Qua mấy ngày không đánh bài, khiến cho Cốc á
Lâm ngồi đứng không yên. Lão tính lại từ ngày vợ lão bỗng
nhiên ra lệnh cấm đến nay đã hơn một tuần, mà cái bụng của
nàng dâu càng ngày càng lớn, dường như đứa nhỏ chưa chịu ra
chào đờị Lão không chịu nổi nữa bèn hỏi:
- Bà à, nên đổi y sĩ khác khám cho Lộ San xem? ông ấy nói một
tuần lễ đã không đúng rồỉ
- Không lâu đâu đại khái chừng ít hôm nữạ
Mau lắm, mau lắm, khi hỏi bà thì bà nói mau lắm, có thể hàng
tháng cũng chưa sanh nữả Cốc á Lâm rất bực bội nên cằn nhằn
nhưng lão không dám cằn nhằn trước mặt vợ.
Bỗng chuông điện thoại reo vang. Cốc á Lâm lật đật chạy đến
nghe:
- A lô! Tôi đây, á Lâm đây! A lão Thạch hả? Mạnh giỏi chớ?
Lãng xây cất cái đó rồi chưả Saỏ Có ba thiếu một hả? à! ông,
Lý giám đốc với bà Vương hả? A lô! Lão Thạch, xin lỗi ông, tôi
đang nhức đầu, ờ! Đầu nhức dữ dội lắm. Được, được, để tôi hỏi
lại xem.
Cốc á Lâm buông điện thoại xuống chạy vào hỏi bà Lâm:
- Bà à, Kỹ sư Thạch vừa gọi điện thoại, ông ấy đang thiếu một
tay, tôi nói để hỏi bà coi đi được không?
- Kỹ sư Thạch gọi lại hả?
- Tôi gạt bà hay saỏ ông ấy nói rất thích đánh bài với bà, bà
chơi bài rất đàng hoàng, từ gần sòng đến xên, ăn hay thua gì
cũng vui vẻ.
- Nhưng tôi không thể đi được, sợ Lộ San chiều nay nó sanh nở
thì làm saọ
- Nếu bà không đi được thì tôi trả lời cho lão Thạch biết?
- Khoan đã ông, kỹ sư Thạch đã có nhã ý gọi điện thoại đến mời,
mình không đến dự coi sao cho được. Thôi ông đến chơi với lão
ta một sòng đị
Lão Lâm lập tức gọi điện thoại:
- A lô, lão Thạch! Bà nhà tôi không đến được, bả phái tôi đến
so tài với các ông đâỵ Ha ha ha ... Thuốc nhức đầu thật hay,
vừa uống xong là hết ngaỵ Lão Thạch, nhứt định đêm nay mình sẽ
trả mối thù cho được mới nghe nhé.
- á Lâm!
- Bà còn căn dặn điều gì nữả
- Hễ ông nghe đánh bài là thích chí tử. Kỹ sư Thạch nói những
gì mà ông cười ầm lên vậỷ
- Ổng nói, bịnh nhức đầu của tôi hể có binh tướng trước mắt là
hết ngaỵ
- Kỹ sư Thạch nói nghe có duyên quá chớ.
- Trước mặt tôi mà bà khen lão Kỹ sư Thạch, thật lòng tôi cảm
thấy chua xót vô cùng.
- ê, đi đâu thì đi đi mà!
- Được. Tôi đi đây, chào bà.
- Nè! Đánh với ai đâỷ
- Không có cái bà góa phong lưu đâụ
- ông không chịu khai, tôi sẽ theo ông xem thử.
- Được, để tôi khai, lão Thạch nè, Lý giám đốc nè, với một vị
7, 8 mươi tuổi là bà Vương nữa, vừa lòng chưả
- Bà Vương đánh rất hay, ngồi trên tay bà ấy nên coi chừng.
