Chẵn một tuần lễ, Hạ Lỗi vùng vẫy giữa biên
giới sống chết.
Nhà họ Khang cơ hồ đã náo loạn cả lên, Đông y, Tây y, mời đến
vô số. Phòng Hạ Lỗi một ngày hai mươi bốn tiếng không ngớt
người: Băng bó vết thương, đắp thuốc, rỏ thuốc, chườm lạnh,
chườm nóng... cơ hồ các phương pháp có thể dùng đều dùng hết.
Khang Bỉnh Khiêm vốn tinh thông y lý, Khang Cần còn luôn luôn
kê đơn trị bệnh, đến lúc này thường thức y học của họ đều
thành vô dụng. Hạ Lỗi hôn mê, ói mửa, sốt cao, rên rỉ, nói lảm
nhảm... Cả nhà đều vây quanh anh, không một người nào gọi tỉnh
được anh. Giữa lúc thập tử nhất sinh ấy, mọi người không tị
hiềm nữa. Mộng Phàm ở bên giường đau buồn kêu gọi, Hạ Lỗi vẫn
hôn mê không tỉnh.
Trong một tuần Thiên Bạch không về nhà, cứ ở lại hành lang
ngoài phòng Hạ Lỗi. Anh ngồi ở đây giống như một người mất hồn.
Thiên Lam ba lần bảy lượt đến lôi anh, kéo anh, khuyên anh trở
về nhà, anh chỉ ngồi ở đây không chịu di động. Mộng Hoa hối
hận vì mình không giữ nổi bí mật, mới xảy ra vạ lớn như thế,
nên ngoài việc nhiệt tình đi mời thầy thuốc cho Hạ Lỗi ra, còn
vội đến nhà họ Sở, giải thích rằng, vì có chuyện vui nên lưu
Thiên Bạch, Thiên Lam thêm vài ngày nữa không hề dám hé răng
tiết lộ chuyện đại sự trong nhà. Vợ chồng nhà họ Sở đã quen
với việc hai con ở lại nhà họ Khang, nên không nghi ngờ chút
gì.
Buổi sớm hôm thứ tám, cơn sốt của Hạ Lỗi đã lui được khá nhiều.
Anh tạm ngừng rên rỉ, không còn đau đớn lăn lộn. Anh ngủ thiu
thiu. Tây y lại đến chẩn trị, cuối cùng tuyên bố là Hạ Lỗi sẽ
không nguy hiểm đến sinh mệnh, chỉ cần điều dưỡng tốt, nhất
định sẽ bình phục. Mộng Phàm luôn túc trực bên giường bệnh.
Khi bỗng nghe thấy tin lành ấy, mừng rỡ đến phải lấy tay che
miệng, khóc lên thành tiếng. Chẵn một tuần, lòng cô theo sát
sự vùng vẫy giữa biên giới sống chết của Hạ Lỗi, theo sát sự
lăn lóc quẫy lộn của Hạ Lỗi. Giờ đây cô muốn tìm một chỗ không
người để khóc cho vơi hết nỗi đau đớn và lo lắng trong một
tuần qua.
Cô mới chạy đến hành lang, đã nhìn thấy Thiên Bạch đứng đợi ở
đây.
Thiên Bạch thấy Mộng Phàm vừa khóc vừa chạy ra, bỗng toàn thân
run lên, anh giật mình sắc mặt trắng bệch:
- Anh ấy làm sao rồi? Có chuyện gì thế? Anh ấy làm sao rồi?
- Không, không! Mộng Phàm vừa khóc vừa nói, chộp lấy tay Thiên
Bạch, vừa nắm vừa lắc. - Anh ấy sẽ khỏi! Thầy thuốc nói, anh
ấy sẽ khỏi! Anh ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi!... Thiên Bạch!
Anh ấy sẽ không chết! Anh ấy sẽ khỏi!
- Trời! Hòn đá lớn nặng nề trong lòng Thiên Bạch, cuối cùng
rơi xuống. Anh khẽ kêu lên một tiếng, bỗng thấy toàn thân nhẹ
nhõm hẳn đi. Anh nhìn bộ mặt vừa cười vừa khóc của Mộng Phàm,
nước mắt của anh cũng không ngăn cản chảy xuống. - Cảm ơn trời
đất, cảm ơn trời đất! Anh hít một hơi thật sâu, đỡ vai Mộng
Phàm Mộng Phàm, xin lỗi cô! Tôi đánh mất lý trí... làm hại Hạ
Lỗi đến như vậy... với cô, tôi quả tôi đáng muôn lần chết...
