Trong đời Hạ Lỗi có rất nhiều ngày u uất
không vui. Sự kích thích mà cuộc vận động Ngũ Tứ mang lại và
sự hoài nghi về thân phụ của mình, biết thành một thứ tâm
trạng hết sức mâu thuẫn. Anh thấy mình bị một thứ lưới vô hình
tầng tần lớp lớp vây bọc, không thể hít thở được, không thể
sống được. Nhà họ Khang dần dần biến thành một thứ địa ngục.
Anh không biết nên sống thế nào, sinh tồn thế nào, làm thế nào
mới có thể "tháo cũi sổ lòng"?
Từ chỗ không biết sống như thế nào đó, chẳng hiểu sao anh bắt
đầu lao vào làm việc như điên.
Anh bửa củi, anh sửa xe ngựa. Anh trèo lên nóc nhà sửa ngói
lợp mái. Anh mua gạch, đắp thêm tường, đem cái cửa sổ xưa bao
nhiên năm nay không tu sửa bóc gỡ xuống, xây mới lại... bận
đến nỗi đúng là đầu váng mắt hoa. Mộng Phàm đuổi theo anh
trước nhà sau nhà, trong vườn ngoài vườn, mà không sao nói nổi
vài ba câu với anh. Bỗng nhiên chàng sinh viên đại học đã từng
là thủ lĩnh của cả trường, toan làm chuyện quốc gia đại sự
bỗng biến thành một tên nô lệ của nhà họ Khang.
Hôm đó, rốt cuộc Mộng Phàm cũng tìm được Hạ Lỗi ở chuồng ngựa.
Hạ Lỗi đang dùng bàn chải lông cho Truy Phong. Truy Phong hôm
nay đã trở thành một con ngựa lớn khỏe mạnh. Hạ Lỗi dùng lược
chải cho ngựa, chải hết sức chuyên tâm.
- Khang Phúc, Khang Trung đâu rồi? Mộng Phàm đột nhiên hỏi.
- Họ đi làm công việc khác rồi. - Hạ Lỗi không ngẩng đầu lên,
đáp.
- Làm công việc khác? Mộng Phàm cất cao giọng. - Tất cả những
công việc nặng nề từ trong đến ngoài, từ trên chí dưới của nhà
họ Khang anh không thể một mình ôm đồm lấy hết cả được đâu.
Hôm qua trèo lên nóc nhà sửa nóc nhà. Hôm trước xả rãnh thông
nước. Hôm trước nữa sửa cửa lớn, cửa giữa, cửa bên, cửa nách...
Anh còn việc gì để lại cho Khang Phúc, Khang Trung làm?
Hạ Lỗi không nói, cắm đầu chải lông cho ngựa, chải hết sức
mạnh mẽ. Mồ hôi từ trán từng giọt từng giọt rỏ xuống.
Mộng Phàm nhìn mồ hôi rỏ, rất là bất nhẫn. Lấy từ trong lòng
ra một cái khăn lụa, cô bước tới một bước, đưa tay lau mồ hôi
cho Hạ Lỗi.
Hạ Lỗi giống như chạm phải điện, lùi lại một bước.
- Đừng đụng đến tôi! Anh nói giọng thô lỗ.
Mộng Phàm kinh ngạc, há mồm lè lưỡi nhìn Hạ Lỗi. Cách tay cầm
chiếc khăn lụa dừng lại ở khoảng không, lúc sau lại yếu ớt
buông rũ xuống. Cô lùi lại một bước, trên mặt lộ vẻ bị tổn
thương sâu sắc.
- Anh làm sao mới được chứ? Cô nén giận hỏi. - Tôi có lỗi gì
với anh? Có ai chọc giận anh? Tại sao anh lại cứ không ngừng
làm việc khổ sở thế?
- Mặc kệ tôi! Anh càng thô lỗ.
- Tôi làm sao có thể mặc kệ anh được! Mộng Phàm dậm chân, mắt
đỏ ngầu lên. - Từ khi anh mười tuổi đến nhà tôi, anh làm gì
tôi cũng theo anh làm cái ấy: Anh cưỡi ngựa tôi cũng cưỡi ngựa.
Anh phát khùng tôi cũng phát khùng. Anh trèo núi tôi cũng trèo
núi. Anh đi học tôi cũng đi học... Bây giờ anh bảo tôi mặc kệ
anh, tôi làm sao có thể mặc kệ anh được?
Hạ Lỗi vứt bàn chải xuống, ngẩng đầu lên, đăm đăm nhìn Mộng
Phàm.
- Từ giờ trở đi, đừng theo tôi nữa! Anh khàn giọng nói, mắt mở
càng lớn. - Lẽ nào cô không nhận được ra. Trong người tôi có
vi trùng? Tôi là tai họa, là thức dịch hạch, là bệnh truyền
nhiễm! Xin cô lánh xa tôi ra!
- Anh nói cái gì? Cái gì là dịch hạch, là bệnh truyền nhiễm?
Mộng Phàm kinh ngạc. - Ai nói với anh những lời tàn tệ thế? Ai
dám làm như vậy? Ai nói thế? Cô giận không thể nén.
Anh mở to mắt nhìn khuôn mặt vì giận mà đỏ bừng, nhìn con
ngươi lóe sáng như sao, nhìn vẻ đẹp khiến người mê đám của cô,
trái tim anh thắt lại: Này! Mộng Phàm, xin cô lánh xa tôi ra.
Cô là người trong lòng tôi muôn ngàn lần nghĩ đến. Cô là nỗi
đau khổ lớn nhất của đời tôi... Anh tung mình nhảy lên lưng
ngựa, phóng đi như chạy trốn. |
|