Ba ngày sau, vào một buổi chiều, Lộ San đang
ngồi vặn máy hát nghe âm nhạc, bỗng bà vú gọi nàng:
- Thưa mợ, không, thưa cô! Có điện thoại của cộ
Có lẽ điện thoại của Cốc Minh gọi về? Nàng đi ngay đến phòng
điện thoại, nhắc ống nghe kề vào taị
- A lô, chị đó hả? Lộ San đây, có chuyện gì đó chị?
- Ba với má nhớ em quá đị
- Phải rồi, bởi từ lâu em không về nhà.
- Em mạnh giỏi chớ?
- Vâng, mạnh giỏị
- Có thể về nhà được không?
- Phải về chớ, em đâu có mất tự do mà không về.
- ... Tiếng cười từ đầu dây bên kiạ
- Chờ Cốc Minh về, em sẽ cùng đi với chàng.
- Cũng được. A lô! Có phong thư cho em.
- Từ đâu gởi đến đó?
- Từ tiểu bang California bên Mỹ quốc.
- Ở đâủ
- Từ Ca-li-phọt-ni-a bên nước Mỹ.
- ... chị à, chuẩn bị bữa cơm trưa cho bọn em nhé.
- Được rồi, hẹn gặp lạị
Lộ San tiếp xong cú điện thoại, nàng đứng thẫn thờ bất động.
Tin từ Mỹ quốc gởi về đây, không phải của Tạ Cách Luân thì còn
ai vào đó?
o0o
Cốc á Lâm từ văn phòng tiếp được cú điện thoại, lão vừa phì
phà khói thuốc vừa hỏi:
- A lô, Lộ San hả? Con gọi ba có chuyện gì?
- Thưa ba, con muốn trình với ba một việc ...
- Bất cứ việc gì ba cũng chìu ý con, chuyện gì hãy cho ba nghẹ
- Được rồi, con muốn Cốc Minh cùng đi với con không?
- Anh ấy không có ở nhà.
- Con bảo lão Vương lái xe đưa con đị
- Ba rất tốt với con.
- Lộ San, con nên trang điểm cho đàng hoàng để ba má xem con
như nàng công chúa của ba má nhé.
- Thưa ba, con biết điều đó. Cám ơn bạ
- Hẹn gặp lạị
Cốc á Lâm tiếp xong cú điện thoại, lão hít một hơi thuốc xì gà,
nhả khói bay từng vòng trên trần văn phòng. Lão rất vui mừng
được một nàng dâu xứng đáng, lão xem nàng như con gái của mình.
"Cốc Minh!
Em vừa tiếp được điện thoại của bà chị, nói rằng cha mẹ em
đang nhớ em, nên em phải về thăm nhà. Ba đã gọi lão Vương lái
xe đưa em đị Đến chiều nay anh lái xe đến rước em.
Em yêu anh
Lộ San"
Lộ San viết thư để lại cho Cốc Minh, để trên bàn trang điểm,
nàng tin rằng khi chàng về sẽ gặp ngaỵ Nàng mang xách tay, soi
gương lần chót, miệng lẫm bẩm:
- Nếu mình khôngbị hình ảnh của Tạ Cách Luân theo vấn vít, quả
nàng là một công chúa sung sướng nhứt đờị Nàng đi đến phòng bà
Lâm nói: Thưa má, con đã sửa soạn rồị
- Lão Vương chưa đem xe ra, Lộ San! Con hãy xoay mình lại má
xem nào, chà! Cái áo màu xanh lợt rất thích hợp với con, nếu
ba con mà trông thấy, chắc chắn lão sẽ khen con là một nàng
Công Chúa đẹp nhứt đờị
- Thưa má, ba vừa nói chuyện với con trong điện thoại, ba bảo
con nên trang điểm cho tuyệt đẹp, để về nhà ba má xem con như
nàng công chúa để ba má con vui mừng.
Bà Lâm cười toe toét, hôn lên má nàng nói:
- Như vậy mới phải chớ? Thằng Minh không biết nó đi đâu mà
không đưa công chúa về nhà!
- Con đã viết thư cho ảnh, dặn ảnh chiều nay đến rước con.
- Con hãy đi, chờ nó về má sẽ nói lạị
- Con cám ơn má.
Tiếng bà vú nói ong óng trước cửạ
- Cô ơi! Lão Vương đã lái xe về rồị
Bà Lâm nghe mụ vú gọi Lộ San bằng cô bà không được hài lòng:
- Cái bà vú nầy thật là lạ, thường nghe bả kêu dâu tôi bằng cô
mãi hè. Bà vú ơi, bà vú!
Bà vú từ ngoài chạy vào:
- Thưa bà, lão Vương đã đem xe về rồi, bà để cho lão đưa mợ đi!
- Từ nay về sau không nên gọi Lộ San khi thì bằng cô khi thì
bằng mợ nữạ Lộ San, con về nhà nói lại, má gởi lời viếng an ba
má của con nhé.
- Dạ!
- Con hãy đi cho sớm!
Bà vú rất thích nàng, bà đứng nhìn chiếc xe từ từ chạy ra khỏi
cửa, sau cùng bà hướng nhìn Lộ San quơ tay vẫy chào rồi bà mới
quay vào nhà đóng cửa lạị
Xe chạy rất nhanh, nhưng trong lòng của Lộ San cũng rất nôn
nóng, nàng muốn lập tức về đến nhà để xem tin thư từ Mỹ quốc
gởi về. Không bao lâu, xe đã đến nhà cha mẹ nàng dừng lại,
nàng không quên lễ độ:
- Cám ơn ông đưa tôi đến đâỵ
- Thưa mợ! Không, thưa cô! Chừng nào tôi sẽ đến rước cổ
- Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Cốc Minh.
