Trước đám cưới của Hạ Lỗi và Tắc Vi vài ba
ngày. Tất cả thành Đại Lý đều lâng lâng trong không khí vui
mừng. Hôn sự lần này không phải là việc riêng của Hạ Lỗi và
Tắc Vi, mà là việc của mọi gia đình tộc Bạch. Hôn lễ định cử
hành ở quảng trường trước Ba tháp. Từ rất sớm, mọi người đã
bận rộn treo đèn kết hoa trên quảng trường, treo đèn lồng và
pháo dây thành chuỗi, lại chuẩn bị rất nhiều bó đuốc lớn, để
tiện vui chơi thâu đêm. Các thanh niên và thiếu nữ, tự tổ chức
đội nhạc và đoàn vũ đạo, đánh trống thổi còi, luyện tập. Tiếng
hát vấn vương, ngoài vài dặm đường còn nghe thấy.
Trong không khí vui mừng ấy, thì có một cỗ xe ngựa từ từ tiến
đến thành Đại Lý. Trên xe là một đám người dày dạn phong trần,
họ đi liền suốt hai tháng trời: đó là Thiên Bạch, Mộng Phàm,
Khang Trung, Nhỏ Ngân. Cuối cùng có chí là nên, được Thiên
Bạch đi kèm, được Khang Trung và Nhỏ Ngân bảo hộ, qua núi vượt
sông, đường xa thăm thẳm, Mộng Phàm đã đuổi kịp Hạ Lỗi.
Xe tiến vào Đại Lý, Thiên Bạch và Mộng Phàm nhìn ra ngoài.
Suốt cả dãy đường phố, hai bên có từng tòa nhà màu trắng, kiến
trúc khá giống nhau. Ở mỗi nhà đều có cửa lầu và bức tường vây
màu trắng chạm vẽ, màu sắc khác trang nhã. Trên đầu tường ló
một cành hoa sơn trà đỏ thắm, cơ hồ nhà nào cũng có hoa trà,
quả là vô cùng đẹp đẽ. Trên đường phố cũng tấp nập người chen
chúc qua lại, mặc phục trang truyền thống màu trắng, mặt ai
nấy đều tươi cười, chào gọi nhau.
- Ô, ở đây hoàn toàn không giống như tôi tưởng tượng! Thiên
Bạch nhìn Mộng Phàm - Tôi nghĩ rằng đây là một thôn xóm hoang
vắng, đâu biết lại là một thành thị cổ điển trang nhã có phong
vị riêng!
- Tộc Bạch và Đại Lý là tổng hòa tất cả cái đẹp của thiên
nhiên - Mộng Phàm mắt rực sáng, trái tim chờ đợi mà đập nhanh,
đôi má vì khích động mà ửng hồng. Cô đọc lại câu trong như của
Hạ Lỗi, mỗi chữ mỗi câu đều thuộc nằm lòng - Có cái hoang sơ
của thời nguyên thủy, có cái lãng mạn cổ điển! Chính là ở đây,
phải là địa phương như thế này mới có thể lưu Hạ Lỗi lại được!
Thiên Bạch nhìn đăm đăm Mộng Phàm.
- Tôi xuống xe, hỏi thăm xem có ai biết địa chỉ của Hạ Lỗi
không nhé?
Thiên Bạch nhảy xuống xe, cản một người già tộc Bạch lại.
- Xin hỏi cụ, có một người Hán tên Hạ Lỗi, không biết cụ có
thể biết hay không? Anh ấy ở chỗ nào?
Cụ già ngạc nhiên, nụ cười lập tức hiện ra ở khóe môi:
- Ông hỏi thần bản chủ đấy à? Quen biết, đương nhiên là quen
biết! Ngài ở đầu dãy phố! Cụ già nhìn Thiên Bạch dò xét.
- Tôi hỏi Hạ Lỗi kia! Thiên Bạch bối rối - Không phải thần nào
cả!
- Hạ Lỗi? Một người trẻ tuổi xen vào - Tìm thần bản chủ? Ông
là thân thích của thần bản chủ? Để tôi dẫn ông đi! Một thiếu
nữ tộc Bạch vui mừng hớn hở nói - Chắc là ông đến dự hôn lễ có
phải không?
