Thắm thoát thời gian qua mau, Cốc Minh và Lộ
San đã qua một tuần trăng mật, đôi bạn du ngoạn Nhựt Nguyệt
Đàm và họ trở về Đài Bắc.
Lúc hai người xuống trạm xe lửa Đài Bắc thấy lão tài xế họ
Vương đã đứng nhìn tới nhìn luị Cốc Minh bèn kêu lớn:
- Lão Vương, chúng tôi ở đây nè.
Lão Vương nghe tiếng quen thuộc, bèn châu mày tìm kiếm, khi
nhìn thấy Cốc Minh lão bèn nở nụ cười, lão chạy lại xách túi
hành lý của chàng và nàng, rồi cười hì hì nói:
- Cậu mợ đã về. Chắc vui vẻ lắm. Tôi ở nhà hằng cầu phước, cho
cậu mợ.
- Cám ơn ông. Cốc Minh đối với lão Vương rất có lễ độ.
Trái lại Lộ San châu mày như không quen biết với lão Vương.
Lão là một gia bộc trung tín, chăm sóc cho Cốc Minh từ bé chí
lớn, còn Lộ San chỉ không thích lão gọi mình bằng mợ.
Khi lên xe, Cốc Minh mới nhớ ra nàng không thích xưng hô như
vậỵ Lão Vương quay đầu lại nói:
- Cậu, mợ, hai ngườị..
Cốc Minh bèn mỉm cười nói:
- Chúng ta mau về nhà. Lão Vương nè! Từ nầy khi đứng trước má
tôi ông sẽ xưng hô như vậy, ngoài ra nên gọi mợ bằng cộ
Lão Vương nghe nói lấy làm lạ nói:
- Thưa cậu, mợ, không, cô! Tôi xin ghi nhớ.
Lộ San ngả đầu vào mình của Cốc Minh, nàng phát tức cườị Nhìn
vào kiếng chiếu hậu, lão Vương thấy đôi vợ chồng trẻ vui vẻ
với nhau, lòng lão cũng cảm thấy vui lâỵ
Bà Lâm yêu thương Cốc Minh vô cùng. Riêng lão Vương cũng bồng
bế Cốc Minh cho đến lớn, cho nên lão rất yêu thương chàng. Hơn
nữa khi lão nhìn đến Cốc Minh còn nhớ thằng con của lão là
Quốc An, lão còn nhớ thằng con của lão có nốt ruồi rất lớn
trên bắp đùi bên mặt. Lão cũng thường nói với vợ, cái nốt ruồi
của thằng Quốc An đó là hiện tượng gặp vận maỵ Nhưng Quốc An
đã mắc kẹt tại đại lục, năm nay mười tám tuối rồị
Xe ngừng trước cửa, bà Châu cũng cười hì hì chạy đến bên xe,
bà vừa xách phụ túi hành trang với lão Vương vừa kêu lớn:
- Cậu! Mợ! Bà ở nhà đang trông tin.
Cốc Minh lễ độ vấn an:
- Bà vú! Mạnh giỏị
- Dạ, Cậu mợ đi rồi, tôi ở nhà buồn ghê vậy đó.
Lộ San vẫn châu mày, nàng chưa quen bà Châu, nhưng bà nầy rất
hiền dịu, giỏi dắn, mọi việc gì lo liệụ cũng rất chu đáọ Có
thế nói, bà Châu là một trung bộc của vợ chồng Cốc Minh, bà là
vú nuôi Cốc Minh từ thuở bé. Ngày cưới vợ cho Cốc Minh bà vui
mừng đến sa nước mắt.
Lộ San rất thích bà Châu, nhưng nàng không quen nghe bà gọi
nàng bằng mợ, nhưng bà Châu lại gọi:
- Thưa mợ ...
Cốc Minh bèn cười nói:
- Bà vú! Kể từ nầy trừ phi trước mặt má tôi, bà sẽ gọi vợ tôi
bằng mợ, ngoài ra nên gọi bằng cộ
Bà Châu cũng lấy làm lạ, vì từ trước bà chưa nghe nàng nào đã
có chồng mà lại gọi bằng cô, nhưng bà lập tức vừa cười vừa trả
lời:
- Cậu muốn vậy, tôi xin ghi nhớ.
Vừa đến nhà khách, bà Lâm trông thấy con dâu, mặt bà lộ vẻ vui
mừng vô hạn. Vợ chồng chàng cùng gọi lớn:
- Má!
- Các con vừa về đến. Lộ San! Hãy đến đây má xem nào, trải qua
mấy ngày dan nắng, con hơi đen một chút. à! Không phải nắng mà
đen, đàng này hơi xậm hơn một chút thôị
Bà Châu đứng một bên tiếp lời:
- Bà! Cô đẹp hơn khi trước.
Bà Lâm tỏ vẻ không hài lòng:
- Bà Châu, sao lạỉ
Bà Châu lật đật đính chánh:
- Thưa bà, tôi nói lộn chớ, mợ mà.
Bà Lâm bèn cười lên, xưng hô là mợ mới phải, sao lại gọi là cổ
Bà Châu liếc sang Cốc Minh, bèn xách túi hành trang vào nhà.
Bà Lâm ôm con dâu, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc; bởi chồng
cũng yêu, mẹ chồng cũng thương, nàng rất cảm động:
- Má!
Bà Lâm với giọng hiền lành:
- Các con hãy vào tắm rửa cho khỏẹ
Cốc Minh tiếp lời:
- Con với Lộ San sẽ tường thuật lại cuộc đi du ngoạn cho má
nghẹ
- Ừ, nói cho má nghe đị
- Ba đi đâu vắng rồi má?
