Sau buổi cơm trưa, Cốc Minh gọi:
- Lộ San! Lộ San!
Tiếng kêu nghe rất hăng hái, Lộ San thầm nghĩ, Cốc Minh ngày
chí tối rất vui vẻ, rất yêu đời, nếu chàng biết được trong tâm
nàng có hình bóng của Tạ Cách Luân ngự trị, chưa biết lòng
chàng sẽ ra saỏ Nàng hỏi:
- Anh kêu chi đó Cốc Minh?
- Anh chuẩn bị gọi điện thoại, mời bạn học đến tham dự buổi dạ
vũ vào chiều maị
Tinh thần nàng hơi rung động, nàng nghĩ đến giấc mộng đêm qua,
nàng thấy mình ôm chầm lấy Tạ Cách Luân mà nhảy như điên. Trên
vẻ mặt nàng nụ cười bỗng nhiên biến mất, hiện lên những nét
đăm chiêu u buồn. Nàng không biết phải trả lời thế nàọ
- Lộ San, chắc em thấy trong mình không đặng khỏẻ
- Không ... Em vẫn như thường.
- Thần sắc của em như người mệt nhọc vậỵ
- Chỉ vì chân em bỗng nhiên phát tê buốt.
- Để anh đỡ em bước đi cho hết ệ
Nàng đã nói dối với chàng thì phải giả bộ giả dối luôn. Do đó,
nàng để cho Cốc Minh dìu nàng bước tới lui trong phòng.
- Em đã hết rồi anh à.
Chàng dìu nàng đến bàn trang điểm ngồi xuống, chàng đứng phía
sau lưng nói:
- Lộ San à, chắc em còn nhớ, có lần anh dùng cánh tay gối đầu
cho em nằm, vì quá lâu nên nó tê buốt, anh lập tức rút ra nó
hết ngaỵ
- Còn em tê dưới chơn mà.
- Hiện giờ đã hết chưả Em đưa chỗ tê đó cho anh xem.
- Ơ hổng chịu đâụ
Nàng đùa dùng chiếc lược thọt vào hông chàng, chàng lẹ làng
hôn lên má nàng:
- ái da, mới ăn cơm xong miệng hôi mỡ dầu chết đi thôị
- Xin lỗi, anh quên lau miệng.
- Cốc Minh, hủy bỏ vũ hội chiều mai nghe anh?
- Sao lạ vậỷ
- Em rất sợ ...
- Sợ gì?
Nàng rất sợ trong khi khiêu vũ, hình bóng của Tạ Cách Luân sẽ
xuất hiện trong tâm nãọ Nàng e cho tinh thần mình bất định sẽ
làm không tròn bổn phận nữ chủ nhân. Nàng nói tránh:
- Cốc Minh, em sợ làm ồn ba má không ngủ được.
- Đừng lo, ba má có thể nhảy với chúng ta nữa là khác.
- Má biết, mà không thích, nhưng không phản đối khiêu vũ.
- Chiều mai đừng mở hội thì tốt hơn, em thấy má đang ho khúc
khắc, chắc không được khỏẹ
- Cũng được, thật em rất có hiếụ
Nàng dối gạt chồng lại được lời khen ngợi, khiến nàng cảm thấy
hổ thẹn. Nàng ân hận Tạ Cách Luân sao mãi cứ hiện ra trước mắt.
Càng hận nàng lại càng khó quên. Không khi trong gian phòng
nầy khiến cho Lộ San khó thở, nàng không thể đứng thừ người
bất động, cũng không thể nằm xuống trong hôn mê:
- Cốc Minh, anh hãy đi chơi cùng em giây lát.
- Em muốn đi đâủ
- Đi đâu cũng được.
- Chờ anh thay đồ.
Khi họ đến hoa viên, thấy lão Vương đang tưới hoạ Cốc Minh hỏi:
- Lộ San, em muốn đi xe không?
Lộ San lắc đầu, chàng bèn hướng sang lão Vương đưa tay ra hiệụ
ngăn lão lạị Chàng lại hỏi:
- Tự anh lái đưa em đi nhé?
- Em chỉ muốn đi bộ từ từ thôị
- Em quên đem dù theo, để anh trở lên lấy nhé.
- Không cần, anh sợ em đen hay saỏ
- Sợ em dang nắng chịu không kham chớ.