- Không sao, bà tin nơi tài bộ của tôi mà. Bà vú ơi, bảo lão
Vương đem xe ra đưa tôi đị
Bà vú ứng thanh chạy ra nói:
- ông đã quên rồi sao, lão Vương lái xe đưa cậu đến nhà bạn
học rồị
Vừa lúc ấy, Cốc Minh vừa về bước vào nói:
- Con đã về đây, ba muốn đi đâu thì đị
Cốc á Lâm bước nhanh đi, Cốc Minh lại gần mẹ:
- Má dặn con mua dồi, con đã mua đủ hết cho má đó.
- Được rồi, con hãy giao cho bà vú đị
- Má không coi lại saỏ
- Không, má giao cho con mua vật gì má đều vừa ý cả.
- Má à, con có một người bạn học, mỗi khi con có việc gì khó
khăn, thường đến nhờ anh ta giúp ý kiến, anh ta cũng sẵn lòng
giúp con mọi mặt.
- Con nên đến tạ ơn người ta, cậu ấy nhà ở gần đây hả?
- Không, đến giờ học con mới gặp anh ấỵ Má ơi! Nếp sống của
ảnh vô cùng kham khổ, chỉ có một mình, không gia đình thân
thích. Một hôm, con gặp ảnh đánh giày trên đường phố, lòng con
thấy khó chịu vô cùng.
- Đó là một học sinh tốt, chẳng những kiếm thêm tiền nuôi sống
cho bản thân, mà còn kiếm thêm tiền để dùng vào việc học hỏi,
thật khó tìm ra người như vậỵ
- Má à, con nghĩ nên giúp đỡ cho anh ấy làm phước.
- Má tán thành ý kiến của con, nhưng trước khi giúp đỡ, má
muốn biết mặt cậu ấỵ
- Ngày mai con sẽ dắt ảnh đến ra mắt má.
- Nếu đúng theo lời con nói, cũng nên cho cậu ấy ở đậu nhà
mình để yên tâm học hành, khỏi phải đi đánh giày nữạ
- Má đối xử như vậy thì tốt lắm.
- Cốc Minh, con mãi bàn vấn đề khác mà quên hỏi thăm vợ con.
Nghe mẹ nói, chàng lập tức đi thẳng lên lầụ Lộ San còn đang
ngon giấc, Cốc Minh cúi xuống hôn lên mái tóc nàng, chàng
không muốn gây cho nàng giựt mình. Cốc Minh nhìn bụng vợ khá
lớn, lòng chàng rất vui mừng.
Giây lát sau, Cốc Minh trở xuống lầu, thấy bà Lâm đang ngồi
lặng thinh tại phòng khách. Chàng nói:
- Má à, Lộ San đang ngon giấc, con vào phòng, vợ con cũng
không haỵ
- Đáng thương cho Lộ San, đã mấy tháng rồi, nó không đi ra
khỏi cửạ
- Vợ con nó e thẹn.
- Đời bây giờ khác hơn hồi trước quá, có mang chớ có gì mà khó
chịu không biết nữả
- Trông vợ con nó sanh nở xong, chừng một tháng sau con sẽ dắt
nó đi chơi, để bù lại những ngày nó khó nhọc.
- Cốc Minh, cách nay mấy hôm, Lộ San nó e ngại sợ khó sanh nở.
- Sao con thấy bụng của Lộ San có phần lớn hơn những đàn bà
chửa khác. Con cũng sợ sanh đẻ khó khăn!
- Đừng nói xàm, hình dáng của vợ con không đáng lo cho lắm.
Cốc Minh thấy vợ đến thời kỳ mà chưa sanh, nên chàng rất nôn
nóng. Chàng thường lén so sánh bụng của nàng với những đàn bà
chửa khác. Nhìn kỹ, bụng của nàng quả nhiên lớn hơn.
- Cốc Minh, con đang suy nghĩ gì vậỷ
- Con đang nghĩ, ngày giờ qua mau quá.
