Lão Vương tài xế và bà vú đến pháp đình làm chứng thư kết
hôn. Lão Lâm cho đôi bạn già mượn chiếc xe dùng vào mọi công
việc hôn lễ, điều rất thú vị là Cốc Minh hôm nay lại làm tài
xế trong cuộc hôn lễ nàỵ Bà Lâm mừng vui hiện ra mặt, vì bà
tin rằng, làm Nguyệt lão xe chỉ hồng cho một vụ thì thọ thêm
mười tuổị
Trước đêm hôn lễ, đôi bạn già cùng làm lễ tạ ơn vợ chồng lão
Lâm, họ cảm động đến rơi nước mắt.
Bọn họ được nghỉ dài hạn một tuần lễ để hưởng tuần trăng mật.
Từ này lão Vương và bà vú đã chính thức thành vợ chồng.
Cả nhà lão Lâm bàn tán nhau, kể từ này nên sửa đổi tiếng xưng
hô lại cho thích hợp. Lão Lâm vừa cười vừa nói:
- Lão Vương thì gọi là lão Vương chớ không sửa đổi khác hơn
được.
Bà Lâm nguýt chồng nói:
- Còn bà vú cũng gọi bà vú thì có sửa đổi gì đâụ
- Có, phải có chứ.
- Vậy thì nên gọi bà vú bằng bà Vương nhé!
Bà Lâm như đắc ý đề nghị của mình, lập tức kêu trước:
- Bà Vương ơi, bà Vương!
Bà vú vừa thắt lại lưng quần vừa chạy ra:
- Thưa bà gọi tôỉ
- Đương nhiên là gọi bà chứ ai!
Cả nhà cùng cười rộ lên. Bà vú hơi nhột nhạt hỏi:
- Thưa bà dạy việc chỉ
- Không việc chi cả.
Lão Lâm tiếp lời vợ:
- Bà vú! Không, bà Vương! Từ này sửa đổi cách xưng hô lại, gọi
bà là bà Vương.
- Thưa ông, bà, cậu và ... mợ! Tùy ý gọi sao cũng được.
Bà vú đi trở vào nhà sau, Lộ San đột nhiên kêu:
- Bà Vương ơi, cho ăn cơm sớm chút đi!
Bà vú trả lời vọng lại:
- Gần xong rồi, chờ chút sẽ có ngaỵ
Lộ San nói với vẻ rất tự nhiên:
- Thưa ba má, chiều nay cho con đến chơi nhà bạn học.
Lão Lâm cười cười hỏi:
- Con muốn lão Vương đưa đi không?
- Con đi xe buýt cũng được, để xe cho ba đi làm việc.
Bà Lâm nói:
- Đưa con đi một chút, tốn bao nhiêu ngày giờ mà sợ. Tội gì
phải đi xe buýt.
Lão Lâm phì phà thuốc xì gà:
- Nếu con thấy gấp thì gọi bà vú dọn cơm sớm chút đị
- Không sao, ăn xong cũng còn sớm chán.
Lộ San liếc nhìn Cốc Minh thấy chàng không khác một gã câm,
không hề nói nửa lờị Bà Lâm thấy thế kêu lên:
- Cốc Minh!
- Má gọi con có điều chỉ
- Chiều nay con bồi bạn với vợ con đi chơi nhà bạn học của nó
được không, nếu tiện xem phim hay du ngoạn những nơi vui vẻ.
- Má để con tính vấn đề đi hay không với Lộ San.
Lão Lâm ngáp dài nói:
- Ăn cơm xong ngủ một giấc mới được, hôm qua đánh chếnh bài
chót tại nhà kỹ sư Thạch mệt đừ.
Cơm nước xong, Lộ San lập tức lên lầu trang điểm. Nàng cũng
không cần hỏi han đến hai đứa con gáị Lão Lâm giỡn cùng Tiểu
Lộ, bà Lâm bồng Nhị Lộ đặt lên gối, hai tay bà luôn vuốt đầu
tóc nó. Cốc Minh liếc nhìn hai con rồi đi thẳng lên lầu:
- Lộ San, em có cần anh đi cùng em không?
Lộ San đã sắp đặt trước, nên cười mà trả lời:
- Lúc đầu thì tính anh đi với em chớ, bây giờ thì không mấy
cần thiết rồị
- Bởi em không thích có anh đi theỏ
Lộ San giả vờ cười luôn miệng:
- Không phải vậy đâụ Con bạn học của em nó có tâm sự, nên muốn
em đến cùng nó nói chuyện riêng trong phòng, do đó, có anh đi
thì bất tiện cho anh. Tối nay, mình xem xi-nệ
Không chút nghi ngờ, Cốc Minh lập tức nói:
- Bây giờ em đi một mình, tốt hơn mình cùng đi xem xi-nê cũng
được.
Lộ San mỉm cười, không phải vui mừng vì nàng trang điểm đẹp,
mà nàng vui cười vì đắc ý sự nói dối của mình.
Cốc Minh ngồi nhìn nàng trang điểm. Chàng không hề hoài nghi
vợ mình đến nhà bạn học nói chuyện suốt ngày sao lại trang
điểm kỹ lưỡng:
- Em muốn mặc đồ gì?