- Chào cộ Lão Vương chỉ là một tài xế, nhưng lão rất hiền lành
và được coi như một người cha tốt.
Lộ San đưa tay nhận chuông cửa, người ta mở cửa là Lộ Ni nàng
vừa thấy em về reo lên:
- Kìa, em!
- Chị mạnh giỏi!
Đã lâu rồi chị em họ không gặp nhau, khi gặp họ ôm nhau tỏ
tình thân mật mà không nói lời nàọ Sau cùng Lộ Ni nói:
- Em, chúng mình hãy vào nhà, ba má đang nhớ em. Nhưng ba đã
đi vắng.
Hai chị em thân mật đắt nhau vào nhà, khi tới nhà khách, Lộ
San vùng khỏi tay chị chạy sang ôm mẹ:
- Má!
- Con gái cưng của má!
Mới ngày nào đây mà họ đã xem như xa nhau bằng thế kỷ nay lại
được trùng phùng, nàng buồn vui lẫn lộn, ôm mẹ mà khóc sướt
mướt.
- Lộ San, con làm sao vậỷ! Con sống khó khăn lắm phải không?
Hãy nói cho má nghe đỉ
- Không có, bên chồng con đối xử với con rất đẹp.
- Tại sao con lại khóc?
- Con muốn khóc trong lòng má thật lâu cho vơi đi thương nhớ.
- Chị mầy đưa khăn cho kìa, hãy lau cho khô nước mắt đị
Nội tâm của nàng như uất ức đã lâu, khóc thật nhiều cho lòng
thơ thới nhẹ nhàng. Vì bóng hình của Tạ Cách Luân lảng vảng
mãi trong tâm trí, khiến cho cuộc sống của nàng không yên ổn.
bình thường tại nhà chồng, nàng giả ra vui vẻ, khiến cho bên
chồng không hiểu rõ nàng có tâm sự thầm kín mà phải ưu sầụ
Nàng nói chuyện với mẹ giây lát rồi đến phòng của chị:
- Chị à, thư gì của em đâủ
Lộ Ni lấy thư trao cho em, vừa cười vừa nói:
- Không ngờ tại Mỹ Quốc em cũng có bè bạn, người bạn nầy ở
California đang làm gì?
- Em không biết.
- Sao em lại không biết?!
- Có lẽ đi học.
- Bạn trai hay gái vậỷ
- Bạn traị
Lộ Ni kinh ngạc hỏi:
- Bạn traỉ Duyên cớ nào biết nhau, có thân mật lắm hay không?
- Chị muốn em phải giải đáp thế nào đâỷ
Lộ Ni lại kinh ngạc và nghi ngờ hơn:
- Em à, chắc gặp gỡ nhau trong một cuộc vui nào đó, hiện giờ
em là gái đã có chồng, nếu Cốc Minh mà biết được, chắc không
xong đâu, Cốc Minh có biết hay chưả
- Chưa biết chị à, người nầy không phải là bạn trai của em, em
chưa từng tin thư qua lại lần nào, chẳng qua chỉ gặp nhau hai
lần, có lẽ chàng theo đuổi em thì phảị
- Hãy xem thư coi ông ấy nói gì.
- Được rồi, nhưng em yêu cần chị chớ nên cho Cốc Minh biết.
- Em không hiểu tánh nết của chị à, chị nào phải như những
người quanh năm chỉ theo tọc mạch chuyện của thiên hạ hay saỏ
Tay Lộ San run run, một mặt mở thư ra, một mặt trả lời:
- Tuy không có chuyện gì quan trọng, nhưng em sợ chị vô ý lỡ
nói ra cho Cốc Minh biết, nó sẽ có ảnh hưởng đến tâm tánh vui
vẻ của chàng. chị à, Cốc Minh tuy mới 18 tuổi, nhưng chàng là
người biết cách nuông chìu vợ con.
Lộ Ni không trả lời, Lộ San tập trung tinh thần để xem lá thư
của Tạ Cách Luân. Lộ Ni ngồi một bên xem quyển sách Anh Văn.
Thư của Tạ Cách Luân rất ngắn:
"Cô Lộ San
Hiện tôi đang ở một nước phồn thịnh, vui vẻ, nhưng khó mà xua
đuổi được sự vắng lặng, lạnh lẽo nơi cõi lòng, mỗi lúc màn đêm
trùm phủ vạn vật, tôi rất buồn nhớ quê hương, không biết đến
ngày nào mới trở về nhà? Trong tương lai tôi muốn phục vụ cho
tổ quốc, cũng vì tiếng nói giọng cười của cộ
Mỗi khi có tiệc tùng, dạ hội, là tối nhớ lại trong ký ức những
khúc vũ với cô, thật là đ.ep tuyệt vời ...
Đừng trách em tôi, nó đã cho tôi biết địa chỉ của cô, điều đó
không phải do tôi bảo nó cho biết. Nếu cô trách nó, xin hãy
phiền tôị
Thôi, Giáo sư đã đến rồi, tôi không muốn cho người ngoài hiểu
rõ những ẩn tình của mình. Kính ... Cầu chúc cô được nhiều
hạnh phúc
Tạ Cách Luân"(Hết Chương 11 ... Xin
xem tiếp
Chương 12) |