- à, đến lúc ngủ con nên cẩn thận một chút, nhứt là hai chân,
không khéo khi ngủ quên sẽ đạp trúng bụng của Lộ San.
- Má yên lòng đi, lúc ngủ, con giữ gìn không khác nào bị trói
vậy đó.
Bà Lâm nở nụ cười hài lòng. Mỗi khi nói chuyện với Cốc Minh,
bà cảm thấy vui vẻ lạ thường, vì Cốc Minh ở với cha mẹ rất
thảo thuận.
Khi Cốc Minh trở lên lầu, bà Lâm ngồi một mình suy nghĩ đắn đo,
bà nhớ lại, còn thiếu những vật dụng cho trẻ nhỏ chơị Bởi bà
chưa biết con dâu sanh trai hay gáỉ Do đó, bà chuẩn bị quần áo
trai cũng có mà gái cũng có, bà rất khao khát được bồng đứa
cháu nộị Lộ San có hạnh phúc hay không cũng do nơi mẹ chồng.
Bà đã xem nàng như con gái, đối với chuyện sanh đẻ của nàng,
bà vô cùng lo lắng.
Vào buổi chiều hôm sau khi vào lớp, Cốc Minh bèn gọi Khổng Vân
ra ngoài trường. Khổng Vân thắc mắc hỏi:
- Cốc Minh! Bộ có chuyện bí mật lắm sao mà không nói trong
trường được?
- Mình ... muốn hỏi thăm Vân một việc.
- Cứ nói thẳng ra nghe, hà tất phải dè dặt? Minh muốn hỏi gì,
mình sẽ trả lời tức khắc.
Cốc Minh lộ vẻ cảm động, nắm tay Khổng Vân nói:
- Thật vậy hả? Khổng Vân!
- Tuyệt nhiên là vậỵ.
- Dường như Vân muốn giải thích bài học cho tôỉ
- Đúng vậy! Tôi lúc nào cũng sẵn sàng.
- Tôi hỏi anh, mỗi buổi chiều anh đi làm việc gì?
- Đi đánh giàỵ
Khổng Vân đáp rất tự nhiên, trên nét mặt không thấy khó chịu
chút nàọ Khiến cho Cốc Minh khó mà phản ứng kịp.
- Nè! Lần sau nếu thấy giày dơ, Cốc Minh cứ để mình đánh giúp
chọ
- Khổng Vân, tôi vô cùng kính phục anh. Nếu mãi khốn khó như
thế đó, nó rất ảnh hưởng đến việc học hành, hơn nữa, anh là
một sinh viên học giỏị
- Thực ra, tôi không hy vọng đến ngày đội mão tốt nghiệp.
- Hôm qua, tôi có nói chuyện về anh với má tôị
- Nhà giàu có, lại bàn đến chuyện gã đánh giày, thật rất khó
coi!
- Má tôi muốn gặp anh.
- Chắc Minh đã đề cao tôỉ
- Phải rồi, tôi tường thuật những gian khổ của anh để kiếm
tiền mà ăn học cho má tôi nghe, bà muốn gặp anh, đồng thời
cũng ngỏ ý muốn mời anh về ở chung nhà, cùng sống chung với
tôi để lo học hành.
- Thật bà rất nhân từ, khiến tôi cảm động vô cùng ...
- Khổng Vân, anh có đồng ý không?
Hai tay Khổng Vân đút vào túi quần, chàng bước đi chầm chậm
đầu cúi xuống suy nghĩ, vì sự kiện xảy ra rất đột ngột, sau
cơn suy nghĩ đắn đó giây lát:
- Thật tình tôi cám ơn bà mẹ nhân từ. Cốc Minh, anh đối xử với
bạn rất thâm tình, khiến cho vĩnh viễn tôi khó mà quên được,
nhưng xin tha lỗi, tôi không thể chấp nhận được.