Nàng nhìn chàng nở nụ cười duyên dáng. Nhưng nàng nghĩ lại,
nên phơi nắng cho đen, như người da đen trong hiệu kem đánh
răng càng tốt thì Tạ Cách Luân không còn nhìn ra mình, cũng
không để ý đến mình nữạ Được thế, kể từ nầy nàng chỉ yêu độc
nhất Cốc Minh một lòng một dạ với Cốc Minh.
Xét ra không nên trách nàng, vì nàng cố tìm ra đủ cách để đánh
đuổi hình bóng Tạ Cách Luân, nhưng trong nhứt thời chưa có kết
quả. Nàng cũng tự tin lý trí mình sẽ thắng tất cả để trọn tình
với Cốc Minh vì chàng đối xử với nàng rất đẹp, tình yêu của
chàng thật khắng khít đậm đà.
- Lộ San, chúng ta hãy bách bộ dọc theo mé sông nghe em?
- Hay lắm.
- Có lẽ em mang giày gót thấp thấy khoan khoái hơn để anh đi
lấy cho em nhé?
- Không hề gì, từ đây đến mé sông chẳng bao xạ
Chàng mới chỉũ 18 tuổi, nhưng đã biết đủ cách để nuông chìu
nàng. Tuy nhiên, Lộ San vẫn chưa thể quên đặng Tạ Cách Luân,
nàng cũng không thể xa lìa được người chồng đối xử quá tốt với
nàng; cũng như nàng không thể xa cách chàng. Mọi vấn đề khó
giải quết là do tinh thần nàng quá mềm yếu chăng hay do cái
hình bóng huyền hoậc của Tạ Cách Luân. Lộ San cũng không thể
giải tích tâm trạng của mình, dầu có yêu chàng vào buổi đầu,
là chuyện dĩ vãng, sau nầy có gặp lại nhau rong vũ hội cũng là
chuyện thường,không thể dựa vào đó mà đặt thành vấn đề yêu
đương mật thiết.
Phái nam đứng trước phái đẹp, họ tán tỉnh lời đường mật là
thường. Trước nàng gặp Tạ Cách Luân nếu nàng chưa kết hôn với
Cốc Minh mà yêu chàng, cũng là sự thường. Nhưng nay nàng là
gái đã có chồng, mà chồng nàng đối xử rất đẹp, có lý nào trong
thâm tâm lại lưu luyến một hình bóng khác?
Đến bờ sông, nàng tỏ vẻ mỏi mệt, bèn ngồi dưới bóng cổ thụ,
Cốc Minh giúp nàng cởi giày cao gót xa rồi ngồi xuống bên nàng.
- Tiếc gì nước cạn, không bơi lội được.
- Lộ San, em muốn đi dạo hồ Bích Đàm không? Anh sẽ gọi lão
Vương đưa đị
- Cốc Minh, sao em lại sợ nước sau quá đị
- Gần đây dường như tâm thần của em không đặng bình thường,
dầu em ra sao anh cũng phải săn sóc em. Lộ San, tuy em bơi lội
rất khá, nhưng sợ nước sau là tâm tánh đã mất bình thường rồi
vậy!
- Em cũng không biết lý do nào mà tinh thần bổng nhiên hoảng
hốt.
- Như thế nên tránh bơi lội càng tốt.
Lộ San ờ một tiếng, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào giòng sông,
nàng muốn phá lên cười, cái cười trong rối loạn. Nàng sợ đến
bơi lội tại Bích Đàm, hình ảnh của Tạ Cách Luân sẽ hiện lên
bơi lội với nàng. Sợ Tạ Cách Luân bỗng nhiên lặn xuống đáy hồ,
nàng cũng bắt chước mà lặn theỏ
Ngồi cạnh nàng, thỉnh thoảng Cốc Minh nhìn thấy vợ trầm ngâm
không nói, nét mặt nàng hiện ra niềm lo âu, chàng lên tiếp phá
tan bầu không khí vắng lặng đáng sợ ấy:
- Lộ San, khi anh học đến cấp ba, có lần anh cùng bạn hữu rủ
nhau đến bơi lội tại Bích Đàm, lúc anh đang đứng trên cầu treo
chuẩn bị nhảy xuống hồ, cả bọn nhìn anh mà sợ toát mồ hôi,
nhưng anh nào biết sợ gì, anh vận dụng thân hình như một con
chim én sắp vươn cánh bay đi, anh hét lên một tiếng, thân hình
chao đị..
