Hai người vừa cùng sống qua một đêm tân hôn
kỳ diệụ
Phương Đông một vùng ánh sáng mờ nhẹ tỏa báo hiệu bình minh,
Hà Lộ San nhẹ bước xuống giường, sau đó nàng đi rất êm đến cửa
sổ, mở nhẹ cánh cửa và thò đầu ra ngoài, nàng hít một luồng
không khí trong lành của buổi ban mai, nhìn những giọt sương
còn lắng đọng trên ngàn hoa lá, nàng cầm chậm quay mình trở
lại nhìn về phía giường ...
Nàng cúi gầm mặt xuống tự thấy e thẹn cho mình. Đôi tay nàng
vén những làn tóc rối phủ trước trán. Dường như nàng không dám
nhìn về chiếc giường lần thứ haị
Buổi sáng trời thật êm ả, nàng khó mà quên cái đêm đầu tiên
nầy ... Nàng nhẹ bước đến bàn trang điểm và ngồi xuống. Nàng
muốn vặn đèn sáng nhưng nghĩ thế nào đó, nàng rút tay lạị Có
lẽ nàng sợ đèn sáng làm Cốc Minh sẽ chóa mắt mà thức dậỵ
Nàng mỉm cười đứng dậy, bước nhẹ đến cửa sổ lần nữa, kéo tấm
màn che kín cửa sổ lạị Màu sắc tấm màn nầy chính nàng và chàng
đã rất ưng ý. Tuy tấm màn kéo lại, nhưng ánh sáng cũng soi khá
rõ trong gian phòng, soi rõ hình dáng nàng trong tấm kính tủ
áọ Nàng nhìn hình dáng mình, lại nhìn Cốc Minh đang nằm trên
giường, chàng đang ngủ say sưa; vì đêm qua, hai người đã thức
đến bốn giờ khuya mới ngủ, thêm bữa trước là ngày cử hành hôn
lễ, cả hai phải lo bù đầu không một phút nghỉ ngơị
Nhìn hình dáng mình trên kính tủ, bỗng nhiên nàng nhận ra mình
đã thay đổi hoàn toàn, nàng nhìn trân trối vào bóng mình, thấy
cô gái 17 tuổi hiền dịu ngây thơ của ngày nào, chỉ một đêm
qua, cái dáng vẻ của ngày cũ không còn nữạ
Bỗng nhiên như bên tai nàng nghe có tiếng nhiều người gọi: Bà
Minh, Bà Minh ...
Hổ thẹn? Hay vui mừng? Nàng lập tức rời khỏi kính tủ áo, bước
đến bên giường nhìn thấy Cốc Minh trở mình, nhưng chàng chưa
tỉnh giấc. Có lẽ chàng đang say sưa trong cơn mộng, đưa tay ra
ôm lấy người yêu, lại ôm vào khoảng không. Chàng lập tức ngồi
dậy, hô hoảng:
- Lộ San.
Nàng đáp nhỏ:
- Cốc Minh!
- Kìa, em thức dậy hồi, nào mà anh không haỵ
Chàng không hay để nàng được yên càng tốt, nếu hay thì chàng
sẽ cười nàng, bởi Cốc Minh thường hay đùa cợt trêu nàng. Lộ
San đáp:
- Em cũng vừa mới thức dậỵ
Cốc Minh kéo nàng ngồi bên cạnh, chàng nở nụ cười thỏa mãn
nhìn Lộ San, nói:
- Có lẽ em đã thức trắng đêm naỷ
- Em có ngủ chớ.
Chàng siết chặt vòng tay vào lưng nàng, miệng kề sát vào tai
nàng mà thì thào:
- Đêm qua thật là tuyệt đẹp!
Nàng tỏ vẻ e thẹn:
- Em không muốn nghe đâụ
Trên làn da mặt trắng như trứng gà bóc của nàng ửng hồng, thực
ra Lộ San không muốn ghi nhớ lại những gì đã xảy ra trong đêm
qua ... Nhưng Cốc Minh không hiểu tâm trạng đó, chàng kéo mặt
nàng nhìn thẳng vào mặt chàng:
- Lộ San! Đêm qua anh đã gặp một thiếu nữ đẹp, nàng thật đáng
yêụ
Thực ra, Cốc Minh thấy mình biết được người thiếu nữ quá sớm
cũng phải, bởi chàng vừa 18 tuổi, nàng vừa tròn 17 tuổi, đôi
bạn vẫn nguyên trinh, kết hôn nhau chỉ trong vòng gắng gượng.
Nếu họ sanh con sớm thì chưa biết phải làm saỏ Trách nào Lộ
San không úp mặt vào hông chàng nói:
- Cốc Minh! Em hổng muốn đâụ
- Em không muốn đứa con đầu lòng là gái hả?
