Hôm ấy, trong vườn trường, Thiên Bạch vội vã
tìm Hạ Lỗi.
- Hạ Lỗi, anh có biết Mộng Phàm gần đây làm sao không?
Hạ Lỗi giật mình, bối rối ngước mắt nhìn Thiên Bạch. Hồi nhỏ
Thiên Bạch là con người cởi mở và ham mê sách vở, lớn lên, anh
vẫn giữ tính đó. Anh có tâm vóc vừa phải, dáng thư sinh. Cái
quan trọng, anh là con người khí khái, không dễ bị khuất phục
trươc một thế lực mạnh hơn mình. Với bạn bè, Thiên Bạch là con
người bình dị dễ gần gũi, nhiệt tình và thẳng thắn.
- Làm sao kia chứ? Hạ Lỗi buồn bã hỏi.
- Cô ấy rất kỳ quái! Gần đây cứ tránh tôi, tựa như sợ sệt tôi
vậy! Làm sao lại như thế? Tôi hoàn toàn không hiểu.
Tia mắt của Hạ Lỗi dừng trên cây liễu đằng xa:
- Hoặc giả, vì cô ấy là "vị hôn thê" của anh chăng? Tuổi lớn
rồi, không phải là đứa trẻ nữa nên mới... có chút húy kỵ? Đó
cũng là điều tất nhiên.
- Húy kỵ? Anh nói Mộng Phàm hả? Thiên Bạch cất cao giọng. -
Anh không phải là không hiểu Mộng Phàm. Cô ấy từ nhỏ tấm lòng
rộng mở, đàng hoàng hẳn hoi! Cô ấy sẽ không uốn éo giả tạo.
Vậy thì cái điều cấm kỵ lỗi thời ấy có ý nghĩa gì với cô ta?
- A! Trong lồng ngực Hạ Lỗi như có một hòn đá lớn chèn vào. -
Anh hiểu cô ấy như vậy, trong lòng có chuyện gì, sao không nói
thẳng với cô ấy?
- Tôi muốn nói thẳng, nhưng cô ấy không muốn nghe! Mỗi lần tôi
mở miệng, cô ấy lại tránh! Trước đây cứ bận về chuyện Ngũ Tứ,
mọi người cũng không có thời giờ. Bây giờ rảnh rỗi rồi, cô ấy
đột nhiên biến thành con người như vậy đấy!
- Gấp gáp gì chuyện ấy, chẳng phải là anh có thời gian cả một
đời để tâm tình với cô ấy hay sao? Giọng nói của Hạ Lỗi thẳng
thừng, không e ngại, không ngập ngừng.
- Trời! Thiên Bạch thở hắt ra. - Bây giờ là thời đại nào nếu
tôi còn hủ lậu ôm lấy cái gọi là "phụ mẫu chi mệnh". Chắc chắn
là tôi sẽ mất Mộng Phàm! Hạ Lỗi! Thiên Bạch kích động túm lấy
Hạ Lỗi, sôi nổi nói. - Tôi nói với anh, đằng nào thì anh cũng
là anh em của tôi, tôi cũng không sợ anh sẽ chê cười tôi!
Những ngày này, chúng ta chống cái này chống cái kia, dường
như trong xã hội cũ không có một việc nào là hợp lý! Chỉ riêng
chuyện hôn ước của tôi với Mộng Phàm là từ nhỏ đã lập,... Tôi
biết, Mộng Phàm trong đáy lòng, căn bản coi không ra gì cái
hôn ước này. Nếu cô ấy cam tâm tình nguyện làm trái hôn ước,
tuyệt đối không phải vì phụ mẫu chi mệnh, mà là vì cá nhân tôi!
Tia mắt Hạ Lỗi dừng lại trên mặt Thiên Bạch.
- Nói sự thực Thiên Bạch nói tiếp, mắt ánh lên tia sáng. - Hồi
nhỏ, biết cô ấy là "vợ" tôi thì không có cảm giác gì nhiều.
Nhưng hiện tại, theo với thời gian mỗi năm một khôn lớn, tôi
với Mộng Phàm, đúng là "một mối tình thâm, chỉ cầu trong mộng".
