Minh Tinh đại phạn điếm tọa lạc tại một khu
đất cao và là khu phố buôn bán phồn thịnh nhứt của Đài Bắc.
Trên Lầu nhì bày ra những bàn tròn trải toàn vải bàn trắng,
vừa trông vào là biết ngay có khách đã đặt tiệc.
Thực ra, không rõ là yến hội gì, vì vợ chồng Hà ba Châu mới về.
Khách tham dự không đông lắm. Vợ chồng Hà ba Châu lại mời con
gái và rể đến tham dự, bởi vợ chồng Lưu chấn Khải muốn biết Lộ
San. Vì trước đây bảy, tám năm trong một cuộc nói chơi, vợ
chồng Lưu chấn Khải đã gọi Lộ San là con nuôị Mới thoáng qua
đây mà đã bảy, tám năm trường, Lộ San đã quên những sự kiện đó.
Nhưng vợ chồng Lưu Chấn Khải vẫn nhớ Lộ San mãị Trong thời
gian xa cách đó, đôi bên ít thư từ qua lại với nhaụ
Ở nhà trên, bà Châu sửa soạn xong, bèn đến gần chồng nói:
- ông à, nên gọi điện thoại hối thúc vợ chồng Lộ San không?
- Mất công, đúng tám giờ thì tụi nó đến chớ gì.
Bà Châu gọi con gái lớn ở nhà sau lên:
- Lộ Ni ơi lên đây má có chuyện bàn với con.
Lộ Ni từ nhà sau ra:
- Má dạy con việc gì?
- Con hãy cùng đi với ba má, để cho vợ chồng Chấn Khải biết
con nay đã bao lớn rồi mới gặp lại nhaụ
- Má à, con đã nói với má con không đị Con muốn ...
Nàng muốn nói con có hẹn cùng đi với Khổng Vân, nàng không
muốn thất ước với chàng, đến Minh Tinh đại phạm điếm mà vắng
mặt Khổng Vân dầu có thức ăn thịnh soạn, nàng ăn cũng không
biết ngon.
Bà Châu nhìn con trân trối hỏi:
- Cuối cùng là saỏ Con lại ấm a ấm ớ không nói rõ?
Lộ Ni ra bộ lí lắc nói:
- Cuối cùng con muốn xin một trăm bạc.
- Hỏi ba mầy á.
Thực ra Lộ Ni không cần tiền, nàng chỉ dùng cách đó để che
giấu sự hẹn hò với Khổng Vân, nàng phải đưa tay sang cha:
- Ba cho con hay không bả
Lão Châu xoay trở rất khó khăn:
- Cho Lộ Ni, con muốn đi đâu mà xin tiền?
- Đã lâu rồi con không xem xi nê, bữa nay con muốn xem phim.
- Được, tự con hãy đi lại tủ lấỵ
- Con cám ơn ba má.
Lẹ làng như một cánh én, trong chớp mắt Lộ Ni đã bay đị
Bà Châu đứng dậy nói:
- Ba Châu, mình đi sớm một chút, để khách người ta chờ.
o0o
- Lộ San, em đã trang điểm xong chưả Chỉ còn mười lăm phút nữa
là đúng giờ hẹn.
- Chờ em năm phút nữạ Cốc Minh, anh thấy không, đầu tóc em đâu
có đẹp, chú thợ số mười ba thua chú thợ số năm hằng vạn dậm.
Kỹ thuật tệ quá.
- Cũng đẹp chớ.
- Đẹp lắm saỏ Kỳ tới thà là em chờ chú thợ số năm đến khuya
chớ không thèm để cho mấy chú thợ nầy làm tóc nữạ
Cốc Minh không nói gì, có lúc chàng cảm thấy làm thinh còn hay
hơn nóị Nếu nói ra chọc cho Lộ San bực tức, sẽ đòi đến chú thợ
số năm làm tóc lại cũng không chừng, nàng tiếp lời:
- Mặc kệ đã lỡ rồị
- Giày em đây, hãy mang vàọ
- Anh đi lấy khăn tay màu hồng giúp em đị
- Màu trắng được không?
- Anh sao cà rỡn hoài hè! Em thích màu hồng, em yêu màu hồng,
anh lại hỏi vòng vo màu trắng làm gì?
- Thì đây, anh đã lấy khăn màu hồng cho em rồi đó.