- Có lẽ anh không tin lời tôỉ Thật tình tôi không có nửa lời
giả dối, xin anh tin ở tôị
- Tôi hoàn toàn tin nơi anh. Nhưng xin anh lượng thứ cho, chỉ
vì tôi chấp nhận gian khổ để không quên phải phấn đấụ
Cốc Minh cảm thấy thất vọng vô cùng, chàng cúi đầu xuống, bước
chầm chậm theo Khổng Vân. Lòng chàng vô cùng bội phục.
- Khổng Vân, nếu anh có đều chi cần thiết, xin nói thật cho
tôi biết. Tuy chúng mình là bạn học, nhưng tôi không hề dám
xem nhẹ tình bạn đối với Khổng Vân.
- Nhìn nét mặt, cũng đủ bộc lộ lòng thành thật của Minh rồi,
tôi rất cảm kích lòng tốt đó.
- Nhưng tôi ước mong anh chấp nhận sự giúp đỡ của mẹ tôị
- Còn cựa quậy được, tôi chưa thể chìa tay mà nhận sự giúp đỡ.
- Xin lỗi anh, tôi đã lỡ lờị
- Có hề gì, bởi anh có lòng tốt đối với tôi mà.
Đôi bạn nhìn nhau cùng cười, và sánh vai đi vào lớp.
Tan học, Cốc Minh về nhà, lấp tức đến phòng mẹ:
- Mà à, Khổng Vân không đáp ứng theo lời mình.
- Cốc Minh, chuyện gì mà không đáp ứng?
- Con nói Khổng Vân không đáp ứng chuyện mình giúp đỡ.
- Khổng Vân là aỉ
- Là người bạn học con đã nói với má đó, con đã nói y theo lời
má, anh ta rất cảm kích, nhưng thà là đi đánh giày kiếm tiền
ăn học chớ không chịu người khác giúp đỡ.
- ý! Sao vậỷ
- Anh ấy nói: Chịu sống gian khổ mới không quên chí phấn đấụ
Chưa nằm xuống thì chưa nhận viện trợ của người khác.
- Chà! Cậu trai đó rất có chí khí.
- Má à, đời sống của anh ấy thật đáng thương, tại Đài Loan nầy
không có một người thân thích.
- Cốc Minh, cậu ấy trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành một
vĩ nhân.
- Con nguyện cầu Thượng Đế hộ độ cho anh ta thành công.
- Để má đi khẩn cầu chư vị Bồ Tát độ cho người có chí!
- Má à, nhờ oai lực của chư thần độ cho Khổng Vân được mạnh
giỏị
- Muôn việc đều cho Phật Trời độ thì đủ rồị
- Để con lên lầu thăm Lộ San.
- Đi lẹ đi, không ai cần thiết cho bằng người chồng.
Cốc Minh vừa đến cửa phòng vừa kêu lên:
- Lộ San! Lộ San!
- Cốc Minh, em đang chờ anh đâỵ
Cốc Minh bước vào hôn nhẹ lên trán nàng, chàng đưa tay sờ bụng
nàng vừa cười hỏi:
- Nó có đánh trống trong nầy không?
Nàng lộ vẻ hổ thẹn và mệt nhọc, dựa lên mình chàng:
- Lúc hơn ba giờ, trong bụng em hơi đaụ
- Em có cho má hay không?
- Không có, vì nó đau một chút thôị
- Từ nay, nếu có đau ít hay nhiều cũng phải cho má haỵ Lộ San,
có lẽ không còn lâu đâụ
- Cốc Minh, em sợ quá.
- Đừng sợ gì cả, em sanh đẻ sẽ dễ dàng mà.
- Em không biết lúc sanh con thì mùi vị nó ra saỏ
- Mùi vị nó rất thơm tho chớ saọ Có nhiều người khi nghe tiếng
trẻ khóc oa oa, đều vui vẻ mỉm cười, anh thì khác.
- Tại sao vậỷ
- Anh thì say sưa nhảy dựng lên, cho đến phải va đầu vào trần
nhà chớ saọ
- Nhảy cao dữ vậỵ
- Ờ! Nếu nhà không có nóc, không chừng anh nhảy lên đến chín
từng mây nữa chớ.