- Ba con đã ra đi từ sớm. Lộ San! Con là dâu hiền của gia đình
nầỵ Cốc Minh từ sớm giờ đã quên hỏi thăm ba nó, con lại nhớ mà
hỏị Tốt lắm, các con hãy vào phòng nghỉ đị
Bà Lâm đứng nhìn vợ chồng trẻ dắt nhau vào phòng, bà cảm thấy
khoan khoáị Bỗng nhiên bà nhớ lại mình không có con gái, cưới
được nàng dâu như Lộ San thì đủ thỏa nguyện lắm rồị Bà tự cho
là vận rủi, sanh bảy lần không nuôi được lần nàọ Do đó, bà
mong sớm cưới vợ cho Cốc Minh, nên khi chàng vừa 14 tuổi, bà
đã chọn dâu rồị Khi gặp Lộ San 13 tuổi, bà vừa ý quá, muốn
cưới nàng ngay cho con. Bà nghĩ, tại quê hương hiếm chi người
cưới vợ cho con trong lứa tuổi đó.
Đang lúc bà suy nghĩ vẩn vơ, Cốc á Lâm vừa về đến cửa, bèn kêu
lớn lên:
- Bà ơi, khuyên bà đừng trông vợ chồng thằng Minh làm gì, hôm
nay nó chưa về, ngày mai, ngày mốt, ngày bữa kia thế nào nó
cũng về. Hai đứa nó lớn rồi mà lo nổi gì?
- E cho nửa năm hoặc một năm nó cũng chưa về chớ.
- Bà nói gì lạ vậỷ
- Tôi nói tụi nó đã đi Nhựt Bổn rồị
- Làm sao nó đỉ
- Thì đi bằng máy may chớ khó khăn gì. Cho ông hay, tụi nó
không thích kiểu già đền như ông và loại gái xề như tôi nữạ
Lão Lâm cuống cuồng lên kêu lớn:
- Bà Châu ơi, đem cặp kính cho tôị Tin đó đâu, đưa coị
Từ trong phòng, Cốc Minh nghe tiếng ba bèn bước ra:
- Ba nói chuyện gì với má vậy bả
Lão Lâm sững sờ, dường như lão đã nghe lầm và nhìn lầm, lão
nhướng mắt lên hỏi:
- Cốc Minh, Lộ San đâu mà con về có một mình vậỷ Bọn bây không
đi Nhựt Bổn saỏ
Cốc Minh có vẻ khó hiểu:
- Chúng con đi Nhựt Bổn?
Bà Lâm cười lớn:
- Cốc Minh, má nói chơi, mà ổng tin thật đó chớ.
Bà Châu xăn xái bước ra:
- Thưa ông, kính của ông đâỵ
- Khỏi cần kính nữạ
Mẹ con Cốc Minh cùng cười, lão Lâm hơi khó chịụ Bà Châu không
hiểu chi cả cũng cườị
o0o
Lộ San khó mà quên được bóng hình chàng trai hào hoa, anh tuấn
đó. Có lúc hình bóng chàng hiện ra rõ ràng hơn trước. có lúc
như chàng đứng trước mặt nàng.
Trong lúc Cốc Minh vắng nhà, nàng tiếp được một lá thư do mẹ
nàng trao lại, nhưng trong thư không nói điều gì quan trọng,
lại đề cập đến tin của Tạ Cách Luân. Nàng mở ra xem thấy tuồng
chữ của Tạ Đào ý. Nàng lẩm nhẩm đọc:
"Lộ San
Sáng hôm đó, anh của mình đến đấm cửa phòng đùng đùng, làm cho
mình đang say sưa trong giấc mộng đẹp bỗng giựt mình tỉnh dậy,
bồ nghĩ coi có tức không? Giấc mộng của con gái 18 tuổi đang
khát vọng yêu đương mà. Mình nổi giận hầm hầm xô cửa bước ra
nhìn trực thị vào ảnh.
Lộ San! Bồ có biết ảnh đến phá giấc mộng đẹp của mình để làm
gì không? Ảnh bảo mình phải nhanh lên để cùng đi với bồ xem cổ
tích của Đài Nam. Nếu không phải lý do đó thì cánh cửa sẽ đóng
lại một cái rầm, xin lỗi, để cho em tiếp tục giấc mộng đang
dang dở.
Kết quả, mình phải đau tim ba, bốn lần, vì cái nước phóng xe
của ảnh đi tìm bồ. Xe ngừng trước lữ quán, mình chưa hoàn hồn
thì anh ấy với bộ dạng thiểu não đi trở lạị
Chỉ vì các người ra đi không một lời từ giã, cho đến một cú
điện thoại mà cũng hà tiện nữạ
Được rồi; chờ mình đến Đài Bắc sẽ đòi món nợ đó, bồ không thể
biết bao giờ mình sẽ đến, chỉ chờ khi tình yêu kém đậm đà,
thân hình khô héo, chừng đó sẽ đến bồ để xin nhỏ dùm đôi giòng
lụỵ
Kỳ sau, có đến Đài Nam xin cho biết trước, để mình vẽ sẵn biểu
ngữ hoan nghinh bồ tại trạm xe lửạ
Các hạ; mình viết hết nổi nữa rồi, chỉ nghĩ anh mình tại Mỹ
quốc đang thắc thẻo tâm tình.
Hẹn gặp lại
Tạ Đào ý"(Hết Chương 8 ... Xin
xem tiếp
Chương 9) |