Nàng đối với chồng cũng như gia đình nhà chồng của nàng
không quan tâm cho lắm, chẳng những chàng không hề hỏi thăm
việc bên chồng nàng thì chớ, trái lại, có lúc nàng đề cập đến
Cốc Minh thì chàng dùng những lời lẽ cũng như động tác bông
đùa khiến cho nàng càng say mê thích thú hơn:
- Lộ San! Có lẽ anh sẽ làm việc mãi tại Đài Bắc nàỵ
- Và anh cũng ở mãi tại lữ quán nàỷ
- Ba má muốn anh ở nhà ông cậụ
- Tại sao anh không ở.
- Biệt thự của ông cậu rất lớn, lại có người chăm sóc.
- Thế là anh phải dọn về ở nhà ông cậủ
- Anh không muốn, vì ở đó mất tự dọ Em biết cậu anh thích
những thằng con trai tối ngày không rời khỏi thư phòng.
- Rồi anh tính thế nàỏ
- Anh chuẩn bị thuê nhà.
Nghe chàng nói thuê nhà, Lộ San mừng ra mặt:
- Thế thì hay lắm.
- Đúng vậỵ Lộ San! Anh rất cảm ơn em gái anh.
- Tạ Đào ý, nàng ...
- Nó nói: Anh ở Đài Bắc nên thuê nhà, trong tương lai chúng
tôi gặp anh rất tiện.
Lộ San cúi đầu xuống cắn nhẹ vào môi, tỏ vẻ cảm kích Tạ Đào ý
vô cùng. Nếu chàng ở đậu nhà của ông cậu, thì sự gặp gỡ giữa
chàng và nàng vô cùng khó khăn:
- Em của anh có ý kiến rất haỵ
- Nó cũng sắp làm mẹ rồị
- Thật vậy saỏ
- Nó rất lưu ý đến em, nhờ anh trao lời thăm em.
- Cám ơn nàng.
- Trước khi anh chưa về nước, nó rất giận em ...
- Chắc chắn nàng hiểu lầm em chớ gì.
- Tạ Đào ý giận em đã kết hôn với người khác.
- Theo ý kiến của ý thì ... rất khát vọng được gọi em bằng chị
dâụ
- Em ... Nàng tỏ vẻ hổ thẹn không nói nên lờị
- Lộ San, hiện giờ ý không hề nghĩ đến chuyện quá khứ, nếu nó
không mang cái bụng chửa thì đã theo anh đến Đài Bắc rồị
- Có rất nhiều điểm, em đối không phải với em của anh.
- Tánh của nó rất tốt, nhưng có lúc phóng túng đôi chút thôị
- Chồng của Tạ Đào ý là ...
- Chàng trai có cái tên là Lý Bửu Bốị
- Đúng là cái tên như vậy đó à?
- Phải rồi, là đại danh của em rể anh.
Nàng thoáng nở nụ cười trên môi, nhưng kịp thời tan biến đị Lộ
San và Tạ Đào ý là bạn học rất thân, khi cả hai còn ở trường,
thề thốt với nhau, khi có chồng thì sẽ cho nhau hay để cùng
đến dự hôn lễ nhaụ Kết quả lời thề đó, Lộ San là người đã quên
trước nhứt. Nghĩ đến đây, Lộ San ngáp dài lên một tiếng bởi
mỗi ngày nàng thường có giấc trưa, Luân nhìn thấy cười nói:
- Con chim nhỏ đã mỏi mệt rồi!
- Bởi mỗi ngày em đều có ngủ trưa nên thành tật.
- Em hãy ngủ một giấc đị
Nàng nhìn chiếc giường nệm của chàng rồi lắc đầu, Luân sợ nàng
hiểu lầm:
- Em hãy ngủ đi đừng lo gì cả, anh ngồi đây xem sách, không
khuấy phá em đâụ
- Nếu ngủ không được thì cùng anh đi rong chơi suốt ngày naỵ
- Được, anh tự nguyện bồi bạn em đi rong chơị Lộ San, còn có
việc này anh cần báo cho em rõ.