- Không, không! Mộng Phàm nói hấp tấp. - Người có lỗi chính là
tôi! Là do tôi không tốt mới sinh ra chuyện lôi thôi thế này!
Tất cả đều do tôi mà ra! Anh đừng nên tự trách mình, tôi càng
không có đất tự dung thân!
Thiên Bạch ngây người nhìn Mộng Phàm:
- Bây giờ, anh ấy sắp khỏi, tôi cũng... biết nên làm thế nào!
Anh đau lòng nhìn chăm chăm Mộng Phàm. - Cô yêu anh ấy tha
thiết lắm, tha thiết lắm, phải không?
Mộng Phàm giật mình, ngẩng đầu, đau khổ nhìn Thiên Bạch không
biết nói gì.
- Cô muốn tôi biến mất không? Anh hỏi một cách đau đớn. - Nếu
cô muốn thì tôi sẽ cố gắng, bởi từ nhỏ, biết cô sẽ là vợ tôi,
tôi đã vụng trộm, thầm lén, tha thiết yêu cô rồi! Tôi đã yêu
thành "nếp quen", không có thể rời khỏi Bắc Kinh, đi đến một
nơi nào đó rất xa, để các người không còn nhìn thấy tôi nữa...
Mộng Phàm giật mình thất sắc:
- Anh đừng dọa tôi! Hạ Lỗi vừa từ Quỷ môn quan quay về, anh
lại nói anh muốn đi xa... Nhà anh bao đời nay, sinh ra ở Bắc
Kinh, lớn lên ở Bắc Kinh, anh định đi đến đâu? Nếu anh đi, ba
má anh sẽ ra sao... Anh không thể nói như vậy, không thể dọa
tôi như vậy được... Cả hai anh đều vội toan biến mất, tôi xem
chừng, hay là tôi nên biến mất là xong?
- Thôi được, Tôi sẽ không đi! Thiên Bạch vừa sợ vừa đau kêu
lên. - Tôi không dọa cô! Tôi không dọa cô nữa! Tôi bảo đảm,
tôi tuyệt đối nghe lời cô. Tôi không biến mất! Không đi! Tôi ở
lại đây... đợi quyết định của cô, dù đợi đến mười năm, một
trăm năm, tôi cũng sẽ đợi... Được chứ? Được chứ?
Mộng Phàm gục đầu trên vai Thiên Bạch, khóc nức nở:
- Sao chúng ta lại khổ đến nỗi này? Cô vừa khóc vừa nói. - Giá
mà chúng ta đừng lớn lên, cứ mãi mãi là trẻ con như ngày xưa
có hơn không...
Thiên Bạch đau đớn lắc lắc đầu, tình không ngăn nổi, giơ tay
đỡ vai Mộng Phàm.
Từ đằng xa Khang Bỉnh Khiêm và Vịnh Tình đi đến phòng Hạ Lỗi.
Khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, hai người đều hồi hộp. Tiếp
đó, hai người nhìn nhau, mắt ánh lên những tia vui mừng lẫn
ngờ vực. Không dám quấy rầy Thiên Bạch và Mộng Phàm, họ len
lén đi vào phòng Hạ Lỗi.
Hạ Lỗi không biết mình ngủ thiếp bao lâu, cũng không biết mình
đang ở phương nào, chỉ thấy cái nhức nhối lan ra khắp tứ chi
và toàn thân, mỗi lỗ chân lông đều bị hun đốt, đều đau đớn.
Cuối cùng cảm giác hun đốt ấy lui đi, thần trí của anh, từ
lâng lâng lãng đãng trong cõi hư vô trở về với thể xác.
Anh muốn cử động, nhưng ngón tay không còn hơi sức. Anh muốn
nói, cổ họng cũng đã khan đặc không ra tiếng. Anh gắng sức kéo
mí mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một ngọn đèn nhỏ như hạt đậu trong
nhà. Bên giường, vẫn là Vú Hồ và Nhỏ Ngân, đang bận làm gì đó,
vẫn khe khẽ nói chuyện. Hạ Lỗi khép mắt lại, mơ hồ lắng nghe.
- Thế là Thiên Bạch thiếu gia và tiểu thư Mộng Phàm đã chịu
đựng đi ngủ rồi...
- Không hiểu làm sao lại xảy ra chuyện nghiêm trọng đến thế?
Bà chủ cũng vì thế mà chịu lụy. Lỗi thiếu gia cũng quả thật
là...
-... Nhưng, tốt rồi, bây giờ lại hóa thành tốt rồi!
- Sao vậy?
-... Nghe bà chủ nói, Thiên Bạch thiếu gia và Mộng Phàm tiểu
thư cùng khóc ở ngoài hành lang... Hình như họ đã làm lành với
nhau rồi, bây giờ trông có vẻ thân mật lắm...
