Người thứ nhất đề cập với Hạ Lỗi về vấn đề "thân
phận" là Vú Hồ. Vú Hồ săn sóc Hạ Lỗi tất cả mười hai năm. Mười
hai năm nay, bởi Vú Hồ không có con cái, bởi Hạ Lỗi không có
cha mẹ, lại bởi Hạ Lỗi không hề làm ra bộ "thiếu gia" nên bà
ta cứ nói cười tự nhiên, thoải mái, bàn bạc mọi vấn đề với Hạ
Lỗi. Mối quan hệ của họ rất là thân thiết. Nói chung tấm lòng
của Vú Hồ đều hướng về Hạ Lỗi. Trong tiềm thức, bà thương anh
như con mình đẻ ra, lại sùng kính anh như cậu chủ.
Rất nhiều chuyện, Vú Hồ nhìn thấy trước mắt bối rối trong lòng.
Trực giác của nữ giới cho phép bà nhìn nhận ra rất nhiều vấn
đề. Trước mắt bà, Hạ Lỗi càng ngày càng buông tuồng, Mộng Phàm
càng ngày càng thích lẻn đến phòng Hạ Lỗi. Cuộc "Ngũ Tứ" gì đó
với diễn thuyết, viết huyết thư, rồi Hạ Lỗi thành một anh hùng.
Nam nữ bình đẳng, tự do luyến ái, lật đổ chế độ bất hợp lý...
gì gì đó rất khó chấp nhận. Càng khó chấp nhận hơn khi Mộng
Phàm thường đem những lý luận đó thảo luận với Hạ Lỗi... mà
lại thảo luận quá nhiều. Sự sùng bái Hạ Lỗi của Mộng Phàm cơ
hồ cũng nhen thêm ngọn lửa.
- Lỗi thiếu gia! Tối hôm đó, bà ta nhịn khôn nổi nên mở miệng
Cậu có thể không đụng chạm đến ông chủ nữa hay không? Cũng
không dẫn Mộng Hoa và Mộng Phàm làm cái cuộc vận động động gì
nữa hay không? Cậu nên nhớ đến "thân phận" của mình!
Hạ Lỗi nhạc nhiên:
- Thân phận của tôi làm sao?
- Trời! Vú Hồ thở dài quan tâm mà thành khẩn Cậu nên biết bất
luận thế nào con mình đẻ ra và con nuôi dưỡng, nói đến cùng
cũng có khác biệt. Bà chủ là người rất trung hậu, mới coi cậu
như con đẻ, cậu không thể không biết cảm ơn! Con mình đẻ ra,
nếu phạm sai lầm, mọi người sẽ ghi nhớ tận đáy lòng suốt đời!
Hạ Lỗi nghe đau nhói trong lòng. Lâu nay anh không hề nghĩ đến
thân phận của mình. Giờ nghe Vú Hồ nhắc tới, anh bỗng thấy
lòng tự trọng của mình bị tổn thương. Thứ mặc cảm tự ti lâu
nay không biết trốn đâu giờ bỗng trỗi dậy. Anh nhìn Vú Hồ,
bỗng hiểu tại sao trong thành ngữ Trung Quốc có bốn chữ "Khổ
khẩu bà tâm"
- Nhưng tôi đã phạm sai lầm gì?
- Cậu phạm sai lầm chưa phải là nhiều hay sao? Làm hai cậu
Mộng Hoa và cậu Thiên bạch bị giam! Bà chủ nhà giận đến như
thế, cậm còn chưa nhìn thấy hay sao? Chuyện đã qua coi như là
xong. Từ giờ trở đi, cậu không được phạm sai lầm nữa.
Hạ Lỗi không nói, im lặng suy nghĩ.
- Cậu chỉ cần từng giờ từng khắc nhớ đến "thân phận" của mình
là rất nhiều việc sẽ không phạm sai lầm nữa! Thí dụ như... Vú
Hồ vừa trải giường, vừa buột miệng nói Cậu và Thiên Bạch kết
bái làm anh em!
- Thì làm sao? Anh ngẩng đầu lên Tôi có chỗ nào không phải với
Thiên Bạch?
- Mộng Phàm là "vợ" của Thiên Bạch!
Vú Hồ kéo phẳng nệm giường, quay mình đi ra khỏi phòng.
Trái tim của Hạ Lỗi lại nhói lên, đau buốt. |
|