Hạ Lỗi còn chưa kịp thực hiện ý định leo lên
đỉnh hòn Vọng Phu thì một chuyện khác xảy đến khiến nó giận dữ
bỏ nhà họ Khang ra đi.
Câu chuyện bắt đầu thế này.
Sáng hôm ấy như thường lệ, Hạ Lỗi đến chuồng ngựa để tắm cho
ngựa. Nhưng vừa đến nơi, nó chợt thấy con Truy Phong đã biến
mất. Nó giật mình, nó gọi, nó hú. Nó lục tung khắp vườn sau...
Mấy người tớ trung thành của nhà họ Khang như: Khang Cần,
Khang Trung, Khang Phước, ông già Lý... đều được huy động để
tìm kiếm.
Cửa sau, cửa trước đều được cài kín thế này, con Truy Phong
làm sao không cánh mà bay được?
- Con Truy Phong mất tiêu rồi! Truy Phong biến mất rồi.
Hạ Lỗi vừa khóc vừa gào. Ngõ ngách nào nó cũng sục sạo mà Truy
Phong vẫn không thấy. Hạ Lỗi khóc lóc thảm thiết làm cả Khang
Bỉnh Khiêm, bà Vĩnh Tịnh, rồi Tâm My, dì Ngân, dì Thúy và vú
Hồ phải rối cả lên.
Chỉ có Mộng Hoa là đứng dưới gốc hòe trong vườn hoa, tỉnh bơ.
Nó còn nói.
- Con Truy Phong nó đi rồi, đi thật xa rồi, không trở về đây
nữa đâu.
Ông Khang Bỉnh Khiêm kinh ngạc.
- Tại sao con biết?
- Chính con thả nó đi mà. Mộng Hoa bình thản nói: - Tối qua,
con mở cửa sau, con đẩy nó vào rừng, lúc đầu nó còn không chịu
đi, con phải mắng nó, đánh nó... nó mới chịu bỏ chạy đấy.
- Cái gì? Ông Khang Bỉnh Khiêm chau mày - Chính con thả nó ra?
Tại sao con có hành động như vậy chứ?
- Bởi vì con căm thù cái thằng mọi nhỏ đó. Mộng Hoa thật thà
thú nhận - Tại sao nó có được con ngựa, còn con thì không?
- Mày... Ông Khang Bỉnh Khiêm giận run, nói không thành tiếng
- Mày cái thằng hư thối!
Và ông chụp lấy Mộng Hoa, lôi về phía đại sảnh, một mặt ra
lệnh.
- Khang Trung đâu? Đem gia pháp ra đây, hôm nay ta phải trị
cho thằng mất dạy này một trận nên thân, bằng không ta không
phải là người.
Bà Vĩnh Tịnh nghe nói sợ hãi.
- Lão gia ơi, xin ông hãy nghĩ tình... Dù gì nó cũng còn nhỏ,
nó chưa biết.
- Vâng, đúng vậy, đúng vậy! Bà Tâm My cũng chạy đến, nắm lấy
vạt áo ông Bỉnh Khiêm - Nhà ta chỉ có một con trai duy nhất,
xin lão gia thương tình, đừng đánh hư người cậu ấy.
Dì Ngân nhảy vô can:
- Xin lão gia bớt giận.
- Xin lão gia đừng sử dụng gia pháp.
Cứ thế hết người này đến người kia van nài cầu xin, năn nỉ.
Rồi tiếng khóc của Mộng Hoa, tiếng chửi mắng của ông Bỉnh
Khiêm, khiến cho khung cảnh trở nên náo loạn. Mọi người ùn ùn
kéo đến đại sảnh. Tiếp đó, tiếng roi vút, tiếng khóc và tiếng
quát của ông Bỉnh Khiêm:
- Mày là cái thằng không biết nhơn nghĩa, khônng biết thương
người... Tao thật xấu hổ khi phải gọi mày bằng con. Tao phải
đánh chết mày.
- Mẹ ơi mẹ! Mẹ ơi cứu con. Mộng Hoa vừa khóc vừa hét - Con đau
quá, con chết mất, mẹ ơi cứu con.