- Em hổng muốn gì cả.
- ý, tại sao vậỷ
Cốc minh lộ vẻ kinh ngạc, nhưng bàn tay chàng vẫn vuốt nhẹ vào
lưng nàng, hôn lên mái tóc nàng, chàng rất yêu mái tóc vừa đen
vừa mềm mại của nàng như điên dạị
Hiện giờ, chẳng những mái tóc mà cả quả tim nàng đều đã thuộc
về chàng.
- Cốc Minh!
- Chính anh đang chờ nghe em đáp câu hỏi vừa rồi đâỵ Lộ San!
Hãy nói rõ cho anh nghe, em..
- Em còn nhỏ lắm, không biết làm sao mà sanh con, làm sao mà
bồng con, khi em thấy trẻ nhỏ mới sanh, luôn mấy ngày em nuốt
cơm không vô đâỵ
Lời của Lộ San dường như nàng không biết chi cả, Cốc Minh cảm
thấy không vui, nhưng chàng nghĩ kỹ có vài điểm thú vị, chàng
bật cười sặc sụa nói:
- Bởi em thấy trẻ sơ sinh là con của người khác, nếu nó là con
của em chắc chắn em sẽ vui mừng.
Có lẽ sẽ vui mừng, Lộ San nghĩ thế, nhưng vẫn lặng thinh. Cốc
Minh lay nhẹ nàng, vừa cười vừa nói:
- Lộ San! Ngước mặt nhìn thẳng dây, cho anh xem kỹ coi nàọ
- Hổng thèm đâu, em hổng muốn cho anh xem, em muốn anh nhắm
nghiền hai mắt lại hè, chờ em trang điểm xong rồi hãy xem.
- Không thể được, em ở kề cận mãi bên anh, chắc chắn đôi mắt
anh không thể không ngắm nhìn em được.
- Nói gạt người ta hoài, đêm qua anh ngủ khì trước em.
- Không, đêm qua anh thấy em nhắm mắt ngủ yên, sau đó anh mới
ngủ chớ.
- Em chỉ nhắm mắt nằm yên, chớ đâu có ngủ.
- Thôi, bây giờ hãy nằm yên để anh vỗ cho ngủ ngon một giấc
được hôn?
- Không đâu, trời đã sáng trưng rồi, ai mà ngủ cho được.
- Ngủ không được thì nằm đây nói chuyện cho đến khi trời thật
sáng.
- Em hổng thèm, anh lộn xộn lắm.
Đôi má nàng nóng bừng, úp mặt vào lòng Cốc Minh mà lắc đầu
nguầy nguậỵ Chàng Cốc Minh 18 tuổi, chờ cho nàng Lộ San 17
tuổi không còn lắc đầu nữa, chàng bèn dùng đôi tay nâng nhẹ
mặt nàng, kề môi vào môi nàng mà hôn lấy hôn để.
Cái hôn tuy êm dịu nhẹ nhàng, nhưng nó hàm chứa một mối tình
đậm đà tha thiết, nàng cười nhẹ:
- Cốc Minh, bộ anh tính không chịu dậy saỏ
- Ừa, nằm mãi không dậỵ Lộ San! Nếu bây giờ anh được như đứa
trẻ bại xụi, cứ nằm mãi tại đây càng haỵ
- Nói bậy nà.
Nàng khẽ nhíu mày, dùng tay che miệng Cốc Minh lại, không muốn
cho chàng nói như vậy nữạ Có lẽ bởi truyền thống của gia đình,
nàng và mẹ nàng cùng tin tưởng như nhau về điều chẳng lành,
tuy mới 17 tuổi đầu, nhưng không muốn nghe ai nói đến những
điều bất lợi, Cốc Minh thấy nàng châu mày, vẫn tưởng nàng vui
thích nên nói tiếp:
- Không phải anh nói bậy đâu, nếu hai chơn anh không đi đứng
được, thì bốn mùa anh vẫn nằm mãi trong gian phòng nầỵ..
- Bộ anh không sợ chuyện lo lắng buồn phiền saỏ
- Chỉ cần thấy mặt em đỏ bừng lên, miệng em luôn cười nụ, nội
bao nhiều đó là sự sống của anh cũng đầy đủ lắm rồị
- Từ nầy em không muốn nghe anh nói những lời bất lợi như thế
nữa đâụ
- Nếu em không mê tín, sẽ thấy vậy là điều đại kiết lợị
- Thôi, chúng ta không thảo luận chuyện đó nữa!
- Được rồị Lộ San, em hãy kề tai đây anh nói nhỏ cho em nghẹ
- Chuyện gì đó?
- Anh sẽ nói cho em nghe chuyện nầy hay lắm.
