Lần đầu tiên Hạ Lỗi nhìn thấy Mộng Phàm tại
đôi cổng lớn đồ sộ nơi nhà họ Khang.
Hạ Lỗi theo ông Khang Bỉnh Khiêm, suốt cuộc hành trình phải
đổi mấy lượt xe, gần một tháng trời mới tới được kinh thành
Bắc Kinh. Cái thành phố rộng lớn đó có quá nhiều các loại xe
lạ: xích lô, xe ngựa, xe hơi rồi tàu hỏa... Người thì đông mà
xe cộ lại như mắc cửi, mọi thứ đều thật sự mới lạ đối với Hạ
Lỗi. Có điều, những cái mới lạ đó với Hạ Lỗi chỉ thoáng qua
trong đầu, nó không bận tâm lắm. Cái chết của cha vẫn còn làm
chàng bàng hoàng và lầm lì suốt cuộc hành trình. Thạch cũng
không chịu gọi ông Khang Bỉnh Khiêm là cha. Nó ương ngạnh,
cứng cỏi, lạnh lùng một cách cô độc, nó thu người lại và khép
kín trong thế giới riêng biệt của nó.
Nhưng rồi sau đó, dù muốn dù không, nó cũng phải đến với nhà
họ Khang, phải tiếp xúc với người nhà họ Khang.
Chợt nhiên, nó phát hiện, nó đang ở trong một ngôi nhà có vườn
hoa thật rộng lớn. Nó cũng không ngờ là một cái nhà lại có quá
nhiều gian phòng như vậy. Trước mặt nó là cả một thế giới xa
lạ, từ lâu đài với những hành lang hun hút, những nhà thủy tạ,
hồ nước, cầu nhỏ, tới những hòn giả sơn rất đẹp. Nó chưa kịp
tỉnh táo nhận định mọi thứ thì đã bị người nhà họ Khang ùn ùn
kéo ra làm nó kinh ngạc. Nó không ngờ trong một gia đình lại
có quá đông người như thế. Kẻ gọi ông, kẻ gọi đại nhân, kẻ gọi
cha rồi gọi anh, ối thôi đủ thứ vai vế. Phút chốc kẻ đứng
người quỳ, kẻ cúi lạy làm Hạ Lỗi như ngẩn ra. Trong lúc ông
Khang Bỉnh Khiêm lại đẩy Hạ Lỗi tời trước, không ngừng giới
thiệu:
- Tiểu Thạch! Đây là mẹ nuôi con, còn đây là dì Mai, đây là vú
Hồ, đấy là Khang Cần, Khang Trung, Khang Phước. Còn đây là
Mộng Hoa, đây là dì Ngân, dì Thúy, ông Lý...
Hạ Lỗi còn chưa kịp nhận diện được ai là ai thì đã bị một
người đàn bà sang trọng ôm chầm vào lòng, mùi nước hoa sực nức
xông vào mũi nó, vải lụa mượt mà, vàng vòng đỏ tay. Nó lại
nghe lời nói êm như ru:
- Ồ! Đây là con trai của ân nhân nhà ta đấy ư? Tiểu Thạch, ta
là mẹ nuôi của con. Ta sẽ yêu con, chăm sóc con như con đẻ của
ta. Hãy yên tâm, bắt đầu từ giây phút này, con sẽ là thiếu gia
của nhà họ Khang này. Con đừng băn khoăn gì cả, con nhé.
Hạ Lỗi mất mẹ từ năm lên ba. Sau đấy chỉ sống với cha nên
không hề tiếp xúc với phụ nữ, bây giờ nó được ôm trong vòng
tay của bà Khiêm, nó cảm thấy thật lúng túng. Nó ngượng nghịu,
cố thoát khỏi vòng tay âu yếm của bà Vĩnh Tịnh, làm bà ngơ
ngác. Nhưng bà cũng quên nhanh, bà quay sang nói với chồng:
- Lão gia ạ, thấy ông về bình an là mừng rồi. Từ đây về sau
ông đừng đi xa nữa, ông đã khiến cả nhà chúng tôi mất cả ruột
gan.
Gần như có cả trăm tiếng tiếp liền sau đó:
- Vâng! Vâng! Chúng con đã phải ngày ngày thắp hương khấn vái
để ông được sớm trở về.
- Lão gia nhận được ân phước của Tề Thiên, gặp nguy cũng được
chuyển nguy thành an. Chúng tôi hết sức mừng cho lão gia.
Rồi nguyên đám a đầu, gia đinh, tôi tớ, tùy tùng, tất cả sắp
hàng, cúi xuống quỳ lạy ông Khiêm.
