Thiên Bạch đến, đẩy một cục diện đang găng
sang một cao điểm mới khác. Khang Bỉnh Khiêm không có cách nào
giam Mộng Phàm trước mặt Thiên Bạch, đành mở khóa. Mộng Phàm
với gương mặt sợ hãi mà tiều tụy chạy ra. Cô đi thẳng tới
trước Thiên Bạch, nuốt lệ, run rẩy, mang theo vẻ buồn rầu và
vẻ cầu xin tha thứ. Cô nói rành rõ:
- Thiên Bạch! Tôi xin lỗi anh! Tôi rất lấy làm tiếc, tôi không
thể cùng anh thành chồng vợ!
Thiên Bạch nhìn đăm đăm Mộng Phàm, lại quay đầu chăm chú nhìn
Hạ Lỗi. Mọi người đứng trong viện nhỏ đều không một tiếng nói.
Không khí lặng lẽ chết chóc. Sau khi Thiên Bạch chăm chú nhìn
Hạ Lỗi rất lâu, anh mới quay đầu nhìn lướt qua những người nhà
họ Khang.
- Khang bá bá, Khang bá mẫu! Thiên Bạch trầm giọng nói. Cháu
nghĩ, đây là chuyện giữa ba người: Cháu, Hạ Lỗi và Mộng Phàm.
Ba người chúng cháu sẽ tự giải quyết, không cần phải nhọc lòng,
nhiều sức, nhiều người! Anh nhìn Hạ Lỗi và Mộng Phàm: Chúng ta
đi!
Vịnh Tình không yên lòng, bước tới một bước, giơ tay muốn ngăn
cản. Bỉnh Khiêm buồn bã, thở dài:
- Chúng ta đã không còn hơi sức nào nữa rồi! Chúng bay luôn
miệng nói, chúng bay là chú nhân của bản thân mình. Chúng bay
làm chủ không xong! Thế thì để cho chúng bay đi mà đối mặt với
vấn đề!
Thiên Bạch, Hạ Lỗi và Mộng Phàm xuyên qua rừng cây nhỏ sau nhà,
đến đồng rộng nơi kết bái thời thơ ấu.
Trên đồng rộng, gió lạnh se sắt, lạnh lẽo rợn người, Hòn đá
lớn bày hương án khi kết bái năm trước vẫn nguyên như cũ. Mỗi
gò đồi phụ cận, mỗi tảng đá nhám đều có dấu vết tuổi thơ. Cảnh
vô tư của thời ngây thơ, cười nói ồn ào ngày ấy vẫn còn y
nguyên trước mặt: chọi dế, đánh con quay, cưỡi Truy Phong,
trèo lên hòn Vọng Phu... Tất cả mọi cái, tuổi thơ đã qua.
Nhưng nháy mắt một cái, tuổi thơ đã qua. Ngay cả những năm
tháng vui cười và vô tư lự cũng theo đó mà biến mất.
Ba người không hẹn mà dừng bước. Rồi ba người lại nhìn nhau
sâu thẳm. Tia mắt của Thiên Bạch dần dần dừng lại trên mặt Hạ
Lỗi. Anh đăm đăm, đau khổ, u uất, nhìn Hạ Lỗi. Tia mắt ấy đau
đớn biết bao, cảm thương biết bao, hiu quanh biết bao, lại
buồn bã biết bao, khiến Hạ Lỗi không sao chịu đựng được. Hạ
Lỗi gắng sức cắn môi, muốn nói nhưng lại không biết nói thế
nào cho phải. Cuối cùng vẫn là Thiên Bạch mở miệng trước:
- Tôi vẫn cứ sùng bái anh, Hạ Lỗi, anh là người bạn tri kỷ
nhất của tôi, người anh em tin cậy nhất của tôi. Tôi không do
dự vươn mình ra đỡ cho anh một nhát dao! Nếu có người dám động
đến một sợi lông chân của anh, tôi cũng sẽ liều mạng với kẻ đó!
Tôi coi anh là thần tượng như vậy đấy! Trước mặt anh, tôi đúng
là không có gì bí mật. Ngay cả tình cảm của tôi với Mộng Phàm,
tôi cũng đã thổ lộ hết với anh. Vậy mà anh lại lừa dối tôi như
thế!