Thiên Bạch bỗng chột dạ. Hôn lễ! Thần bản chủ! Anh cảm thấy có
cái gì đó không ổn. Anh chạy về bên xe, nói với Mộng Phàm mặt
đầy vẻ chờ đợi:
- Hạ Lỗi đã biến thành thần rồi. Điều đó quả là không bàn cãi
gì được nữa. Tôi nghĩ, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ chân đã.
Nhỏ Ngân, Khang Trung, các người theo hầu tiểu thư, tôi đi tìm
Hạ Lỗi đã rồi hãy hay.
- Anh ấy... anh ấy đúng là ở Đại Lý ư? Mộng Phàm vội hỏi Anh
ấy không rời khỏi đây mà đi nơi khác chứ?
- Anh ấy đúng là ở Đại Lý... Thiên Bạch do dự giây lát rồi nói
- Chỉ cần tìm hiểu một chút.
Mộng Phàm nhìn Thiên Bạch, cảm thấy có điều chẳng lành, có sợ
hãi. Mặt đang ửng hồng lập tức biến sắc.
Sau đó họ tìm thấy nhà trọ "tứ hải". Thiên Bạch thu xếp cho
Mộng Phàm yên ổn, lại ra lệnh cho Khang Trung và Nhỏ Ngân chăm
sóc. Anh hấp tấp chạy ra khỏi nhà trọ, đi tìm Hạ Lỗi mà giờ
đây đã biến thành "thần bản chủ"!
Hạ Lỗi đang đứng trong thiên tỉnh nhà tộc trưởng, được các
thân hữu vây quanh, thử mặc lên người anh trang phục truyền
thống của tộc Bạch. Tắc Vi cũng thử quần áo cô dâu: áo màu
trắng, váy trắng, tay áo, thân trên vạt dưới đều thêu đầy từng
lớp hoa văn diễm lệ; đầu đội mũ gọi là "đăng cơ", dung kim
tuyến và ngân tuyến thêu nên, bên trên giát đầy hạt bạc, còn
rủ xuống tua dài màu mặc đẹp đẽ, không thể không thừa nhận, cô
quả là một cô gái hết sức quyến rũ.
Trong thiên tỉnh rất náo nhiệt, người tộc Bạch qua lại như con
thoi, nào kêu, nào cười, nào đùa, ngỏ lời chúc mừng vợ chồng
tộc trưởng. Một đám trẻ em tộc Bạch, dưới chân người lớn chạy
lang xăng. Đao Oa nhóm lò ở góc tường, rang hạt tiêu. Hạt tiêu
rang khiến Hạ Lỗi hắt hơi liền mấy cái. Tiếp đó, Tắc Vi cũng
bắt đầu hắt hơi. Khắp trong thiên tỉnh người già người trẻ,
hết người này đến người khác đều hắt hơi. Hạ Lỗi vừa nướ mắt
vừa nước mũi nói:
- Đao Oa! Em rang hạt tiêu làm gì? Hắt... hắt... xì hơi!
- Em rang tiêu "khít". Chúc hai anh chị mãi mãi "khít khít
khăng khăng"! Cả Đao Oa cũng hắt hơi không ngừng, cười nói.
Nguyên ở tộc Bạch "cay" đọc là khít, "thân" cũng đọc là "khít".
Rang "tiêu khít" là lấy hài âm của chữ "thân thân ái ái", để
cầu chuyện tốt lành.
- Át xì! Tộc trưởng la lên - Đao Oa! Đêm động phòng hoa chúc
mới rang "tiêu khít", bây giờ rang làm gì?
- Lúc động phòng con lại rang nữa! Đao Oa cười hì hì đáp - Con
e vội không kịp, quản gì rang nhiều!... Còn chưa nói xong, nó
lại hắt hơi xì hơi liền mấy cái.
Mọi người trong thiên tỉnh vừa kêu, vừa cười, vừa nói, vừa "hắt
xì hơi" không thôi, cười đến nỗi cành hoa nghiêng ngả, tua mũ
rủ xuống cũng theo đó mà bay phấp phới trông lại càng sinh
động.