- Đừng nói, đừng nói nữa!
Thấy Lộ San bịt đôi tai lại, nàng la hoảng lên, Cốc Minh giựt
mình hỏi:
- Lộ San, em làm sao vậỷ
- Em sợ lắm!
- Chúng ta hãy về!
Chàng mang hộ giày vào cho nàng, đồng thời dìu nàng về nhà.
Chàng đỡ nàng nằm xuống giường, dùng hai chiếc gối kê đầu nàng
cho cao lên, rồi chàng cổi giầy cho nàng. Lộ San nằm thẳng ra
vẻ thất thần.
Chàng lập tức gọi mẹ đến. Bà Lâm nhìn thấy thần sắc của nàng
dâu, bà lộ vẻ kinh hoàng, dùng tay sờ lên trán nàng để thăm dò
nhiệt độ, bà hỏi:
- Lộ San, có lẽ thằng Minh nó không chìu theo ý con?
Nàng như tỉnh như mê vội vẻ trả lời:
- Thưa má, không có.
- Con đừng ngồi dậy, hãy nằm nghỉ cho khỏe! Cốc Minh, con hãy
gọi điện thoại mời Vương y sĩ đến ngaỵ
- Thưa má, con không có bịnh hoạn chị
- Hãy chờ y sĩ xem mạch, chừng nào mấy ổng nhìn nhận con không
có bịnh má mới yên lòng.
Nghĩ đến mẹ chồng quá thương yêu mình mà Lộ San muốn khóc lên
được, bà đối xử không thua gì mẹ ruột của nàng. Chỉ vì hình
bóng của Tạ Cách Luân gây cho tinh thần nàng thất thường,
khiến cho mẹ chồng và chồng nàng phải lo lắng. Nếu cha chồng
hay được chắc ông cũng cuống cuồng lên.
Giây lát sau, bà vú đến đứng sau lưng bà Lâm, vẻ mặt vô cùng
lo lắng. Lộ San nghẹn ngào nói:
- Thưa má, con không có bịnh chi cả.
- Con, dầu con có bịnh hay không, để y sĩ xác nhận sẽ haỵ Có
lẽ con chưa sống trong khung cảnh lạ, và sự sinh hoạt giữa
tình vợ nghĩa chồng, đều ấy lần lần nó sẽ quen đị
Khi Y sĩ chẩn mạch, không thấy bịnh chi đáng ngại, ông ta chỉ
nói cơ thể nàng chỉ nóng đôi chút thôị Bà Lâm đến thăm, và lau
mồ hôi cho con dâụ Sau đó đưa y sĩ về, Lộ San thở phào nhẹ
nhõm. Nàng thầm nghĩ, cũng mau là một thầy thuốc tầm thường,
không thể đoán ra tâm bịnh của nàng.
Trời! Nếu y sĩ đoán ra căn bịnh của nàng, chừng ấy không biết
ăn nói làm sao đâỷ Cốc Minh trở vào, chàng ngồi lên giường
dùng tay sờ nhẹ vào lưng nàng vui vẻ kêu lên:
- Lộ San, anh nghe y sĩ nói em không có bịnh chi, anh vui mừng
như muốn nhảy dựng lên được.
Nàng quá xúc động ôm chần lấy tay chàng và muốn nói điều chi
nhưng dừng lại, nàng muốn thú thật với chồng để tỏ ra tự hốị
Nàng xét kỹ không nên nói ra điều đó, nếu Cốc Minh biết niềm u
ẩn, chỉ vì đóm lửa ái tình giữa nàng và Tạ Cách Luân đã tắt
hẳn từ lâu, nay bỗng nhiên bừng cháy lên:
- Cốc Minh, thật em cam lỗi cùng anh.
- Lộ San, em đừng nói vậy, em có gì không phải với anh đâu,
anh sẽ ở mãi bên em từ đâỵ
Chàng không khác một y tá chăm sóc cho nàng, chàng đi rót nước
và đem thuốc thối nhiệt cho nàng uống, tay trái lòn vào cổ mà
đỡ nàng dậy:
- Lộ San, nếu anh có thể bịnh thay cho em, nếu anh uống thuốc
thay cho em được thì anh cũng tình nguyện, vì hai viên thuốc
nầy rất khó uống.