- ý! Tin tức gì coi bộ quan trọng quá vậy, nói thử nghe coị
- Anh đã thuê nhà rồị
- Đừng gạt nhỏ này bồ ơị
- Em hãy tin đi, không bao giờ anh lừa gạt em.
- Chuẩn bị chừng nào dọn đến nhà mới đó?
- Ngày maị
- Mau dữ vậy saỏ
- Đồ đạc bàn ghế đã sắm sẵn tất cả rồị
- Sắm gồm những dụng cụ gì?
- Chỉ sắm một ít đồ cần dùng đơn giản vậy thôi, má anh hy vọng
anh ở tại Đài Bắc được thong thả.
- Anh có hạnh phúc nhiều quá.
- Phải rồi, miễn hạnh phúc cùng em là đủ rồị Bởi hôm nay không
tốt ngày, nên anh để ngày mai sẽ dọn đị
- Em không ngờ anh mê tín đến thế.
- Anh mê tín cũng có nguyên nhân của nó. Đó là khi chúng ta
gặp nhau tại Đài Nam, ngày sau anh xuất dương du học, bỗng
nhiên một chiếc lá khô rụng ngay trên đầu anh, anh cảm thấy là
một điều không maỵ Thật không lầm, sau khi đến Mỹ Quốc chẳng
bao lâu thì được tin em kết hôn.
Lộ San tức cười, nghe chàng nói nửa đùa nửa thật nhưng rất có
duyên và đáng mến, nàng nói:
- Ngày mai em sẽ đến cung hỷ anh dời chỗ ở chớ.
- Em trở thành một người khách đẹp duy nhất trong cuộc lễ nàỵ
Lộ San! Nếu em đến, anh vô cùng hoan nghinh.
- Khách chưa hiểu nhà mới của chủ ở phương nàỏ
- Nếu đem địa chỉ mà nói rõ thì em cũng khó mà tìm rạ Gian nhà
rất đẹp, nhưng nó ở trong một ngõ hẻm. Lộ San! Ngày mai anh
đến quán cà phê Hoàng Hậu chờ em để dẫn đi coi nhà được không?
- Hay lắm, vào lúc mấy giờ?
- Một giờ hai mươi phút chiều maị
- OK! Tiếp theo đó, Lộ San còn tiếp thêm: Nếu đúng hẹn mà em
không đến được thì vô phương thoát thân rồi, gặp trường hợp đó,
xin đổi lại năm giờ nhé!
- Tất cả đều căn cứ vào giờ giấc của em. Lộ San! Anh không
muốn em phải vì anh mà bị họ làm khó dễ, miễn là em tính thế
nào cho tròn thì anh cũng chiều theọ
Lộ San tỏ ra lo lắng:
- Dầu sao chăng nữa cũng có một ngày họ phát giác ra được.
- Chúng ta phải tính toán cái ngày đó, nhưng nó đến nơi chậm
một chút, nếu mình xây dựng tất cả đầy đủ, thì lại sợ gì ngày
đó đến với chúng tạ
Nàng tán đồng theo ý kiến của Tạ Cách Luân, trên nét mặt Lộ
San hiện lên vẻ lo âu khó tả. Shakespeare đã nói: "Những người
mắc vào đường tình ái, như những kẻ mang bịnh điên, nếu chia
rẽ họ rồi nhốt vào trong căn nhà tối tăm như nhốt những người
điên, và dùng roi đánh họ. Bọn họ cũng chẳng sợ phương pháp
trừng trị hay điều trị bằng thuốc thang, vì bịnh điên ấy đã
quá nặng và trở thành nan y rồi, luôn người cầm roi cũng bị
nhiễm và say mê trong sự yêu đương đó nữa".
- Lộ San! Tại sao em không ngủ đỉ Em đã ngáp dài liền tiếng
rồi đó, xem sắc diện con chim nhỏ của anh đã mỏi mệt lắm rồi
trong lòng xem cũng không mấy vui nữạ
- Một lát qua cơn ngủ trưa, sẽ hết ngáp ngaỵ
- Anh không phải chán em ngáp mà muốn em nằm ngủ một giấc, nếu
ngủ không được thì nằm nghỉ cũng đỡ.
