- á Lâm! Từ nay tôi không đánh bài nữa, vậy
phải cấm ông luôn.
- Tại sao bỗng nhiên bà lại ra lệnh như vậỷ
- Khỏi cần hỏi, phải triệt để chấp hành.
Cốc á Lâm tìm lời chọc cười vợ:
- ý! Tôi nhớ gần đây tôi không có ngồi đánh chung sòng với bà
góa phong lưu đó mà.
- Bà đó cùng ông đi càng hay, mỗi ngày tôi khỏi phải lo cho
ông chớ gì.
- Vậy thì bà góa phong lưu đưa tôi về đến cửa, bà cũng xem
thường chớ gì?
- Ừ!
- Có người vợ hiền hậu như bà, cũng đủ thỏa mãn rồi, dầu phải
nhảy vào chảo dầu sôi năm phút cũng được.
- Khi ông nhảy vào chảo dầu, xin ông đừng kêu tôi, tôi không
dám nhìn ông nữạ
Lão Lâm đang hít một hơi thuốc xì gà, nghe bà Lâm nói thế ông
cười lớn nên bị ho không ngớt.
- Nhìn ông không khác con bà đói vừa thả ra khỏi chuồng,
khuyên ông bớt hút thuốc cũng không chịu, hút làm gì mà ho khô
ho khan như vậy, trong rất nực cườị Hãy uống nước vào đi!
- Cám ơn bà.
Thực ra, bà Lâm trông thấy chồng ho khô ho khan trong lòng rất
khó chịu, giọng bà trầm buồn:
- ông nghĩ, nước mắt của ông không phải tốn tiền, nên ông hút
thuốc vào ho khan, nước mắt chảy ra ràn rụa như vậỵ
- Những người nhiều nước mắt, tình cảm rất dồi dào như tôi với
bà, ở với nhau đã 10 năm cũng như ngày đầu, vẫn tuyệt đối giữ
thủy chung, không san xẻ cho người nào khác.
Bà Lâm cảm động vì điều đó là sự thật. Lão Lâm thấy vợ không
nói gì, vội hỏi:
- Bà cấm không cho chơi bài thật không? Hay là nói nghe cho
vui nhà vui cửả
- Tôi có bao giờ nói chơi với ông đâủ
- Rồi phải làm gì đâỷ Tôi không thích trò chơi nào cả!
- ông đã quên sao, dâu ông nó đã có mang thai 8 tháng rồỉ
- Nó mang thai thì mang thai, đánh bài đâu có ảnh hưởng gì đến
việc sinh đẻ!
- Sao lại không ảnh hưởng. Tôi ước mong ngày đứa bé chào đời,
cả nhà đều có mặt đầy đủ, để chào mừng cho tương lại hạnh phúc
của đứa cháu nội chớ.
- Tôi chưa hề nghe ai nói như vậỵ
- Bữa nay thì phải nghe!
- Ai mà biết đến bao giờ nó mới sanh?
- Không lâu đâụ
- Ai nói mà bà biết nó sanh maủ
- Thầy thuốc chớ aị Hôm qua Cốc Minh dắt nó đi khám, thầy
thuốc đã nói như vậỵ
- Họ nói chừng mấy ngày nữả
- Độ chừng một tuần.
- Còn lâụ Nếu Kỹ sư Thạch hay Lý giám đốc gọi điện thoại đến
nói thiếu một tay thì phải tính sao đâỷ
- ông trả lời là nhức đầu đi không được.
- Nhức đầu đến cả tuần lễ saỏ
- Sao lại không được, có nhiều người nhức đầu nhiều hơn nữa
chớ.
- Bà hy vọng tôi như vậy hả?
Bà Lâm như ăn năn, lẽ ra không nên nói với chồng như vậy, bà
gượng cười nói:
- Tôi xem ông rất ham vui, không thể giả nhức đầu được. Hình
dung sẽ được bồng đứa cháu nội, ai lại còn mê đánh bài cho
được.
- Tôi sẽ tuân mệnh lệnh của bà không đi đánh bài một tuần lễ.
Bà Lâm tỏ vẻ hài lòng vừa cười vừa nói:
- Điều cam kết đó không được sai chạy đạ
- Giả như con dâu sanh cháu lúc ban ngày thì saỏ
- Sanh ban ngày càng tốt, sanh ban ngày, tương lai đứa trẻ
sáng láng lỗi lạc, sanh ban đêm sẽ thông minh lanh lợị
- Tôi nói, nếu nó sanh ban ngày thì tôi với Cốc Minh không có
ở nhà kià.
- Ban ngày không có các người ở nhà cũng được.
- Chúng tôi sẽ không thể có mặt để chào mừng tương lại hạnh
phúc cho đứa trẻ.
- Đừng nên tìm xương xóc trong nồi đậu hũ mà, ý tôi không muốn
cho ông đi đánh bài vào lúc ban đêm.
Bà Lâm bèn quay vào trong gọi lớn:
- Bà vú ơi!