- Anh Bỉnh Khiêm! Bà Vĩnh Tịnh vừa khóc vừa cuống quýt nói -
Không lẽ vì thằng con của người khác, anh nhẫn tâm giết chết
con mình sao?
Hạ Lỗi đứng đấy nhìn, lắng nghe. Nó cảm thấy vừa rối rắm vừa
đau xót. Nó ngẩng đầu lên nhìn những chiếc cột kèo có điêu
khắc hoa văn, rồi nhìn xuống bồn hoa đủ màu trong vườn. Nó cảm
thấy tất cả những thứ đó đều không phải là của nó.
Thế giới của nó là miền hoang dã, tuyết phủ Đông Bắc kia.
Những chuyện lộn xộn của ngày hôm ấy rồi cũng trôi qua. Mộng
Hoa sau trận đòn, được cả nhà đổ xô đến an ủi. Còn ông Khang
Bỉnh Khiêm thì đi vào từ đường, nơi thờ cúng tổ tiên ngồi buồn.
Chỉ có mình Hạ Lỗi,... nó len lén mở cửa sau, lặng lẽ ra đồng
cỏ, vừa đi vừa réo gọi con Truy Phong của mình.
- Truy Phong ơi, Truy Phong! Mi ở đâu? Truy Phong mi hãy quay
về. Truy Phong ơi!
Nó bụm hai bàn tay làm loa, nó gọi, gọi mãi... Rồi hình như nó
nghe thấy có ai đấy chạy theo nó. Nó quay đầu lại, Mộng Phàm
đứng sau lưng với bàn tay chỉ về phía rừng phong.
- Anh Thạch ơi, anh Thạch, nó về rồi kìa... về rồi kìa... Mộng
Phàm mừng rỡ hét lên - Truy Phong nó về rồi kìa anh!
Hạ Lỗi hướng mắt về phía tay chỉ của Mộng Phàm. Rõ ràng, con
Truy Phong đang tung vó chạy về phía nó. Cái đuôi ngựa bay bay
trong gió mới đẹp làm sao!
Ồ! Truy Phong! Truy Phong của ta. Nó mừng rỡ chạy nhanh tới,
chụp lấy cổ ngựa rồi tựa má vào những chiếc lông mềm mại ở bờm
con vật ríu rít:
- Ồ! Truy Phong! Truy Phong! Truy Phong!
Mộng Phàm đứng gần đấy, trông cảnh trước mặt, bỗng nhiên chảy
nước mắt.
Ngựa Truy Phong đã tìm lại được. Mộng Hoa cũng đã bị phạt một
trận đòn. Dông tố đã qua. Đúng ra mọi thứ trở nên bình lặng.
Nhưng mà tối hôm ấy, khi ngồi một mình trong phòng, Hạ Lỗi
chợt nghĩ ngợi: Dù gì ta cũng không phải là con ruột của ông
Khang Bỉnh Khiêm. Dù gì ta cũng chỉ là một thằng mọi. Thôi thì...
hãy quay về... Hãy trở về miền Đông Bắc quê hương. Cái ý nghĩ
đó bùng lên trong đầu.
Dù gì bây giờ ta cũng đã có ngựa Truy Phong, ta có thể cưỡi nó...
Đi thôi! Hãy đi thôi! Đi thì... sớm muộn gì cũng sẽ đến được
miền đất Đông Bắc cũ. Thế là nó lặng lẽ đứng dậy. Thu xếp một
mớ đồ đạc cần dùng. Nó mang theo chiếc sáo của cha để lại, cả
chiếc bông vụ của Mộng Phàm. Thôi bấy nhiêu đó đủ rồi... những
thứ khác không phải là của ta. Nó đến bàn, viết một mảnh giấy
để lại.
”Thưa cha nuôi,
Con rất cảm ơn cha đã cho con chú ngựa tuyệt vời. Nhà của cha
đẹp và ở đây sướng lắm. Nhưng đó không phải là nhà của con,
nên con đi đây."
Rồi nó lặng lẽ đi ra nhà sau. Con Truy Phong đang đứng chờ ở
đó. Nó leo lên mình ngựa và ra roi, con Truy Phong tung vó
mang nó rời khỏi vùng trời kỷ niệm. Xin giã biệt. |
|