Sau khi phát hiện bí mật chết người của Khang
Cần, Hạ Lỗi cảm thấy bị rúng động dữ dội. Anh vừa sợ hãi vừa
bối rối, vừa lo lắng, khó xử, còn có cả sự đồng tình và thương
xót nữa. Anh thương hại Tâm Mi, thương hại Khang Cần, cũng
thương hại Khang Bỉnh Khiêm. Nhìn thấy Khang Bỉnh Khiêm không
hề hay biết mảy may, vẫn cứ ung dung hưởng thụ cuộc sống yên
lành của ông, Hạ Lỗi trong lòng run sợ. Mỗi lần đi đến trước
cửa lớn nguy nga của nhà họ Khang, mỗi lần xuyên qua thủy tạ
giữa lòng hồ, mỗi lần nhìn thấy cây ngân hạnh, thạch hòe đầy
vườn, cùng những hành lang quanh quất, anh đều cảm thấy cảnh
giàu sang, êm ấm của nhà họ Khang chỉ là giả tạo, còn thực tế
lại như mây đen phủ kín, như đại nạn sắp đến.
Những cơn "đại nạn" ấy đương nhiên bao gồm cả chuyện của anh
và Mộng Phàm. Sau sự kiện ở "Khang ký", anh cơ hồ không dám
nghĩ đến Mộng Phàm, không dám đụng chạm đến vấn đề này nữa.
Nhưng Mộng Phàm vẫn tìm cách gặp Hạ Lỗi và mỗi lần gặp như vậy
đều mặt ủ mày chau. Cô biết rõ Hạ Lỗi không dám nói với Thiên
Bạch. Sao anh lại không mở miệng nói? Cô thất vọng hết sức.
Ngoài thất vọng cũng còn phẫn nộ và lo âu. Hạ Lỗi không đúng!
Hạ Lỗi hoàn toàn không đúng! Toàn bộ con người anh không chịu
đối mặt với cô. Cô vừa sợ hãi vừa đau buồn, Hạ Lỗi ơi Hạ Lỗi!
Rốt cục anh định xử lý tình cảm của chúng ta ra sau đây? Trải
qua cơn vùng vẫy "muốn đi lại ở lại" trên đồng rộng, nếu anh
còn muốn đi, anh quả là tàn nhẫn, quá vô tình! Đáy lòng Mộng
phàm vấn vương quấn quýt vẫn là cái tên Hạ Lỗi. Nỗi sợ hãi sâu
xa nhất, vẫn là Hạ Lỗi lại bỏ đi.
Sáng sớm hôm ấy, Mộng Phàm không nhịn nổi, ngăn Hạ Lỗi lại
trước cửa. Bốn phía không người, Mộng Phàm kéo anh, nói như ra
lệnh:
- Chúng ta ra rừng cây nhỏ nói cho rõ ràng! Đi!
Dưới cái nhìn đăm đăm như thiêu đốt của Mộng Phàm, Hạ Lỗi
không sao dám kháng cự nổi. Họ đi đến rừng cây nhỏ sau nhà Họ
Khang. Hồi thời thơ ấu, cái buổi sớm đầu tiên Hạ Lỗi mới đến
nhà họ Khang, cũng đã từng ở trong rừng cây nhỏ này, không
giấu mình nổi bị Mộng Phàm chộp được. Hôm nay họ lại đứng
trong rừng cây nhỏ này.
- Hạ Lỗi, nghe tôi nói! Mộng phàm nhìn thẳng vào Hạ Lỗi, nét
mặt cương quyết. - Anh không nên thiếu cả quyết, anh không nên
tự mâu thuẫn nữa! Tôi đã quyết định rồi... Chúng ta lén đi với
nhau!
- Cô nói gì? Hạ Lỗi giật mình.
- Lén đi với nhau! Mộng Phàm kêu lên, nét mặt khích động, đầy
vẻ cương quyết. - Tôi nghĩ đi nghĩ lại, không có cách nào khác!
Anh chẳng phải cứ muốn về Đông Bắc là gì? Được! Thì về Đông
Bắc! Chúng ta cùng về Đông Bắc!