- Có tôi đây, bà dạy việc chỉ
- Bà ráng lưu ý đến mợ nhá. Có điều chi động tịnh thì lập tức
cho tôi hay, đừng tin một tuần lễ nữa mới sanh, có thể ngày
nay hay đêm mai mợ sanh cũng không chừng?
Cốc á Lâm tiếp lời:
- Đưa con dâu đến sanh tại y viện, hay rước y sẽ về sanh tại
nhà vậy bà?
- Có bà vú và tôi tại nhà thì cũng như có hai cô Hộ sinh tài
ba rồi phải không bà vú?
- Bà nói đúng như vậy, theo ý tôi không nên đưa mợ đến y viện,
cũng khỏi cần mời y sĩ chuyên khoa sinh sản. Tự mình săn sóc
cũng khỏi phải lo lắm.
Bà Lâm tiếp lời:
- Bà vú nói không lầm, á Lâm, chỉ cần lúc ban đêm ông ở nhà và
gan dạ một chút thì đủ rồị
Cốc á Lâm vừa cười vừa nói:
- Hay lắm, tôi sẽ ở nhà để đón rước cậu bé quang lâm. Bà à,
sao bà không bắt mấy con gà mái làm thịt cho Lộ San ăn để nó
thêm chất bổ.
- ông mà biết cái giống gì, không thể để cho nó ăn trước.
- ý, sao lạ vậỷ
- Vì sợ đứa trẻ nó quá lớn, sanh đẻ rất khó khăn, hay nói cách
khác, Lộ San nó sanh con so không nên để nó trục trặc.
Cốc á Lâm như đã lãnh hội:
- Bà đã dạy cho tôi một bài học về sanh nở.
Bà Lâm không để ý đến lời nói của chồng, kêu bà vú:
- Vú à, bà đẩy cửa nhè nhẹ vào thăm coi Lộ San nó đã thức giấc
chưả Khi nó tỉnh giấc thì trong mình nó sẽ có gì rồi đó.
Bà vú vâng lời, lật đật đi thẳng lên lầụ Bà Lâm ngồi nhớ lại,
đã cùng Cốc á Lâm chung sống với nhau gần suốt đời, thật là
hạnh phúc và vui vẻ, bà vừa vui mừng vừa cảm thấy hổ thẹn vì
là đàn bà mà không có cho ông Lâm được đứa con gái nàọ
o0o
Từ ngày Tạ Đào ý trở lại Đài Nam, trong lòng cảm thấy như mất
một cái gì, nàng không hiểu tại sao Hà Lộ San đã quên hẳn tình
bạn hữu với nàng. Phải chăng vì sợ anh nàng theo đuổi, dầu sao
Hà Lộ San cũng viết thư cho mình biết. Lẽ nào Lộ San không có
thì giờ viết cho nàng một bức thư, chắc chăn đến bây giờ Lộ
San cũng không hề xem thư của nàng và anh Luân?
Trước đây không bao lâu, nàng tiếp được lá thư của Tạ Cách
Luân từ Mỹ gởi về, anh Luân hay Lộ San đã kết hôn, anh ấy rất
đau khổ và căm hận, và tính kết hôn cùng một cô kiều bào tại
Mỹ quốc. Nàng nghĩ, chờ anh nàng kết hôn, nàng sẽ tính với ba
loan tin khắp báo chí trong nước. Một mặt cho các bạn thân hay
tin mừng, mặt khác để Hà Lộ San xem cho biết, cái người theo
đuổi nàng không phải là một gã tầm thường, một người không có
bạn gáị Kết hôn với người ở hải ngoại còn có danh dự hơn là
cưới một cô gái trong nước.
Tạ Đào ý muốn vậy vì ghen tức với Lộ San. Thực ra, trong lòng
nàng rất chán vấn đề anh nàng kết hôn với một kiều bào ở hải
ngoại, loan tin trên mặt báo trong nước cốt làm cho rùm beng
để cho mọi người biết, nhứt là Hà Lộ San.
Với dụng ý đó mà Tạ Đào ý luôn phản đối quan niệm của ba nàng,
dù là A Miêu hay A Cẩu gì đi nữa miễn là kết hôn tại ngoại
quốc thì nàng vừa lòng.
Nàng bảo: Không lẽ cưới vợ ở nước ngoài rồi quên tổ cũ hay saỏ
Nàng đã tranh luận với ba nàng không biết bao lần, rốt cuộc
lão dùng một câu trào phúng để kết luận:
- "Chưa ăn nho nên cho là nho chua".
Có lúc nàng không muốn tranh luận với ông nữa, nhưng vẫn bảo
thủ ý nàng.
Nghĩ tới tính lui, nàng không tán thành giải pháp anh nàng
cưới vợ tại Mỹ quốc mà đăng lời rao mừng ở trong nước. Vì anh
nàng nào phải là một nhân vật hữu danh Quốc tế, mà là một lưu
học sinh, nếu làm cho rầm rộ lên, sao cho khỏi bị người thức
giả họ chê cườỉ Nàng bèn viết thư cho Tạ Cách Luân, nhưng
tuyệt đối không cho biết tin tức của Lộ San.(Hết Chương 18 ... Xin
xem tiếp
Chương 19) |