Trong cái ký ức về thời niên thiếu của Hạ Lỗi
thì cái lần ra đi này, quả thật đã để lại những ấn tượng khó
quên.
Miền Đông Bắc có nghĩa là ở phía Đông và hơi chếch về phía Bắc,
Hạ Lỗi ngay từ nhỏ đã được cha dạy cho cách nhận định phương
hướng, vì vậy, nó cứ hướng về phía Đông Bắc mà đi. Đi theo
hướng này, nó phải băng qua một dòng sông nhỏ, một khu rừng
cây tạp rồi một cánh đồng cỏ lau. Hạ Lỗi cưỡi trên lưng ngựa
Truy Phong băng qua đồng cỏ đầy gai. Con đường rậm rịt, chằng
chịt dây leo, nó đi thật lâu mà vẫn chưa vượt qua khỏi đồng cỏ
lau. Quần áo bị rách nát, tay chân đều rớm máu. Nắng càng lúc
càng dữ dội. Nó đi trong nắng từ sáng cho đến lúc mặt trời sắp
lặn. Cơn đói giày vò làm nó hoa mắt. Trong khi đó con ngựa
Truy Phong càng lúc càng bướng bỉnh hơn.
Hạ Lỗi nhớ lại, lúc đầu nó đã điều khiển con ngựa nhưng rồi
sau đấy Truy Phong không chịu đi tiếp. Nó đành phải xuống ngựa
đi bộ bên cạnh, nhưng rồi chỉ được một lúc con ngựa lại không
chịu bước, nó đành phải kéo, phải lôi, một sự giằng co giữa
người và thú, nhưng sức nó lúc đó không làm lay chuyển hay chỉ
huy được con vật.
- Truy Phong! Hạ Lỗi vừa thở vừa năn nỉ. Mặt mũi nó đầy bụi
cát và mồ hôi. - Tao biết mày đã mệt, mà tao cũng mệt, nhưng
mày còn có cỏ để ăn, mày sướng hơn tao rồi. Mày có biết bây
giờ cái bụng của tao nó đương đánh lô tô không? Vậy mà tao kéo,
mày vẫn không đi, sao vậy? Tao năn nỉ mà, mày hãy nhấc chân
lên đi, chứ cái kiểu này muốn đến miền Đông Bắc phải đi tới
mấy năm mới tới, truy Phong tao năn nỉ mày.
Con ngựa ngẩng đầu lên. Nó hí vang như để phản kháng, bốn chân
tì xuống đất không chịu động đậy. Hạ Lỗi không chịu thua, nó
lùi ra sau đẩy đít ngựa. Nhưng con ngựa vẫn bất động. Nó giận
quá vung nắm tay lên, nó đứng trước mặt con ngựa hét lớn.
- Mày định bướng với tao à? Tao biết mà! Mày thích ăn cỏ khô ở
trong tàu ngựa nhà họ Khang. Tao cũng thích ở đấy vậy. Nhưng
đó là nhà của người ta, mày là loài thú rừng, tao cũng ở rừng
núi, vậy chúng ta đi thôi Truy Phong ạ, mày đừng để tao khinh
bỉ mày.
Con ngựa Truy Phong lại hí vang rồi đột nhiên thừa lúc sơ ý
của Hạ Lỗi, nó phi nước đại chạy về phía trước.
Hạ Lỗi giật mình đuổi theo, vừa đuổi vừa hét:
- Truy Phong mày đợi tao nào, mày có những bốn cái chân còn
tao chỉ có hai cái, mày định cho tao đuổi theo xì khói à.
Nhưng con ngựa Truy Phong như không thèm nghe. Nó cứ tiếp tục
phóng nhanh về phía trước. Hạ Lỗi không còn cách nào khác hơn
là phải phóng theo, mặc cho cỏ gai cây bụi, đá lởm chởm.
Nó băng theo gót ngựa. Qua khỏi cánh đồng cỏ rừng thông, chợt
nhiên trước mắt nó xuất hiện một con đường lát đá. Truy Phong
phóng lên con đường chạy một cách bình thản. Hạ Lỗi chỉ biết
cắm đầu đuổi theo. Ngay lúc đó có tiếng vó ngựa, rồi tiếng hét
của người. Con Truy Phong lại hí vang. Hạ Lỗi hoảng hốt ngẩng
đầu lên, vừa kịp trông thấy một chiếc xe song mã từ hướng đối
diện đang sồng sộc chạy tới, nó sợ hãi hét lớn:
- Truy Phong coi chừng!
Dù gì Truy Phong cũng là một con ngựa, nó lách mình thật nhanh
tránh kịp, trong khi Hạ Lỗi lại phản ứng chậm chạp hơn nên đã
va vào chiếc bánh xe giữa tiếng la hét của người trên xe. Hạ
Lỗi ngã nhào xuống đất và khôing còn biết gì nữa.
Hạ Lỗi dường như chỉ bất tỉnh có một chút, khi tỉnh dậy, nó
thấy mình đã nằm ở trong lòng xe. Nó trố mắt nhìn, trong xe có
một phu nhân dáng dấp quí phái, một người đàn ông ăn mặc sang
trọng. Cả hai đang lo lắng nhìn nó. Bên cạnh họ còn có hai đứa
bé: Một đứa con gái khoảng năm sáu tuổi và một đứa con trai
xấp xỉ tuổi nó.
