- Ạ, điều đó không quan trọng, bọn nó mới kết
hôn, hai đứa nó rất đầm ấm mà.
Đầm ấm thì đầm ấm thật, nhưng từ ngày có bóng dáng của Tạ Cách
Luân lảng vảng thì Lộ San thường nếm những mùi cay đắng. Bà
Châu đang lặng lẽ bỗng nhiên vui mừng kêu lên:
- Ngoài cửa có tiếng xe, chắc chắn Cốc Minh đến.
Đúng là xe của Cốc Minh, chàng lái xe vào trước cửa nhà khách,
tắt máy xong bước xuống đi vào:
- Ba má, chị và Lộ San!
Bà Châu lộ vẻ đắc ý nói:
- Tôi nói xe của Cốc Minh đến đâu có lầm, nghe tiếng kèn và
tiếng thắng xe gắp rút cũng đủ biết Cốc Minh đến rồị
Cả nhà cùng vui cười, chỉ có Lộ San tuy vui vẻ bên ngoài,
nhưng trong lòng nàng cảm thấy không yên. Hà ba Châu nghiêm
sắc mặt nói:
- Chiều nay có đủ mặt con gái và rể, nhứt định phải tăng thêm
thức ăn, gọi là tăng phần danh dự, nếu ba má dùng không hết
phần danh dự đó, là không vui hết mình với con cáị
Bà Châu tỏ vẻ quan tâm:
- ông sao nguyên tắc quá ...
Hà Bá Châu chỉ vào bụng nói:
- Càng hay chớ sao, bụng nầy chứa không nổi ba cân saỏ
Lộ Ni đùa cợt:
- Ba! Nếu theo chương trình tăng gia dinh dưỡng của ba, chúng
con cả thảy bốn đứa sợ e theo không kịp bạ
Cốc Minh cũng phụ họa theo:
- Con hy vọng ba mập mạp thêm, người phát phì sẽ tăng thêm
phúc đức.
Hà Ba Châu vỗ nhẹ vào vai con rể:
- Tốt lắm, buổi cơm tối con nên dùng thêm thịt mỡ, con sẽ thấy
nó mau lên cân.
Lộ Ni tiếp lời:
- Ba! Nếu trên thế giới nầy mọi người đều quan niệm như ba thì
chắc chắn trái đất sẽ chở nặng thêm mà không quay nổị
Hà Ba Châu bị con gái khôi hài, ông ta ngồi trên ghế sofa với
chiếc thân phì nộn, muốn đứng lên cũng khó khăn. Con và rể của
ông ta thấy thế bèn đến tiếp đỡ cho ông.
Sau bữa cơm chiều, cả nhà vui vẻ, vợ chồng Cốc Minh từ giã ra
về. Trên đường về, Cốc Minh lái xe chạy rất chậm. Màn đêm sắp
trùm phủ không gian, trên đường phố xe và người rất ít qua lạị
Cũng vào khoảng đường nầy, có lần Cốc Minh chở Lộ San chạy
vòng tới lui cho đến sáu lần. Nhờ sáu lần chạy tới chạy lui đó,
mà chàng thành công không ít trong việc cầu hôn nàng.
Kỷ niệm đẹp hơn hết là đêm trăng mờ dưới bóng cội đại thọ, Cốc
Minh dừng xe lại, chàng thử hôn lên má nàng. Tuy lộ vẻ sợ sệt,
nhưng nàng cũng đồng ý với chàng. Cái hôn lần đầu tiên nầy
cũng là sự giao cảm đầu tiên của chàng và nàng.
Hôm qua cũng đến dưới cội đại thọ nầy, chàng vừa lái xe, vừa
ôn lại chuyện cũ. Nhưng chàng không hiểu tại sao nàng ngồi
cạnh bên mà không nói lời nàọ Có lẽ đến khoảng đường nầy nàng
nhớ lại chuyện đã quả Cốc Minh bèn thăm dò:
- Lộ San! Có phải đến đây em hồi tưởng lại chuyện dĩ vãng của
chúng tạ..
Nàng trả lời rất êm ái:
- Cốc Minh, em đang suy nghĩ rất nhiềụ
Nghe tiếng trả lời nhỏ nhẹ của nàng, chàng hình dung nàng
không phải là vợ, mà là một tình nhân hiền dịu thì đúng hơn.
Chàng bèn ngừng xe lại dưới bóng cội đại thọ cũ. Lộ San hỏi:
- Cốc Minh, sao anh không cho xe chạy nhanh hơn? Em nhứt định
muốn cho xe chạy thật nhanh.