- Gấp rồi! Chỉ còn 7 phút nữa thôị
Chàng mỉm cười, bước đến bồng nàng vào lòng, chàng không dám
hôn nàng, bởi theo lời nàng, không được hôn khi nàng trang
điểm rồi, nên chàng đành chịu, rồi bồng nàng xuống thang lầụ
Chàng nhìn thấy bà Lâm đang giỡn với hai cháu nội, chàng nói:
- Má à, con cùng đi dự tiệc với Lộ San.
- Tụi con đi à, Lộ San, trong con sửa soạn đẹp quá, má rất
hãnh diện có được nàng dâu không chỗ chệ
- Con cám ơn má khen tặng.
Bà Lâm bảo hai cháu nội:
- Tiểu Lộ, Nhị Lộ, chào ba má đi con.
Đôi vợ chồng trẻ ngồi xe từ từ chạy ra khỏi cửa, chỉ còn lại
ba phút thì đúng giờ hẹn. Lộ San giục:
- Mau đi anh, sao chạy như rùa bò vậỷ
- Lộ San, chiều nay em sửa soạn thật đẹp.
- Bộ em không trang điểm thì không đẹp hả?
- Anh chỉ nói em trang điểm hợp thời, trang nhã.
- Thôi đừng khen nữa, hãy chú ý lái xe nhanh đi! Đến sớm chừng
nào tốt chừng nấỵ
Đến nơi nhìn đồng hồ tay, chàng và nàng trễ hết 8 phút, họ gấp
rút lên lầu nhì. Thật ra, khách cũng chưa đến đông đủ. Vợ
chồng Hà Ba Châu và con rể cùng nhau hàn huyên mọi nỗị Phần
lớn người Trung Quốc có thói quen ít giữ đúng giờ giấc, vợ
chồng của Lưu Chấn Khải tuy ở âu Châu hơn bảy, tám năm, cũng
không thay đổi được căn bịnh đó.
Vợ chồng Lưu Chấn Khải đến nơi trễ hơn mười phút, vợ chồng của
Hà ba Châu đứng đón tại cửa nhà hàng, hai người cùng bắt tay
nhau:
- Anh và chị đến dự, thật chúng tôi lấy làm vinh hạnh.
Bà Châu cũng tiếp lời chồng:
- Kính mời lên lầụ
Lưu Chấn Khải khiêm tốn:
- Anh chị có lòng hậu đãi, vợ chồng tôi lấy làm cảm khích vô
cùng, không muốn làm cho anh chị nhọc tâm thái quá.
Bà Khải cũng tiếp lời:
- Lâu quá rồi không gặp nhau, chỉ gần gũi thăm viếng nhau là
đủ.
Lưu Chấn Khải tỏ vẻ trông đợi:
- Chà! Sao nó chưa đến cà? Tôi có dắt theo một đứa học trò.
Hà Ba Châu cười lớn:
- Rất hoan nghinh chớ có saọ
Bà Khải nói với chồng:
- ông à, không chừng hắn đến lừ quán đón vợ chồng mình.
- Thôi, mình lên lầu, chừng nào hắn đến thì đến.
Họ cùng đi lên thang lầu để cùng nhau chuyện trò chớ không đi
thang máỵ
Khi đến bàn, chủ khách mời ngồi, Hà Ba Châu giới thiệu:
- Cốc Minh, đây là ba má nuôi của Lộ San.
Cốc Minh đứng dậy:
- Hai con chúc ba má mạnh khỏẹ
Lộ San tiếp lời:
- Mời ba má ngồi dùng trà.
Lưu Chấn Khải nói:
- Tốt lắm.
Bỗng nhiên bà Khải "A" lên một tiếng nói:
- Chấn Khải, Cách Luân nó đã đến kìạ
Tất cả cùng đứng dậy, họ cùng nói chuyện ồn àọ Hai tiếng "Cách
Luân" dường như nó xé rách màng tai của Lộ San. Trời! Họ lại
mời Tạ Cách Luân nữạ Đúng là Tạ Cách Luân, cái người mà nàng
đã lắm phen bị tâm tư dằn vặt.
Chàng từ Mỹ về bao giờ? Đây là thật chớ nào phải mộng! Lòng
nàng rất hoang mang tim đập mạnh, mừng vui, e sợ. Nàng cố mà
trấn tĩnh tinh thần.