Hạ Lỗi cảm thấy mắt như hoa lên. Trong lúc nó còn đang bối rối
thì đã nghe thấy có một giọng trong trẻo:
- Cha ơi!
Tiếng gọi với giọng kéo dài, có một chút gì nũng nịu, vừa âu
yếm vừa tôn trọng. Hạ Lỗi hướng mắt về phía có tiếng gọi. Nó
thấy một cô bé mặc áo dài màu đỏ thêu hoa. Trên đầu cài trâm
ngọc, hai chiếc bím tóc thả dài trên ngực. Cô bé chạy dọc theo
hành lang. Những hạt ngọc mang trên người va vào nhau tạo
thành những âm thanh lạ. Ông Khang Bỉnh Khiêm dang vội đôi tay.
Ông có vẻ vui sướng khi nhìn thấy con bé.
- Ồ, Mộng Phàm.
- Cha ơi! Mộng Phàm nhảy bổ vào lòng ông Bỉnh Khiêm vừa cười,
vừa mếu khóc. Cha ơi, con biết là thế nào cha cũng về. Chú
Khang Cần nói là cha mất tích, nhưng con biết sớm muộn gì, cha
cũng trở về. Mẹ khóc này, dì Mai khóc, cả anh Hoa cũng khóc.
Nhưng con thì không. Vì con biết thế nào cha cũng về.
Giọng nói của cô bé líu lo như chim hót.
Cậu bé Mộng Hoa chín tuổi cũng nhảy vào.
- Còn phải nói nữa? Dám bảo là không có khóc à? Thế ai nửa đêm
nửa hôm đi sang bàn thờ cúng tổ tiên cầu xin bề trên phù hộ?
Còn ai len lén đi qua khu rừng bạch dương kia khóc rấm rức?
- Ồ... anh! Ghét anh quá hà!
Mộng Phàm ngẩng đầu lên trợn mắt với anh. Mọi người có mặt ở
đấy cười ồ. Ông Khang Bỉnh Khiêm cũng cười:
- Nào lại đây, Mộng Hoa với Mộng Phàm. Ông Khang Bỉnh Khiêm
nắm lấy tay hai đứa con kéo đến trước mặt Hạ Lỗi nói.
- Đây là anh Thạch của chúng con. Anh ấy lớn hơn hai đứa. Từ
đây về sau, nhớ nghe lời anh nhé. Và quay sang Hạ Lỗi ông nói:
- Đây là hai em Mộng Hoa và Mộng Phàm của con.
Hạ Lỗi mở trừng đôi mắt nhìn hai đứa nhỏ trước mặt mà không
nói một lời nào. Đứa nào cũng đẹp quá, Thạch chưa hề trông
thấy đứa trẻ con nào đẹp hơn. Mộng Hoa đầu đội nón, sau ót có
chiếc đuôi sam. Thằng bé có hàm răng trắng, đôi môi hồng. Còn
Mộng Phàm có đôi mi như tranh vẽ, đôi mắt tròn to lúc nào cũng
long lanh.
Mộng Phàm chợt đẩy ông Bỉnh Khiêm hỏi:
- Cha ơi. Tại sao anh ấy lại không có đuôi sam?
- Ờ... Bởi anh Thạch con sống ở trên núi miền Đông Bắc mà cha
của anh ấy lại không có thời giờ để bím tóc cho con nên anh
Thạch không có đuôi sam.
Mộng Phàm có vẻ ngạc nhiên:
- Thế cha anh ấy bây giờ ở đâu?
- Cha anh ấy đã chết và bắt đầu từ giờ phút này anh ấy sẽ là
người của gia đình chúng ta.
- Ồ!
Mộng Phàm ồ một tiếng. Cái tiếng ồ kéo dài đầy cảm xúc.
Ông Khang Bỉnh Khiêm lại ngẩng đầu lên nhìn về phía đám gia
nhân đông đúc:
- Này lại đây. Mấy người nghe này, Hạ Lỗi đây là con nuôi của
ta, bắt đầu từ giây phút này, nó có vị trí ngang hàng với Mộng
Hoa và Mộng Phàm. Chúng bay đến mừng Thạch thiếu gia đi chứ.
Đám gia nhân bắt đầu xì xào. Trố mắt nhìn Hạ Lỗi, rồi họ vội
vã bước tới một bước sắp thành hàng quỳ xuống, đồng thanh gọi:
- Xin bái kiến Thạch thiếu gia.
Hạ Lỗi giật mình. Chưa bao giờ nó ở trong hoàn cảnh long trọng
như thế này. Nó sợ hãi lùi ra sau hai bước, vội vã nói:
- Tôi không phải là thiếu gia!