Tuổi chàng tuy còn quá trẻ, nhưng đôi mắt khi liếc nhìn qua,
khiến cho đôi má nàng đỏ bừng vì thẹn. Nàng không lạ gì, chàng
sẽ hôn lên vành tai nàng, nhưng nàng cũng kề tai lại, không
nghe chàng nói gì, nàng hỏi:
- Chuyện gì sao hổng nói đỉ
Cốc Minh cảm thấy được vui đùa với nàng vĩnh viễn, chàng cũng
không biết chán. Chàng dùng bàn tay vỗ nhẹ vào má nàng vừa
cười vừa nói:
- Anh đã nói chuyện thích thú cho em nghe rồi đó.
- Đâu có.
- Thì trong một chiếc hôn đó là đủ rồị
- Em hổng chịu đâu, anh bây giờ hư hơn trước nhiềụ
Nàng không ngớt đấm vào ngực chàng. Cốc Minh cũng dùng thế
mạnh mà đối phó lại, khiến cho đôi tay của nàng không thể lay
động được.
- Anh nói thật nghe Lộ San, anh đã tốn công đeo đuổi em một
thời gian khá dài, anh mơ tưởng em từng giờ từng phút. Trong
ngày tháng mơ tưởng đó, anh chỉ mong được một buổi sáng như
hôm nay, em không biết cho anh điều đó saỏ
- Thì điều đó đã đến với anh chớ còn gì nữạ
- Anh chưa nhìn kỹ em cho lắm, nào, để anh thưởng thức vẻ đẹp
của em cho thật kỹ anh mới vừa ý.
- Có lẽ hình dáng của em rất khó coi lúc sớm mai vừa thức dậỵ
- Thật vậy saỏ Có lẽ anh nghĩ nó rất ....
- Nó rất khó xem?
- Im! Đừng lên tiếng, để cho anh xem xét kỹ lưỡng coi nàọ
Lộ San là cô gái quá trẻ, nàng chỉ mới 17 tuổi, nàng không
biết trau giồi cái vẻ đẹp của mình, tuy không biết săn sóc cái
đẹp trời cho, nhưng trông nàng vẫn hấp dẫn như thường. Nàng
chỉ nhắm nghiền đôi mắt lại để cho Cốc Minh tự ý thưởng thức.
Ngày đầu gặp nhau, cô dâu nhắm mắt trước sự tò mò của chủ rể
cũng là thường, chú rể có thể nói: Có lẽ cũng khá đẹp chớ!
Huống chi Lộ San đã có sẵn vẻ đẹp thiên phú, sau khi hoá trang
sơ sài cũng gây cho chàng rể mê mệt.
Cốc Minh ngắm kỹ vẻ đẹp của nàng, chàng hôn tới tấp lên má,
lên mắt nàng, nhứt là chàng hôn lên đôi tròng mắt của vợ.
Chàng vừa hôn vừa cười nói:
- Lộ San! Anh đã thưởng thức vẻ đẹp của em xong rồi đó.
- Có thể nhịn đói liên tiếp mấy ngày được không?
- Được chứ em!
Lộ San thấy chàng vừa đáp vừa nhắm mắt lại, nàng lấy làm e
ngại, có lẽ tại mình cho chàng nhìn kỹ, nên chàng xét thấy
mình rất xấu vào buổi sớm mai, nàng hôn chàng:
- Cốc Minh! Chắc anh đã chán em lắm.
Chàng lắc đầu, mở to đôi mắt ra, đồng thời hôn lên má nàng nói:
- Lộ San! Em đẹp lắm từ nầy cứ mỗi buổi sáng em phải để cho
anh thưởng thức, anh vừa nhắm mắt lại là không phải anh chán
em, mà đúng ra là đang say sưa vì vẻ đẹp của em. Lộ San! Em sẽ
là một con chim nhỏ vĩnh viễn bên cạnh anh.
- Nhưng con chim ấy nó không muốn giam mình trong chiếc lồng
vàng.
- Để cho em tự do bay liệng, dầu con chim ấy có bay đi bao xa
nữa, rốt cuộc nó cũng đáp xuống cạnh mình anh.
Đôi vợ chồng trẻ cùng cười lên, trong cái cười ấy nó hàm chứa
những gì, có ai biết được?
Lộ San từ từ đứng lên, tuy 17 tuổi, nhưng dáng điệụ nàng không
khác cô dâu thuần thục, nàng mặc chiếc áo lót bằng lụa mỏng,
càng tăng thêm sức hấp dẫn. Cốc Minh nhìn trân trối, dường như
giây phút ấy chàng mới nhận ra sự quyến rũ của nàng.
Lộ San thấy chàng ngẩn ngơ, nàng kêu lên:
- Cốc Minh!
Cốc Minh giựt mình, vẫn tán tỉnh vợ:
- Lộ San! Em đẹp quá.