Đứa bé chợt kêu lên:
- Ồ mẹ ơi! Đầu của anh ta bị chảy máu kìa. Coi chừng anh ta
chết.
Đứa con trai thì nói: - Đừng la... Đừng la, nó đã tỉnh rồi. Nó
chưa chết đâu.
- Ồ! Tỉnh thật rồi. Chắc không sao đâu. Người đàn bà cúi người
xuống đưa tay sờ đầu của Hạ Lỗi rồi quay lại nói - Anh Thiên
Lý này, chúng ta bảo xa phu cho ngựa chạy nhanh lên, không cần
biết đứa bé này con của ai, hãy đến nhà họ Khang rồi tính sau.
- Đúng rồi! Người đàn ông nói - Ở nhà họ Khang anh Bỉnh Khiêm
với Khang Cần đều rành nghề y. Có lẽ chăm sóc nó được.
Rồi ông quay đầu ra trước xe nói:
- A Cường cho xe chạy nhanh lên. Nhưng phải cẩn thận coi chừng
đụng người khác nữa nhé.
- Vâng.
Chiếc xe có vẻ chạy nhanh hơn. Hạ Lỗi nằm đấy bàng hoàng. Sao
lạ vậy? Bỏ trốn suốt một ngày trời, bây giờ lại phải quay về
nhà họ Khang! Không lẽ ta chưa vượt khỏi được vòng rào của họ
Khang? Ngựa Truy Phong chậm thế à. Nghĩ tới Truy Phong nó chợt
giật mình, nó chống tay ngồi dậy nhìn qua khung cửa xe, rồi nó
kêu lên một cách yếu ớt.
- Truy Phong! Truy Phong!
Hạ Lỗi cảm thấy toàn thân như đau nhức, nó lại ngã vật xuống
sàn xe. Thằng bé ngồi trong xe chợt hét lên.
- Ngừng lại! Ngừng lại...
Chiếc xe đột ngột ngừng hẳn. Thằng bé quay sang Hạ Lỗi hỏi:
- Ban nãy bạn nói gì đấy?
- Truy... Phong.
- Truy Phong? Thằng bé nhiêng nghiêng đầu có vẻ suy nghĩ. Rồi
nó nhìn ra khung cửa xe. Chợt nhiên nó vỗ tay như phát hiện
một điều gì - Đó là con ngựa của bạn đấy à?
- Đúng vậy!
- Có phải con ngựa có thân màu nâu sậm không? Thằng bé hỏi -
Nó tên Truy Phong đúng không?
- Đúng!
- Vậy thì bạn hãy yên tâm. Tôi sẽ giúp bạn mang nó về. Nó đang
đứng ở gốc cây đàng kia ăn cỏ. Có lẽ nó đang đói lắm.
Thằng bé nói xong liền mở cửa xe ngay xuống, khiến hai người
lớn trong xe cùng lúc hét to:
- Thiên Bạch! Hãy cẩn thận đấy!
Hạ Lỗi lại chồng tay nhướng người nhìn ra khung cửa, vừa kịp
trông thấy thằng bé đang dẫn con Truy Phong đi về phía xe. Con
ngựa bây giờ có vẻ thật ngoan. Thằng bé nhìn Hạ Lỗi, với một
nụ cười. Rồi nó cột con Truy Phong đằng sau chiếc xe ngựa, nó
phóng lên xe nói:
- Xong rồi. Tôi đã cột con Truy Phong của bạn chắc lắm.
Nó tò mò nhìn Hạ Lỗi, nó có vẻ thích thú giới thiệu:
- Tôi tên là Sở Thiên Bạch, còn đây là em gái tôi, Sở Thiên
Lam. Thế còn bạn tên gì?
Thì ra đây là Thiên Bạch và Thiên Lam. Hạ Lỗi mở to đôi mắt
nhìn cậu bé, cậu ta có vẻ thật khôi ngô, nó cảm thấy có cảm
tình ngay, nó gật gù nói:
- Tôi tên là Hạ Lỗi.
- Hạ Lỗi à? Thằng bé có vẻ sững sờ nói tiếp - Ồ... thì ra đụng
phải người nhà cả. Anh Hạ Lỗi, có phải anh là đứa con nuôi mà
bác Bỉnh Khiêm đã mang từ miền Đông Bắc về không?
Người đàn ông ngồi trong xe nghe nói vội giới thiệu:
- Vậy thì tôi là bác Sở của cháu đây. Nhưng mà... tại sao cháu
lại ở đây, theo con ngựa chạy rong trong núi thế này?
Tại sao à? Chuyện kể ba ngày ba đêm chưa hết. Hạ Lỗi ngồi yên,
nó thấy Thiên Bạch nhìn nó cười. Thiên Bạch - Sở Thiên Bạch,
Hạ Lỗi biết ngay, đây sẽ là một người bạn rất thân của nó.
Và quả thật nó đã không đoán sai. Từ đấy về sau gần suốt cuộc
đời nó, Sở Thiên Bạch đã giữ một vị trí hết sức quan trọng mà
không ai có thể thay thế đuợc. |
|