Lần đụng độ thứ hai giữa Hạ Lỗi và Mộng Hoa
là bắt nguồn từ chú ngựa Truy Phong.
Chú ngựa đó đã trở thành một con tuấn mã, nó thường xuyên chở
Hạ Lỗi và Mộng Phàm băng qua đồng cỏ, rừng cây, vượt núi đồi,
để rồi một ngày nào đó, nó cũng sẽ mang Hạ Lỗi đến một phương
trời thật xa. Nhưng bây giờ khi mà Truy Phong mới đến nhà họ
Khang, thì nó chỉ là một chú ngựa nhỏ xíu.
- Thạch thiếu gia! Thạch thiếu gia! Một hôm vú Hồ vừa hổn hển
vừa chạy vào nói với Hạ Lỗi.
- Mau ra vườn sau mà xem. Ông vừa mới mua cho cậu một con ngựa
nhỏ rất đẹp.
- Ngựa à? Hạ Lỗi mở to mắt không tin hỏi - Ông mới mua ư?
Và không chờ nghe trả lời, nó ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra
vườn sau.
Quả đúng như điều vú Hồ nói. Một chú ngựa nhỏ màu nâu sẫm đang
cắm cúi ăn cỏ ở vườn sau. Ông Khang Bỉnh Khiêm cũng đứng gần
đấy dặn dò Khang Cần và Khang Trung, trong khi Mộng Phàm và
Mộng Hoa thì thích thú vừa nhảy vừa hét.
- Ồ cha! Cha tuyệt quá! Cha mới mua ngựa à? - Mộng Phàm vỗ tay
vừa cười - Mà lại là con ngựa thật chứ không phải là ngựa gỗ
mới ngon chứ!
Trong khi Mộng Hoa bước tới vỗ vỗ vào lưng con ngựa:
- Ồ cha! Còn yên ngựa đâu? Con có thể nhảy lên cưỡi liền được
chứ?
- Đừng có lộn xộn - Ông Khang Bỉnh Khiêm liếc nhanh về phía ba
đứa nhỏ, mắt ông dừng lại bên Hạ Lỗi, ông nói - Con ngựa nhỏ
này cha mua cho anh Hạ Lỗi của các con. Đứa nào muốn cưỡi phải
xin phép anh Thạch một tiếng nhé.
Và ông bước tới kéo Hạ Lỗi đến bên con ngựa.
- Hãy xem kìa, đây là con ngựa của con đấy. Từ đây về sau, bao
giờ nhớ nhà con cứ leo lên mình nó cưỡi một vòng đến rừng bạch
dương, miễn sao đừng vượt qua khỏi hòn Vọng Phu thôi.
Hạ Lỗi âu yếm nhìn chú ngựa. Đôi mắt tròn đen hiền lành. Mùi
cỏ dại quen thuộc khiến nó chợt cảm thấy như máu trong người
bị đốt nóng lên và trái tim nó đập mạnh từng hồi. Nó muốn ôm
chầm lấy ông Khang Bỉnh Khiêm mà hét to lên để tỏ rõ sự sung
sướng của nó. Nhưng Hạ Lỗi không quen cái thói diễn đạt tình
cảm ồn ào như vậy. Nó cố dằn lấy sự xúc động trong lòng và ấp
ủ như chưa tin vào những điều ông vừa nói:
- Của... của... của con à? Thật chứ? Cái này cho con chứ?
- Đúng vậy! Ông Khang Bỉnh Khiêm nói - Lúc cha con sống ông ấy
có cho cha biết: Trước kia nhà con cũng có một con tuấn mã...
- Vâng! Nó tên là Truy Phong! Hạ Lỗi tiếp lời ngay - Nó chạy
nhanh như gió. Nhưng rồi, sau đấy nó già đi, bị bệnh và chết
mất.
- Vậy thì bây giờ con cũng có một con Truy Phong khác. Ông
Khang Bỉnh Khiêm nhỏ nhẹ nói, rồi ông quay sang chú Khang Cần
bảo - Chú hãy mang yên ngựa ra đây.
- Vâng! Chú Khang Cần vội vàng đặt yên ngựa lên mình ngựa rồi
bảo với Thạch - Thạch thiếu gia hãy nhảy lên cưỡi coi nào.
Nhưng Hạ Lỗi chưa kịp leo lên thì Mộng Hoa đã xông đến trước
giữ lấy dây cương hét lớn:
- Cha! Cha làm như vậy là không công bình. Tại sao cha lại cho
anh Thạch con ngựa này? Con ngựa này là của con. Cha phải cho
con. Anh Thạch muốn cưỡi thì phải xin phép con.
- Không được! Ông Khang Bỉnh Khiêm nghiêm nghị nhìn con nói -
Ngay từ lúc còn nhỏ, con đã muốn gì được nấy. Ăn uống vui chơi
con cũng không thiếu một thứ gì. Trong khi đó, anh Thạch của
con không có gì cả. Đến bây giờ anh ấy mới có được cái mà anh
ấy thích.