- Thế là anh đã xem xét kỹ em vào buổi sáng rồị
- Anh không bao giờ biết chán, nhìn em chừng nào anh càng
thích thú thêm chừng ấỵ
- Ước mong được mãi mãi như thế.
- Lộ San! Em hãy xem, anh ngồi dậy lẹ làng theo kiểu một học
sinh đã được huấn luyện tại quân trường.
Lộ San phá lên cười, chỉ vì động tác của chàng thì nhanh nhẹn
phi thường, nhưng lại mặc lộn y phục, Lộ San cầm bộ đồ của
chàng lại nói:
- Học sinh được huấn luyện tại quân trường không nên mặc lộn y
phục của phụ nữ! Hãy thay ra gấp.
- à, xin lỗi, thánh nhơn còn có lúc lầm lẩn thay, huống gì
đứng trước người đẹp, lắm lúc phải lầm ngaỵ
Cốc Minh có đầy đủ những yếu tố cưới Lộ San làm vợ, chỉ vì
miệng chàng có duyên, lại thêm có lúc trầm lặng, u buồn, chững
chạc, nàng rất yêu chàng những nét thú vị đó.
Gió lùa vào cửa sổ, làm cho mái tóc nàng lòa xòa phất phơ
trước trán, khiến cho nàng không ngớt dùng tay vuốt nó. Cốc
Minh bước nhanh đến đóng cánh cửa sổ lạị
Đôi tay chàng chụp lên vai nàng, quay mặt nàng hướng sang mặt
kính tủ, chàng vừa cười vừa nói:
- Lộ San! Hãy cười lẹ lên đị
Lộ San mỉm cười, và liếc mắt sang kính tủ, giây phút đó, trong
gương hiện rành rõ đôi bóng người vui vẻ trẻ trung.
Trong lúc đó phía dưới nhà, trên môi của vợ chồng Cốc á Lâm
cũng không ngớt nở nụ cườị Chỉ vì vừa cưới xong nàng dâu rất
vừa ý, nên vợ chồng lão vô cùng vui vẻ, hai ông bà có thói
quen ngủ dậy rất sớm, hôm nay vừa cử hành xong hôn lễ trọng
đại cho con trai, hai ông bà lại càng thức sớm và vui vẻ hơn
thường lệ.
Tại nhà khách hiện giờ vẫn còn phảng phất không khí êm ấm vui
tươị Không khác cách đây mấy mươi năm, hôn lễ của vợ chồng lãọ
Bà Lâm hít một hơi thuốc thơm của chồng, và như nói lên trong
ký ức:
- á Lâm! Tôi nhìn thấy đôi đèn cưới này, bỗng nhớ lại đôi đèn
cưới của mình ngày trước, sao mà nó lớn quá, đốt 3 ngày cháy
cũng chưa hết, tôi chưa từng thấy đôi đèn sáp nào lớn như vậỵ
- Lúc đó em vừa 15 tuổị
- Còn anh cũng chưa quá 16 chớ gì, do đó, trước đây hai năm,
em muốn cưới vợ cho Cốc Minh, bởi hồi năm kia nó cũng được 16
tuổi rồị
- Không phải năm nó 15 tuổi mà tôi không muốn cưới vợ cho nó,
chỉ vì tìm không ra một con dâu 15 tuổi cho xứng đôi, đó cũng
là tôi muốn làm vừa ý bà, phải kiếm nàng dâu cho xê xích một
tuổị
- Phải vậy chớ sao!
- Bây giờ thì Cốc Minh 18, Lộ San 17 thì đúng theo ước nguyện
của bà rồị
- Có điều trễ hết hai năm.
- Trai 18 cưới vợ, cũng đã quá sớm rồị
- Sớm hả? Thật vậy không?
- Đúng vậỵ
- Như thế thì hiện giờ chắc ông đã ăn năn vì chúng mình kết
hôn quá sớm!
- Có bao giờ tôi ăn năn điều đó đâụ
- Tại sao ông nói cưới vợ cho con quá sớm?
- Tôi nói là thời đại bây giờ, còn thời đại của chúng mình
khác nhau chớ.
- Thời đại bây giờ thì saỏ
- Theo quan niệm bây giờ 30 tuổi kết hôn mới vừạ
- Trai gái cũng vậỷ
- Đương nhiên là con trai kìa chớ.
- Đó là một điều sai lầm, tôi không bao giờ tin theọ
- Như vậy, lập luận của bà đã thắng tôi rồi đó.
- Thế nào gọi là thắng?
- Vì Cốc Minh 18 tuổi, kết hôn với cô dâu 17 tuổi chớ saọ
- Tuy nhiên tôi thấy nó trễ hết hai năm.(Hết Chương 1 ...
Xin xem tiếp
Chương 2) |