- Mặc quần tâỵ
- Mặc quần màu đỏ tía nhé?
- Tùy anh lấy cho em một chiếc.
- Đi giày gì?
- Giày đế bằng.
- Còn gì nữa anh sẽ đem đến đầy đủ chọ
- Em muốn đội nón rơm.
- Tất cả anh để trên giường.
- Anh giúp em gọi bà Vương đem nước rửa mặt.
- Anh thay lấy nước cho em cũng được
- Cám ơn anh.
Cốc Minh đi xuống lầu, Lộ San tức cười một mình, vì nàng không
cần dùng nước rửa mặt, mà cần nói chuyện cho chàng khỏi hoài
nghi, chớ bồn nước vẫn còn sạch để ngoài cửạ
Nàng thay đổi y phục, dùng tay vuốt sơ đầu tóc và lấy gương ra
soi mặt, nàng lấy làm mãn ý. Bỗng nghe tiếng chân đi, nàng
biết là Cốc Minh đã mang nước lên. Nếu là Tạ Cách Luân thì
nàng đã xô cửa chạy ra, đưa hai tay đón tiếp.
Cốc Minh chưa đi đến cửa đã hỏi:
- Lộ San! Anh sẽ đem đến cho em một ly đá lạnh.
- Cám ơn anh.
Cám ơn thì thật nhiều, nhưng thiếu sự thành tín. Nàng cũng đến
thau nước rửa tay cho có chừng, sau đó uống ly đá lạnh của
chàng vừa đem đến. Nước đá tuy lạnh ngoài môi, nhưng không hề
làm lạnh được quả tim nàng đã dành cho Tạ Cách Luân.
Nàng trang điểm xong, còn nhiều chuyện mà bà vú phải làm sau
đó, nào là đồ trang điểm còn bỏ bừa bãi trên bàn, nào là quần
aó nàng thay ra tung bừa lên giường, nào là tủ áo lộn xộn
không thứ tự.
- Nè! Em đi đạ
- Được, anh đã gọi lão Vương đem xe ra chờ em.
Cốc Minh đi lót tót theo sau nàng, xe vừa gần đến cửa, chàng
nhanh chân chạy lại mở cửa, Lão tài xế cho xe từ từ lăn bánh.
Cốc Minh đưa tay vẫy chào, Lộ San vẫn không ngó lạị
- Chú Vương hãy đưa tôi đến nhà người bạn học.
Nhà người bạn học của nàng nơi nào, lão Vương chưa hề biết,
lão chỉ biết nơi mà lão thường ngừng xe cho nàng xuống. Nhưng
lão cũng hỏi:
- Phải nơi thường ngừng xe mấy lần trước không cổ
- Ờ! không bao lâu đã đến nơi, xe ngừng. Lộ San lật đật xuống
xe, không đợi lão Vương hỏi gì, nàng nói:
- Cám ơn chú, khỏi cần đến rước để tôi tự kêu xe về.
Lần này nàng khỏi chờ lão Vương chạy xe đi xa, cũng không cần
trông trước ngó sau, nàng liền gọi xe, nàng không bảo xa phu
chạy đến quán cà phê Hoàng Hậu, mà bảo xa phu chạy đến lữ quán
Uy- Ni- Tự
Đến nơi, nàng không còn do dự vì sợ tại lữ quán nhiều người
dòm ngó, mà nàng đi thẳng đến phòng số 803 cúi đầu nghe ngóng
và gõ cửa, nàng hỏi nhỏ:
- Có ai trong phòng không?
Tạ Cách Luân nghe tiếng gõ cửa, chàng buông tờ báo xuống, bước
ra mở cửa chàng bỗng kinh ngạc:
- A! Lộ San, anh không ngờ em đến đâỵ
Chàng đóng sầm cửa lạị Tim Lộ San đập mạnh, Tạ Cách Luân như
có một sức trấn tĩnh kỳ dị. Chàng rót cho nàng một ly nước:
- ý! Ngồi chớ. Ngồi dùng nước.
Lộ San mỉm cười không trả lờị
Luân chỉ chiếc ghế gần bên giường:
- Chưa biết người đẹp ngồi đây có vừa ý không?
Cũng tạm ngồi thử coi nào!
Lộ San vừa ngồi xuống vừa hỏi:
- Chắc anh sắp ngủ trưả
- Đúng vậy, thật anh không ngờ em đến, nên mở cửa tiếp khách
hơi thiếu lễ độ.
- Không phải anh thiếu lễ độ, mà tại em đến đột ngột thì có lý
hơn.
- Nếu kẻ này biết trước người đẹp quang lâm, sẽ đứng tại cửa
mà chờ đợi bao lâu cũng được.
- Làm rộn phá giấc ngủ trưa của anh.
- Không sao, nghe người đẹp tới thì lập tức tỉnh dậy ngaỵ
Má nàng ửng hồng, nàng nguýt chàng, rồi nàng cúi xuống uống
nước, đầu óc nàng chỉ thắc mắc, tại sao bốn ngày qua chàng
không ước hẹn với nàng? Nàng ngước mặt lên hỏi:
- Mấy bữa nay anh vẫn mạnh?