- Không, khôang... không...! Mộng Hoa ương ngạnh dậm chân nói
- Bây giờ con không thích cái gì nữa hết. Cha cứ đem hết đồ
chơi của con cho anh Thạch đi. Con chỉ cần chú ngựa này.
- Tầm bậy! Ông Khang Bỉnh Khiêm có vẻ tức giận - Cha đã nói
cho anh Thạch thì là của anh Thạch, không ai có quyền đòi hỏi
gì cả - Ông lại trừng mắt với Mộng Hoa - Cha cho con biết từ
đây về sau con phải kính trọng anh Hạ Lỗi. Con không được hỗn
láo với anh ấy.
Mộng Hoa vẫn hét lớn.
- Cha! Cha làm như vậy là không công bằng chút nào cả.
Ông Khang Bỉnh Khiêm giận dữ bỏ đi. Vừa đi ông vừa nói với lại:
- Theo cha thì không phải là không công bằng mà chỉ vì con
được nuông chiều quá đáng, nên không phân biệt được phải trái
gì cả.
Chú Khang Cần thấy không khí khá căng nên vội nói:
- Thôi được rồi, Mộng Hoa thiếu gia ạ! Thế này nhé, chúng ta
sẽ thương lượng với cậu Hạ Lỗi. Mỗi người sẽ thay phiên nhau
cưỡi một ngày được chứ?
- Tôi không thèm! Mộng Hoa giận dữ vung nắm tay lên nói với Hạ
Lỗi - Mày là cái thằng mọi, tại sao mày không quay về xứ Đông
Bắc của mày đi chứ?
- Anh Hoa! Mộng Phàm hét lớn - Cha đã dặn rồi, anh không được
hỗn. Anh cũng không được gọi anh ấy là mọi. Anh Thạch là anh
của chúng ta mà, sao anh lại mắng anh ấy?
- Tao muốn mắng muốn gì tùy tao. Mộng Hoa nói rồi hướng về
phía Hạ Lỗi gọi tiếp - Ê thằng mọi, thằng mọi, thằng mọi...
- Anh Hoa! Mộng Phàm hét, đôi mắt nó đỏ lên - Anh làm gì kỳ
vậy? Anh mà con gọi anh ấy như thế, em sẽ... em sẽ nghỉ chơi
với anh.
- Muốn nghỉ thì nghỉ, tao không cần. Mộng Hoa cũng hét - Tao
sẽ đi tìm Thiên Bạch và Thiên Lan tao chơi với chúng.
Nói xong Mộng Hoa giận dữ bỏ đi.
Hạ Lỗi đến ở nhà họ Khang mới có mấy hôm, đã nghe nhắc cái tên
Thiên Bạch và Thiên Lam nhiều lần, nhưng nói không để ý lắm.
Bây giờ có con "Truy Phong" nó lại càng không để ý hơn. Mọi
chú ý của Hạ Lỗi tập trung vào con vật. Nó không màng cả đến
những lời sỉ nhục của Mộng Hoa...
Nó vội vã nhảy lên lưng ngựa, vung roi lên, làm một vòng quanh
sân.
- Chú Khang Cần! Hạ Lỗi nài nỉ - Chú làm ơn mở cửa sau, cho
con chạy một vòng ra đồng trống đi.
Chú Khang Cần có vẻ do dự.
- Như vậy không được.
Mộng Phàm chen vào nói phụ:
- Nhưng mà cha đã nói rồi, cha cho phép miễn sao đừng vượt quá
Hòn Vọng Phu thôi.
- Được rồi! Khang Cần cười nói - Chú thua, nhưng tôi phải theo
mới được.
Hạ Lỗi sung sướng vô cùng, nó muốn cảm ơn Mộng Phàm, nên nhoẻn
miệng cười:
- Nầy... Đằng kia hãy lên đây, ngồi trước tôi đây này, tôi sẽ
giữ chặt, không té đâu mà sợ.
Mộng Phàm chớp chớp mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên. Nó quay sang
Khang Cần nói:
- Ồ. Chú Khang Cần... Chú xem kìa... Anh ấy cũng biết cười
nữa...
Khang cần nghe Mộng Phàm nói chợt cười to. Trong khi Hạ Lỗi
lại trừng mắt. Khỉ thật! Con bé nó tưởng mình không biết cười
à? Nó ngước mặt lên định giả vờ làm nghiêm. Nhưng không hiểu
sao lại không nhịn được cười. Thế là Mộng Phàm được dịp cười
lớn.
Khang Cần phụ đặt Mộng Phàm lên yên ngựa, rồi mở cửa sau. Hạ
Lỗi ghìm chặt dây cương và chú ngựa tung vó chạy băng vào khu
rừng. Nó chạy miết... chạy miết về phía mặt trời mọc băng qua
cả đồng cỏ... |
|