Trong không khí vui vẻ ấy, Thiên Bạch theo một thiếu nữ tộc
Bạch dẫn đường, xuất hiện trước cánh cửa lớn đang mở toang.
- Hạ Lỗi! Thiên Bạch cất tiếng gọi, mắt trừng trừng nhìn Hạ
Lỗi toàn thân vận đồ trắng thắt một dây lưng đỏ.
Hạ Lỗi ngẩng đầu nhìn Thiên Bạch mặt đầy vẻ phong sương. Anh
không thể tin điều đó! Điều đó không thể có được! Anh bước tới
một bước, mở to mắt, lại nhìn Thiên Bạch. Mắt hoa lên, chắc
chắn rồi! Anh hất đầu, lại nhìn Thiên Bạch.
- Thiên Bạch? Anh nghi hoặc - Sở Thiên Bạch?
- Đúng! Thiên Bạch khích động, rống to thành tiếng - Tôi là Sở
Thiên Bạch từ Bắc Kinh ngựa không dừng vó đến tìm anh đây!
Nhưng anh là ai? trên mình anh phục trang tiêu biểu cho cái
gì? Anh còn là Hạ Lỗi năm trước không?
Hạ Lỗi nhìn chăm chăm Thiên Bạch như vẫn chưa thật tin vào mắt
của mình.
- Anh đến thật đấy à? Sao anh lại đến đây? Anh hít mạnh hơi,
bỗng tình cảm bồng bột không thể nén được - Sao anh không ở
Bắc Kinh gìn giữ Mộng Phàm, chạy đến Đại Lý tìm tôi làm gì?
Chẳng lẽ... Hay nghĩa phụ... làm sao? Hay là nghĩa mẫu...
- Không không! Họ không sao cả! Tất cả đều khỏe mạnh - Thiên
Bạch vội đáp - Mọi người ở Bắc Kinh đều khỏe, Mộng Hoa và
Thiên Lam sắp có bé cưng rồi! Toàn gia đều vui vẻ...
- Thế còn anh, anh thì sao?
- Tôi, tôi, tôi làm sao?
- Anh có bé cưng chưa?
Thiên Bạch nhìn bốn phía, những người tộc Bạch quay lại, tò mò
nhìn Thiên Bạch, lại tò mò nhìn Hạ Lỗi, trên từng gương mặt
đều hiện ra vẻ ngạc nhiên.
- Chúng ta nói chuyện riêng với nhau một lát, được chứ? Thiên
Bạch hỏi.
Hạ Lỗi trấn tĩnh, đưa mắt nhìn những người tộc Bạch:
- Xin lỗi! Anh nói to - Đây là Sở Thiên Bạch người anh em của
tôi. Anh ấy từ chỗ cha tôi ở Bắc Kinh đến tìm tôi! Xin lỗi!
Tôi phải nói chuyện riêng với anh ấy một lúc! Nói xong, anh
túm lấy cườm tay của Thiên Bạch, vội kéo anh ra khỏi thiên
tỉnh.
Cuối cùng, Thiên Bạch và Hạ Lỗi đến rừng cây nhỏ bên bờ Nhĩ
Hải.
- Mau cho tôi biết! Hạ Lỗi lắc lắc - Thiên Bạch Sao anh lại
đến tìm tôi? Có chuyện gì mà anh lại đến tìm tôi?
- Anh nói trước cho tôi biết! Thiên Bạch hai tay nắm thành nắm
đấm, nói như hăm dọa - Phục trang tộc Bạch anh mặc trên mình
tiêu biểu cho cái gì? Anh vừa mới làm gì ở thiên tỉnh? Thiếu
nữ tộc Bạch ăn mặc long trọng là thế nào? Anh nói đi! Nói mau!
- Đó là Tắc Vi! Tôi và cô ấy... ba ngày nữa cử hành hôn lễ!
Thiên Bạch toàn thân rúng động, không nói nổi nửa lời.
- Thiên Bạch, chuyện của anh và Mộng Phàm đến đâu rồi?
Thiên Bạch toàn thân run lên, anh giáng một nắm đấm vào bụng
Hạ Lỗi. Hạ Lỗi cong lưng một cái. Anh lại dùng đầu gối chèn
vào cằm Hạ Lỗi.