Hạ Lỗi hít sâu hơi để giữ bình tĩnh, tia mắt tóe lửa nhìn chăm
chăm Mộng Phàm:
- Lén đi với nhau? Cô ngang nhiên dám đề ra chuyện ấy? Mộng
Phàm ơi! Dũng khí theo đuổi tình yêu của cô, quả khiến tôi rất
là khâm phục! Thẳng thắng mà nói, ý nghĩ ấy cũng đã trở đi trở
lại trong óc tôi hàng trăm nghìn lần, nhưng tôi vẫn không đủ
can đảm nói ra.
- Vậy thì cứ thế mà làm! Mộng Phàm càng thêm cương quết. Chúng
ta định một kế hoạch thu xếp một ít đồ đạc, nói đi là đi!
Hạ Lỗi giật mình nhìn Mộng Phàm:
- Nhưng, chúng ta không thể làm như vậy.
- Tại sao? Mộng Phàm vô cùng giận dữ. - Tôi đã sửa soạn dâng
hiến tất cả cho anh, sẵn sàng cùng anh đi đến chân trời góc
biển, chịu khổ chịu cực tôi đều không sợ! Lìa quê hương, biệt
cha mẹ, phụ Thiên Bạch... Tôi đều không hối tiếc! Tôi đã dám
bỏ tất cả như vậy, cùng anh đi, sao anh còn băn khoăn như vậy?
Rốt cuộc anh muốn gì? Anh nói đi, nói đi!
- Nếu chúng ta lén đi với nhau, dưỡng phụ dưỡng mẫu sẽ sa vào
cảnh tuyệt vọng biết bao nhiêu. Một người là hòn ngọc của cả
nhà, một người là con nuôi yêu như con mình đẻ ra. Chuyện lấy
oán đền ơn ấy, quả thực tôi làm không nổi! Huống hồ Thiên Bạch...
Chúng ta sẽ đem sổ toẹt hết nhiệt tình của anh ấy đối với
chúng ta. Chúng ta sẽ hủy hoại anh ấy... Không, không, chúng
ta không thể làm vậy được!
- Anh nhát gan, anh mất ý chí! Mộng Phàm hết sức tuyệt vọng,
nước mắt tuôn trào. Cô nắm hai tay lại, hét lên với Hạ Lỗi. -
Anh viện lý do này, anh viện lý do kia! Anh đã không dám công
bố với toàn thế giới này tình yêu của anh đối với tôi, lại
không dám mang tôi cùng trốn đi! Anh chỉ cổ xúy cái đạo lý to
tát của anh, một khi gặp chuyện, anh so với con chuột còn nhút
nhát hơn! Anh nhu nhược như vậy, quả là khiến tôi hết sức thất
vọng! Cô dùng tay áo giận dữ lau nước mắt, càng phẫn nộ kêu
Cuối cùng tôi đã nhận rõ anh rồi! Con người anh không xứng
đánh lấy tình yêu của tôi! Tình yêu của anh toàn là giả vờ!
Anh luôn miệng nhân nghĩa đạo đức, chỉ để che giấu cái nhu
nhược của anh! Anh chỉ muốn làm ông thánh, không muốn hy sinh
bất cứ cái gì vì người con gái yêu anh... Sự thực, anh chỉ yêu
mình anh, chỉ yêu cái nhân nghĩa đạo đức mà anh giữ khư khư!
Anh căn bản không yêu tôi, anh chưa hề yêu tôi bao giờ... Anh
giả dối và nhỏ nhen như thế, anh khiến tôi vô cùng thất vọng
và tuyệt vọng!
Hạ Lỗi mở thật to mắt, nhìn chăm chăm Mộng Phàm. Những lời
trách móc của Mộng Phàm làm sắc mặt anh càng trắng nhợt, hơi
thở cũng càng gấp rút. Những lời trách móc ấy như lưỡi dao cứa
vào lòng anh đau nhói. Anh không muốn biện bạch cũng không có
sức biện bạch. Anh gắng gượng đè nén lòng tự tôn bị thương tổn,
cứng cỏi nói:
- Nếu cô đã nhận rõ tôi rồi, chúng ta bất tất phải nói với nữa.
Cô nói đúng cả! Tôi giả dối, nhu nhược như vậy đấy!
Nói xong, anh quay người sửa soạn ra khỏi rừng.
- Hạ Lỗi! Mộng Phàm kêu thét lên.
