Tối hôm ấy, Hạ Lỗi và Mộng Phàm cùng đốt hai
bức thư để lại...
Nếu đã đi không xong, Hạ Lỗi quyết tâm đối mặt với Thiên Bạch.
- Cái đó không khó khăn, Hạ Lỗi nhìn hai bức thư đang hóa
thành tro tàn trong ngọn lửa, hất đầu nhìn đăm đăm. - Mộng
Phàm. Tôi chỉ cần nói với Thiên Bạch, tôi đã gắng sức rồi, đã
vùng vẫy rồi. Tôi đã bị thiêu trong lửa dữ, bị cóng trong sông
băng, bị nấu vạc dầu trong địa ngục... Tôi không còn cách nào
nữa... tôi đành thú nhận thẳng thắn với anh ấy. Rồi anh ấy
muốn đánh, muốn chửi, muốn trừng phạt, muốn giết chóc... tôi
đểu tùy anh ấy xử trí... Như vậy đấy! Cái đó... không khó khăn,
tất cả điều tôi cần làm là đi đối mặt với Thiên Bạch! Chỉ có
đối mặt với Thiên Bạch trước, mới có thể lại đối mặt với dưỡng
phụ và dưỡng mẫu! Phải đó, lần này tôi... sẽ đối mặt với Thiên
Bạch!
Mộng Phàm không nói lời nào, chỉ ngây dại nhìn đăm đăm Hạ Lỗi,
trong mắt long lanh tia sáng.
Lẽ ra là không khó khăn lắm về cái chuyện thú nhận. Nhưng,
Thiên Bạch dùng bộ mặt tin cậy, hân hoan, sùng bái mà lại
thuần chính vô tư đón Hạ Lỗi, khiến anh không biết làm sao tự
thú. Trước khi anh mở miệng, Thiên Bạch đã cười ha hả, kêu lên:
- Chuyện của anh tôi đã biết rồi, biết hết cả rồi!
- Cái gì? Hạ Lỗi giật mình Anh biết rồi?
- Phải đấy! Thiên Bạch cười Mộng Hoa đến nhà tôi, đem từ đầu
đến cuối câu chuyện nói với chúng tôi! Tôi và Thiên Lam nghe
chuyện chưa từng nghe, đều cười chết được!
- Mộng Hoa nói rồi à? Hạ Lỗi vô cùng kinh ngạc Anh ấy nói sao?
- Nói anh say rượu đại náo nhà họ Khang! Thiên Bạch nhìn anh
chăm chú, trong mắt vẫn đầy nét cười Anh đối với Khang bá bá,
lại chào kiểu nhà binh, lại khom mình, lại vái... Ha ha. Anh
thật là có một! Say rượu cũng không say như kiểu người khác!
Anh còn tưởng Mộng Hoa là tôi, luôn miệng nói kết bái không
phải là giả vờ! Nét mặt của Thiên Bạch tự nhiên nghiêm lại,
hết sức cảm động, chăm chú nhìn Hạ Lỗi rồi vỗ mạnh vào anh một
cái Hạ Lỗi, con người anh có cái nghĩa khí của thời xưa. - Anh
đúng là một nhân vật trong Thất hiệp ngũ nghĩa, tựa như Nam
Hiệp Triều Chiêu hay Bắc hiệp Âu Dương Xuân!
- Thiên Bạch. Hạ Lỗi buồn rầu nỏi. - Đừng nói với tôi những
lời ấy, anh sẽ khiến tôi... trời... không có tự dung thân!
- Khách khí làm gì, chúc mừng anh vài câu. Anh làm điều nhân
không nhường ai, làm đến nơi đến chốn là phải! Thiên Bạch chăm
chú nhìn Hạ Lỗi. - Kỳ Thực, nỗi đau khổ trong lòng anh tôi
biết, sống nhờ mái nhà người tất nhiên có nhiều điều không như
ý. Nhưng đường đường nam tử như anh, hà tất kể đến cái đó? Ơn
dưỡng dục của Khang bá bá, rồi có ngày anh báo được. Anh sợ
báo đáp không đầy đủ, tôi giúp anh báo là được! Anh là "nghĩa
tử" của ông, tôi cũng là "bán tử" của ông mà!
Hạ Lỗi đăm đăm nhìn Thiên Bạch, lẽ ra là không khó khăn, nhưng
anh một chữ cũng không nói ra được! Nửa chữ cũng không nói ra
được!
Không nói ra được, làm sao mà trở về đối mặt với Mộng Phàm?
Hạ Lỗi không dám về nhà họ Khang mà lẻn ra đồng. Anh đá vào
một hòn đá, đấm vào thân cây. Trước đồng rộng, bốn bề không
một bóng người, anh cất đầu kêu to:
- Hạ Lỗi! Mày tiêu rồi! Mày là tên nhát gan! Mày nhu nhược!
Mày khốn kiếp! Mày dám yêu mà không dám thú nhận... Mày làm
sao mà không dám nói với anh em của mày... Mày yêu vị hôn thê
của anh ta! Mày là đồ bỏ đi! Mày là đồ ngụy quân tử!
Kêu xong, đá xong, phát tiết xong... anh mỏi gân kiệt sức rũ
đầu xuống, giống như con gà trống chiến bại. |
|