- Tôi đánh cái vị thần bản chủ trong anh. Tôi đánh cái người
tự cho mình thuộc tộc Bạch! Thiên Bạch xông tới túm lấy ngực
áo Hạ Lỗi. - Anh hãy nói cho tôi biết, trong lòng anh có còn
cái tên Mộng Phàm nữa không? Anh đã có cô gái tộc Bạch rồi,
anh đâu còn bận tâm gì đến Mộng Phàm suốt ngày đứng trên hòn
Vọng Phu nữa phải không?
- Mộng Phàm tại sao còn đứng trên hòn Vọng Phu? Hạ Lỗi giật
mình thất sắc, thốt lên giọng khàn khàn - Sao anh lại để cho
cô ấy đứng trên hòn Vọng Phu? Chuyện buồn vui của cô ấy là
chuyện của anh. Sao anh không quản lý cô ấy?
- Nếu tôi quản lý được cô ấy, tôi còn đến đây tìm anh làm gì?
Anh đã biến thành tất cả nỗi đau khổ, tất cả niềm hy vọng, tất
cả sự chờ đợi của Mộng Phàm, tất cả, tất cả! Tôi hủy không nổi
con người anh ở trong lòng cô ấy! Cho nên, mãi đến hôm nay,
tôi vẫn không thành hôn cùng cô ấy! Mãi đến hôm nay, tôi vẫn
không thành hôn cùng cô ấy! Mãi đến hôm nay, cô ấy còn đứng
trên hòn Vọng Phu ma quái, đợi anh về cưới cô ấy!
Hạ Lỗi vùng thoát khỏi tay Thiên Bạch. Anh lùi lại sau mấy
bước, mắt trừng nhìn Thiên Bạch.
- Những lời vừa rồi của anh ấy là có ý gì?
- Tôi nói cho anh biết một sự thực! Tôi không cướp, không
tranh với anh nữa! Cuối cùng tôi đã nhận rõ, Mộng Phàm là
thuộc về anh chứ không bao giờ thuộc về tôi. Tôi thành tâm
mong muốn anh và cô ấy hạnh phúc. Nghĩa phụ nghĩa mẫu của anh
cũng đã gật đầu rồi! Cho nên, tôi đến tìm anh là để mời anh
trở về Bắc Kinh đối mặt với Mộng Phàm!
- Nghĩa phụ nghĩa mẫu gật đầu rồi? Hạ Lỗi hồi hộp nói Về Bắc
Kinh?
- Phải! Thiên Bạch kêu lên - Anh nói đi, anh thích Tắc Vi ở
Đại Lý hay là Mộng Phàm ở Bắc Kinh? Anh nói với tôi một câu
đi! Nếu anh thích Tắc Vi, tôi sẽ không nói lời thứ hai nữa.
Nếu anh thích Mộng Phàm thì đi theo tôi!
Hạ Lỗi bối rối, đón nhìn ánh mắt của Thiên Bạch, tâm thần bấn
loạn, không biết xử sự thế nào.
- Không! Trước đây tôi yêu cô ấy, nhưng anh đã không cho tôi
yêu cô ấy! Đợi đến lúc tôi định tâm lại rồi, mở ra một cục
diện mới, anh lại bắt tôi quay về? Không, không! Tôi thoát ra
được không dễ dàng gì! Anh không thể lại dụ khị tôi! Đại Lý đã
là nhà của tôi, là chỗ để tâm linh của tôi nghỉ ngơi... Tôi
không thể lại bỏ nơi này, bỏ Tắc Vi, làm tên đào binh lần thứ
hai! Tôi không thể!
- Thế nghĩa là - Thiên Bạch tuyệt vọng - Anh đã yêu Tắc Vi?
Anh đổi lòng rồi? Anh cũng không quay đầu lại nữa? Được, coi
như là tôi đi uổng công một chuyến!
Thiên Bạch gạt tay Hạ Lỗi ra, quay mình bỏ đi.
Hạ Lỗi vôi kêu:
- Thiên Bạch! Thiên Bạch!
Thiên Bạch chạy ra khỏi rừng cây, đầu không ngoảnh lại, cứ đi
như bay biến. |
|