Lúc trời mờ mờ sáng, Hạ Lỗi và Mộng Phàm mới
về đến vườn sau nhà họ Khang.
Tia nắng hai người vẫn ngây ngất nhìn sau. Tay hai người lặng
lẽ nắm lấy nhau. Thần sắc hai người đều mê man mờ mịt. Bước
chân của hai người đều nhẹ nhàng phiêu diêu.
Mới vào đến vườn sau, đã bị Vú Hồ nhìn thấy.
- Trời ơi!
Vú Hồ khẽ kêu một tiếng, chạy tới, hốt hoảng rụng rời, quyết
liệt tách hai người ra.
- Tiểu thư, tiểu thư nói! Vú Hồ lắc lắc Mộng Phàm. - Cô về
phòng nhanh lên, đừng để nhỏ Ngân, nhỏ Thúy trông thấy! Mau về
đi! Trời đất ơi! Cô đừng chần chừ, chần chừ là có hại cho mình,
càng có hại cho cậu Lỗi!
Mộng Phàm dường như hơi tỉnh táo một chút.
- Đi mau! Vú Hồ dậm chân. - Đi mau! Có chuyện gì để sau hãy
nói!
Mộng Phàm như tỉnh cơn say, liếc nhìn Hạ Lỗi lần nữa rồi quay
mình chạy đi.
Vú Hồ kéo Hạ Lỗi, vừa lôi vừa kéo anh vào trong phòng. Quay
mình đóng cửa phòng, đóng cả cửa sổ, Vú Hồ vừa quay đầu lại,
sắc mặt trắng bệch.
- Không thể được! Tuyệt đối không thể được! Bà kinh hoàng kêu
lên. - Lỗi thiếu gia, cậu thật thà nó cho tôi biết, cậu cùng
tiểu thơ Mộng Phàm làm những chuyện gì? Hai người nửa đêm lẻn
ra khỏi nhà, làm những chuyện gì? Cận nói đi!
- Không có gì cả. Hạ Lỗi gượng ngạo nhìn Vú Hồ. - Tôi đến Hòn
Vọng Phu, rồi cô ấy lên núi tìm tôi. Chúng tôi đứng trên hòn
Vọng Phu, rồi cô ấy lên núi tìm tôi. Chúng tôi đứng trên hòn
Vọng Phu, nhớ lại thời thơ ấu của chúng tôi... Chúng tôi cứ
đứng như vậy, quên hết mọi cái!
- Cậu không... không cùng với cô Mộng Phàm... Vú Hồ cắn rằng,
hỏi thẳng. - Cậu không xâm phạm đến người cô ấy phải không?
- Đương nhiên là không! Hạ Lỗi kiên quyết, không khỏi thấy
lạnh run lên. - Tôi không thô lỗ đến cái nước ấy đâu! Cô ấy là
tiểu thư con nhà đại gia ngọc trắng băng trong!
- A di đà phật! Vú Hồ vội vàng niệm phật Bồ Tát phù hộ!
Niệm phật xong, bà hất mạnh đầu, giận dữ nhìn Hạ Lỗi:
- Lỗi thiếu gia, cậu mất trí rồi hay sao? cậu quyến rũ tiểu
thư Mộng Phàm như vậy, cậu còn mặt mũi nào nhìn lão gia và
thái thái? Ngày xưa, cậu không cha không mẹ, không nơi nương
tựa, lão gia đưa cậu từ Đông Bắc xa xôi về đến đấy, nuôi cậu,
dạy bảo cậu, cho cậu ăn học... Cậu đem ân đổi thành oán như
vậy, có đúng hay không?
Tấm lòng sôi sục của Hạ Lỗi bỗng bị dội một thùng nước lạnh.
Anh mở to mắt nhìn Vú Hồ, đau khổ vì lời trách móc giận dữ của
bà ta.
- Ân đổi thành oán? Đâu có nghiêm trọng như vậy? Tôi... phải
thưa chuyện với nghĩa phụ...