Nàng không thể chột dạ bởi những lời tán tỉnh ngọt ngào của Tạ
Cách Luân, tuy không trả lời hoặc gật đầu đồng ý với chàng,
nhưng Lộ San vẫn ngoan ngoãn đi ngay lại giường.
Tạ Cách Luân đứng lên đỡ nàng:
- Em hãy nằm nghỉ đi, đừng lo lắng gì cả. Lộ San, hay em sợ
anh?
Nàng không đáp, chỉ lắc đầu ...
- Lộ San! Nếu anh nằm ngủ cạnh bên em thì em có thể tin anh
cũng có đôi chút quân tử chớ?
Nếu đúng là một vị quân tử sao lại mãi theo đuổi gái đã có
chồng, gây cho Lộ San mê loạn không còn nghĩ đến chồng con.
Người như thế mà tự xưng là quân tử thì nên gạt bỏ lý trí ra
ngoài, không nên mang nó vào trong cơn xoáy của tình yêụ
Nàng suy tới nghĩ lui, rốt cuộc cũng để nguyên ý phục mà nằm
xuống giường cạnh Luân. Chàng cũng giữ lời hứa, ngồi cạnh bên
nàng mà xem sách. Nhưng càng lâu, chàng không thể giữ lời hứa
mãi được, nhìn người đẹp nằm trên giường, nhắm nghiền đôi mắt
lại, chàng lấy làm vui vẻ như được con chim nhỏ thường ở bên
mình.
Giờ phút nguy hiểm đã trôi quạ Lộ San vẫn yên ổn nằm thẳng
người ra và nhắm đôi mắt, khác nào một đứa trẻ đang cần sự dỗ
dành của mẹ. Tạ Cách Luân cũng không tỏ thái độ của một con
cọp đói vồ cừu non. Thần thái của chàng như đứng trước tượng
thánh mẫu lặng lẽ mà nhìn nàng. Giây lát sau, Luân đi động cơ
thể, hai tay chống trên giường, giọng chàng êm dịu gọi:
- Lộ San!
Nàng "ứ” một tiếng, đôi mắt nàng như hai cánh cửa sổ từ từ hé
mở, thấy chàng đang nhìn nàng trân trối, trái lại nàng không
giựt mình ngồi dậy chỉ trông vào tia mắt chàng mà mỉm cườị
Khiến cho Luân bạo dạn hơn, hỏi:
- Cho anh nằm với em được không?
Lộ San không đáp lại, nhưng đi động người nàng vào trong đôi
chút. Dụng ý nàng nhường chỗ cho Tạ Cách Luân nằm. Luân hiểu
rõ Lộ San đã hoàn toàn đồng ý, Luân bèn nằm xuống, hai bàn tay
vẫn chéo vào nhau để trên ngực, chàng làm như mình là một
"Liễu Hạ Huệ tái thế" vậỵ
Cơn buồn ngủ đã đi mất, có lẽ cả hai không hẹn mà gặp nhau,
nàng cũng bắt chước chàng, dùng hai bàn tay chéo lại nhau mà
để trên ngực? Hai người bốn mắt không hẹn mà cùng đồng nhìn
lên trần nhà.
Dường như cả hai cũng thưởng thức cái gì đẹp đẽ của trần nhà?
Họ cũng rất bền lòng, như thách thức nhau không ai chịu mở lời
trước. Tạ Cách Luân đang suy nghĩ gì? Lộ San cũng đang suy
nghĩ gì? Không bao lâu, họ không hẹn mà cùng trở mình quay mặt
lại với nhaụ Đôi má Lộ San đỏ ửng, không khác tắm màn màu đỏ
trên sân khấu phản chiếụ Tạ Cách Luân nhìn nàng với tia mắt mê
man:
- Em không muốn anh nhìn em à. Tiếng nói có vẻ nũng nịu phát
xuất tự miệng của Lộ San.
- Lộ San! Em không muốn cho anh nhìn em, nhưng anh muốn làm
phiền em một việc.
