Khang Cần đi rồi, toàn thể con người Tâm Mi
tựa như sa vào trong hồ băng, trong hồ vừa lạnh vừa tối, bốn
phía mênh mang, nước băng lạnh dìm chị xuống, làm chị ngạt thở.
Chị quờ tay túm, hy vọng có thể túm được một mãnh gỗ nổi.
Nhưng, túm hoài túm mãi, đều là mảnh băng sắc nhọn như dao,
lạnh đến thấu xương. Hơi vùng vẫy một cái những mảnh băng ấy
lại đứt thân thể chị không còn miếng da nào lành lặn.
- Mi Di Nương cái gì, đúng là Độc di nương, quá ư độc địa! Nhỏ
Ngân nói - Phen này coi như là làm mất mặt lão gia nhà ta
không còn gì nữa!
- Quả là xấu hổ chết người! Nhỏ Thúy nói - Đừng nói lão gia
thái thái, thiếu gia tiểu thư, ngay cả đến bọn liễu hoàn chúng
ta, đều thấy xấu hổ chết được!
- Trời đất ơi! Vú Hồ liên tiếp thở dài - Dì ấy là nhị thái
thái nhà họ Khang kia mà! Sao lại không giữ gìn như vậy! Dì ấy
dù không giữ gìn cho lão gia đi chăng nữa, cũng nên vì thiếu
gia Mộng Hoàn con dì ấy đã chết mà tích lũy chút âm đức chứ!...!
- Phải đó, người ta thì người đàn bà trên hòn Vọng Phu, thà
biến thành khối đá chứ không chịu thất tiết...
Tâm Mi trốn không thoát! Nhà họ Khang người lớn kẻ nhỏ, đã xử
chị tội đồ không kỳ hạn. Bất luận chị đi đến đâu, đều nghe
thấy lời phê phán không sao chịu nổi. Chị đã bị định tôi rồi,
chị là tổng hợp của "dâm đãng","vô sỉ", "hạ lưu", "ti tiện"...
Những tội danh đó, ở sự kiện Mộng Phàm mọi người đều không nỡ
dùng cho Mộng Phàm, nhưng không ai dè xẻn từ khi dùng để chỉ
Tâm Mi.
Tâm Mi bị cô lập hẳn, bốn phía đều có tiếng chê bai. Trong cơn
hoang mang không ai giúp đỡ, chị đi tìm Mộng Phàm, nhưng trong
phòng Mộng Phàm đúng lúc đó Thiên Lam đến chơi.
- Mộng Phàm! Thiên Lam đang xoen xoét nói - Chị đừng biện hộ
cho Mi Di Nương nữa! Không trung thực là không trung thực!
Tính trăng hoa là tính trăng hoa, nói gì đi nữa cũng vô ích!
Dì Mi nương nhà chị sống sung sướng như thế này, dù cho chút
hiu quạnh, cũng nên nén chịu! Phụ nữ chúng ta cái gì là tốt
cái gì là xấu, chẳng phải nhìn vào chỗ biết giữ nết của mình
đó sao? Ngươi như Mi Di Nương, lưu ở trong nhà là vĩnh viễn
"tai họa"!
Tâm Mi không dám nhìn Mộng Phàm nữa. Chị chạy trốn, chạy đến
chỗ hành lang chuyển góc, nghe thấy Khang Phúc nói với Khang
Trung:
- Kỳ thực, Khang Cần là người thật thà! Xấu là xấu ở một mình
Mi Di Nương. Đàn ông trong thiên hạ, mấy người cầm lòng nổi
trước sự quyến rũ của đàn bà?
- Nói đúng đấy! Khang Cần bị lão gia đuổi khỏi Bắc Kinh, sau
này sống làm sao? Quả thật là "nhất thất túc thành thiên cổ
hận!"
Tâm Mi vội quay đầu chạy trốn đến hướng khác, mắt hoa mờ lệ,
bước chân thất thểu, đầu bỗng đụng phải người Vịnh Tình.
- Tâm Mi! Cô làm sao thế? Vịnh Tình mặt đầy vẻ chính khí - Lão
gia lâm bệnh rồi, cô đừng để mọi người thấy cái bộ dạng mất
hồn mất vía ấy nữa! nếu trong lòng không dễ chịu, muốn mắc cái
bệnh tương tư gì đó, thì cứ đóng cửa ở trong phòng mà ủ rủ,
đừng chạy đi chạy lại ở vườn hoa để mọi người nhìn thấy chê
cười...
Tâm Mi chạy vàp phòng mình, đóng cửa phòng lại, đóng cả cửa sổ,
toàn thân run lên, người lắc la lắc lư, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Không có ai tha thứ cho chị! Không có ai quên cái tôi chị đã
phạm! Tất cả tội lỗi, chị phải gánh một vai. Chị cảm thấy đôi
vai mình yếu không sao cáng đáng nổi, đã mỏi nhừ rồi.
Hạ Lỗi đến tìm chị, hấp tấp gõ cửa. Hạ Lỗi mang vẻ mặt thông
cảm và quan tâm, anh nói:
- Dì Mi, dì nên nhẫn nại! Dì phải dũng cảm mới được! Cái quan
niệm đạo đức của gia đình này, là vững chải không thể đả phá
được! Nhưng lòng dạ mọi người đều rất tốt, rất nhiệt tình...
Dì phải dần dà sống qua một khoảng thời gian, đợi mọi người
nguôi quên, để dì xây dựng lại uy tín, mọi người sẽ quay trở
lại tôn trọng dì!
