết rõ không nên
yêu mà yêu! Như vậy là vong ân phụ nghĩa! Tôi bây giờ cắt bỏ
không xong, vấn vương lòng dạ, đúng là chuyện đáng xấu hổi.
Mộng Phàm, cô ấy là vợ của Thiên Bạch! Tôi quả là thằng người
chẳng ra làm sao, bất nhân bất nghĩa.
Khang Cần giật mình, toàn thân đều phấn khích:
- Thằng người chẳng ra làm sao là tôi, là tôi!
- Không không, là tôi, là tôi! Hạ Lỗi kêu lên.
- Cậu chỉ biết cậu, không biết tôi đâu! Nếu ở vào thời cổ, tôi
phải bị thích chữ vào mặt! Tôi đáng chết!
- Tôi mới đáng chết!
Hai người cứ tôi một lời, anh một câu, anh một ly, tôi một ly,
uốn đi rồi khóc đi, nói đi, cuối cùng là khóc đi, uống quá
say, say đến vừa vỗ bàn vừa quật ly, vừa nhảy vừa kêu, vừa
cười vừa khóc, đại náo cả lên:
- Làm người mà như thế à? Không làm chủ nổi mình! Thật dối
trá! Thật đáng cười! Hạ Lỗi là thằng nào? Căn bản là thằng lừa
bịp! Đại lừa bịp! Lừa Thiên Bạch! Lừa nghĩa phụ! Lừa Mộng
Phàm! Lừa cả mình! Tình anh em là cái gì! Đồ khốn! Nói nghe
hay hơn cả hát! Đồ khốn! Luôn miệng nhân nghĩa đạo đức! Đầy
bụng là vấn vương không dứt! Đồ khốn! Giả dối! Nguỵ quyên tử!
Tiểu nhân! Ti tiện! Anh đá tung bàn, chân bước lảo đảo xiên
xiên xẹo xẹo, giơ cánh tay hét to. Mày cút đi cho tao, Hạ Lỗi!
Tao phải đánh mày! Đánh cho mày lộ hẳng nguyên hình!...
Khang Cần luống cuống, tỉnh rượu đến quá nửa:
- Hỏng rồi! Thế là mắc luỵ rồi! Bác ta vội dìu Hạ Lỗi. - Không
ngờ cậu tửu lượng kém thế! Nhân lúc cậu còn đi được, tôi đưa
cậu về nhà!
Khang Cần dìu Hạ Lỗi vào vườn nhà họ Khang. Bất kể Khang Cần
và Già Lý ngăn cản thế nào, Hạ Lỗi dọc đường hò hét, rống lên,
kêu lên không ngừng:
- A! Đấy là nhà họ Khang! Đây là nhà họ Khang rồi! Mau lên!
Khang Cần! Khang Phúc! Khang Trung! Nhỏ Ngân! Nhỏ Thúy! Vú
Hồ!... Các người mau đến thộp ngực Hạ Lỗi cho ta! Hôm nay ta
phải báo thù cho nghĩa phụ! Mau lên!
Tất cả mọi người nhà họ Khang đều kinh động. Bỉnh Khiêm, Vịnh
Tình, Tâm Mi, Mộng Phàm, Mộng Hoa và cô hầu đầy tớ lục tục từ
các phía chạy lại, kinh ngạc, chấn động, ngơ ngác nhìn Hạ Lỗi
và Khang Cần.
- Trời ơi! Tâm Mi sắc mặt trắng bệch. - Khang Cần, ngươi,
ngươi rủ cậu ấy uống rượu?
- Khang Cần! Bỉnh Khiêm giận dữ rống lên. - Thế là thế nào?
Sao ngươi rủ cậy ấy uống rượu?
- Thưa lão gia, con có lỗi! Khang Cần đã hoàn toàn tỉnh rượu.
- Quả là không biết cậu ấy tửu lượng kém thế! Đó là do con sơ
xuất!
Hạ Lỗi đứng không vững, cứ nghiêng ngả suýt té.
Mộng Phàm thốt lên một tiếng kêu cực kỳ đau đớn:
- Trời! Hạ... Lỗi!
Cô đưa tay ra toan dìu Hạ Lỗi, lại rụt tay lại không dám dìu.
Khang Cần và Già Lý mỗi người một dên ngăn đỡ Hạ Lỗi.