Tiếng thét của cô thê thảm biết bao, khiến Hạ Lỗi không thể
dừng được. Anh đứng lại, đôi mắt nhìn ngang một cây hoa trước
mặt, không muốn quay đầu lại.
Mộng Phàm chạy như bay đến ôm lấy Hạ Lỗi, khóc nức lên, vừa
khóc vừa kêu:
- Tha lỗi cho tôi! Tha lỗi cho tôi! Tôi nói không lựa lời, làm
tổn thương anh như vậy, quả thực vì thôi quá yêu anh! Tôi bằng
lòng cùng anh đi đến chân trời góc bể, cũng bằng lòng cùng anh
đối mặt với mọi sự chê trách, chỉ không có cách nào chịu đựng
nổi nếu phải xa anh.
Hạ Lỗi quay người lại, nước mắt cũng theo rơi xuống.
- Mộng Phàm, cô biết không, rất nhiều lời cô nói đều đúng! Tôi
nhát gan, tôi nhu nhược, tôi cố kỵ quá nhiều... Cô có thể chửi
mắng tôi, có thể khinh miệt tôi, nhưng tuyệt đối tuyệt đối
không thể nghi ngờ tình yêu của tôi đối với cô! Nếu không phải
vì cô mà vấn vương lòng dạ như vậy, tôi có thể sống thanh
thản, vui sướng biết bao nhiêu, không bị gò bó, thẳng thắn,
mạnh mẽ biết bao nhiêu! Cô nói tôi không yêu cô, câu ấy, trời!
Anh đau khổ nuốt ực một hơi. - Tôi không tha lỗi cho cô, tôi
không nên tha lỗi cho cô! Tôi... sẽ hận cô, bởi vì hận cô so
với yêu cô còn dễ chịu hơn rất nhiều, rất nhiều!
- Không không không! Mộng Phàm sợ hại lấy tay bưng lấy mặt Hạ
Lỗi, khóc không thành tiếng. - Đừng hận tôi! Tôi yêu anh như
vậy, như vậy sao anh còn hận tôi?...
Hạ Lỗi sụp đổ trước lời biểu lộ mạnh mẽ của Mộng Phàm, quên
hết mọi thứ, quên cả xiềng xích đạo đức, quên cả nhà họ Khang
và Thiên Bạch, quên cả nhân nghĩa lễ giáo, quên cả phải, trái,
đúng, sai... Anh ôm chặt cô, đem đôi môi nóng rực của mình,
cuồng nhiệt áp sát vào đôi môi thấm nước mắt của cô.
Đó là lần đầu tiên anh hôn cô, trời xoay đất chuyển, vạn vật
đều biến mất.
Anh không biết hôn cô bao lâu. Bỗng có tiếng vang lên như sấm
nổ bên tai họ:
- Hạ Lỗi! Mộng Phàm!
Hạ Lỗi giật mình vội buông Mộng Phàm ra. Hai người kinh ngạc
ngẩng đầu. Mộng Hoa đứng đó tự hồi nào, hai tay nắm chặt, giận
không nén nổi, giơ cánh tay hét to với họ:
- Giỏi thật! Hai đứa bay! Lẩn trốn trong rừng cây này làm
chuyện xàm sỡ để không cho ai nhìn thấy! Hạ Lỗi! Đồ khốn! Mày
khi phụ em gái tao? Mày có quyền gì mà dám hôn nó? Mày là đồ
mặt dày, đồ vô liêm sĩ, đồ lưu manh.
Mộng Hoa vung nắm đắm, đấm vào cằm Hạ Lỗi. Hạ Lỗi lùi lại một
bước, dựa vào thân cây. Anh ngẩng đầu nhìn thẳng Mộng Hoa,
bỗng thấy tựa một hòn đá rơi xuống đất, tất cả cục diện hỗn
độn đều bị lật tung ra. Anh hít thật sâu, rắn rỏi, kiên định,
mạnh mẽ nói:
- Mộng Hoa, tôi không khi phụ em gái anh. Tôi yêu cô ấy và
hoàn toàn không có nào làm tôi thôi yêu cô ấy được! Cứ coi như
tôi bị toàn thế giới chửi rủa, tôi cũng không biết làm sao
được, tôi cứ yêu cô ấy, không thuốc nào cứu được, như vậy đấy! |
|