Thời gian lùi lại mười hai năm về trước. Năm
ấy Hạ Lỗi chưa đầy mười tuổi. Sống giữa rừng núi nguyên thủy
của miền Đông Bắc, Hạ Lỗi cũng đã có một thời thơ ấu vô tư lự
cùng cha là Hạ Mục Vân. Chàng sống giữa tuyết và núi, một cuộc
sống hoàn toàn cách biệt hẳn với thế giới văn minh. Tuy ở đấy
là nơi hoang dã, nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi khô khan
lắm. Thạch có cả một khung cảnh núi rừng ngút ngàn. Có cả
những sân tuyết vô tận, có rừng cây âm u, có núi cao lởm chởm,
có những dược thảo quý giá như nhân sâm... Nhưng cái quan
trọng hơn cả, là trong cuộc đời nó còn có cả một người cha.
Một người cha rất hiền lành, yêu nó, nhưng lại sống một cách
cô độc.
Người cha đã từng dạy chàng thổi sáo, dạy chàng săn bắn, dạy
chàng những kỹ năng để thích ứng và sinh tồn. Người cũng dạy
chàng học chữ. Trên bãi tuyết bằng phẳng, với một cây que nó
bắt đầu tập viết: Hạ Lỗi. Cái tên của nó được ê a đánh vần. Cả
những câu thơ Đường "Phiên diêu khoảng trời đất, chim Âu bay
đầy trời", hoặc là " Đêm tuyết rơi đầy núi, một mình xuân tha
hương", Hạ Lỗi cũng học.
Về chuyện riêng của cha thì Hạ Lỗi, không rõ lắm. Chàng chỉ
biết một điều là mộ của mẹ chàng được chôn giữa rừng cây. Cha
cũng thường đưa nó đến đó quỳ trước mộ thắp hương khấn vái. Và
mỗi lần khấn vái xong, cha cũng thường nhìn nó với ánh mắt
long lanh:
- Con của cha, con thấy đấy, cuộc sống là như vậy. Có sống
phải sống hết mình, để khi có chết cũng không ân hận. Mẹ của
con đã theo cha để tha phương vì tình yêu, và người đã chết đi
không một chút nuối tiếc.
Cha lại ngẩng mắt lên nhìn trời với một chút mơ màng, tiếp:
- Bao giờ cha có đi thì cha cũng sẽ xem cái chết tợ như lông
hồng, nhưng mà chắc lúc đó, cha không thể không nuối tiếc được.
Bởi vì... Ông lại cúi xuống nhìn Hạ Lỗi.
- Hạ Lỗi, cha không yên tâm lắm về con.
Lúc đó Hạ Lỗi chỉ loáng thoáng hiểu, nhưng điều bận tâm nhất
của nó, lúc bấy giờ là cha càng lúc càng yếu đi. Tấm thân gầy
gò bệnh hoạn, không còn sức như xưa. Cha không thể vượt rừng
núi săn đuổi thú rừng như ngày nào nữa. Có điều, giữa cha với
con đã có những thông cảm chia xẻ mà không cần nói ra, chỉ một
ánh mắt, họ cũng có thể đọc được ý nghĩa của nhau.
Năm đó vào đầu một mùa hè.
Sáng nào, Hạ Lỗi cũng leo lên núi tìm nhân sâm, đi bắt thú
rừng rồi mang về nhà - Cái ngôi nhà gỗ nhỏ của hai cha con.
Thạch nấu nướng, chế thuốc từng chén, từng chén đưa đến tận
giường cho cha. Vậy mà không hiểu sao, cha chàng càng lúc càng
trở nên tiều tụy. Đêm nào cũng vậy, Hạ Lỗi đều giật mình tỉnh
giấc bởi những cơn ho sù sụ và tiếng thở khò khè của cha. Có
xoa bóp thế nào, cha vẫn như sắp đứt hơi, và cái ý niệm chết
chóc theo thời gian, càng lúc càng tiến đến gần. Người tinh
thông về thuốc như cha còn phải bó tay, thì trẻ con như Hạ Lỗi
biết xử lý thế nào?
Ngay lúc đó, sự xuất hiện của ông Khang Bỉnh Khiêm hoàn toàn
đảo lộn cuộc sống của Thạch.
Hôm ấy tiếng súng nổ ầm ĩ làm kinh động hai cha con Hạ Lỗi. Họ
cùng nhìn nhau. Rồi cùng tiến về phía có tiếng súng nổ. Thời
buổi bấy giờ, trên miền đất hoang dã Đông Bắc, ngoài băng
tuyết và thú dữ ra còn là chốn lộng hành của bọn thổ phỉ. Hai
cha con nhanh nhẹn tiến đến nơi, qua kẽ lá và vách núi, họ vừa
kịp lúc trông thấy bọn cướp đang kéo đi một chiếc xe tứ mã
xinh đẹp. Đợi bọn cướp đi khuất, Hạ Lỗi và cha mới bước ra.