Đôi mắt Tạ Cách Luân nhìn thấy Lộ San, chàng sửng sốt, nhưng
làm ra vẻ trầm tĩnh hướng sang Cốc Minh gật đầu mỉm cườị Chàng
còn nhớ Cốc Minh rất rõ, Cốc Minh bắt tay Cách Luân.
Lưu Chấn Khải trông thấy làm lạ hỏi:
- Các cậu đã quen nhau à?
Tạ Cách Luân đáp:
- Chúng tôi quen nhau cách nay hai năm.
- Tôi và Lộ San có tham gia vũ hội nên được biết anh Luân.
Bà Khải tiếp lời:
- Hay lắm, cũng có duyên nên hôm nay chúng tôi mới dắt Cách
Luân đến đâỵ
Họ cùng cười ầm lên, Hà Ba Châu nâng ly lên:
- Kính mời mỗi người cùng cạn một ly để mừng vợ chồng Giáo sư
Lưu Chấn Khải vừa về nước.
Tiếp theo đó mỗi người cùng mời qua lại với nhaụ Riêng Lộ San
tâm thần như mê loạn, nàng cũng đứng lên bừng ly mời khách,
trong khi ánh mắt của Tạ Cách Luân chiếu sang hướng nàng,tim
nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đây là một bữa cơm tối rất thân mật và sang trọng, mọi người
đều vui tươi và hứng khởị Riêng Lộ San? Dường như nàng ăn
chẳng biết ngon, tiệc tan nàng theo cha mẹ đứng tại cửa nhà
hàng mà đưa khách.
Ba nuôi của Lộ San cũng nắm tay Cốc Minh mà giã biệt, đồng
thời, Tạ Cách Luân cũng nắm tay nàng để từ giã, một cái nắm
tay ấy, khiến cho nàng gần như hôn mệ
Vì Tạ Cách Luân lợi dụng cái nắm tay ấy, để trao một miếng
giấy nhỏ qua tay nàng.
Cũng may nàng lanh lẹ, dùng tay mặt xách xách tay thay cho tay
trái, vì phía tay mặt là phía có Cốc Minh đứng.
Khi lên xe, Lộ San ngồi một bên Cốc Minh, tâm thần nàng dường
như hoảng hốt, mở xách tay ra để lấy son mà trang điểm, nàng
bèn lấy miếng giấy nhỏ vo tròn của Tạ Cách Luân mà giấu vào
xách taỵ Nàng sợ Cốc Minh chú ý, nên lấy gương ra soi mặt và
không ngớt dặm thêm son phấn.
- Lộ San, thật không ngờ hôm nay lại gặp Tạ Cách Luân.
- Thật không ngờ được.
Nghe Cốc Minh đề cập đến tên Tạ Cách Luân, nàng vừa trả lời
vừa liếc nhìn chàng, cũng may Cốc Minh không để ý đến thần sắc
của nàng. Nàng cũng hy vọng chàng dừng đề cập đến tên đó nữạ
Nàng bèn kiếm cách nó lảng sang chuyện khác.
- Cốc Minh, trăng hôm nay sáng quá, trời hôm nay cũng đẹp đáo
để.
- Lộ San, dường như em đã uống nhiều rượủ
- Đâu có, chỉ uống chút ít thôị
- Sao em nói toàn là chuyện gì không vậỷ Nào là trăng hôm nay
sáng, trời hôm nay đẹp. Ha ... Ha ... Hạ..!
Cũng nhờ Cốc Minh cười lớn mà gây cho nàng tỉnh cơn mệ
Đúng ra nàng uống đã say, không chủ động được tâm trí, nói
năng không thứ lớp chi cả:
- Cốc Minh có lẽ em uống rượu đã saỷ Nếu say thật thì em sẽ
làm những chuyện hồ đồ rối loạn, anh lượng thứ cho em không?
- Đương nhiên là tha thứ rồị Lộ San! Em đâu có rối loạn hồ đồ,
bây giờ anh đưa em về nhà ngủ một giấc cho khỏe đị
- Anh chạy lẹ một chút, em muốn về gấp.
Thật ra, Lộ San chỉ uống không hơn nửa ly rượu nàng đâu có say
sưa gì. Nghe Cốc Minh nói thế, nàng giả vờ say luôn.