Chàng cảm thấy thất vọng, nhưng nghe nàng hối thúc cho xe chạy
nhanh, chàng rất kinh ngạc vì nàng ước muốn có cảm giác mạnh.
Thường thường, chàng cho xe chạy nhanh một chút thì nàng hô
hoảng lên. Hiện giờ chàng lấy làm lạ hỏi:
- Lộ San, em muốn việc gì, anh đều đồng ý, nhưng bảo anh cho
xe chạy nhanh, anh không muốn vì có em ngồi bên cạnh. Anh sợ
hai đứa cùng gặp nguy hiểm.
Chàng không nghe nàng đáp, cũng không thấy nàng tỏ thái độ nào,
chàng vô cùng hoang mang, có lẽ không chạy nhanh theo ý nàng,
nên nàng không bằng lòng? Bỗng Lộ San nắm chặt lấy tay chàng
nói:
- Cốc Minh, có lúc em muốn nói mà không ra lời, vì lòng tốt
của anh đối với em làm em xúc động quá.
Chàng đang hoang mang, bỗng nghe nàng nói thế, chàng cũng yên
tâm phần nàọ Chàng mỉm cười:
- Lộ San, chiều ý em anh cho xe chạy nhanh một chút để tượng
trưng cho lối phóng xe, mà em vừa đề nghị.
- Đừng anh, chạy chậm lại đi, chạy nhanh quá sẽ bị cảnh sát
phạt cho mà xem.
Nói xong, nàng bèn cầm tay lái của Cốc Minh để lên tay lái,
nàng nói tiếp:
- Lái xe bằng hai tay mới chắc ăn hơn, Cốc Minh, anh đồng ý
lời em căn dặn không?
- Chỉ cần có em ngồi cạnh bên anh thì anh lái xe an toàn trăm
phần trăm.
- Nếu em không có trên xe, anh cũng phải lái xe bằng hai tay,
chớ lái một tay em không vừa ý đâụ Đụng người em cũng sợ, mà
tai nạn cho mình em cũng ghê sợ lắm!
- Được rồi, anh ghi nhớ lời em dặn.
- Cốc Minh, vừa rồi em xúi anh phóng xe, là điều quấy quá, xin
anh tha thứ lỗi chọ
- Dầu việc gì quan trọng nữa, anh cũng tha thứ cho em.
Dầu việc gì? Nếu là việc ta thầm yêu Tạ Cách Luân được nói rõ
ra, chàng có tha thứ không? Tuyệt nhiên là không, chỉ vì mọi
người ai cũng biết hờn ghen, nhưng không khác chi nhau, nếu
chàng có người yêu, nàng cũng không thể tha thứ được. Cốc Minh
cũng không vượt ra ngoài thông lệ đó.
Hai người cùng yên lặng cho đến khi xe quẹo vô cửạ
Nghe tiếng xe ngừng, bà vú chạy ra nói:
- Cậu với cô về đến rồị ông bà cùng đi Lưu Công quán không có
tại nhà. Cô cậu nên du ngoạn một vòng?
Cốc Minh mỉm cười đáp:
- Chúng tôi đã đi du ngoạn rồị
- Cậu à, khi cậu đi không bao lâu, có một cô gái gọi cho cậụ
Lộ San nghe nói có người phụ nữ gọi diện thoại cho chàng, nàng
nhìn Cốc Minh trân trốị
Cốc Minh vẫn bình tĩnh hỏi:
- Ai gọi tôi vậy bà vú?
- Không biết, tôi hỏi thăm tên họ, người ấy nói, chờ giây lát
sẽ gọi lại ...
- Người ấy gọi lại chưả
- Chưa gọị
Cốc Minh rất lễ độ nói:
- Vú à, từ rầy con đi học nếu có diện thoại thì vú nên gọi vợ
con đến nghẹ
Cốc Minh muốn biểu lộ chân tình cho vợ tin tưởng rằng chàng
không hề có bạn gái bên ngoàị Lộ San cũng hiểu như vậy, nàng
thầm cười cho tâm tính mình quá hẹp hòi, vừa nghe có bạn gái
gọi điện thoại cho chồng thì trong lòng cảm thấy khó chịụ Hai
người vừa bước lên lầu, bỗng bà vú nói:
- Cậu ơi, có tiếng cô hồi sớm gọi cậụ
Chàng quay lại nói:
- Lộ San, em hãy tiếp chuyện thay anh, hỏi xem là aỉ Có chuyện
gì cần gặp?
Lộ San trả lời rất rõ ràng:
- Anh có ở nhà mà em tiếp chuyện thay anh nỗi gì.