Trên khoảng đất trống có ba người nằm máu me đầy người.
Ông Hạ Mục Vân ra lệnh:
- Hạ Lỗi, con hãy mau cứu người.
Hạ Lỗi chạy vội về phía ba người nằm dưới đất đưa tay sờ lấy
mũi. Hai người đã không còn thở. Chỉ còn một người mặc áo da,
đầu đội nón lông thú là con thở thoi thóp. Thế là hai cha con
vội vã chặt lấy cành cây, cởi áo khoác ngoài, làm thành cái
cáng đưa người bị thương rời khỏi hiện trường. Phải thật khó
khăn mới mang họ về được đến nhà.
Người đó chính là Khang bỉnh Khiêm quan Bái Lễ Bộ, Đại Lang
của triều đình.
Sau đấy qua bao nhiêu tháng ngày trôi qua, Hạ Lỗi mỗi lần nghĩ
lại, đều cảm thấy sự xuất hiện kịp lúc của ông Khang Bỉnh
Khiêm giống như vật của Thượng đế đã ban cho cha chàng. Có lẽ
vì những lời khẩn cầu của cha trước mộ mẹ đã linh thiêng. Và
định mệnh đã sắp xếp mọi thứ.
o0o
Hai tháng sau Khang Bỉnh Khiêm gần như bình phục. Cảm kích
nghĩa cử cha con Hạ Mục Vâin, ông đã trích huyết ăn thề, kết
nghĩa huynh đệ với cha con Hạ Lỗi.
Buổi kết nghĩa đó đã ghi sâu một dấu ấn trong đầu của Hạ Lỗi.
Thạch còn nhớ rất rõ, hôm ấy bầu trời xanh đặc biệt. Tuyết lại
trắng xóa, những cây tùng lá kim xanh ngát.
Khói hương tỏa ra và bay cao. Trên bàn hương án có những trái
táo đỏ. Ông Khang Bỉnh Khiêm vẻ mặt thật nghiêm túc và cha
chàng cũng thế, một không khí trang trọng đặc biệt lạ lùng với
Hạ Lỗi.
Ông Khang Bỉnh Khiêm đã nói thật to:
- Trên có trời, dưới có đất.
Ông Hạ Mục Vân tiếp lời:
- Thiên địa nhật nguyệt chứng giám.
- Tôi:Khang Bỉnh Khiêm.
- Tôi Hạ Mục Vân.
- Xin kết nghĩa kim lan tại đây.
- Chúng tôi sẽ là anh em.
- Từ đây uống máu ăn thề.
- Đối xử trung liệt với nhau.
- Có chết cũng không thay đổi.
Rồi hai người đứng đối diện nhau qua hương án. Một lạy, hai
lạy, ba lạy...
Hạ Lỗi ngẩn ra nhìn. Cái lễ kết nghĩa anh em và những lời nói
của hai người, nó mãi ghi nhớ không bao giờ quên trong những
năm tháng về sau.
Sau buổi lễ đó cha đã đẩy Hạ Lỗi đến trước mặt ông Khang Bỉnh
Khiêm:
- Mau quỳ xuống gọi chú đi con.
Hạ Lỗi quỳ xuống chưa kịp gọi thì ông Khang Bỉnh Khiêm đã
nghiêm giọng nói:
- Đừng gọi là chú, con hãy gọi ta là cha nuôi.
Cha của Hạ Lỗi đã nhìn Khang Bỉnh Khiêm nhưng ông Khiêm đã
khẩn thiết nói:
- Giữa anh và em con có gì để đắn đo suy nghĩ nữa. Anh hãy
trao lại núm ruột đó cho em. Nhà họ Khang của em thư hương thế
phiệt, nhà cửa ruộng đất đầy rẫy. Ở Bắc Kinh, em lại chỉ có
một đứa con trai và một đứa con gái, có nuôi thêm một đứa nữa
cũng đâu có nhằm nhò gì!
Từ đây về sau em hứa với anh, em sẽ coi con anh như con em. Em
sẽ chăm sóc nó hơn cả con của em nữa. Anh hãy tin em đi.
Hạ Lỗi trông thấy mắt của cha đỏ hoe, hình như người đã khóc.
Người đã quay lại nghẹn ngào hạ lệnh cho Hạ Lỗi.
- Hãy quỳ xuống lạy nghĩa phụ con đi và từ đây hãy gọi là cha.
Hạ Lỗi cảm thấy như có cái gì không phải, hình như nó linh cảm
một điều: khi nó cúi đầu lạy người khác nhận làm cha nó sẽ
biến mất. Nó đau khổ đứng bật dậy, hét lớn:
- Không!
Và nó bỏ chạy một mạch vào tận trong rừng.
Chiều tối hôm ấy, cha nó đã tìm thấy nó ở ven sườn núi cheo
leo.
- Hạ Lỗi, cha đã quyết định rồi. Ngày mai con phải theo cha
nuôi về Bắc Kinh.
