Truy phong im lặng đứng sững trong chuồng
ngựa, đâu hơi ngẩng lên. Anh ban mai xuyên qua rào chắn, hắt
một luồng bóng sáng lên mũi ngựa. Hạ Lỗi nhặt túi hành lý lên,
tiến lại, nói khẽ khàng với con ngựa:
- Truy Phong, mười hai năm trước, chúng ta từng ra đi một lần
rồi, nhưng thất bại quay về, mới tạo thành các thứ chuyện lôi
thôi như hôm nay. Bây giờ, đích là chúng ta phải đi xa rồi.
Truy Phong khẽ kêu lên một tiếng, mũi ngựa phì hơi nóng, Hạ
Lỗi đem túi hành lý đặt lên lưng ngựa xong, lại đến góc tường
lấy yên ngựa. Vừa lấy yên ngựa mới giật mình phát hiện, trên
đống cỏ khô ở chuồng ngựa, có một bóng người không hề động đậy,
ngồi đó.
- Mộng Phàm! Hạ Lỗi kêu lên thất thanh Sao cô lại ở đây? Cô ở
đây làm gì thế?
Mộng Phàm đứng lên, từ từ tiến lại gần Hạ Lỗi. Cô nhìn túi
hành lý trên lưng ngựa, lại hất đầu nhìn Hạ Lỗi. Tia mắt cô
dừng lại trên mặt anh, vẫn không hề chớp. Tiếng nói của cô
chầm chậm, nặng nề, hơi run rẩy:
- Định đi à? Quyết định rồi à?
Hạ Lỗi chấn động đứng lại, chăm chú nhìn Mộng Phàm, tư tưởng
và thần trí đều ngưng đọng lại một chỗ. Anh im lặng, không nói
nổi lời nào.
- Từ nửa đêm hôm qua, sau khi anh bị cha gọi vào từ đường, tôi
liền ngồi ở đây đợi anh! Mộng Phàm từ từ hít hơi. Anh em với
nhau, anh phải đi, tôi nên tiễn anh!
- Cô... Hạ Lỗi cuối cùng nói ra thành tiếng. Cô đã liệu trước
tôi định đi?
- Ờ, đúng đấy! Mộng Phàm đáp. Mười hai năm rồi, tính khí của
anh, cá tính của anh, tôi quá biết rồi!
Hạ Lỗi hồi hộp đứng. Tia mắt không sao dời khỏi khuôn mặt xinh
đẹp và ai oán của Mộng Phàm.
- Đêm qua anh uống say, Mộng Phàm nói tiếp. - Anh đại náo nhà
họ Khang, kinh động từng người trong nhà! Những lời anh nói
trong cơn say, không biết hôm nay anh còn nhớ được bao nhiêu?
Mỗi một chữ anh nói ra, tôi đều nhớ hết. Anh nói tôi là người
thứ nhất cho anh con quay, tôi lại hại anh cứ quay cứ quay
không ngừng. Trong tay tôi cầm cái roi, mỗi khi anh sắp ngừng
quay, tôi lại cầm roi vụt, để anh tiếp tục quay quay quay...
Hạ Lỗi trong lòng quặn lên một niềm đau đớn và ân hận, mắt đầy
ngấn lệ:
- Tôi nói như vậy à?
- Đúng thế, anh nói thế đấy! Mộng Phàm chăm chăm nhìn anh. Lúc
đó tôi mới biết, tôi tàn nhẫn biết bao! Tôi cứ vụt roi vào anh,
làm hại anh không ngừng quay! Tôi quả là tàn nhẫn... Té ra,
bao nhiêu năm nay, tôi cứ đối với anh như vậy! Xin anh tha thứ
cho tôi!
Hạ Lỗi ngượng nén lệ, nhìn đăm đăm Mộng Phàm.
- Tôi nghĩ, tôi không nên cầm roi vụt anh nữa. Nếu anh không
muốn quay, thì để cho anh ngừng! Nhưng trải qua một cơn đại
náo đêm rồi, trải qua những lời gay gắt của cha với anh, trải
qua sự sám hối ở từ đường, lại trải qua sự khó lòng kham nổi
sau khi tỉnh rượu... hiểu anh như tôi, làm sao không đoán được
rằng, lần này anh quả thực sắp đi! Nếu như ngay cả một chút
qui ước ngầm còn không có, liệu tôi có còn là Mộng Phàm mà anh
yêu thích nữa không?