- Không được nói! Không thể nói! Một chữ cũng không được nói!
Vú Hồ sợ đến nỗi hồn bay phách lạc. - Cậu chớ có đem phô bày
cái tư tưởng tự do luyến ái của cậu. Lão gia là người như thế
nào, cậu còn không biết hay sao? Nhà họ Khang và nhà họ Sở,
giao tình đã mấy đời, mới kết thân gia cho con cái. Cậu và
tiểu thư Mộng Phàm làm bất cứ chút gì sai lầm, đều là chuyện
bại hoại môn phong. Cậu muống giết lão gia hay sao!
- Sẽ không đến nỗi như thế chứ? Anh không dám chắc.
- Sẽ như thế, sẽ như thế! Vú Hồ bấn quá, cố hết sứ la Hạ Lỗi
Lỗi Thiếu gia, sao cậu lại làm như vậy? Cậu không nghĩ gì đến
lão gia và thái thái, không nghĩ gì đến Thiên Bạch hay sao?
- Thiên Bạch... Lòng Hạ Lỗi càng thêm đau khổ.
- Lỗi thiếu gia ơi! Vú Hồ đau xót kêu lên thành tiếng, nước
mắt theo đó chảy xuống. - Làm người không thể không trung hậu,
như vậy là sai lầm, nhất định là sai lầm! Cậu làm tổn thương
cả Mộng Phàm tiểu thư nữa! làm ngươi ắt phải có lương tâm, ắt
không thể quên thân phận của mình...
Thân phận? Lại hai chữ thân phận! Lòng Hạ Lỗi cứ chìm xuống,
chìm xuống một đầm nước băng giá.
Ngoài Vú Hồ, nét mặt nhiệt tình thẳng thắn của Thiên Bạch đúng
là "chiếu yêu kính" của Hạ Lỗi. Thiên Bạch bán theo Hạ Lỗi,
cấp thiết, hưng phấn, không chút nghi ngờ, hỏi:
- Thế nào? Hạ Lỗi, anh có giúp tôi nói chuyện với Mộng Phàm
không?
- Thiên Bạch... Tôi. - Anh ấy a ấp úng không thốt nên lời.
- À, tôi biết rồi. Mặt Thiên Bạch đỏ lên. - Anh cũng như tôi
vậy, đụng phải chuyện nam nữ, anh khó nói ra lời chứ gì! Kỳ
thực, anh quả là... Thiên Bạch bỗng nẩy ra một kế. - Hay là
tôi đi nhờ Thiên Lam, anh bảo thế nào? Hai cô ấy từ nhỏ đã
thân thiết, chưa biết chừng, Mộng Phàm sẽ nói cho Thiên Lam
biết?
Không ổn! Nếu Mộng Phàm nói thực với Thiên Lam sẽ xảy ra
chuyện trời nghiêng đất sập! Anh buột miệng nói:
- Không nên!
- Không nên? Thiên Bạch mở cặp mắt trong suốt. - Thế ý anh ra
làm sao? Anh nói đi, nói đi, đừng làm tôi nóng ruột nữa?
- Thiên Bạch Hạ Lỗi hít mạnh hơi, lấy toàn bộ dũng khí gắng
gượng mở miệng. - Anh biết đấy, Mộng Phàm là cô gái mới trong
gia đình kiểu cũ. Cô ấy không thích các thứ gò bó của xã hội
cũ. Từ nhỏ, cô ấy đã theo chúng ta chạy nhảy nào núi, nào rừng
cây, nào đồng cỏ cho nên nuôi thành thói quen yêu chuộng tự
do...
- Tôi hiểu rồi! Mắt Thiên Bạch sáng lên.
- Anh hiểu cái gì? Hạ Lỗi ngạc nhiên.
