Người thứ ba thức tỉnh anh về thân phận của
anh là Khang Cần. Tối ấy anh đến cửa hiệu thuốc "Khang ký" để
giúp đỡ công việc. Khang Cần đang thái nhung hươu. Anh giúp
bác ta thu cất nhân sâm vừa chở về từ Đông Bắc. Ngồi ở trước
cái bàn vuông, anh có vẻ ủ rủ.
- Sao thế? Khang Cần chăm chú nhìn anh. - Lại đấu khẩu với ai
à? Cậu Mộng Hoa hay là cô Mộng Phàm?
Anh im lặng không nói.
- Tôi biết rồi! Khang Cần dò đoán. - Lão gia lại nói gì cậu
chứ gì? Khang Cần thở ra. - Lỗi thiếu gia nghe tôi khuyên một
câu này! Tục ngữ nói rất hay: "Nhân tại ốc thiềm hạ, bất đắc
đê đầu". Nhà họ Khang người trên kẻ dưới, đối với cậu thế là
tốt lắm rồi. Có những chuyện cậu nên nín nhịn.
Hạ Lỗi kinh ngạc nhìn Khang Cần, bất giác lẩm nhâm: "Nhân tại
ốc thiềm hạ, Bất khả bất đê đầu".
- Không biết là tôi không đúng hay họ không đúng? Anh buồn bã
nói. - Gần đây mỗi người đều nhắc nhở tôi về điều đó.
- Cần nghĩ thông suốt môt chút, sống ở đời là như vậy đấy!
Lại một người chấp nhận số mệnh! Hạ Lỗi như vậy đấy!
- Khang Cần, tôi muốn hỏi bác... tại sao bác lại làm việc cho
nhà họ Khang trong lúc bác không phải là người tầm thường? Bác
thông thiểu sách vở, đạt đạo lý, lại thông thạo y học. Một
người giống như bác, căn bản là một "nhân tài", tại sao lại
chịu cúi lòn người khác lâu như vậy?
Khang Cần giật mình. Tuy được Hạ Lỗi khen ngợi, bác có chút
đắc ý, nhưng không khỏi có chút cảm hoài tự thương đối với
thân thể của mình.
- Lỗi thiếu gia có điều không biết, tôi lấy họ của nhà họ
Khang là bởi vì cả ba đời họ nhà tôi đều ăn cơm của nhà họ
Khang mà lớn lên! Cậu đừng nói tốt cho tôi như vậy, tôi chẳng
qua chỉ là tôi tớ mà thôi. Lão gia đãi tôi không bạc. Từ nhỏ,
khi thầy giáo trường tư thục mở lớp, lão gia cho tôi được học
ké. Nhờ vậy cũng biết đọc sách viết chữ, so với Khang Phúc,
Khang Trung càng được ông chủ hài lòng hơn. Lại đem Kim Nữu
hầu bên mình thái thái, cho tôi làm vợ. Tiếc rằng Kim Nữu bạc
phước, mới vài năm đã chết... Lão gia mỗi lần đi công việc gì,
cũng đều mang tôi đi theo. Bây giờ lại để cho tôi quản lý "Khang
ký dược tài hàng"... Quả thật, quả thật là tôi không có gì
đáng oán trách cả.
- Nhưng, Khang Cần Hạ Lỗi thành thật nói Bác sống thấy ổn thỏa
ư? Ngoài chuyện Kim Nữu ra, trong đời bác, không có điều gì ân
hận phải không?
Khang Cần tỉnh ngộ. Bác ta sợ hãi nhìn quanh:
- Tất nhiên là có, thậm chí rất nhiều vấn đề không dám nghĩ
đến nữa!
- Nhưng bác có nghĩ đến hay không?
- Đương nhiên là... nghĩ đến.
- Rồi kết luận của bác là thế nào?
- Làm sao có được kết luận? Có một số cảm giác vụt qua trong
óc, vụt qua thế là đã thấy nhức nhối, không dám đụng chạm đến
nó, cũng không dám đuổi theo nó, để cho nó trôi qua!
- "Cảm giác" gì? Thứ "cảm giác" như thế nào?
Khang Cần không sao tránh né nổi. Bác ta nhìn thẳng Hạ Lỗi:
- Tựa như cảm giác "tịch mịch", cảm giác "đánh mất mình", cảm
giác sẽ không "sống được thoải mái"... lại còn giống như mình
bị giam hãm...
- Cảm giác muốn "tháo cũi sổ lồng" phải không? Hạ Lỗi tiếp lời.
- Đúng đấy! Khang Cần run run nói. - Đúng là như vậy.
Hạ Lỗi và Khang Cần đăm đăm nhìn nhau. Có một thứ tình thông
cảm và tình bạn chảy trong lòng hai người, tuôn trào như nước
vậy.
- Khang Cần. Hạ Lỗi ngập ngừng nói. - Năm nay bác bao nhiêu
tuổi?
- Bốn mươi hai tuổi!
- Bác là cái gương của tôi! Hạ Lỗi buột miệng kêu lên. - Nếu
tôi cứ an phận với hiện tại, không tranh giành cái gì, đến năm
mươi bốn hai tuổi, tôi sẽ ngồi trong cửa hiệu thuốc "Khang ký"
thay bác và nhớ tiếc tuổi thanh xuân đã mất!
Anh đứng lên, lảo đảo đi ra cửa, vén màn cửa lên, chân cao
chân thấp rời khỏi cửa hiệu. |
|