-... Nói thế nào chăng nữa, Lỗi thiếu gia cũng không nên...
- Phải đấy! Lỗi thiếu gia từ nhỏ đã ương gàn nóng nẩy, hơi một
tí là gây chuyện đòi đi... rốt cục vẫn là đứa trẻ từ bên ngoài
đến, vẫn không là người cao sang gì mấy. Thử hỏi, cậu ấy có
thể mang cái gì cho cô Mộng Phàm? Nhà không có nhà, sự nghiệp
không có sự nghiệp... gốc rễ cũng không phải ở Bắc Kinh...
Thiên Bạch thiếu gia thì khác hẳn, cậu ấy cùng Mộng Phàm tiểu
thư từ nhỏ đã là đôi kim đồng ngọc nữa rồi...
- Suỵt, nói khẽ chứ...
- Ngủ rồi, không tỉnh đâu mà!
-... Thiên Bạch thiếu gia cũng quả là đáng thương! Nhất định ở
ngay ở ngay ngoài cửa, bảy tám ngày ủ rủ như kẻ mất hồn...
Người dưới như bọn ta, nhìn thấy cũng đau lòng...
-... Hay nhất là không thể cho ông bà thân gia biết được...
- Chuyện xảy ra trong nhà không thể bêu ra ngoài...
- Suỵt! Hình như tỉnh rồi!
Vú Hồ cúi xuống xem xét Hạ Lỗi. Hạ Lỗi quay đầu lại, khẽ rên
một tiếng, mí mắt nặng nề khép lại, dường như thiu thiu ngủ.
Ngày thứ mười, Hạ Lỗi đích là tỉnh táo, thần trí đã phần nào
được phục hồi. Anh ăn được một tô lớn cháo, tinh thần và thể
lực đều tốt hơn nhiều. Hôm ấy, Khang Cần mang túi thuốc lại
thăm Hạ Lỗi, thấy trong mắt lại có ánh sáng, ông thở phào nhẹ
nhõm. Thấy không có ai chung quanh, ông đắn đo nói:
- Tiểu Lỗi, cậu và tôi đều nên hạ quyết tâm, cắt đứt đi!
- "Cắt đứt? " Hạ Lỗi lầm bầm nói. - Muốn "cắt" thì phải "kết
thúc", muốn "đứt" thì phải "chia tay"!
Khang Cần giật thót người, hồi hộp nhìn Hạ Lỗi.
Hai người nhìn nhau tha thiết. Trong mắt mỗi người đều ánh lên
nỗi đau khó lòng dứt bỏ.
Hạ Lỗi quyết định phải bàn bạc đâu ra đó một lần với riêng
Thiên Bạch. Hai người tiến hành một cuộc nói chuyện rất bình
đẳng trước giường bệnh Hạ Lỗi:
- Thiên Bạch Hạ Lỗi chăm chú nhìn Thiên Bạch, lời lẽ chân thật
mà thành khẩn. - Có lẽ tôi chẳng cần phải giải thích thêm một
điều gì nữa. Bi kịch của chúng ta chỉ vì chúng ta yêu cùng một
người con gái! Chuyện như vậy đều chỉ có một kết cục, cho nên,
Thiên Bạch, tôi quyết định rồi, tôi rút lui!
- Anh rút lui? Thiên Bạch hỏi một cách hoài nghi.
- Đúng thế! Hạ Lỗi kiên quyết. - Tôi lấy danh dự bảo đảm với
anh, từ nay trở đi, tôi sẽ biến mất trong mối quan hệ giữa anh
và Mộng Phàm!
Thiên Bạch không dám tin, trừng trừng nhìn Hạ Lỗi.
- Rốt cuộc tôi đã tỉnh ra từ cơn hôn mê! Chỉ có tôi rút lui
khỏi cuộc tình éo le này, hai nhà Khang, Sở mới lấy lại được
hòa hảo, tình anh em chúng ta mới vững bền được!
- Không không! Thiên bạch lắc đầu. - Mấy câu ấy tôi đã chuẩn
bị sẵn rồi, tôi cũng định nói với anh như vậy! Anh không thể
cái gì cũng cướp lấy trước của tôi...
- Đó không phải trả lời trong lòng anh, nếu quả thực anh có
nòi ra, cũng điều trái với lòng? Anh là người rất thẳng thắn,
một đời không bao giờ biết nói dối!
- Còn anh, anh có thể nói dối được sao?
- Tôi không cần nói dối, tôi thừa nhận là tôi yêu Mộng Phàm!