- Tôi cứ coi như chưa hề đính hôn cùng cô ấy! Thiên Bạch gật
gù rất đắc ý nói. - Tôi phải xóa sạch hai chữ "hôn ước" trong
ký ức, rồi bây giờ bắt đầu theo đuổi cô ấy! Anh bảo sao? Thiên
Bạch nhìn tôi không có chút kinh nghiệm, bắt đầu như thế nào
cũng không biết! Quan trọng nhất là tôi phải bày tỏ nỗi lòng
với cô ấy! Bày tỏ rằng dù không có hôn ước, tôi cũng yêu cô ấy
đến cung! Xem này! Anh vỗ vỗ vào sọ mình Tôi có thể nói ra
những câu đó trước mặt anh. Nhưng gặp cô ấy, đầu lưỡi tôi lại
dính lại! Trời! Tôi quả là phải học hỏi ở anh nhiều.
- Học hỏi ở tôi? Hạ Lỗi hỏi lại.
- Đúng thế. Anh không sa vào chuyện yêu đương, lòng như nước
lặng, đó là một thứ hạnh phúc! Một số lớn con gái ở trường
sùng bái anh mà không một ải làm anh động tâm. Thiên Lam, Mộng
Phàm từ nhỏ đi theo anh, anh đều yêu thương các cô ấy như em
gái vậy... Nói thực, có một hồi tôi rất sợ anh đấy...
- Sợ tôi? Anh lại ngạc nhiên.
- Đúng vậy! Đừng làm bộ giả mù sa mưa! Thiên Bạch đấm dử một
quả vào bụng Hạ Lỗi. - Chẳng lẽ anh không biết, vì anh mà Mộng
Hoa cãi nhau to một trận với Thiên Lam đó.
- Có chuyện ấy ư?
- Còn nhớ một lần chứng ta đến miều tết vòng dây leo, anh
chẳng tết cho Thiên Lam một cái tòng tụi là gì? Con nhỏ đem
cái tòng tụi đem ở cổ, bị Mộng Hoa phát hiện, gây nhau một
trận trời long đất lở.
- Thế à? Tôi không biết đấy!
- Tôi phải khuyên dạy Mộng Hoa đấy! Tôi bảo cậu ấy: Cậu nhìn
Hạ Lỗi nhỏ nhen quá! Con người Hạ Lỗi, đừng nói là vợ bạn
không thể trêu ghẹo, ngay cả bạn của bạn, anh ấy cũng đặc biệt
tôn trọng, huống chi là vợ của anh em!
Hạ Lỗi bị giáng một đòn dữ dội. Anh kinh sợ và hổ thẹn đến
không có đất mà chui. Anh định thần nhìn Thiên Bạch, Không
khỏi nghi hoặc, phải chăng Thiên Bạch có ý ngầm trong lời?
Nhưng gương mặt Thiên Bạch thành thực và tự nhiên thế kia,
đúng là sáng như ánh sáng như ánh sáng mặt trời, không gợn một
mảy may hoài nghi. Hạ Lỗi trong lòng nóng như lửa đốt. Thiên
Bạch ơi Thiên Bạch! Vợ của anh em, không thể đoạt được! Tôi
phải xa lánh Mộng Phàm, xa lánh Mộng Phàm! Tôi thề rằng. Từ
nay trở đi, xa lánh Mộng Phàm!
Hạ Lỗi phải đi đến quyết định như thế dù trong lòng rất đau
đớn.
Xa lánh Mộng Phàm, hạ quyết tâm rất đễ, nhưng làm thì lại khó.
Ở trường học, anh bắt đầu điên cuồng lao vào học hành, hưởng
ứng các thứ hoạt động cứu quốc, bắt mình bận gần chết. Tan
học, anh không dám về nhà, cứ chuồn đến cửa hiệu thuốc Khang
Ký. Cửa hiệu gần đây rất phát tài. Tâm Mi thường ở cửa hiệu đỡ
đần công việc. Nhìn thấy dì Mi chịu ra khỏi tòa nhà lớn thâm
u, học làm một chút việc, Hạ Lỗi cũng thấy có gì như được an
ủi trong lòng. Tâm Mi gói thuốc bột đã càng ngày càng thành
thạo, nét cười trên mặt cũng tăng thêm.