Cốc Minh làm cho nàng thấy vui vẻ cười lớn Lộ San như nhớ ra
chuyện gì, nàng thật thà:
- Cốc Minh! Em thấy con gà mái nó đẻ trứng rất mau!
- Em sanh đẻ cũng mau như gà mái vậy chớ gì. Lộ San, đến lúc
em sanh tinh thần đừng lo lắng và sợ hãị Bởi trời sanh phái nữ
thì phải sanh đẻ, có gì mà đáng sợ. Hay nói cách khác, anh
luôn ở bên cạnh em, trông nom em.
- Em chưa hề gặp ai sanh đẻ, bây giờ em có cảm giác hơi là lạ,
đến lúc ấy có lẽ vui lắm.
Cốc Minh mỉm cười chớ không trả lờị Chàng nghĩ, chừng đó sợ
nàng kêu ba má không ngớt.
- Cốc Minh, khi con mới sanh ra, cho nó mặc quần áo gì đâỷ Nên
mặc đồ tây cho nó nhé?
- Trẻ mới sanh cò nhỏ xíu mà mặc đồ tây nỗi gì, chỉ cần dùng
đồ đắp cho nó thôị
- Anh hiểu rất nhiều, em không biết gì cả.
- Không trách điều đó, vì em chưa kinh nghiệm.
- Anh đã có kinh nghiệm làm ba rồi hả? Chẳng vậy sao anh quá
rành.
- Khờ ơi! Ai mà làm cha bao giờ, chỉ vì anh thường đọc các
loại sách phổ thông thường thức, nhờ đó mà anh được biết khá
đó thôị
- Cốc Minh, mấy hôm nay em rất lo sợ, nhưng không tiện nói ra,
anh nên đến rước má em đến đây ít hôm.
- Đương nhiên, sau bữa cơm chiều anh sẽ đi rước má.
- Anh đối xử với em rất đẹp, suốt đời em vẫn yêu anh, suốt đời
em ở cạnh bên anh.
- Lộ San, chúng ta đã nguyện chung sống suốt đời, một đứa con
chào đời sẽ mang thêm niềm vui cho chúng tạ
- Đã quá năm ngày rồi, sao chưa sanh không biết nữa à?
- Không lâu đâu, Lộ San! Em nên nhẫn nại một chút, chúng ta
hãy đi ăn cơm.
Vợ chồng Cốc á Lâm đã ngồi sẵn tại phòng khách, Cốc Minh vừa
trông thấy kêu lên:
- Ba về rồị Má à, Lộ San nói, chiều qua hơi đau bụng.
Bà Lâm lộ vẻ lo lắng, hỏi:
- Sao bà vú không cho má hay, má đã bảo bà vú trông chừng vợ
con mà!
Lộ San tiếp lời:
- Tại con muốn để cho vú nghỉ ngơi đó má.
- Lúc nầy phải có người kề cận để chăm sóc con. Lộ San, con
không khác nào con gái cưng của má kia mà.
- Dạ!
Bà Lâm lại hướng sang lão:
- Ba nó, mấy hôm nay nhiều cú điện thoại cho biết, còn thiếu
một tay, mà ông cũng không đị
- Như vậy bà vui lắm à?
- Đương nhiên là vui rồị ông há không nghe cháu nó nói chuyện
trong bụng mẹ nó làm cho má nó đau bụng đó saọ
Hy vọng Lộ San sanh càng sớm càng hay, nàng dâu sắp sanh nở,
đến ông cha chồng cũng phải trụ tại nhà, không được phép đi
đánh bàị Cốc á Lâm muốn nói điều đó, nhưng không nói ra lời,
chỉ phì phà với điếu thuốc xì gà to tướng.(Hết Chương 19 ... Xin
xem tiếp
Chương 20) |