Tôi chỉ đem người con gái tôi yêu tha thiết, chân thành giao
lại cho anh! Chúng ta khoan bàn đến chuyện cô ấy nên thuộc về
ai, cứ coi như địa vị của chúng ta đều bình đẳng, đều có quyền
đuổi cô ấy! Ngày nay, tôi đã nhận được ra, hai chúng ta, chỉ
một người có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, người đó là anh
chứ không phải tôi!
- Sao anh lại có thể chắc chắn như vậy? Thiên Bạch nhìn chằm
chằm Hạ Lỗi. - Tôi không hề có một chút lòng tin nào cả! Nhất
là mấy hôm nay, tôi chính mắt nhìn thấy Mộng Phàm vì anh mà
mệt nhọc vất vả, cứ cho là tôi mù, ngây dại đi nữa, tôi cũng
có cái sáng suốt tự biết mình, trong lòng Mộng Phàm, tôi không
có một chút địa vị nào!
- Thế à? Thật thế à? Không có một chút địa vị nào?
Thiên Bạch bối rối, lòng nóng sôi lên:
- Rốt cục anh muốn làm gì? Thiên Bạch lớn tiếng nói. - Chẳng
phải anh đã quyết tâm giành lấy Mộng Phàm đấy ư? Sao lại đột
nhiên lại nhường cho tôi?
- Chắc là bị anh gõ mạnh một cái vào đầu nên rốt cục tỉnh ra!
Hạ Lỗi thở dài một tiếng. - Anh nghĩ mà xem, Mộng Phàm là cô
gái yếu đuối, xinh xắn, cao quý, nhiệt tình như vậy, cần một
người đàn ông ôn tồn, chăm sóc kỹ càng. Tôi có giống người đàn
ông như thế không? Tôi thô kệch, nông nổi, nóng nảy... trước
sau vẫn luyến nhớ cuộc sống giữa một đám dân du mục, chớ không
thể sống trong chốn lâu đài hoa lệ như thế này! Tôi nghĩ đi
nghĩ lại, nếu như quả thật tôi cùng Mộng Phàm chung sống, thì
đó có thể là mở đầu cho một sự bất hạnh! Bởi vì tôi và cô ấy,
thuộc về hai thế giới, Thiên Bạch à! Cảm ơn anh đã làm cho tôi
tỉnh ra!
- Hình như anh thuyết phục tôi! Thiên Bạch hít sâu hơi Nếu
nhận thức về "yêu" của tôi không sâu sắc như mấy ngày vừa rồi,
tôi đã bị anh thuyết phục!
- "Yêu" cái chữ ấy quá trừu tượng! Chúng ta không ai có cách
gì rút nó từ trong óc ra, xem nó là vuông hay tròn? Nhưng điều
này là chắc chắn: yêu vẫn gần với trạng thái ảo tưởng.
- Ý anh muốn nói...
- Ý của tôi là, Mộng Phàm bây giờ chẳng qua đang mê man trong
ảo tưởng mà thôi! Đợi cô ấy khôn lớn chín chắn, cô ấy sẽ vỡ lẽ
ra. Tôi chỉ là "một khách qua đường" trong cuộc đời cô ấy! Anh
cũng hiểu tôi, thế nào cũng có một ngày tôi phải đi, đi tìm
thế giới của bản thân tôi, tôi không thể bị một người con gái
ràng buộc suốt đời!
Thiên Bạch trầm ngâm, đăm đăm nhìn Hạ Lỗi:
- Anh đảm bảo với tôi lời anh nói đều xuất phát từ chân tâm
đấy chứ?
Tôi đảm bảo! Một đời tôi chưa bao giờ tỉnh táo như hiện nay!
- Có phải vì anh muốn cứu vãn tình thế của ba chúng ta mà cố ý
nói như vậy hay không?
- Đương nhiên tôi muốn như thế! Ba chúng ta, không thể giành
nhau, đoạt của nhau như thế nữa! Cái đó nếu phát triển thêm,
người bị tổn thương không chỉ có ba chúng ta! Cho nên, Thiên
Bạch, điều này rốt cục là việc phải giải quyết định giữa hai
người đàn ông chúng ta! Hạ Lỗi bỗng cao giọng. Nhưng thật ra
anh cần Mộng Phàm hay không cần? Nếu anh dám từ đáy lòng nói
ra một câu "tôi không cần cô ấy", thế thì tôi cần!
Thiên Bạch giật mình, buột miệng nói:
- Nếu tôi không cần cô ấy thì tôi cũng đã không đánh vỡ đầu
anh!