- Tiểu Lỗi, chính cậu đã thức tỉnh tôi, người ta sống chỉ cần
sống, sao cho có ích. Trước đây tôi cứ phiền muộn ở trong nhà,
giống như cái thây biết đi vậy. Bây giờ thường đến Khang Ký
giúp đỡ, học được cách bào chế phối ghép vị thuốc, cũng có rất
nhiều điều thú vị trong công việc. Cảm ơn cậu, tiểu Lỗi ạ.
Hạ Lỗi nhìn Tâm Mi, chị nở nang mặt mày đã là đáng mừng, đôi
mắt ánh lên những tia sáng cũng có cái gì đó không phải bình
thường. Chỉ có thú vị thôi sao? Xem ra không chỉ có vậy mà
dường như chị vừa được hồi sinh. Nhưng Hạ Lỗi không có thời
gian nghiên cứu Tâm Mi. Bản thân anh chằng chịt rối rít muôn
mối tơ vò, càng ngày càng dày đặc. Đúng là không có cách nào
thoát ra khỏi vỏ kén dày, đã khiến lòng anh không sao thanh
thản được. Anh muốn cùng mọi người trò chuyện, hoặc cùng Khang
Cần nói chuyện gì đó cũng được. Nhưng Khang Cần khá bận rộn,
vừa phải trông coi cửa hiệu cửa hiệu, vừa phải ứng phó với
khách hàng, vừa phải nhiệt tâm chỉ dạy Tâm Mi. Rõ ràng bác ta
không có thời giờ để tâm đến những mâu thuẫn và đau đớn của Hạ
Lỗi.
Thời kỳ này tính khí của Hạ Lỗi rất tệ. Mỗi lần gặp Thiên
Bạch, cái cảnh ở hòn Vọng Phu lại diễn lại trong óc. Sao có
thể thanh thản đàng hoàng đối mặt với Thiên Bạch? Sao lại có
thể không có mặc cảm phạm tội? Cũng như vậy, anh không có mặc
cảm phạm tội? Cũng như vậy, anh không có cách nào đối mặt với
Mộng Phàm, không có cách nào đối mặt với Mộng Hoa, cũng không
có cách nào đối mặt với Thiên Lam. Anh đột nhiên biến thành
người cô độc, trăm phương nghìn kế tránh né mọi người.
Tránh né người khác còn dễ, tránh né Mộng Phàm quả là rất khó.
Mỗi sáng sớm cô đến cửa phòng đợi anh, đêm khuya nghe tiếng
chân anh trở về cũng nồng nhiệt ra đón.
- Sao anh về muộn thế? Anh đi đâu? Sao trời chưa sáng anh đã
đi? Anh bận những gì thế? Anh...
- Tôi bận. Anh không quay đầu lại, lạnh lùng nói. - Tôi bận
ghê lắm, bận đén nỗi không rảnh giờ phút nào nữa! Cô đừng lo
cho tôi, đừng tìm tôi, đứng nói chuyện với tôi! Cô biết rõ đó,
tôi "bận" là bận một việc: bận tránh né cô.
Nói xong, không dám nhìn sự biểu lộ tình cảm của Mộng Phàm,
anh vội ra khỏi cửa. Chạy đến rừng cây hoa, chạy đến đồng
rộng, chạy đến bờ sông, rồi nhảy ùm xuống nước, theo dòng nước
ngược mà bơi mải miết. Nước sông vào mùa thu lạnh đến thấu
xương. Anh để cho làn nước lạnh giá thấm vào anh, dìm đắm anh,
với niềm hy vọng uổng công là nước lạnh thế này có thể ướt tắt
trái tim cực cháy, cựa quậy không yên của anh. |
|