Thực ra, tâm thần nàng mê loạn thì đúng hơn. Không rõ nguyên
nhân nào bỗng gặp Tạ Cách Luân, chàng lại trao cho nàng một
mảnh giấỵ
Xe vừa về đến cửa, Cốc Minh đỡ nàng xuống, nhưng nàng không để
cho Cốc Minh đỡ, nàng xua tay:
- Cốc Minh, em không say đâụ
Tuy chàng không đỡ nàng, nhưng đi theo sát bên nàng, không
khác một kẻ tùy tùng, để phòng ngừa nàng say sưa xảy rủi rọ
Trong phòng khách chỉ còn bà vú, thấy vợ chồng Cốc Minh về, bà
đi theo nói:
- Cậu và cô vừa về đến. ông bà không có ở nhà. Cậu à, cô Bạch
Lăng vừa gọi điện thoại cho cậu, tôi trả lời cậu đi khỏi, cô
ấy nói, chừng nào cậu về thì gọi đến cho cô hay, cô ấy căn dặn
nhiều lần như vậỵ
- Được rồi, một chút tôi sẽ gọi cho cô ấỵ
Chàng theo một bên Lộ San lên lầu, khi vào phòng chàng thân
mật nói:
- Lộ San! Em hãy ngủ đi, nhất định em phải ngủ là hay hơn hết.
Nhứt định ngủ là hay hơn cả, chỉ có chàng mới nghĩ như thế, có
lẽ Từ nay về sau khó mà ngủ cho được. Cốc Minh thấy nàng không
nói gì, chàng tiếp:
- Sao không thay đổi quần áo, lại đây để tôi mở xách tay lấy
chìa khóa lấy quần áo chọ
Nghe nói đến việc mở xách tay, nàng lập tức ngồi dậy, vẻ nũng
nịu:
- Không đâu, anh không cho em tắm sao mà biểu thay đồ.
- Càng hay, hãy tắm đi rồi nghỉ, anh gọi bà vú coi sóc nước
sôi đàng hoàng cho em tắm.
Nói xong, chàng đi xuống lần gọi bà vú lo nước cho nàng tắm.
Lộ San chỉ sợ chàng mở xách tay ra sẽ gặp tờ giấy cuộn tròn
của Tạ Cách Luân, nàng đã giấu trong xách taỵ Nàng lật đật mở
xách lấy miếng giấy ra, sau đó mới cởi bông tai và thay đổi
quần áo tắm. Cốc Minh lại xô cửa bước vào, nàng hỏi:
- Cốc Minh, khăn lau mình của em đâủ
- Để anh đi lấỵ
Sau khi nàng tiếp lấy chiếc khăn lông do chàng trao cho, nàng
gần như khỏa thân trọn vẹn, dụng ý của nàng khêu gợi cho Cốc
Minh say mê để chàng dùng những động tác âu yếm khêu gợi làm
nàng quên đi hình bóng của Tạ Cách Luân. Cốc Minh bồng nàng
vào lòng và hôn như điên. Lộ San nũng nịu:
- Anh có nói vĩnh viễn không chán em à?
- Lộ San!
- Để em đi tắm rồi sẽ haỵ
- Cho anh theo vớị
- Bữa nay thì không.
Chàng kề vào tai nàng nói nhỏ:
- Được, anh nghe theo lời em, chờ em tắm xong sẽ haỵ Bây giờ
anh đưa em đi tắm nhé.
- Anh xem em như con nít vậy đó, ai đời đi tắm cũng phải đưa,
em không chết chìm trong nhà tắm đâu mà sợ.
- Em đừng nói vậy chớ.
Nàng rời chàng đi thẳng xuống lầu, vừa đi vừa cườị Khi vào nhà
tắm nàng gài chốt cửa lại, nàng dựa vào vách thở phào nhẹ
nhõm. Tay run run mở cuộn giấy của Tạ Cách Luân. Lạ thật,
trong thời gian nầy, tâm thần nàng dường như rất vội vàng và
sợ hãị Tờ giấy trong tay nàng không khác nào là bản án tử
hình, tuy nhiên nàng không thể xé bỏ nó được, mà phải can đảm
để xem nó cho được. Chỉ một mảnh giấy nhỏ mà khiến cho trái
tim Lộ San đập liên hồi, gần xé lồng ngực, nàng cầm nó trong
tay run lên bần bật, trong ấy có những gì:
"Cô Lộ San!
