Vì tìm mọi cách để tránh né Mộng Phàm nên Hạ
Lỗi không thể lại lên hòn Vọng Phu. Nhưng hòn núi đó như có ma
lực của nó. Hạ Lỗi thấy mình giống như trúng phải tà. Hai ba
phen, nhịn không nổi anh lại đến hòn Vọng Phu. Đứng trên núi,
kêu lên một tiếng, mọi ưu tư chồng chất trong lòng, tựa hồ
theo với sự lan tỏa của âm thanh mà giảm nhẹ không ít.
Sáng sớm hôm ấy, anh lại đứng trên hòn Vọng Phu. Mặt trời vẫn
còn chưa mọc lên, bốn bề trong sương sớm mờ mịt là một dãy
mông mênh. Trời xám nhờ, rừng cây xám nhờ, đồng hoang xám nhờ...
Anh nhìn trời mây rồi dùng hết âm lượng, kêu to:
- Hoàng thiên đại thượng! Hậu thổ tại hạ!
Hoàng thiên tại thuợng!Hặu thổ tại hạ! Hồi âm bốn mặt tám
phương truyền về. Hoàng thiên tại thượng! Hậu thổ tại hạ! Lòng
anh hết sức đau khổ, bỗng quay mình toan xuống núi. Vừa quay
mình thì phát hiện Mộng Phàm giống như tượng đá đứng ở đây.
Không xong rồi, không xong rồi... Mộng Phàm, chúng ta không
thể lại đơn độc gặp mặt! Không xong rồi, không xong rồi... Anh
mới dợm bước đều sổ toẹt hết rồi? Anh thấy rằng hôm đó... là
vết nhơ của anh. Anh hối thì đã muộn, hận không thể nhảy xuống
Hoàng hà mà rửa cho sạch sẽ! Có phải thế không? Có phải thế
không?
Mộng Phàm! lòng anh đau đớn cùng cực, Mộng Phàm, cô tha thứ
cho tôi! Tôi nhu nhược như vậy, không có cách nào đối mặt với
tình yêu và tình bạn. Tôi tự ti như vậy, không có cách nào
thẳng thắn cứng cỏi đấu tranh, cũng không có cách nào đối mặt
với nghĩa phụ...
- Anh nói đi! Mộng Phàm rơi lệ. Anh nói rõ ràng minh bạch cho
tôi biết đi! Chỉ cần anh nói ra, anh định vứt bỏ hết hình ảnh
của tôi ra khỏi cuộc đời anh, không chút lưu luyến ư? Thế thì...
tôi sẽ chủ động tránh né anh. Tôi biết anh chán gặp tôi, tôi
cũng sẽ cảnh cáo mình, không lên hòn Vọng Phu nữa!
Hạ Lỗi ngẩng đầu nhìn Mộng Phàm, lòng anh đau khổ trăm bề.
- Tôi đã hoàn toàn không nghĩ đến lòng tự trọng của mình nữa.
Tôi trăm phương ngàn kế muốn theo anh, anh cũng trăm phương
ngàn kế muốn gạt tôi ra. Tôi chưa hề thấy mình hèn kém như thế
bao giờ! Anh đối với tôi như vậy... chắc anh chỉ ước sao vĩnh
viễn không gặp tôi nữa, ước sao tôi biến mất, ước sao tôi chết
đi là xong...
- Im đi! Im đi! Cuối cùng anh kêu to thành tiếng. Cô nói như
vậy là có ý gì? Cô cố tình đổ oan cho tôi. Cô hiểu tôi hơn bất
kỳ ai, cô biết rõ... biết rõ...
- Biết rõ cái gì? Mộng Phàm hỏi lại, đầy vẻ thúc ép. - Tôi
không biết gì hết! Tôi chỉ biết anh chả đạp lên tình cảm của
tôi, giết chết lòng tự tin của tôi. Anh cố tình đẩy tôi vào
chỗ chết!