- Không như thế đâu! Không như thế đâu! Tâm Mi khóc lớn -
Không có ai sẽ tha thứ tôi. Toàn thể bọn họ đều lên án tôi,
người này một câu, người nọ một câu, lời họ nói giống như một
lưỡi gươm sắc, họ dự định giết chết tôi! Bây giờ tôi quả sống
không bằng chết! Có lẽ chỉ có nhảy từ hòn Vọng Phu xuống, mọi
người mới vừa lòng.
- Dì Mi, dì đừng nói chuyện ngốc nghếch như vậy - Hạ Lỗi nói -
Nghĩa phụ, người sẽ tha thức! Chỉ cần nghĩa phụ tha thức cho
dì, người khác cũng sẽ tha thức cho dì! Thế giới của dì là nhà
họ Khang! Dì phải sống ở nhà họ Khang, chỉ có cách đi cầu
nghĩa phụ tha thứ mà thôi! Đi đi! Đi cầu đi! Lòng nghĩa phụ
mềm như thế... người sẽ tha thứ cho dì.
Tâm Mi trong lòng rung động, có thể thế được chăng? Khang Bỉnh
Khiêm sẽ tha thứ cho chị ư?
Buổi tối, Tâm Mi bưng một chén chè hạt sen, đến cửa phòng ngủ
của Khang Bỉnh Khiêm, còn nghi ngại nên bụng run, giây lâu mới
dám lấy hết dũng khí, gõ cửa phòng.
Vịnh Tình mở cửa phòng, nghi ngờ nhìn chị.
- Tôi... tôi... tôi đến, Tâm Mi ngại ngùng, xấu hổ, cầu tha
thứ, nói mang dâng lão gia một chén chè hạt sen...
Vịnh Tình né nhường sang một bên, đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng
nhìn xem Khang Bỉnh Khiêm quyết định thế nào.
Tâm Mi run lẩy bẩy, bưng chén chè hạt sen đến trước giường
Khang Bỉnh Khiêm.
- Lão gia! Tôi... tôi...! Chị cầu khẩn nhìn Khang Bỉnh Khiêm,
mắt đầy lệ - Tôi nấu chè hạt sen... người xơi cho nóng...
Khang Bỉnh Khiêm chăm chú nhìn Tâm Mi, cái mà ông tiếp xúc là
đôi mắt hổ thẹn và cầu xin tha thứ của Tâm Mi, buồn khổ biết
bao. Nước mắt, từ khóe mắt chị lăn xuống, hai tay bưng chén
chè, không dám động khẽ, cũng không dám gạt lệ. Khang Bỉnh
Khiêm trong lòng rung động, người đàn bà này dầu sao cũng đã
cùng ông chung chăn gối, cũng là người đàn bà từng có con với
ông! Ông hít một hơi, chìa tay ra toan đỡ lấy chén.
Nhưng, trong khoảnh khắc, trước mặt ông lại hiện ra cảnh phía
sau hòn non bộ, Tâm Mi gục trên vai Khang Cần khóc kể:
"Khang Cần, anh cứu tôi với... Con người tôi lẽ ra phải chết
từ lâu rồi, chỉ vì anh khiến tôi còn sống nổi được... "
Cánh tay đón chén chè của ông run lên. Ông hất một cái.
"Choang" một tiếng động mạnh, vỡ vụn, chén chè nóng sôi bắn
lên tay, lên người Tâm Mi, làm tan nát hy vọng cuối cùng của
chị.
- Con đàn bà đê tiện, cút đi cho ta! Cút đi đến nơi ta vĩnh
viễn không nhìn thấy mày nữa...
Tâm Mi chạy vọt ra cửa, chạy ra khỏi phòng ngủ của Khang Bỉnh
Khiêm, chạy vào hành lang, chạy qua vườn hoa, xuyên qua nhà
thủy tạ, chạy đến cửa sau, mở cửa sau, chạy vào rừng cây nhỏ,
chạy đến đồng rộng, chạy qua khu đá nhám... hòn Vọng Phu đang
sừng sững trong đên đen.
- Dì Mi! Bóng Tâm Mi chạy làm kinh động Hạ Lỗi đang đứng dựa
cửa sổ - Dì Mi, dì đi đâu đấy? Anh nhảy dựng lên, mở cửa
phòng, phóng chân đuổi theo Dì Mi! Trở lại! Dì Mi...
Tâm Mi trèo lên hòn Vọng Phu, đứng ở đó tựa như một u hồn.
Hạ Lỗi điên cuồng chạy tới, ngẩng đầu lên nhìn, bay hồn bạt
vía.
- Dì Mi! Anh kêu to, như điên cuồng - Không được! Không được!
Dì đợi tôi! Tôi có chuyện nói với dì!... Khang Cần nhắn gửi
lại một số chuyện cần nói với dì...
Hạ Lỗi vừa kêu, vì dùng cả tay chân trèo lên hòn Vọng Phu.
Tâm Mi cười một nụ cười phiêu hốt, thê lương. Nhằm phía dưới,
buông mình gieo xuống.
Hạ Lỗi đã trèo lên được ghềnh núi, kinh hãi giơ tay túm lấy,
kêu to:
- Dì Mi...
Anh túm được chéo áo Tâm Mi, quần áo bị xé rách hết. Người Tâm
Mi giống như cái diều giất đứt dây lâng lâng rơi xuống. Trong
tay anh chỉ túm được một cánh chéo áo toạc rách.
- Dì Mi! Hạ Lỗi run giọng kêu to, gục bên tảng đá ghềnh núi,
nhìn xuống dưới Dì... Mi...
Tâm Mi rơi xuống đất, tứ chi co quắp, giống như một con búp bê
vỡ nát. |
|