Mấy ngày liên tiếp sau đấy, hôm nào Hạ Lỗi và
Mộng Phàm cũng ngồi trên lưng ngựa dong ruổi giữa cánh đồng
hoang. Những ngày đầu Khang Cần còn phải chạy theo ngựa, nhưng
rồi sau đấy, thấy ngựa cũng có vẻ thuần phục bởi tài cưỡi ngựa
của Hạ Lỗi, phải nói là tuyệt luân, nên chú ta cũng có vẻ yên
tâm.
Thế là hai đứa nhỏ không còn sự giám sát của người lớn, bắt
đầu làm to chuyện hơn. Chúng cho ngựa càng vượt xa hơn phạm vi
người lớn quy định.
Với chúng, rừng cây bạch dương và đồng cỏ trở nên quen thuộc
đến độ nhàm chán. Rừng thông và khi đầm lầy cũng đã nhiều lần
đi qua, đến khu rừng phong lá đỏ và rừng hạnh nhân gần đấy
cũng không có gì hấp dẫn, tất nhiên con đường mòn phía Nam
chạy qua xa lộ cũng không có gì hơn, chỉ còn những vách đá
cheo leo phía Tây... Ở đó có cái gì âm u cuốn hút chúng.
Thế là buổi chiều hôm ấy, hai đứa đã dừng lại dưới chân hòn
Vọng Phu.
Cột kỹ ngựa bên một thân cây cổ thụ, hai đứa đứng dưới hòn núi
to nhìn lên. Có một cái gì phía trên đó thật lôi cuốn, mời gọi.
Mộng Phàm khẽ nói:
- Có lẽ đây là hòn Vọng Phu.
Hạ Lỗi ngước lên. Trên đỉng cao chót vót kia, có một hòn đá
mọc chơ vơ. Từ xa nhìn lại như dáng dấp của một người con gái.
Hạ Lỗi đi vòng quanh chân núi, vạch cỏ và gai rừng tìm thử xem
có con đường nào đưa lên đến đấy không. Mộng Phàm không hiểu
hỏi.
- Anh định làm gì đấy?
- Anh muốn trèo lên đấy thử xem.
- Không được đâu! Mộng Phàm có vẻ hoảng sợ - Vú Hồ bảo trên
đỉnh hòn Vọng Phu có ma đấy.
Và nó kéo lấy vạt áo của Hạ Lỗi.
- Thôi mình về đi anh!
Nhưng Hạ Lỗi vẫn tỉnh bơ. Nó tiếp tục đi vòng quanh hòn núi.
- Có ma à? Nhưng mà... cha anh bảo, trên đời này làm gì có ma
quỷ!
- Có, có mà! - Mộng Phàm cố gắng cãi - Ngay dì Ngân cũng bảo
trên đỉnh hòn Vọng Phu này có một con quỷ cái, nó thường đẩy
những ai leo lên đấy rớt xuống. Vì vậy, tốt hơn ta không nên
leo lên.
Hạ Lỗi như vị sự tò mò lôi cuốn.
- Vậy ư? Vậy thì anh phải trèo lên đấy xem thử? Coi con quỷ
cái kia nó mặt mày ra sao? Hạ Lỗi tiếp tục kiếm, cuối cùng nó
cũng tìm thấy cái hốc nhỏ như bậc thang. Vậy là trước kia có
người lên đấy mới có những dấu vết này để lại. Hạ Lỗi thích
thú. Nó bắt đầu trèo, vừa trèo vừa quay lại nói với Mộng Phàm.
- Em hãy ngồi ở dưới đợi, anh lên đấy xem xong sẽ xuống thật
nhanh.
Còn lại một mình, Mộng Phàm nhìn quanh. Cảnh thật vắng lặng.
Bóng núi đổ về một phía tạo thành một khoảng trống âm u dễ sợ.
Mộng Phàm sợ hãi hét. - Không, không đâu! Em khônng dám ở lại
một mình đâu. Em sẽ trèo lên theo anh.
Và không đợi Hạ Lỗi đồng ý. Mộng Phàm bắt đầu leo theo. Con bé
phải thu hết can đảm, vì từ nào đến giờ không trèo leo. Nhưng
chỉ mới lên khoàng hai bậc, nó đã run rẩy.