- Nói thử nghe coị
- Yêu cầu em móc hai mắt anh đị
- á! Ghê lắm! Em không dám đâụ
- Không dám thì để cho người ta nhìn chớ. Nhìn vĩnh viễn mà.
- Vĩnh viễn không chán saỏ
- Anh có thể chán ánh sáng của trăng sao, chán non xanh ruộng
lúa, chớ không bao giờ chán em.
- Anh à, nếu anh cùng em sống chung nhau vĩnh viễn, em sẽ quên
tất cả.
- Do đó mà anh yêu sâu đậm con chim nhỏ của anh.
- Em hiện giờ, đã ...
- Đã bay đến đây và đáp trong lòng anh, do đó, anh sẽ hết lòng
gìn giữ con chim đó.
Một bàn tay sờ lên mặt của Lộ San. Nàng không khác một con mèo
nhỏ kêu lên những tiếng meo meo ...
Luân lại dùng một ngón tay vẽ lên đôi mi nàng hết vòng này đến
vòng khác, cũng như Cốc Minh đã hôn lên chân mày của nàng.
Nếu lúc ấy, nàng nghĩ đến chồng thì còn có thể miễn cưỡng
thoát khỏi lưới tình. Đàng này nàng quá say mê Tạ Cách Luân,
dầu cho hàng trăm cái tên Cốc Minh nàng cũng không còn ghi một
chút vào tâm.
- Lộ San! Em có biết anh yêu em như điên như cuồng hay không?
- Em ...
Nàng muốn thố lộ tâm tư với Luân nhưng Luân hỏi trước:
- Em cũng như anh hả?
- Phải rồi, tại vũ hội ngày lễ giáng sinh, khi em cùng anh
nhảy một bản nhạc, sau đó, em ... em ...
- Em bèn yêu anh?
Nàng nhỏ giọng:
- Ờ! Lúc đó em vừa mười bốn tuổị
- Thế mà lúc đó anh không biết, điều đó là một thiếu sót, hôm
nay anh xin bổ túc.
- Cách Luân, anh có thật lòng yêu em không?
- Em không tin thì anh chỉ còn có nước thề.
- Không, anh chỉ nói quả quyết yêu em là đủ.
- Lộ San! Anh yêu em. Yêu mãi mãi, yêu suốt đời ...
- Nếu một ngày nào đó, anh không yêu em nữa, em không biết
phải làm sao đâỷ
- Lộ San! Không phải lúc sống mới yêu em, mà cho đến khi xác
anh vùi sâu vào lòng đất anh vẫn còn yêu em.
- Từ nay em không ưng nói đến tiếng chết, nghe hôn?
- Vâng, nghe lời vợ yêu quí của anh.
- Anh ...
- Hiện giờ đúng ra em là người vợ tốt của anh, không, người vợ
đẹp đẽ, rất hoạt bát, rất cao quí của anh.
- Cách Luân, em rất hy vọng được như lời anh.
- Giữa lúc này, anh muốn ôm chầm lấy em mà chạy giữa phố
phường, khắp ngõ hẹp của Đài Bắc nàỵ
- Để chi vậỷ
- Để anh khoe cái con người sáng chói cho mọi người đều chóa
mắt.
- Em cũng vì anh, và được chiêm ngưỡng thì em thỏa mãn lắm rồị
- Anh nhìn trong mắt của em, có thể hiểu thấu nhịp tim em đang
khiêu động, nóng rực, đẹp tột cùng. Lộ San à, em đừng rời anh
nhé! Em có nghĩ đến lúc nào em mới thoa môi son lại không?
- Không.
- Phải rồi! Anh đã biết, chỉ vì chúng ta mới ...
- Em không muốn anh nói điều nào nữa đâụ
- Lộ San! Em đã sợ anh hả?
- Em ...
- Em không sợ phải không?
- Em ... Em không biết.
Từ đó, tiếng họ nhỏ dần, họ cười khúc khích, mọi việc đối với
họ thảy đều mới cả ... Bức màn màu xanh nhạt kéo lại ... Thỉnh
thoảng nghe những tiếng rất nhỏ bên trong bức màn. (Hết Chương
38 ... Xin
xem tiếp
Chương 39) |