Giữ lúc vùng vằng như thế, Hạ Lỗi nhìn thấy Mộng Phàm. Lúc đó
không đừng được, anh rống lên, kêu lên với Mộng Phàm:
- Mộng Phàm, cô còn nhớ cô cho tôi con quay không? Đó là lần
thứ nhất có con quay! Con quay này quả là thích thú, biết trên
mặt đất quay quay quay, không ngừng quay! Nếu sắp đổ, dùng roi
quật nó, nó lại quay, quay quay quay quay... Anh ngẩng đầu
nhìn trời, lại cúi đầu nhìn đất. - Ha ha, trời cũng quay, đất
cũng quay, nhà cũng quay, tôi cũng không ngừng quay... Cô đừng
sợ tôi ngã, cô có roi mà, cô có thể vụt...
Mộng Phàm hết sức chấn động, ngẩng đầu, đờ người nhìn Hạ Lỗi,
nước mắt lặn trong khóe mắt. Cô phải dùng toàn lực cố kềm chế
mới không để nước mắt trào ra.
Mộng Hoa nhanh nhẹn chạy đến đưa ta chắn đỡ cho Hạ Lỗi:
- Hạ Lỗi, mau về phòng đi! Coi kìa, anh làm náo động khiến cha
mẹ không ngủ được! Đi đi! Mau lên!
Hạ Lỗi túm lấy Mộng Hoa, bỗng nhiệt tình sôi sục:
- Tôi nói cho anh biết, Thiên bạch, anh em vẫn là anh em.
Chúng ta kết bái ở ngoài đồng, tuyệt đối không phải là giả vờ!
Mộng Hoa gạt tay Hạ Lỗi ra, rất không hài lòng, nói:
- Tôi là Mộng Hoa, không phải Thiên Bạch!
Hạ Lỗi ngạc nhiên nghiêng người lại nhìn Mộng Hoa:
- Anh biến thành Mộng Hoa từ hồi nào?
Khang Bỉnh Khiêm quả thực bực quá rồi, rảo bước tiến lại. Ông
giận dữ nói:
- Hạ Lỗi, mày dẹp đi cho tao nhờ một chút! Nửa đêm khuya
khoắt, uống đến say mèm nói bậy nói bạ! Mày xem mày giống như
cái gì? Mày không học cái tử tế, khiến tao đau lòng. Quả thật,
mày làm tao giận đến chết mất!
Hạ Lỗi vừa thấy Khang Bỉnh Khiêm, bỗng vùng thoát ra khỏi
Khang Cần, Già Lý, chạy thẳng đến trước mặt Khang Bỉnh Khiêm,
nghiêng bên này ngả bên kia, gắng gượng muốn đứng vững, vừa
giận dữ kêu lên với mình:
- Dưỡng phụ đã tới! Mày còn không đứng vững! Đứng vững!
Nghiêm! Kính chào! Cúc cung!...
Anh vừa hô khẩu hiệu, vừa đứng nghiêm trước Khang Bỉnh Khiêm,
chào kiểu nhà binh, lại cúi mình làm lễ, đầu vừa cong, toàn
thân không đứng vững, đụng vào người Khang Bỉnh Khiêm.
- Trời! Mộng Phàm lại kêu lên thành tiếng.
Vú Hồ, Khang Cần, Già Lý, Nhỏ Ngân, Nhỏ Thúy... mọi người tất
bật dìu đỡ Hạ Lỗi. Người này kêu người kia, muốn khuyên Hạ Lỗi
về phòng. Hạ Lỗi lại khỏe vô cùng, vùng thoát khỏi mọi người,
túm lấy Khang Bỉnh Khiêm, cấp thiết, nói không có thứ lớp:
- Nghĩa phụ, người không nên tức giận. Tôi nhất định phải nói
cho người biết, tôi tôn kính người biết bao nhiêu, bao nhiêu!
Tuy người thấy rằng không thể hiểu nổi tôi, người cứ giữ quy
cũ đã định, cố chấp thành kiến của mình! Người tạo nên nỗi đau
đớn vĩnh viễn trong lòng tôi! Nhưng tôi vẫn tôn kính người!
Bởi vì quá tôn kính người, nên tôi mới làm cho mình trở thành
thứ đức hạnh như thế này...
- Vú Hồ, Vịnh Tình can thiệp vào. Mấy đứa chúng bây lôi nó về
phòng cho ta! Không để cho nó gây rối nữa!
- Dạ! Mọi người dạ ran, lại đến kéo Hạ Lỗi. - Đi đi! Đi đi!