Hạ Lỗi thở dài buồn bã, mắt trở nên mơ màng. Trông anh giống
như một tráng sĩ bị tước vũ khí. Rồi trên môi anh mỉm một nụ
cười:
- Thế thì, Thiên Bạch, hãy chăm sóc Mộng Phàm cho chu đáo? Nếu
có một ngày anh đối đãi với cô ấy không tốt, tôi sẽ dùng mười
hòn đá, đập nát sọ anh!
Sau khi bàn bạc triệt để với Thiên Bạch, Hạ Lỗi lại đối đầu
với Khang Bỉnh Khiêm:
- Nghĩa phụ, cuối cùng con đã hiểu ra lẽ phải. Con nhận lời
người! Không làm hại Mộng Phàm, không làm hại Thiên Bạch, càng
không để người trở thành người lỗi thề bội ước! Con thề từ nay
trở đi con sẽ giữ khoảng cách cần thiết đối với Mộng Phàm! anh
nhìn thẳng Khang Bỉnh Khiêm nói những lời chân thành xuất phát
phát từ đáy lòng. - Sau khi đối mặt với nỗi đau của Thiên
Bạch, con hoàn toàn sụp đổ! Con thấy mình còn tàn bạo, còn
hung ác hơn cả một tên đao phủ! Con rốt cục đã biết, tình yêu
chân thành là quý, nhưng tình thân, tình bạn, ân tình, tình
thủ túc càng không thể rủ sạch! Đằng sau tình yêu, nếu lại bất
nhân bất nghĩa phụ bạc quá nhiều, thì tình yêu ấy cũng trở
thành không đẹp!
Khang Bỉnh Khiêm chấn động chăm chú nhìn Hạ Lỗi, giây lâu mới
khàn giọng hỏi:
- Ta có thể tin cậy con được không?
- Con xin thề, con lấy cha mẹ con ở trên đời mà thề...
- Bất tất phải như thế! Tiểu Lỗi. Khang Bỉnh Khiêm trịnh trọng
nói. - Ta tin con! Ta nguyện tin mỗi chữ con nói và nói cho
con hay, nếu ta có người con gái thứ hai, ta tuyệt đối bằng
lòng gả nó cho con!
Hạ Lỗi cười lặng lẽ, nói với giọng buồn bã:
- Cảm ơn người, nghĩa phụ! Sự việc đến như ngày hôm nay, con
không biết rằng người có còn hối hận đã thu dưỡng con hay
không? Về phần con, con nhất định phải nói rõ ràng với người,
con không bao giờ hối hận cùng người cha con nên nghĩa! Đối
với việc hơn mười năm qua, nhà họ Khang cho con tất cả, con
mãi mãi nhớ ơn!
Khang Bỉnh Khiêm trong mắt nhanh chóng đầy lệ.
- Tiểu Lỗi! Chúng ta suýt nữa thì mất con! Trong những ngày
con còn hôn mê, ta mới nghiệm ra rằng, con sống sâu sắc đến
như thế nào trong lòng ta, con và hai đưa con ta đẻ ra, quả
thực không hề khác nhau! Hơn mười năm nay, ta vì con bỏ ra tâm
huyết và tình cảm, so với Mộng Hoa còn nhiều hơn! Con ơi, trải
qua một phen thử thách sinh tử, trải qua một lần lựa chọn...
hoặc giả lòng con còn oán hận, dù không có chăng nữa hoặc giả
con muốn bỏ ta mà đi... nếu quả thực như thế, ta sẽ đau đớn vô
cùng!
- Nghĩa phụ! Hạ Lỗi kinh ngạc mà đau khổ kêu lên, bây giờ mới
hiểu Khang Bỉnh Khiêm hiểu anh quả là khá sâu. - Con vâng lời
người, con sẽ cố gắng, cố gắng giữ khoảng cách với Mộng Phàm,
cũng cố gắng lưu lại bên người, nhưng vạn nhất...
- Không nhưng gì cả! Cũng không có vạn nhất! Tay của Khang
Bỉnh Khiêm đè nặng trên vai Hạ Lỗi. Ta tin ở con đấy!
Sau khi trò chuyện với Khang Bỉnh Khiêm, Hạ Lỗi nghĩ, cũng nên
đối mặt với Mộng Phàm! Mộng Phàm, Mộng Phàm ơi! Cái tên ấy sẽ
là nỗi đau vĩnh viễn vĩnh viễn trong lòng anh, sẽ là mối tình
duy nhất duy nhất của anh trong đời này. Mộng Phàm ơi, nói làm
sao đây? Làm sao nói với nàng, ta lại co rụt rồi?