Nghe nàng nói thế, chàng bèn vội vã trở lại cầm điện thoại
lên:
- A lô, Cốc Minh đây, A! Bạch Lăng đó hả, tôi vừa mới về đến,
nghe nói cô có gọi điện thoại cho tôi một lần. Tôi biết, saỏ
Cô đã cãi vã với Trương Hiểu Phong? Chuyện gì vậỷ Ờ! Ờ! Chuyện
nhỏ nhoi mà, hà tất phải cãi vã nhaủ Ờ! Ờ! Bạch Lăng tôi
khuyên các người nên nhớ đã yêu nhau từ trước, tuy chưa thành
chồng vợ, nhưng hiện giờ đã đính hôn rồi, hai người nên nhường
nhịn nhau ở đờị Từ nay Lộ San sẽ tiếp điện thoại nhé, tốt hơn
nên rủ bọn nầy cùng đi chơi một bữa thì vui vẻ lại chớ gì.
Được! Được! Lát sau tôi sẽ điện thoại cho Hiểu Phong, hy vọng
hắn sẽ xin lỗi cộ Ờ! Ờ! Tôi biết, thôi nhé, tôi hy vọng từ nầy
đôi bạn đừng cãi vã nhau nữa, sẽ gây tổn thương cho người đẹp
chớ không ích lợi gì. Hẹn gặp lạị
Cốc Minh tiếp xong diện thoại, bèn quay số gọi Trương Hiểu
Phong, nói chuyện xong bèn đi thẳng lên lầu, vỗ cửa đùng đùng.
Lộ San từ bên trong hỏi:
- Phải Cốc Minh không?
- Phải rồi, cho phép anh vô được không?
- Cứ tự nhiên khỏi phải hỏi ý kiến.
Chàng vui vẻ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy nàng nằm ngay trên
giường:
- Em muốn ngủ hả?
- Em ngủ hổng được, chỉ nằm nghỉ đấy thôị
Chàng ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy cườm tay nàng vừa cười
vừa nói:
- Lộ San, đố em ai gọi diện thoại vậỷ
- Em không nghĩ ra, có lẽ bạn mới kết giao của anh.
Chàng cười ha hả, hôn tay nàng nói:
- Trong thiên hạ thiếu chi gái đẹp, mà anh chỉ thích có một
mình em thôị
- Nếu như em chết rồi thì saỏ
- Anh ở vậy suốt đờị Lộ San, em đâu có chết bây giờ, mà phải
sống ít nữa cũng chín chục tuổị
- Già từng đó tuổi khó coi lắm.
- Em càng già càng đẹp, vì mùa xuân sẽ theo em mãi mãị
- Ai gọi điện thoại cho anh đó?
- Bạch Lăng.
- Chắc rầy rà nhau rồi chớ gì?
- Em nghĩ rất đúng, bọn họ chẳng rầy to cũng cãi nhỏ, không
khi nào dứt.
- Tại sao vậỷ Chắc có một người quấỷ
- Không có chuyện chi gọi rằng quấy hay phải, Bạch Lăng vốn là
cô gái hiếu động, hay tiếp xúc làm ồn với nhiều bạn bè, hôm
qua cô ta mời bạn học đến đãi đằng và nhảy nhót, nhưng cô tổ
chức không được chu đáo, nên thức ăn khiếm khuyết.
- Rồi sao họ cãi vã nhaủ
- Không điều chi phải rầy rà, sau khi dùng xong, Bạch Lăng sợ
bè bạn phê bình, bèn hát âm nhạc lên, mời chúng bạn nhảy nhót,
Bạch Lăng tìm không ra Trương Hiểu Phong.
- Anh ấy đi đâủ
- Chỉ vì chàng sợ Bạch Lăng bực tức, nên đã lén rút lui trước.
- Cốc Minh, sao anh biết rõ quá vậỷ
- Anh vừa gọi điện thoại, Trương Hiểu Phong đã thuật rõ cho
anh nghe, hơn nữa bữa tiệc nầy, Bạch Lăng có mời anh tham dự,
nhưng bận đi rước em.
- Chuyện xảy ra như vậy, theo ý anh thì saỏ
- Anh khuyên Trương Hiểu Phong hãy đến chịu lỗi với nàng, vì
chàng đã ra đi mà không từ giã.
- Thái dộ của Trương Hiểu Phong ra saỏ
- Anh ta vẫn thở dài, cũng phải đến xin lỗi người đẹp một
phen.
- Thế là anh đã nhiều lần hoà giải giữa đôi bạn nầỵ
- Anh không cho đó là một tiền lệ.
Vô hình trung, Lộ San đem Cốc Minh và Trương hiểu Phong ra so
sánh. Cốc Minh thật đáng yêu(Hết Chương 13 ... Xin
xem tiếp
Chương 14) |