- Tôi sẽ đi! Hạ Lỗi bỗng thét to. - Đừng có giục! Tôi sẽ đi
thật xa! Tôi sẽ không để cho các người lại nhìn thấy tôi!
- Trời! Mộng Phàm lại khẽ kêu, đưa ngón tay vào miệng dùng
răng cắn chặt để ngăn mình kêu lên thành tiếng.
Hạ Lỗi lại vùng xông tới. Bọn Vú Hồ sáu bảy đôi tay mà không
nắm được anh. Anh quấn chặt lấy Khang Bỉnh Khiêm:
- Nghĩa phụ, người đừng tức giận như thế, người nghe tôi nói,
tôi không dám cô phụ người! Tôi quả là không dám! Tôi mãi mãi
nhớ năm ấy ở Đông Bắc, người an ủi cha tôi. Người để cha tôi
chết mà không ân hận! Người thu dưỡng tôi! Anh khóc òa lên. -
Người còn thu lượm thây cha tôi, chôn cất ông... Người xem, có
phải tôi nhớ hết hay không? Làm sao tôi dám không cảm ơn? Ơn
người nặng như non, dù tôi có tan xương nát thịt cũng thấy
sung sướng ngọt ngào! Cho nên, để cho tôi đau đớn! Để cho tôi
đau đến chết! Đó là món nợ tôi thiếu của người! Nghĩa Phụ! Cảm
tạ! Cảm tạ người đã ban cho tôi tất cả tất cả! Xin người tiếp
nhận một cái cúc cung trịnh trọng của tôi...
Hạ Lỗi khom lưng cúc cung, vừa mới khom người đã mềm nhũn ngã
sấp xuống đất, không còn sức đứng lên được.
Khang Bỉnh Khiêm vừa sợ vừa giận, nhìn Hạ Lỗi nằm dưới đất, bị
lời nói mơ hồ của Hạ Lỗi làm cho đau lòng khôn xiết. Sau khi
say nói lời thật, trong lời nói của anh tại sao lại có nhiều
điều oán thế? Lễ nào nhân nghĩa đến thế mà Hạ Lỗi vẫn không
vừa lòng? Ông ta càng nghĩ càng giận, ngẩng đầu lớn tiếng:
- Khang Trung, mang cho ta một thùng nước!
- Dạ!... Mộng Phàm khẽ kêu, nước mắt tuôn trào ra.
- Bỉnh Khiêm! Vịnh Tình kêu.
- Lão gia... Tâm Mi lo sợ, nhìn Khang Bỉnh Khiêm lại vội nhìn
Khang Cần. Nỗi đau khổ trong mắt tuyệt không ít hơn Mộng Phàm.
Khang Cần không dám nhìn ánh mắt ấy, lại thử dìu Hạ Lỗi.
- Các người đừng cản ta! Lui cả ra! Khang Bỉnh Khiêm kêu to.
Khang Trung xách nước lại. Khang Bỉnh Khiêm đỡ lấy thùng nước,
hắt toẹt vào người Hạ Lỗi.
Hạ Lỗi toàn thân thấm ướt, phun phì phì liền mấy cái, người
tỉnh táo lại. Ngồi trên mặt đất, đầu anh nước rỏ, kinh hãi
chăm chú nhìn mọi người đứng đầy cả vườn, biết mình vừa gây
nên họa.
- Mày vào từ đường ngay cho tao! Khang Bỉnh Khiêm đau buồn
nói. - Ta cùng gặp cha mày. Ông kéo Hạ Lỗi dậy.
Hạ Lỗi đi vào từ đường. Vừa nhìn thấy bài vị phụ thân, bất
giác hai đầu gối quỳ gục xuống, nước mắt đầy tròng.
- Cha! Anh đau đớn kêu lên. - Xin cha ở trên trời linh thiêng
ban cho con sức mạnh, ban cho con lời chỉ bảo! Nói với dưỡng
phụ, con quả là không nên để người đau lòng!
- Mục Vân huynh! Khang Bỉnh Khiêm cũng đăm đăm nhìn bài vị. -
Tôi nên làm sao với nó bây giờ? Dạy nó, nó bảo là nó không
phải là con tôi đẻ ra. Không dạy nó, nó lại khiến người đau
lòng như vậy đấy!
- Nghĩa phụ! Hạ Lỗi dạy phục xuống đất, nói liền một chặp. -
Tha thứ cho con! Tha thứ cho con! Tha thứ cho con! |
|