- Mộng Phàm! Hạ Lỗi kêu lên đau đớn. Cô bức tôi như vậy, khiến
tôi không còn lối thoát! Cô biết rõ, tôi tránh cô là bởi vì
tôi sợ cô. Tôi sợ cô... là bởi vì tôi... yêu cô biết bao nhiêu!
Sau khi Hạ Lỗi buột miệng ra lời đó, toàn thể con người Mộng
Phàm đều rúng động. Đôi mắt ướt lệ mở to, không hề chớp. Cô
đắm nhìn Hạ Lỗi.
Hạ Lỗi cũng bị lời nói của chính mình làm cho anh khiếp hoảng.
Anh há hốc miệng không nói nên lời.
Hai người nhìn nhau không nói.
- Anh nói đi Mộng Phàm nín thở nói, giọng nhỏ đi. Đây là lần
thứ nhất anh thừa nhận! Dù cho lần trước, anh bất thần ôm tôi,
cũng không nói là yêu tôi... Bây giờ, rốt cuộc anh đã thừa
nhận rồi!
Hạ Lỗi không còn tự chủ được nữa. Anh dựa lưng vào phiến đá.
- Đời tôi coi như hỏng rồi! Mộng Phàm xông tới, ôm lấy Hạ Lỗi,
úp khuôn mặt đầy lệ vào vai anh rồi nói trong nước mắt:
- Nếu yêu tôi, tại sao anh lại tránh tôi? Tại sao lại lạnh
nhạt với tôi? Tại sao lại không để ý đến tôi? Tại sao không
đối mặt với tôi? Tại sao? Tại sao?...
Hạ Lỗi toàn thân thắt lại, anh cảm thấy đau buốt trong xương
sống.
- Tôi gắng sức đã lâu rồi, rằng tôi không cho phép mình được
gặp tôi, được nghĩ đến cô. Trời chưa sáng tôi đã đến lớp, tan
học cũng không dám về nhà, vất vả khổ sở lánh khỏi cô. Vậy mà
giờ đây trong vài phút, mọi cố gắng của tôi đều tan thành mây
khói Anh hít hơi sâu Tại sao? Cô còn hỏi tôi tại sao? Bởi vì...
Anh cắn chặt răng, từ kẽ răng lọt ra vài tiếng Tôi "Không thể"
yêu cô!
Mộng Phàm giật thót mình, ngẩng lên nhìn Hạ Lỗi.
- Tôi làm sao có thể yêu cô? Hạ Lỗi buồn bã nói. - Cô là hòn
ngọc trên tay nghĩa phụ, là cô gái mà toàn thể họ Khang cưng
quý, là con dâu chưa cưới của nhà họ Sở... Tôi thực sự không
đủ tư cách yêu cô! Anh bối rối bất lực, nhưng nhiệt tình sôi
sục không thể nén được Không được đâu, Mộng Phàm ạ. Trong chỗ
sâu thẩm của nội tâm tôi có hàng ngàn hàng vạn tiếng la lên
với tôi: Không được đâu! Không được đâu! Quan niệm về thị phi
vẫn bền vững hoành hành ở giữa chúng ta! Không được đâu. Tôi
không thể yêu cô! Tôi không có quyền và cũng không có tư cách
yêu cô!
- Chúng ta có thể đấu tranh... Mộng Phàm thở gấp nói. - Anh
từng nói thời đại bây giờ khác rồi! Chúng ta nên giàn lấy hạnh
phúc cho mình... Anh dám đấu tranh với chính phủ Bắc Dương, mà
lại không dám đấu tranh cho tình yêu của chúng ta ư?
- Bởi vì... Hạ Lỗi đau đớn nặng nề, nói chầm chậm từng chữ,
từng câu một. - Mệnh lệnh của cha mẹ có thể chống lại. Nhưng
vợ của anh em, không thể đoạt lấy!
Mộng Phàm tựa hồ bị đánh mạnh, cô lùi lại sau, sợ hãi nhìn Hạ
Lỗi.
- Mỗi khi tôi nghĩ đến Hạ Lỗi đau khổ, chầm chậm tiếp tục nói.