Làm sao nói được nỗi vui mừng cho kẻ đi xa về gặp lạị
Vào lúc 3 giờ chiều mai tôi chờ cô tại quán cà- phê Hoàng Hậụ
Xin cô chớ phụ lòng.
Tạ Cách Luân vội thảọ"
Lộ San xem một lần rồi một lần nữa, cuộc ước hội mà lòng nàng
đã khát vọng từ lâu, cũng là cuộc gặp gỡ mà nàng đáng sợ nhứt.
Bởi nàng là gái đã có chồng, lại đi hò hẹn với trai, nhưng
biết làm sao khi Tạ Cách Luân là người mang hết linh hồn nàng
đi đến nỗi nàng gần như điên loạn đã từ lâụ
Cuộc gặp gỡ nầy, nếu nàng theo đúng thời gian ấn định mà gặp
chàng thì thật là nguy hiểm.
Lộ San suy nghĩ, không biết làm thế nào cho tiện, nàng đi tới
lui như kẻ mất hồn. Nàng cởi đồ và vặn nước ào lên cơ thể dùng
chiếc khăn lông kỳ cọ thật mạnh, nhưng chẳng thấy cảm giác gì.
Trong phòng tắm nàng như mê loạn, quên cả việc kỳ rửa cho cơ
thể, mà chỉ muốn nằm ngâm mình trong buồn nước để xem đi xem
lại mảnh giấy của Tạ Cách Luân.
Nàng ngẩn ngơ rất lâu, đoạn nàng kỳ cọ loạn xạ lên thân mình,
sau đó dùng khăn lông lau cho ráo để mặc đồ vào, khi nàng rời
nhà tắm, mới hay mình đã bỏ quên mảnh giấy của Tạ Cách Luân
trên ghế trong buồng tắm, nàng vội trở vào xé nát mảnh giấy mà
bỏ đị
Cốc Minh nằm tại giường, trợn to đôi mắt nhìn nàng, dường như
tất cả điều bí ẩn của nàng chàng đều hiểu rõ? Nhưng thật ra,
Cốc Minh không biết điều gì cả. Chàng chỉ biết sau khi vợ mình
tắm xong trở về phòng, cơ thể nàng vô cùng hấp dẫn, chàng chỉ
cần mở to đôi mắt mà thưởng thức cái thân hình lồ lộ của nàng.
- Lộ San, làm gì đứng ngẩn ngơ đó vậỷ Hãy đóng cửa buồng lạị
Lộ San không khác nào một bộ máy, nghe tiếng bảo đóng cửa thì
nàng đóng cửa, và đi một mạch thẳng đến nằm xuống bên cạnh Cốc
Minh. Chiếc khăn lông phủ lên mình nàng bị mở ra, nhưng nàng
cũng không hề phản đổi, thân xác nàng trơ trơ như đã mất linh
hồn, khi Cốc Minh hôn nàng, sờ mó đến, nàng mới nhột nhạt mà
co rúm thân hình lạị Có lẽ Cốc Minh đã uống rượu nhiều, nên
không lưu ý đến trạng thái biến đổi của vợ, chàng lại cho rằng
nàng hôm nay rất đặc biệt thuận tình.
Lộ San cũng không hề trách chồng, chỉ vì nàng đang tập trung
tư tưởng đến hình ảnh Tạ Cách Luân. Cũng như nghĩ khá nhiều
đến cái người gọi là Quảng Mai Châụ
Trong óc nàng hiện lên rất nhiều nghi vấn. Tạ Cách Luân về đây
tự bao giờ? Lý do nào chàng biết được ba má nuôi của nàng? Vì
sao Quảng Mai Châu không theo chàng về Đài Loan? Nếu nàng
không về cùng chàng thì chàng sẽ trở sang Mỹ Quốc? Cuộc gặp gỡ
ngày mai nầy nên đi hay không? Nếu đi sẽ nói những gì?
Suy tới nghĩ lui, nàng không tìm ra lời giải đáp. Chỉ riêng
mình nàng cảm thấy khốn khó không thể giải quyết được. Suốt
đêm nàng không ngủ được, cho đến bữa cơm sớm mai tinh thần
nàng như mơ hồ ngủ thiếp đi(Hết Chương
26 ... Xin
xem tiếp
Chương 27) |