Tối đó, anh suốt đêm ngồi trên hòn Vọng Phu.
Ánh trăng rất đẹp, mặt đất dưới ánh trăng nhuộm một lớp trắng
bạc. Núi xa cây xa, là một bóng tối chập chờn, cao thấp nhấp
nhô, bụi cây thấp trên đồng rộng, thưa thớt hữu tình. Vầng
trăng nhuốm ánh sáng bạc lên tất cả các ngọn cây.
Vạn vật im lặng, bốn bề vắng vẻ.
Không biết anh đã ngồi bao lâu, trong đầu óc cơ hồ trống rỗng,
ngay cả năng lực suy nghĩ cũng không có. Anh chỉ ngồi, nghìn
đăm đăm phía xa. Rồi anh nghe thấy phía sau lưng mình có tiếng
vang lạo xạo, anh quay đầu lại, bỗng giật mình, Mộng Phàm đang
đứng cheo leo trên mép núi.
Anh khẽ đứng lên, trái tim dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
- Cô! Anh khàn tiếng kêu. - Nửa đêm lại trèo lên hòn Vọng Phu!
Sao cô liều lĩnh thế? Vạn nhất té xuống một cái thì làm sao?
Cô đứng không động đậy, đôi mắt to, chớp sáng dưới ánh trăng,
nhìn thẳng vào anh.
- Té xuống ấy là quả báo của tôi! Cô trầm giọng nói.
- Thế là ý thế nao? Anh cảm thấy trong cổ họng khô khan.
- Đứa con gái hư thì chịu quả báo. Nửa đêm canh ba theo đuổi
anh lên hòn Vọng Phu, sẽ chịu quả báo. Phản bội Thiên Bạch,
cũng sẽ chịu quả báo... Đằng nào cũng sẽ chịu quả báo, tan
xương nát thịt cũng coi như rồi!
Anh hít hơi sâu, trái tim đập như trống đánh, cứ nhảy "thịch,
thịch, thịch", chỉ một câu cũng không thốt ra khỏi miệng được.
- Hạ Lỗi, anh thật giả dối! Cô nhìn chăm chăm vào anh, thấp
giọng nói. - Mười hai năm trước, tôi ôm Tiểu song song của tôi
đến cho anh. Bắt đầu từ đêm đó, tôi đã thành cái bóng của anh.
Anh đi đâu, tôi cũng theo đấy. Tôi cứ theo anh như vậy mười
hai năm, lòng anh còn không rõ sao? Anh vẫn cứ ra lệnh cho tôi,
toàn tâm toàn ý yêu Thiên Bạch?
Anh nhìn cô trừng trừng, tia mắt không sao dời nổi khỏi khuôn
mặt cô nữa.
Cả hai im lặng không nói gì. Họ cứ đứng, cứ đứng như vậy. Tia
mắt hai người nhìn chăm chắm xoáy chặt vào nhau. Rất lâu rất
lâu. Sau đó Mộng Phàm mới khẽ mở miệng:
- Anh giữ tôi lại hay bảo tôi đi?
Anh không nói, trong lòng đau như thắt.
- Thôi được! Cô u trầm nói. - Tôi đi!
Cô quay mình bước đi. Thần trí cô rõ là không sáng suốt. Cái
cất chân ấy, rõ ràng phía dưới là khoảng không, bên mình cô là
dốc núi cheo leo muôn trượng. Hạ Lỗi kinh hoảng, không kịp
nghĩ ngợi, nhanh như bay xông tới, nhanh như bay túm lấy cô
kéo mạnh về phía mình.
Mộng Phàm sà vào lòng Hạ Lỗi.
Họ ôm lấy nhau thật chặt, thật chặt.
- Xem kìa! Lát sau anh giật mình nói Chúng ta làm gì thế này?
Xem kìa, cô quyết rũ tôi như vậy đấy... Anh thử đẩy cô ra.
- Hạ Lỗi, đừng đẩy tôi ra! Mộng Phàm vẫn dựa sát vào Hạ Lỗi,
nói mạnh mẽ. - Lúc tôi và anh trèo lên hòn Vọng Phu lần thứ
nhất, tôi đã phản bội Thiên Bạch rồi! Anh khinh thị tôi, không
coi tôi ra gì thì cũng chẳng sao. Tôi là thế đấy, trong lòng
tôi chỉ có anh thôi. Tôi cứ thế, cứ thế đấy!
Cô rúc đầu vào ngực Hạ Lỗi, nước mắt cứ nung sôi lục phủ ngũ
tạng Hạ Lỗi. Lý trí của Hạ Lỗi theo gió đêm phiêu diêu đi xa
rất xa, phiêu diêu đến không còn tìm thấy dấu vết. Trong lòng
anh là cái đã lôi cuốn hồn anh, ràng buộc lòng anh mười hai
năm nay. Anh không còn sức nghĩ ngợi trước lời bày tỏ mạnh mẽ
của Mộng Phàm. Anh cũng không cần nghĩ ngợi nữa. |
|