Tối hôm ấy, Thiên Bạch và Thiên Lam cuối cùng đã về nhà. Khang
Bỉnh Khiêm chính thức trao đổi với Mộng Phàm một cách rất
nghiêm túc:
- Mấy ngày nay, ta để mặc cho mày ra ra vào vào phòng tiểu
Lỗi, chỉ vì Tiểu Lỗi bệnh tình nặng nề. Ta đã không nỡ lòng
nào cấm đoán mày. Bây giờ Tiểu Lỗi khỏe rồi. Thiên Bạch cũng
về nhà rồi, tai nạn mà mày gây nên coi như đã qua! Từ hôm nay
trở đi, mày không được tới lui phòng của Tiểu Lỗi nữa! Một
bước cũng không được vào!
- Cha... Mộng Phàm sợ hãi kêu.
- Vịnh Tình! Khang Bỉnh Khiêm lớn tiếng. - Bà bảo Nhỏ Ngân,
Nhỏ Thúy trông coi nó cho tôi! Tâm Mi, vú Hồ và các người cũng
chú ý điểm này, đừng cho chúng nó bất kỳ cơ hôi nào được gần
nhau. Chuyện học hành đương nhiên cũng phải chấm dứt! Ta phải
chấn chỉnh lại gia phong! Nếu hai đứa chúng nó lại lén lút hẹn
hò, ta quyết không khoan thứ!
Mộng Phàm lại bị giam lần nữa.
Đêm khuya canh vắng, Mộng Phàm thiểu não nhìn Vú Hồ, Tâm Mi,
Nhỏ Ngân, Nhỏ Thúy. Canh giữ một mình cô mà phải huy động đến
bốn người. Phòng ngựa sài lang hổ báo cũng chỉ đến như thế là
cùng! Bốn người canh giữ cô, lấy ai là người hầu hạ Hạ Lỗi?
Anh đang bệnh hoạn, lẽ nào không có người săn sóc anh?
- Vú Hồ - Mộng Phàm đứng lên đẩy thẳng Vú Hồ ra ngoài cửa. -
Vú đi chăm sóc Hạ Lỗi, xem anh ấy ăn uống ra làm sao, vết
thương còn đau hay không... Vú đi đi, đi đi!
- Cô yên tâm! Người anh ấy cứ rắn như sắt. Cơn sốt lui rồi, đã
ngủ được vài giấc. Không có việc gì đâu. Tôi vâng lệnh coi giữ
cô nên phải coi giữ!
Mộng Phàm loanh quanh ở trong nhà, bồn chồn nóng ruột. Bốn đôi
mắt đều dính sát vào cô, cô đi tới đi lui, vặn tay bất lực.
Lòng điên cuồng nghĩ Hạ Lỗi. Hạ Lỗi ơi, Hạ Lỗi, anh cùng Thiên
Bạch nói những gì thế? Tại sao Thiên Bạch lại yên tâm ra về?
Tại sao cha mẹ tỏ vẻ thỏa lòng? Hạ Lỗi ơi, trong lòng anh nghĩ
những gì? Lúc anh hôn mê, anh không ngừng kêu tên em, bây giờ
anh tỉnh rồi, có lại kêu gọi em nữa không? Hay là... lời kêu
gọi của anh, giấu sâu tận đáy lòng?
Mộng Phàm ngước mắt nhìn cửa sổ, ngoài cửa sổ, sao lạnh đầy
trời. Cô lắng tai nghe ngóng, gió đêm luồn qua rừng thông thở
than khe khẽ. Mỗi tiếng thở than đều như là một tiếng kêu gọi.
Mộng Phàm!
Đột nhiên Mộng Phàm dừng trước mặt bốn người, đầu gối mềm đi,
quỳ xuống đất:
- Tôi van các người! Để tôi gặp anh ấy một cái! Muốn hợp hay
muốn tan, tôi cũng phải nghe anh ấy đích thân nói một câu! Tôi
nhất định không dừng lại lâu, chỉ đi hỏi anh ấy một câu. Các
người có thể canh ở cửa, đợi tôi hỏi xong rồi, các người lập
tức đưa tôi về phòng! Van các người! Tôi van các người!
Bốn người giật mình thất sắc, đều bật dậy, lục tục đưa tay đỡ
Mộng Phàm.
- Tiểu thư là thân vàng lá ngọc, sao có thể quỳ với chúng tôi?
Vú Hồ kinh hoảng nói.
- Tôi không phải là cành vàng lá ngọc - Mộng Phàm lắc đầu quầy
quậy - Tôi là tù nhân của các người! Tôi đã sắp phát điên lên
rồi! Ngay cả cái tự do được gặp anh ấy một chút tôi cũng bị
tước đoạt, chẳng thà chết cho xong!