- Cốc Minh, em không có bịnh gì mà uống thuốc!
- Phải rồi, chỉ ấm đầu một chút thôi, nên uống, nên uống liền
thuốc thối nhiệt này cho khỏị Nào, em hãy hả miệng ra ... Được
rồi, hãy nuốt đi!
Xong đâu đấy, chàng lại đỡ nàng nằm xuống ngay ngắn, chàng
ngồi bên giường, cúi xuống an ủi bà hôn lên trán của Lộ San;
nàng giẫy nẩy:
- Đừng anh à, em vừa uống thuốc mùi đắng hôi lắm hôn không đâụ
Cốc Minh à, em yêu anh, chỉ yêu mình anh thôi, không thể yêu
ai hơn nữạ
- Anh tin nơi em, và vĩnh viễn anh tin nơi em, bởi trừ anh ra,
em không còn yêu người nào khác.
Lộ San ôm đầu chàng ép vào ngực nàng để cho quả tim không giao
động. Tuy chàng vẫn hôn nàng say sưa, nhưng đôi mắt ươn ướt
của nàng vẫn nhìn lên trần nhà. Như nàng khuyến khích chàng
vuốt ve âu yếm trong yêu đương, để chàng không thấy đôi mi
nàng rướm lệ
Nàng lập tức úp ngực vào chàng, không để cho chàng nhìn thấy
dấu vết nước mắt ràn rụạ Nhưng trong giây lát chàng cũng phát
hiện ra:
- Lộ San, dường như em khóc, có phải em khóc hay chăng?
- Vâng! Em đã khóc.
- Anh không muốn nhình thấy em khóc, có việc gì mà em thương
tâm đến phải khóc.
Lộ San ngẩn ngơ nhìn thấy đôi mắt của chàng cũng đã ứa lệ Nàng
như tức giận cho mình, ghì chặt lấy chàng, mắt nhắm nghiền
răng cắn chặt lại, nàng cơ hồ như khóc lên thành tiếng. Chàng
nắm lấy vai nàng, nàng cảm thấy đôi tay chàng run run. Cốc
Minh vốn là chàng trai vui vẻ yêu đời, hiện giờ chính chàng
cũng đang sa vào vực thẳm kinh hoàng của nàng. Điều đó cũng vì
chàng quá yêu thương người vợ đẹp mà rạ
Và giờ đây tinh thần của Lộ San rất êm ả, vì hình ảnh của Tạ
Cách Luân không còn nhảy múa trong đầu óc nàng nữa, nàng xô
nhẹ Cốc Minh ra, gượng cười:
- Cốc Minh, cũng vì em quá xúc động mà rơi nước mắt.
- Em nên nằm nghỉ và ngủ một giấc đi, anh sẽ ngồi tại ghế mà
xem sách, nhứt định không khuấy rầy em.
- Cám ơn anh, đối với em rất tốt.
Cốc Minh mỉm cười rời khỏi giường. Lộ San chờ cho chàng xem
sách, rồi nàng nhắm nghiền mắt lạị Nhưng nàng cảm thấy mình đã
dối gạt chồng, thật ra nàng không thể ngủ được.
Rất là kỳ quái! Khi nàng chớp mắt, lại thấy một bóng người
bước đến nhìn nàng mỉm cười, tuy trong lòng nàng không thấy
khoan khoái, nhưng cảm thấy say mê lạ thường, không thể ngoảnh
đi với nụ cười của chàng được. Bóng hình đó chính là Tạ Cách
Luân. Tim nàng đập rộn rã, thần tình nàng như gấp rút không
khác một con cọp đói, hướng vào mà vồ mồị Nàng muốn kêu lên,
nhưng kêu không ra tiếng, đầu óc nàng xao động.
Nhưng nào có Tạ Cách Luân đâu, chỉ tại tư tưởng nàng rối loạn
mà rạ Nàng dùng tay phải đè lên ngực để cho tim bớt đập, sau
đó nàng nằm úp mặt xuống giường khiến cho Cốc Minh không nhìn
thấy đôi mắt ngơ ngác của nàng.
- Lộ San, em hãy ngủ một giấc cho khỏe đi!
- Vâng ... ạ!(Hết Chương 10 ... Xin
xem tiếp
Chương 11) |