- Anh Thạch ơi! Anh Thạch! Đợi em với.
Hạ Lỗi quay đầu lại nhìn, rồi động viên:
- Trèo chậm chậm thôi, đừng sợ gì cả... Đây em thấy chưa, đâu
có khó đâu? Nào đưa tay đây. Đưa tay anh kéo lên cho.
Mộng Phàm ngẩng mặt, đưa bàn tay nhỏ nhắc cho Hạ Lỗi, hai chân
run bây bẩy. Đã sợ mà không tránh được, cánh tay Thạch chưa
nắm được thì Hoàn đã trượt chân. Người bị tuột xuống một nấc.
Cô bé sợ hãi kêu lên.
- Ối! Anh Thạch ơi!
Hạ Lỗi vội tuột xuống, đỡ lấy Mộng Phàm. Con bé sợ đến độ mặt
tái mét. Đôi mắt to của nó mở lớn.
- Em có làm sao không? Em có bị thương chỗ nào không?
- Chưa. Mộng Phàm phủi những hạt bụi bám trên áo nói - Nhưng
mà... em thấy khiếp quá.
Cái tiếng nhưng mà... Hạ Lỗi thấy hình như Mộng Phàm sử dụng
hơi nhiều.
Hạ Lỗi ngước lên nhìn đỉnh hòn Vọng Phu. Nó có vẻ hơi tiếc
nuối vì không trèo lên được tới đỉnh, rồi nói:
- Lần sau đi một mình, anh sẽ cố trèo lên đến đấy.
Nó quyết tâm sẽ làm chuyện đó, và quay lại nói với Mộng Phàm.
- Thôi bây giờ chúng ta quay về.
Về đến nhà, vú Hồ trông thấy hai đứa lấm lem đã giật mình gặng
hỏi. Khi biết bọn chúng đã đến hòn Vọng Phu, vú vội vã mang cả
hai đi tắm ngay, rồi dặn dò:
- Không được nghen, lần sau tuyệt đối không được trèo lên đấy...
Trên đó không hay đâu, nguy hiểm lắm. Người ta đồn nhiều thứ...
- Không hay? Nguy hiểm? Người ta đồn nhiều tin... người ta nói
gì?
Hạ Lỗi thắc mắc và nó càng cảm thấy tò mò hơn.
- Người ta bảo là... bảo là... đã lâu lắm rồi có một người
thiếu phụ đứng trên đỉnh núi cao kia chờ chồng về... Chờ mãi...
chờ mãi... và ngày tháng trôi qua... bà ta đã bị hóa thành một
hòn đá... Cái hòn đá trên tận cùng đỉnh cao đấy.
Hai đứa bé ngồi yên lắng nghe. Chúng tưởng chừng như đang nghe
kể về một chuyện cổ tích.
- Nhưng mà... sau đấy, các con biết không, có điều đáng sợ hơn
là... nhiều cặp tình nhân gặp cảnh éo le, đã đưa nhau lên đấy,
rồi không những người đàn bà bị chồng bỏ hay gặp chuyện không
vui cũng đều lên trên đó, nhảy xuống tìm cái chết. Họ tự tử.
- Tự tử? Tự tử là gì?
Mộng Phàm không hiểu, thắc mắc.
- Có nghĩa là khi gặp điều gì bế tắc không giải quyết được. Họ
buồn quá lên đấy, nhảy xuống.
- Nhảy xuống? Hạ Lỗi tròn mắt thán phục - Gan như thế à?
- Gan ư? Vú Hồn tròn mắt nhìn Thạch - Rớt xuống đất là chết
tươi ngay, chứ hay gì? Mấy năm qua, có người nào rơi xuống mà
sống được đâu? Vì vậy, các con biết không? Ở đấy oan hồn quỷ
dữ nhiều lắm. Tụi con phải nghe lời vú. Đừng bao giờ leo lên
đấy nhé.
Hạ Lỗi ngồi yên, nó càng cảm thấy cái hòn Vọng Phu cao vút kia
thần bí, kỳ ảo quá. Và càng cảm thấy hấp dẫn hơn.
Phải có một ngày nào đó, rồi ta sẽ trèo lên đến đấy. Ta phải
lên được đấy thôi. |
|