Hạ Lỗi mắt chớp chớp, nước mắt lại tuôn trào.
- Cho nên tôi đến đây! Giọng nói của Mộng Phàm dần dần biến
thành kiên quyết và mạnh mẽ. - Tôi ngồi ở đây đợi anh! Đối mặt
với vấn đề nghiêm trọng là anh sắp lìa bỏ tôi, tôi không còn
lý trí, cũng không sao mà suy nghĩ, cho nên... tôi lại mang
roi đến đây!
- Mộng Phàm! Hạ Lỗi buột miệng kêu lên.
- Tôi không thể để anh đi! Mộng Phàm cương quyết mà mạnh mẽ,
cố chấp mà sôi nổi nói. - Tôi không thể bỏ mặc cho anh mắng
tôi tàn nhẫn! Anh trách tôi vung roi! Tôi không sao còn cách
nào nữa! Tôi cứ không để cho anh đi!
Hạ Lỗi không sao giữ vững nổi nữa. Anh khẽ kêu:
- Mộng Phàm!
Rồi nhằm Mộng Phàm lao tới. Trước cái lao người ấy, Mộng Phàm
cũng tan tành. Hai người quên hết mọi thứ, ôm lấy nhau. Trải
qua một hồi mê man, Hạ Lỗi giật mình phát hiện Mộng Phàm đã ở
trong lòng anh, toàn thân anh co rút lại. Sau khi hoàn hồn, Hạ
Lỗi liền đẩy Mộng Phàm ra. Anh thất thểu lùi lại sau, hoảng
loạn ú ớ kêu lên:
- Xem này! Đó là kết quả của việc cô vung roi đấy! Cô quyến rũ
tôi như thế đấy!... Không, không! Mộng Phàm! Tôi tầm thường
thế này, không làm sao thoát khỏi sức hấp dẫn lớn lao của cô...
Tôi cuối cùng có một ngày phạm tội... Tôi cần phải đi!
Anh cầm lấy yên ngựa, đặt lên lưng ngựa, ngón tay buộc yên
ngựa không theo sự sai khiến mà run lên.
Mộng Phàm đầm đìa nước mắt nhìn anh, mặt trắng bệch.
- Tôi không cho phép anh đi! Mộng Phàm nói như tuyên bố.
- Tôi nhất định phải đi! Anh kiên quyết trả lời.
- Anh mà đi, tôi sẽ chết! Cô đánh đòn quyết định.
Anh giật mình, rúng động, ngẩng đầu nhìn cô.
- Cô sẽ không chết! Anh càng kiên quyết trả lời. - Cô có cha
mẹ sủng ái, có Vú Hồ, Nhỏ Ngân, Nhỏ Thúy săn sóc, có Mộng Hoa,
Thiên Lam bảo hộ còn có Thiên Bạch... chàng thanh niên tốt như
thế chờ đợi cô, cô sẽ không chết!
- Sẽ chết! Cô cố chấp nói. - Nhiều cái tên như vậy cũng vô
dụng nếu trong những cái tên ấy không có anh!
Hạ Lỗi hít sâu hơi.
- Mộng Phàm, cô có suy xét lý lẽ hay không?
- Tôi không cần lý lẽ! Mộng Phàm cuối cùng hét lên. - Chuyện
tình cảm không sao mà suy xét lý! Anh đi rồi, tôi không còn gì
nữa! Cha và mẹ không quan trọng. Tất cả mọi người đều không
tồn tại! Quốc gia dân tộc là gì, tôi cũng mặc! Bây giờ tôi mới
biết, trên đời chỉ có anh. Anh đi rồi, tôi không còn gì nữa!
Hạ Lỗi lùi lại một bước, nghĩ lại, đưa tay vịn cương ngựa.
- Xin lỗi, tôi phải đi!
Mộng Phàm vội vã bước về phía trước một bước, cuối cùng hiểu
được quyết tâm của Hạ Lỗi tất phải đi. Cô ngẩng đầu, nhìn anh
đờ đẫn:
- Anh nhất định đi? Tôi không thể nào giữ anh lại được?
- Phải!
- Thế thì, Mộng Phàm dường như sử dụng hơi sức toàn thân, hít
hơi sâu. - Để tôi tiễn anh một chặng! |
|