- Vẫn như thường, Lộ San! Mấy hôm nay anh vẫn tưởng nhớ đến
em, nhưng không dám đường đột hẹn hò với em như những lần
trước, vì anh sợ nhiều lần em đi một mình ra ngoài, nhà chồng
em sẽ nghi kỵ mà sanh ra khó lòng, cho nên, anh cố gắng nhẫn
nạị
Sự thất vọng của nàng tiêu tan ngay, nàng nhoẻn miệng cười,
trong cái cười hàm chứa nhiều thương xót cho người tình của
mình chịu cô độc, vắng vẻ lạnh lùng:
- Vì vậy, em mới đến để thăm anh.
Chàng khích động như trẻ con:
- Lộ San! Cám ơn em đối với anh rất tốt.
- Mấy hôm nay anh có đi du ngoạn nơi nào không?
- Có vui vẻ gì mà du ngoạn.
- Sao anh không đi xi-nê hoặc khiêu vũ?
- Nếu không có em anh vui thích gì mà đị
Lời nói của chàng làm nàng xúc động mạnh, nàng nhìn Luân trân
trối, đôi mắt nàng trở nên mơ buồn khó tả. Nàng sẽ đặt ly trên
bàn, đôi tay chống lên trán. Mắt nhìn Luân không khác nhìn vào
gương soi mặt tại nhà.
Trước mắt nàng là cái hình bóng mà nàng đã say mê trong tư
tưởng, giờ đây hình bóng ấy đã là sự thật trước mắt, không còn
phải mê mẩn loạn cuồng nữạ
Cũng may, Tạ Cách Luân còn giữ tánh chất quân tử, nếu không
thì nàng khó mà cưỡng lạị
Trước khi Lộ San ra đi, nàng cũng không hề cảnh giác việc gì
sắp xảy rạ Trong khi đôi má nàng đỏ bừng, cũng may lúc nhục
thể nàng giao động, nhưng Tạ Cách Luân vẫn ngồi trầm tĩnh như
lão ngư ông, tuy biết rằng cá đã cắn câu, nhưng chàng không
thừa cơ hội đó, chàng chỉ dùng lời êm dịu:
- Lộ San! Em khỏi sợ anh cô đơn và tịch mịch, vì đến thứ hai
này anh đã nhận việc tại cơ xưởng rồị
- Thật thế à?
- Dầu anh có nói dối với ai khác nhưng với em thì không.
- Em rất sung sướng mà chia mừng cùng anh, và có lời chúc viên
kỹ sư trẻ tuổị
- Nếu em nói anh là người tình, thì anh sẽ quì xuống mà tạ ơn
em.
- Thật vậy saỏ Em đâu phải là một lão ân nhân bảy, tám mươi
tuổi mà anh phải quì để tạ ơn.
- Dầu em đến bảy, tám mươi tuổi vẫn đẹp như thường.
- Em không tin điều đó, miễn sống đến bốn mươi tuổi cũng đủ
lắm rồị
- ý! Đừng nói vậy chớ.
- Nói thật, em rất sợ đến tuổi già lưng còm gối mỏị Có lúc em
nghĩ, miễn sống đến ba mươi tuổi thì chết cũng được, phái nữ
đến ba mươi tuổi vẫn còn đẹp như thường. Người nào không đẹp
thì chết đi còn sướng hơn.
- Lộ San! Đừng thảo luận đến điều đó nữa! Anh đây không còn
bao lâu cũng ba mươi tuổi rồị
Nghe chàng nói nàng bắt tức cười, không biết nên an ủi hay
khen thưởng chàng? Nàng nói:
- Anh tuy tuổi đã lớn, nhưng càng lớn tuổi càng đầy tánh chất
quyến rũ.
- Anh rất hận mình không còn khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai
tuổị
Nếu hai mươi mốt tuổi thì lớn hơn Cốc Minh nhiều ít, hiện giờ
Lộ San đối với Cốc Minh không còn hứng thú nữa, nên nàng nói:
- Em không thích những chàng quá trẻ tuổị
- Thế là em thích những người tuổi lớn như anh?
- Anh hay quên quá đi, điều đó em đã nói rồi mà!
- Nếu đúng như lời em, thì anh ăn mừng cho mớ tuổi tác của
mình.
- Ờ! Đàn ông lớn tuổi mới chững chạc.
- Ha ... ha ... ha ...
- Làm gì mà cười dữ vậỷ Cười em nói chuyện không đầy đủ ý
nghĩa hả?
- Lộ San! Em thật là đáng yêụ
- Anh xem em như là trẻ nít chớ gì?
Lời nói êm ái của nàng tự nơi môi hồng xuất phát, thơ ngây, có
lúc chàng xem nàng như một em gái bé bỏng đáng yêu, nhưng
chàng không hay biết, nàng hiện đang làm mẹ hai đứa trẻ song
sanh. (Hết Chương
37 ... Xin
xem tiếp
Chương 38) |