Hạ Lỗi chợt nghe tiếng Mộng Phàm nói khẽ với cha:
- Ồ cha ơi. Anh ấy cũng biết nói nữa kìa.
Hạ Lỗi quay qua trừng mắt nhìn Mộng Phàm. Hừ, nó tưởng là ta
câm ư?
Bà Vĩnh Tịnh với tư cách là chủ nhân, bắt đầu phân công tác:
- Vú Hồ này! Bắt đầu từ giây phút này vú có bổn phận chăm sóc
Thạch thiếu gia. Vú hãy dọn dẹp cái phòng Thạch Phong làm nơi
nghỉ ngơi cho cậu ấy. Còn về quần áo, tạm thời vú lấy áo của
Mông Hoa cho Thạch thiếu gia mặc. Đợi vài hôm nữa tôi sẽ cho
thơ may áo mới cho cậu ấy. Bây giờ vú đưa Thạch thiếu gia đi
tắm rửa đi.
- Vâng!
Và vú Hồ vội nắm lấy tay Hạ Lỗi.
- Cậu đi với tôi nào.
Hạ Lỗi ương ngạnh rút tay lại. Nó không muốn ai bận bịu vì nó.
Nó chỉ bước theo sau lưng vú Hồ.
Tối hôm ấy, Hạ Lỗi đang ngồi trên chiếc giường rộng lớn. Nó
chẳng cảm thấy buồn ngủ tí nào. Chiếc nệm mềm mại với chăn đắp
có thêu hoa. Chiếc giường rộng lớn quá, áo quần lại sạch sẽ,
mọi thứ thật là xa lạ. Hạ Lỗi tưởng chừng như nằm mơ. Ngay cả
bà vú Hồ, người đàn bà trung niên có khuôn mặt hiền hậu, cũng
có vẻ tươm tất sạch sẽ, luôn ân cần với nó, nhưng cũng thật xa
lạ.
- Thạch thiếu gia. Vú Hồ nhỏ nhẹ hỏi.
- Thiếu gia có cần ăn cái gì không?
- Không!
- Vậy thì thiếu gia có muốn xem sách không?
- Không!
- Vậy thì ra vườn hoa dạo chơi nhé?
- Không!
Vú Hồn có vẻ nản chí. Cậu Hạ Lỗi mới đến nhà họ Khang hình như
chỉ biết nói một tiếng không. Vú chăm chú nhìn Hạ Lỗi, chưa
biết phải tính sao thì ngoài cửa có tiếng động. Hai người
không hẹn cùng nhìn ra. Mộng Phàm đang đứng ở cửa nhìn vào. Vú
Hồ như tìm được người cứu tinh vội nói:
- Ồ, cô Mộng Phàm, cô vào đây nói chuyện với Thạch ca ca đi.
Cậu ấy có lẽ nhớ nhà đấy nên không chịu ăn ngủ gì cả. Tôi
không biết phải làm sao đây?
Mộng Phàm đứng ngần ngừ một chút rồi chợt nhiên bước vào. Nó
đi thẳng đến giường của Thạch dúi vào tay Thạch một cái gì mềm
mềm rồi nói:
- Đây này. Tôi cho anh con Nô Nô của tôi. Có Nô Nô anh sẽ hết
nhớ nhà ngay. Anh có thể nói chuyện với nó này, ngủ chung với
nó này. Nó ngoan lắm.
- Nô Nô! Nó là cái gì vậy? Hạ Lỗi ngạc nhiên đưa mắt nhìn con
đồ vật đồ chơi trong tay.
- Nó là một con gấu chó nhồi bông đấy. Hạ Lỗi có vẻ ngạc nhiên.
Nó nhìn chằm chằm món đồ chơi trong tay. Vậy ra, những người ở
trong thành phố đều thích ngủ chung với gấu chó giả cả à? Kỳ
cục thật!
Hạ Lỗi lại ngước nhìn Mộng Phàm. Nó bắt gặp nụ cười tiếc rẻ.
Cô bé có vẻ yêu quý Nô Nô lắm. Hạ Lỗi định nói: "Tôi không
thèm" nhưng không biết nghĩ sao, nó chỉ đưa tay vuốt nhẹ con
thú nhồi bông một cách thích thú.
Sáng hôm sau, cả nhà ngồi chung trong phòng dùng điểm tâm. Hạ
Lỗi liếc nhanh những đĩa thức ăn trên bàn. Nó lại ngẩn ra. Sao
lại thế này được, chỉ là một bữa điểm tâm mà lại đầy ắp đồ ăn
thế này? Thịt nướng, thịt vò viên, rồi bánh bao nóng bốc khói,
há cảo, hoành thánh, thịt hấp... Còn biết bao nhiêu thứ khác
mà Thạch không biết gọi là gì.