- Mộng Phàm ơi! - Tâm Mi nắm lấy nách tay Mộng Phàm, kép cô
lên, không hiểu sao, mặt Tâm Mi đầy nước mắt - Tâm tình của cô
tôi đã thấu hiểu hết! Trong lòng cô đau đớn thế nào, tôi cũng
hiểu...
- Dì Mi! Dì Mi! - Mộng Phàm tựa như gặp được cứu tinh, lập tức
hai tay nắm chặt lấy tay Tâm Mi, ngước khuôn mặt cuồng nhiệt
mà cầu khẩn - Cứu tôi với! Để tôi đi gặp anh ấy một cái! Nếu
anh ấy nói tan, tôi cũng sẽ ngã lòng. Tôi biết, tôi cùng anh
ấy đi đến bước này đã là mộng khó vẹn tròn... nhưng tốt, xấu
chúng tôi phải nói với nhau cho rõ ràng, nếu không, anh ấy nản
lòng thối chí, anh ấy sẽ đi mất! Các người không có ai canh
giữ anh ấy, anh ấy sẽ mất như chơi... Dì Mi, vân dì, để tôi đi
gặp anh ấy một cái, xem anh ấy nghĩ gì... Cô dập đầu trước Tâm
Mi tôi xin dập đầu trước dì!
Tâm Mi gắng chùi nước mắt, dậm dậm chân nói:
- Ừ thôi được! Cô đi gặp anh ấy! Nhưng chỉ được năm phút. Vú
Hồ, vú lấy đồng hồ đưa cho tôi.
- Nè dì nương! Vú Hồ sợ hãi kêu lên.
- Đừng nói nữa! Ta chịu trách nhiệm là được rồi! Đứng lên!
Muốn đi thì đi mau lên!
Mộng Phàm lập tức nhảy lên ôm lấy Tâm Mi, lập tức lao ra khỏi
phòng.
Tâm Mi đờ người ra, nước mắt tuôn như mưa. Những người hầu lo
sợ, hoảng hốt chạy theo ra khỏi cửa.
Mộng Phàm đi đến phòng Hạ Lỗi, cuối cùng lại đối mặt với Hạ
Lỗi. Năm phút, cô chỉ có năm phút! Đứng trước giường Hạ Lỗi cô
thở hổn hển, má vì khích động mà đỏ bừng, mắt vì mong gặp mà
rực sáng, cô tham lam chăm chú nhìn mặt Hạ Lỗi, hấp tấp nói:
- Hạ Lỗi, tôi khó khăn lắm mới gặp được anh!
Hạ Lỗi nói giọng lạnh lùng:
- Không! Không! Tôi mệt lắm! Mỏi lắm! Tôi không làm con quay
nữa!
Chỉ một câu đã lộ rõ toàn bộ tâm tư Hạ Lỗi. Mộng Phàm đứng đờ
người, trái tim tan nát.
- Thế thì tôi nói cho anh biết, anh bảo tôi phải làm thế nào?
Tôi muốn anh đích thân nói với tôi, anh nói được ra lời, tôi
sẽ làm được!
Hạ Lỗi nhảy xuống khỏi giường, không nhìn Mộng Phàm. Anh xông
đến cái tủ, mở hộc tủ, lật đổ vật, quay lưng về phía Mộng
Phàm, tiếng nói rắn rỏi, mạnh mẽ:
- Tôi muốn cô đi theo Thiên Bạch!
Mộng Phàm gật đầu:
- Đó là quyết định cuối cùng của anh?
- Phải! - Hạ Lỗi quay người lại, trong tay cầm con gấu chó màu
đã phai nhạt và con quay, anh tiến đến trước mặt Mộng Phàm,
nhét hai vật vào tay cô - Tôi muốn đem kỷ vật cô tặng trả lại
cho cô! Tôi muốn hoàn toàn, hoàn toàn loại nó ra khỏi ý nghĩ
của tôi.
Mộng Phàm ngây người ôm con gấu chó và con quay.
- Được! Cô ngập ngừng giây lát, cắn răng nói - Tôi sẽ làm theo
ý anh! Tôi nhận lại chúng, tôi đi theo Thiên Bạch! Nhưng, anh
cũng nên y theo một điều kiện, nếu không tôi sẽ bám riết anh
đến tận chân trời góc biển!
- Điều kiện gì?
- Anh không được phép biến mất. Anh không được phép đi khỏi.
Không thành được chồng vợ, chúng ta sẽ thành anh em! Được
thỉnh thoảng gặp anh, biết anh có khỏe hay không cũng là... đủ
rồi!