Hạ Lỗi lắc đầu:
- Không!
- Nhất định con phải đi. Con phải đến đó để thấy kinh đô to
lớn thế nào. Con phải làm người có học. Mấy năm gần đây, cha
đã ích kỷ quá mới để con trở thành một thứ người rừng. Không
được, con phải đi học. Con cần phải học nhiều thứ để tạo dựng
một tương lai sau này cho con.
- Không!
- Con bắt buộc phải đi. Con không có quyền nói tiếng không ở
đây. Cha đã quyết định và con phải làm theo.
- Không!
- Sao lại nói không nữa? Người cha đã giận dữ.
- Con ở lại xứ núi rừng này làm gì? Đâu có tương lai. Nếu cha
đi rồi ai sẽ chăm sóc con chứ?
Nếu cha đi rồi ai sẽ chăm sóc con? Câu nói của cha như một
nhát dao đâm vào tim Hạ Lỗi. Hạ Lỗi đỏ mặt:
- Nhưng con thích ở lại với núi rừng. Cha đã sinh con ở đây,
thì hãy để con ở lại nơi đây.
Chuyện cha chọn đường rừng núi này là lúc cha vừa hai mươi lăm
tuồi. Vậy thì, nếu con muốn chọn. Con hãy đợi đến lúc con ở
vào cái tuổi đó rồi hãy quyết định. Còn bây giờ là quyền ở
cha. Con phải đến Bắc Kinh.
- Không!
- Con không nghe lời cha à?
- Không!
- Vậy thì cha chết mất.
Cha của Hạ Lỗi vừa run rẩy vừa ho, vừa hổn hển thở.
- Được rồi! Được rồi! Con muốn cha chết thì cha sẽ chết ngay
bây giờ thôi.
- Cha! Hạ Lỗi đã hét lớn, nó vừa sợ hãi vừa đau khổ.
- Nhưng con đi rồi thì ai sẽ hái thuốc cho cha. Ai sẽ săn thú
rừng mang thịt về cho cha?
Người cha nhìn Thạch thật lâu yên lặng không nói.
Tối hôm ấy, cha Thạch đã treo cổ trên thân cây to trước mộ mẹ
nó. Và trên chiếc gối của Thạch có một mảnh giấy của cha để
lại.
"Hạ Lỗi,
Cha đi đây để con không còn bận tâm về cha nữa, cũng như để
con không phải lưu luyến với vùng đất núi rừng này. Bắt đầu từ
bây giờ con phải đặt hết tâm trí của mình vào việc xây dựng
một cuộc đời mới. Và để cho con cắt đứt mọi lưu luyến bịn rịn
trong đầu, cha phải bỏ đi trước. Con phải nhớ một điều, từ đây
về sau, con phải là một đứa con ngoan của cha nuôi con, không
được quyền cãi lại lời dạy bảo. Vì những lời dạy bảo của ông
ấy đều là kỳ vọng của cha".
Hạ Lỗi nhìn thân xác của cha, tay nắm chặt mảnh giấy. Nó không
dám tin rằng đây là sự thật. Cha chết rồi! Chết rồi! Chết thật
rồi sao? Sao lại có chuyện khủng khiếp như vậy? Hạ Lỗi như
muốn phát điên lên. Nỗi đau khổ vô bờ như những con sóng nhận
chìm lấy nó. Nó chạy xông vào rừng, nó khóc lớn, nó đấm mạnh
vào thân cây đến độ tay rỉ cả máu.
- Cha ơi! Cha! Con không muốn cha chết! Con không muốn. Cha
hãy sống lại, hãy sống lại đi cha. Trời ơi! Cha ơi! Mẹ ơi!
Hạ Lỗi khóc vật vã trong rừng, khóc đến độ kiệt sức. Tiếng
khóc của nó làm cho cả chim rừng sợ hãi bay mất.
Ông Khang Bỉnh Khiêm đào một chiếc hố bên cạnh một của mẹ
Thạch và chôn lấy thân xác của Hạ Mục Vân.
- Anh Mục Vân! Bây giờ anh hãy yên tâm mà nhắm mắt, không còn
vướng bận những phiền nhiễu của cuộc đời. Bệnh tật đau khổ
cũng không dày vò được anh. Và từ đây về sau, con anh sẽ là
con tôi. Nó sẽ được em chăm sóc. Anh cứ yên tâm mà an nghỉ nơi
suối vàng.
Ông Bỉnh Khiêm cũng bước tới, ôm lấy Hạ Lỗi trong khi Hạ Lỗi
vật vã trước mộ cha mẹ. Nó hét lớn:
- Cha ơi! Mẹ ơi! Tại sao người không đoái hoài đến con? Tại
sao người lại bỏ con đi? Hỡi cha? Hỡi mẹ?
Nó hét đến lạc cả giọng. Hét khàn cả cổ. Nó ấm ức khóc, khóc
mãi cho đến khi hơi sức không còn nữa. |
|