Hai bà Vĩnh Tịnh và Tâm My không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén
của Hạ Lỗi.
- Hãy thử món bánh xếp này, có cả nấm đông cô đấy.
- Còn đây là món táo hầm, ngọt lắm!
- Con có thích ăn mì xào không, bảo đầu bếp mang ra.
- Đây là món bánh chiên hành, phải ăn nóng mới ngon đấy.
- Sao ngồi yên như vậy? Ăn đi chứ.
- Còn cái chén nào nữa không? Ăn một chén súp nghe?
Hạ Lỗi bối rối cầm đũa, bưng chén lên. Nhưng rồi nó lại nhìn
cái chén đầy ắp thức ăn mà cảm thấy nghèn nghẹn. Nó không ngăn
được dòng lệ. Nó vội vã bỏ chén đũa xuống, đứng dậy len lén
chạy ra ngoài.
Bà Vĩnh Tịnh ngỡ ngàng gọi theo:
- Sao vậy? Con làm sao thế?
Nhưng ông Bỉnh Khiêm đã liếc nhanh về phía vú Hồ nói:
- Hãy để nó đi đi. Cho nó ra rừng bạch dương hít thở một chút.
Chỉ có ở đấy nó mới cảm thấy như nó đang ở tại quê nhà mà thôi.
Hạ Lỗi chạy đến rừng bạch dương.
Ở đây bốn bề vắng lặng. Nó ngẩng lên nhìn cây, nhìn trời, nhìn
khung cảnh hoang dã. Nó thả tầm mắt về phía xa xa, nơi có
những núi đồi nhấp nhô. Nó không còn kềm chế được xúc động
trong lòng. Nó hét thật to:
- Đừng... Đừng... Đừng.
Nó vừa hét vừa chạy. Nó như muốn sà vào từng thân cây. Nó đưa
tay đấm thật mạnh vào những vỏ cây sần sùi, nó tựa vào một
thân cây to, nó vẫn hổn hển la:
- Đừng... không nên... không nên như vậy.
Chợt nó nghe tiếng hỏi:
- Anh Thạch, anh làm gì đấy. Anh làm em hết hồn.
Hạ Lỗi ngẩng đầu lên. Mộng Phàm đang cầm gói thức ăn trong tay
đi về phía nó:
- Anh làm sao vậy? Anh bảo đừng là đừng sao? Anh nói không nên
làm gì? Anh đừng có đấm vào thân cây như thế này nữa. Anh xem
kìa! Tay anh đã chảy máu. Tại sao... anh buồn như vậy?
Hạ Lỗi nhìn Mộng Phàm, thằng bé mười tuổi không còn có thể
giấu được nỗi buồn ray rức trong tim:
- Tôi nói đừng là bởi tôi không muốn... Hoàn có biết không?
Ban nãy ngồi trên bàn ăn, tôi thấy thức ăn nhiều quá! Tôi chợt
nhớ tới cha tôi. Chưa bao giờ cha tôi được ăn ngon như vậy.
Tôi rất tiếc là cha tôi không có...
Lời nói chợt nghẹn lại trong cổ họng, nó không thể nói tiếp.
Chỉ có nước mặt chảy dài trên má.
Con bé Mộng Phàm tám tuổi xúc động nhìn Hạ Lỗi. Hình như khóc
là một thứ hay lây. Mắt nó cũng đỏ hoe, nó thút thít nói:
- Nhưng mà... Anh Thạch này. Cha của em cũng yêu anh, như cha
anh vậy?
Nói xong nó chụp lấy bàn tay rướm máu của Hạ Lỗi, nó kề miệng
lên vết thương thổi nhẹ.
Từ nhỏ Hạ Lỗi quen sống trong rừng, nó đã từng chạy nhảy, từng
bị va quẹt chảy máu, nhưng chưa bao giờ nó biết được chỉ cần
thổi như vậy là vết thương sẽ bớt đau. Nó cảm thấy thật lạ
lùng. Hơi thổi của Mộng Phàm không những chỉ làm cho tay nó
bớt nhức mà nó lại còn cảm thấy nỗi đau trong tim cũng biến
mất.
Những ngày tháng sau đấy Hạ Lỗi mỗi lần nghĩ lại, nó đều cảm
thấy hình như cái hơi thở của Mộng Phàm ngay từ hôm ấy, như
một định mệnh, đã đi thẳng vào tận cùng sâu thẳm trái tim nó. |
|