- Cha mẹ cô sẽ vì chuyện của chúng ta mà bị một đòn nặng, tôi
không dám yêu cô nữa! Mỗi khi tôi nghĩ đến tình bạn của hai
nhà Khang Sở, tôi lại càng không dám yêu cô nữa! Tôi lại nghĩ
đến hồi thơ ấu, năm đứa chúng ta tình như chân tay, tôi càng
không dám yêu cô nữa! Lại cả Thiên Bạch, tôi chỉ cần nghĩ đến
Thiên Bạch, tin cậy tôi, bảo hộ tôi như vậy... tôi... Nước mắt
anh vọt trào ra. - Tôi chỉ đàng sợ hãi trốn tránh thôi! Mọng
Phàm! Anh cạn hơn, giọng nói khàn to. - Dù tôi có đấu tranh
với toàn thế giới, tôi cũng không sao đấu tranh được với lương
tâm của mình! Nếu tôi buông thả mình yêu cô, tôi sẽ hận tôi.
Cái hận ấy cuối cùng sẽ khiến hai chúng ta cùng hủy diệt! Cho
nên, tình yêu của chúng ta là một thứ tình cảm nguy hiểm biết
bao. Nó không chỉ hủy diệt hạnh phúc và tình cảm gắn bó của
hai nhà Khang Sở, nó còn hủy diệt cả hai chúng ta!
Tiếng nói của anh xiết bao đau khổ, dường như mỗi chữ đều rỏ
máu, mỗi chữ từ miệng anh tuôn ra đánh Mộng Phàm quỵ ngã.
- Thế... thế thì chúng ta phải làm thế nào? Cô hoang mang hỏi.
Hạ Lỗi cúi đầu nghĩ ngợi. Một hồi lâu, hai người đều im lặng
không nói. Trên núi chỉ có tiếng gió qua lại như thoi đưa.
Bỗng Hạ Lỗi đứng vững lại được, hất mạnh đầu, tia mắt sáng rực:
- Chúng ta nhất định biến tình yêu đôi lứa thành tình anh em!
Anh nói rắn rỏi và mạnh mẽ. - Chỉ có như vậy, chúng ta mới có
thể giữ được sự thanh thản đàng hoàng, tự hỏi lòng không thẹn!
Cũng chỉ có như vậy, mấy đứa tẻ từ nhỏ cùng khôn lớn lên là
chúng ta, mới có thể chung sống hòa bình, dù cho vật đổi sao
dời cũng không xảy ra biến đổi!
Mộng Phàm bị động, nhìn chăm chú vào Hạ Lỗi không chớp mắt,
trong lòng âu sầu trăm mối... Quyết định của Hạ Lỗi mới là con
đường duy nhất có thể đi. Nhưng cuối cùng liệu Hạ Lỗi có biến
mất? Cô chớp chớp mắt, lệ ứa hai hàng:
- Chỉ có anh mới dùng phương thức ấy để thuyết phục tôi! Cũng
chỉ có anh "cự tuyệt" mới khiến tôi chấp nhận.
- "Cự tuyệt"? Sao cô dám dùng hai chữ ấy để bẻ cong tấm lòng
của tôi?
- Tôi rốt cục dã hiểu anh rồi! Mộng Phàm gật đầu lưu luyến,
chịu oan uổng cầu toàn, ngắm Hạ Lỗi. - Tôi sẽ nghe lời anh, cố
đè nén tình yêu đôi lứa, chỉ giữ lại tình anh em! Nhưng, anh
không nên cố ý tránh né tôi, để chúng ta cũng có thể sớm chiều
gặp nhau như anh em vậy!
Hạ Lỗi chăm chú nhìn Mộng Phàm. Lát sau, anh mới chầm chậm gật
đầu.
- Tôi nghe lời cô! Anh kiên định. - Chúng ta đã quyết định như
vậy rồi! Từ nay trở đi, không ai được phạm vào điều qui ước,
chúng ta phải biến tình yêu đôi lứa thành tình anh em!
Mộng Phàm cũng gật đầu. Tia mắt cô vẫn không sao rời khỏi mặt
Hạ Lỗi.