Lời nói quen thuộc quá. Phải rồi, Khang Cần từng nói, được ở
dưới cùng một mái nhà, đôi bên hiểu lòng nhau mà không cần nói
ra, cũng là một thứ hạnh phúc! Hạ Lỗi chua chát nghĩ, liền do
dự.
- Anh có y lời không? Mộng Phàm quyết liệt hỏi - Anh có y lời
tôi không?
- Cô đi theo Thiên Bạch... tôi sẽ y lời cô.
Mộng Phàm hít sâu hơi, đi đến gần Hạ Lỗi:
- Thế thì, tình yêu đôi lứa giữa chúng ta, đến đây là hết. Về
sau muốn lại đơn độc gặp nhau, e rằng cũng không dễ dàng. Hạ
Lỗi, một lần cuối cùng, anh có bằng lòng hôn nhẹ một cái lên
trán tôi để tôi lưu lại một chút an ủi?
Hạ Lỗi đăm đăm nhìn cô, không có người đàn ông nào có thể
kháng cự nổi yêu cầu như thế này! Không! Tuyệt đối không! Anh
đỡ vai Mộng Phàm, cảm động không tả, lòng nát dạ đau. Anh hôn
nhẹ lên chỗ nhúm tóc trước trán cô. Bỗng nhiên tiếng cửa kẹt
dội lên, Khang Bỉnh Khiêm xông vào trong, giận dữ rống lên:
- Tiểu Lỗi! Mộng Phàm! Chúng mày làm gì thế này? Ta đã biết
lời hứa của mày không đáng tin, quả nhiên để ta bắt được tại
trận! Hạ Lỗi và Mộng Phàm lập tức buông nhau ra, mặt trắng
nhợt, ngẩng đầu nhìn Khang Bỉnh Khiêm. - Ai để cho chúng mày
gặp nhau? Khang Bỉnh Khiêm cả giận, chỉ bốn người phụ nữ ngoài
nhà. Các người vẫn cứ làm bình phong cho chúng nó? Các người!
- Lão gia... Vú Hồ, Nhỏ Ngân, Nhỏ Thúy kêu lên. Xin lão gia mở
lượng ra ân...
- Không liên quan đến họ, chính tôi! Tâm Mi bước lên một bước
- Chính tôi chủ động để cho họ gặp mặt.
- Ngươi? Khang Bỉnh Khiêm kinh ngạc - Ngươi lớn gan thật!
- Nghĩa phụ! Hạ Lỗi định thần lại, vội nói - Sự tính không xấu
như người thấy đâu, chúng con...
- Đừng gọi ta là nghĩa phụ! Khang Bỉnh Khiêm cương quyết quát
lên - Lời hứa của mày toàn là lừa dối! Mày làm ta quá thất
vọng... Từ nay ta không có đứa con nuôi như mày nữa!
- Cha! Mộng Phàm gạt nước mắt kêu! Con đến cùng anh ấy để cắt
đứt...
- Mày vô sỉ! Khang Bỉnh Khiêm ngắt lời Mộng Phàm - Mầy sà vào
lòng con trai ôm ấp, mày còn mặt mũi nào nữa...
Tâm Mi bỗng không nhịn nổi, lại xông tới trước một bước, chị
buột miệng nói:
- Tại sao lại phải như vậy? Người hữu tình cuối cùng thành
quyến thuộc, chẳng phải là rất tốt hay sao?
Cả nhà đều kinh ngạc đờ người ra, tất cả quay đầu nhìn Tâm Mi.
- Ngươi nói cái gì? Khang Bỉnh Khiêm không tin hỏi lại.
- Vốn dĩ là như vậy! Tâm Mi cãi lại - Tại sao lại chia rẽ lứa
đôi yêu nhau? Họ là trai chưa vợ, gái chưa chồng, tất cả còn
kịp thì để cho họ yêu nhau! Họ là bạn chơi từ nhỏ, hai trẻ
ngây thơ, bây giờ tình đầu ý hợp như vậy, cũng là một chuyện
hay trên đời, tại sao lại tàn nhẫn, nhất quyết không cho họ
yêu nhau?
Lời Tâm Mi còn chưa nói xong, tất cả nộ khí của Khang Bỉnh
Khiêm đều dồn hết vào Tâm Mi. Ông giơ tay tát vào mặt Tâm Mi
một cái tóe lửa, mắng chửi tàn tệ:
- Mày cút đi! Đừng để ta nhìn thấy mày nữa!
Tâm Mi đau đớn ngẩng đầu, nước mắt tuôn trào. Chị lấy tay che
mặt, vừa chạy vừa tức tửi khóc.
Hạ Lỗi buồn bã lui ra, cảm thấy bất tất phải giải thích câu gì
nữa. |
|