Hạ Lỗi chăm chăm nhìn Thiên Bạch không thể mở miệng nói được
lời nào.
- Không phải đâu, Thiên Bạch! Mộng Phàm không nén được, bước
tới một bước. Đó là lỗi của tôi. Tôi không khống chế nổi mình,
tôi phá lời hẹn ước, lỗi là lỗi của tôi, của tôi!
Thiên Bạch nhìn lướt Mộng Phàm một cái. Sự bi phẫn trong ánh
mắt, tựa hồ như một lưỡi gươm bén vô hình đâm xuyên qua cô. Cô
hơi há miệng, thở ra, không dám nói tiếp nữa.
- Hạ Lỗi! Thiên Bạch từ từ đi lại trước mặt Hạ Lỗi. - Trong
khoảnh khắc, anh đã làm cho tôi tiêu tan cả lòng tin vào cuộc
đời: lòng tin đối với bạn bè, sự gắn bó với tình yêu, mục tiêu
đối với lý tưởng, đối với tình bạn, tất cả đều tan tành! Hạ
Lỗi, anh là một nam tử đầu đội trời, chân đạp đất. Anh đã từng
dẫn chúng tôi đi giành quyền cho đất nước, nói với chúng tôi
về ý thức dân tộc chúng ta. Anh anh hùng, hiên ngang, quên
mình vì đại nghĩa như vậy, khiến chúng tôi nhất tề đi theo anh
hô to khẩu hiệu. Bây giờ, khẩu hiệu cứu quốc hô xong rồi, có
phải anh sửa soạn hô với tôi khẩu hiệu tự do luyến ái hay
không? Có phải anh sửa soạn nói với tôi, bất kể là vợ của bè
bạn, vợ của anh em, chỉ cần Hạ Lỗi này thích là có thể cướp
đoạt? Thiên Bạch đã đến sát gần trước mặt Hạ Lỗi, hai người
chỉ cách nhau một thước. Lời lẽ của Thiên Bạch càng lúc càng
bi phẫn. Sắc mặt Hạ Lỗi trắng bệch, môi miệng không còn sắc
máu, đáy mắt đầy vẻ hối tiếc, tự trách và hổ thẹn. Thiên Bạch
dừng bước, hai tay nắm lại thành nắm đấm.
- Nhớ lại, hồi nhỏ anh thích đánh nhau Thiên Bạch tiếp tục nói.
- Mỗi lần anh đánh nhau, tôi đều ở đằng sau hò hét ủng hộ. Tôi
không hề cùng anh tranh đoạt cái gì, bởi vì cái gì tôi cũng
đều nhường anh! Anh đòi cả cái mạng sống của tôi, tôi chắc
cũng có thể không cần suy tính đem dâng cho anh! Nhưng bây giờ
cái anh đòi, lại là vật còn hơn cả cái mạng sống của tôi...
Không, không phải anh đòi, mà anh đã cướp đi rồi... Sao anh có
thể độc ác đến như thế?
Bỗng Thiên Bạch dữ dội đấm một đấm vào mặt Hạ Lỗi, cái đấm vừa
nặng vừa mạnh khiến Hạ Lỗi không đề phòng nên người lảo đảo
ngã về phía sau. Thiên Bạch xông tới, đấm một quả nữa vào ngực
của anh, lại đấm một quả nữa vào cằm anh. Hạ Lỗi không hề
chống đỡ, té nhào xuống đất. Mộng Phàm kêu ré lên, xông tới:
- Thiên Bạch, đừng làm như vậy. Hôm nay anh có đánh chết anh
ấy, anh ấy cũng không trả đòn. Đó là không công bằng, không
công bằng...
Tiêng kêu của Mộng Phàm khiến cho lửa ghen của Thiên Bạch bỗng
càng như điên cuồng. Anh đầy Mộng Phàm sang một phía rồi cúi
nhặt một hòn đá, không chần chừ, nhằm đầu Hạ Lỗi ném mạnh vào.
Máu từ đầu Hạ Lỗi vọt ra như suối. Hạ Lỗi gượng mở mắt, muốn
nói gì nhưng không thốt ra được một tiếng liền ngất xỉu đi. |
|