Hai người đứng ở trên núi, cứ nhìn nhau ngây ngất như vậy rất
lâu, rất lâu.
Mặt trời cuối cùng từ hang núi nhô lên, ban đầu là một mảng
ráng hồng rực rỡ, từ từ lên cao, dần dần lan rộng, đốt đỏ nửa
bầu trời. Tiếp đó, mặt trời giốn như từ sau núi trước tiếp vọt
ra, bỗng chốc chói lòa muôn phương. Cây thì xanh biếc. Rừng
cây phong là ba màu đỏ, vàng, xanh xen lẫn. Con sông nhỏ uốn
ép như dải dây lưng lụa màu trắng của mặt đất.
Như vậy đấy. Sáng sớm hôm ấy, họ ở trên núi Vọng Phu, có một
quyết định thiêng liêng. Hai người đều cảm thấy nỗi đau đớn
như người tráng sĩ chặt cổ tay, cũng dễ chịu như được đi gánh
nặng. Như vậy đấy, từ nay về sau, phải giữ đúng luật chơi,
không ai có thể vi phạm một bước.
Hạ Lỗi thấy mình nhất định phải giữ vững quy định. Ngay từ
thời thơ ấy, Mộng Phàm là cái bóng nhỏ của anh. Trong quá
trình trưởng thành, cô vẫn cứ chủ động đi theo anh. Cho nên
chỉ cần Mộng Phàm không phạm quy, anh có thể tin rằng sẽ không
phạm quy.
Nhưng, những ngày tiếp theo đó, anh không thoải mái chút nào.
Mộng Phàm xuất hiện trong mỗi giấc mộng của anh, trong mỗi ý
nghĩ của anh, trong mỗi trang sách, dưới mỗi ngọn đèn, trong
mỗi buổi bình minh và hoàng hôn. Anh gạt không nổi cô, quên
không nổi cô, khi dặp mặt, trong lòng càng cuồn cuộn bao khát
vọng cuồng nhiệt... Cái khát vọng mạnh mẽ như thế, tuyệt nhiên
không phải tình cảm anh em! Anh bỗng như sa vào nước sôi lửa
nóng, mỗi lần vùng vẫy là một tiếng kêu gọi, vùng vẫy càng
mạnh tiếng gọi càng âm vang: Mộng Phàm, Mộng Phàm, Mộng Phàm...
Đó là tiền nhân hậu quả của câu chuyện khi mới bắt đầu, vì sao
Hạ Lỗi lại đứng trên hòn Vọng Phu, trong lòng cuồn cuộn vọt ra
một cái tên. Trên hòn Vọng Phu, có quá nhiều vùng vẫy. Dưới
hòn Vọng Phu có quá nhiều hồi ức! Quá khí từng phút từng phút
một, từ khi mới gặp Mộng Phàm đến hiểu nhau, đến yêu nhau, đến
quyết tâm biến tình yêu đôi lứa thành tình anh em... dài đến
mười hai năm, khiến người say lòng, cũng khiến người nát lòng!
Đúng thế, cứ như thế khiến người say lòng lại khiến người nát
lòng! Mộng Phàm ơi, trong đêm chi chít vô vàn vì sao, trong
buốt sớm mờ mịt vô vàn sương mù, còn có bao nhiêu buổi hoàng
hôn mặt trời gác núi, và rất nhiều ngày mưa sầu gió thảm, Hạ
Lỗi cứ như vậy đứng sửng trên hòn Vọng Phu, nhìn xa hút mắt;
Đi đi, đi đi! Đi đến nơi ngoài trời đi! Nhưng, Mộng Phàm, cái
tên đó như một bộ phận của trời đất, từ bên hang núi theo gió
mà đến, từ rừng cây hoa, từ đồi thông thấp, từ đồng rộng, từ
ven hồ, từ gò núi đùng đùng cuộn đến như tiếng gió giận dữ,
như sấm rung chuyển cánh đồng.
Hạ Lỗi lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, dày vò trăm mối như
vậy đấy |
|