Hạ Lỗi chấn động nhìn chăm chú Thiên Bạch.
- Hạ Lỗi, anh sẽ cười tôi phải không? Anh sẽ cười tôi không
gắng gổ phải không? Tôi là như vậy đấy, đúng là không thuốc
nào cứu nổi! Tôi mỗi ngày đều điên cuồng mong gặp cô ấy, nhưng
không dễ gì gặp được. Cô ấy có vẻ như gần như xa, làm cho tôi
khó lòng dứt nổi! Làm thế nào? Hạ Lỗi, sẽ không xảy ra chuyện
gì chứ? Tôi bây giờ bó tay không biết tính sao. Tôi nghĩ, chí
có anh mới giúp tôi được!
Hạ Lỗi càng chấn động nhìn Thiên Bạch:
- Sao anh lại cho rằng tôi giúp được anh?
- Nhất định anh giúp được! Thiên Bạch sôi nổi nói một cách tin
tưởng. - Từ nhỏ anh đã là người cầm đầu năm con quỷ nhỏ. Lớn
lên anh lại là bậc đại ca, danh đúng với thực của chúng tôi.
Mấy đứa chúng tôi, không có điều gì bí mật trước mặt anh! Mộng
Phàm cũng vậy.
Hạ Lỗi cảm động, mắt đăm đăm nhìn phía xa, im lặng, chưa biết
phải nói gì.
- Anh giúp tôi hỏi cô ấy, khuyên cô ấy đừng đối với tôi như
vậy! Làm cho tôi nghi nghi ngờ ngờ, lo lắng phập phồng thế này
quả thực là tàn nhẫn! Thiên Bạch đăm đăm nhìn Hạ Lỗi, đáy mắt
có một sự tin cậy, gởi gắm. - Ai bảo anh kết nghĩa với tôi!
Lòng dạ cùng chung, đối đãi với nhau trung liệt thì khi Thiên
Bạch có nạn, Hạ Lỗi cứu cho!
Nói rồi Thiên Bạch lại đập bàn tay nặng nề lên vai Hạ Lỗi.
Hạ Lỗi đăm đăm nhìn phía xa, trong lòng có một mối đau khổ
ràng rịt mâu thuẫn.
Tối ấy, anh xông vào phòng Mộng Phàm giống như nước cuốn. Đứng
trước Mộng Phàm, anh nói như một cái máy:
- Mộng Phàm! Cô không thể đối với Thiên bạch như vậy! Đừng nói
anh ấy là một vị hôn phu của cô, cứ coi bè bạn, cô cũng nên
hết lòng hết dạ đối với anh! Thiên Bạch từ nhỏ cùng chúng ta
khôn lớn, là một thanh niên có tâm huyết, trong lòng cô nên
hiểu rõ điều đó! Giả sử cô muốn phản bội tôi. Tôi không cho
phép cô làm như vậy! Bắt đầu từ ngày mai, cô phải xử tốt với
anh ấy, dốc toàn tâm toàn ý với anh ấy. Người quang minh chính
đại như anh ấy, tâm địa lương thiện, vừa bảnh bao, lại là
thanh niên có khí chất. Trên đời này cô không tìm được một
người thứ hai! Nghĩa phụ nghĩa mẫu đính hôn cho cô là đúng
trăm lần, đúng nghìn lần! Cô đừng chịa ảnh hưởng của Ngũ Tứ,
đến cả Thiên Bạch cũng khước từ. Nếu vậy cô chỉ là một đứa con
gái nhỏ non nớt không biết gì! Thế thì tôi sẽ khinh thị cô,
không coi cô ra gì. Cô nghe thấy chưa? Tôi muốn cô toàn tâm
toàn ý yêu Thiên Bạch!
Hạ Lỗi nói một hơi. Nói xong, cũng không nhìn Mộng Phàm. Anh
quay mình chạy ra khỏi phòng, rảo bước qua khu vườn, mở cửa
bên, xông ra rừng cây hoa, xông ra đồng rộng, rồi giống như
ngày nào hồi còn nhỏ, anh cất tiếng kêu:
- Đừng... Đừng... Đừng... Đừng... |
|