Đài Bắc tuy rộng lớn, nhưng dường như không có nơi nào Lộ
San có thể dung thân. Nàng mang chiếc xách tay bên mình, và
một nổi lòng ngổn ngang sầu khổ ngồi xe lửa đi Đài Nam. Khi xe
khởi chạy đi, nàng gục đầu xuống ghế mà rơi nước mắt.
Nàng đã ngồi rất nhiều lần trên xe lửa, nhưng chưa lần nào
buồn thảm cho lần nầỵ Năm 14 tuổi còn là học sinh, mẹ nàng dắt
đi đu ngoạn tại Bích Đàm. Cốc Minh và nàng kết hôn cũng cùng
đi hưởng tuần trăng mật bằng xe lửạ
Những ngày qua, nàng cũng như một con chim nhỏ bay khắp mọi
nơị Hiện giờ chỉ còn sống với những ký ức đau buồn. Ngồi trên
băng xe, nàng không dám
ngước đầu ngó lên, bởi có hằng trăm ngày cặp mắt quen biết
nàng. Khi nàng quá mệt, nàng quay mặt ra bên ngoài mà nhìn
cảnh trí đồng ruộng bao lạ Bỗng nhiên nàng nhớ lại cũng trên
chuyến xe nầy, Cốc Minh đã khắng khít bên nàng mà nói:
- Lộ San! Hôm nay em đi chơi ngoại ô rất xa, nên mỏi chân phải
không em? Em hãy nằm xuống để anh đấm bóp cho em đỡ mỏị
- Anh không mệt mỏi saỏ
- Không, bởi anh đã được huấn luyện để theo làm hộ
vệ cho em mà.
- Được rồi, để thử xem công phu của anh ra saọ
- Cam đoan em sẽ vừa lòng ngaỵ
- Muốn mở giây lưng không?
- Điều đó càng haỵ
- Nếu làm thế thì anh phải nhắm mắt lạị
- Tinh thần anh quá phấn khởị Anh không thể nhắm mắt được.
- Anh nhắm mắt đi em mới chịu!
- Sao lại bắt người ta phải nhắm mắt?
- Bởi vì đôi mắt của anh rất tham lam.
- ý! Nếu nhắm mắt lại anh sẽ đấm mạnh vào người em đó.
- Đấm mạnh càng haỵ
- Đùi em rất đẹp. Lộ San! Anh vừa đấm bằng tay vừa dùng miệng
mà tiếp cho tay được không?
- Không được đâu, đi chơi ngoại ô ra mồ hôi rất nhiềụ
- Mồ hôi của em đối với anh rất thơm tho cơ mà ...
- ái! Nhột chết đi đừng làm vậy!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Xe lửa dừng lạị Làm cho Lộ San chợt tỉnh. Nàng nhìn hành khách
lên xuống tấp nập, tựa hồ như tinh thần của nàng đang rối loạn
tơi bờị Nàng xét lại, Cốc Minh là người chồng tốt. Nàng lại
tạo ra những trò ma thuật để ly hôn chàng, cho đến ngày nay
nàng bị kẻ khác bỏ rơị
Ngừng giây lát, xe lửa lại chạy nhanh đị Tiếng ồn ào của hành
khách không còn nữạ Gió lọt vào cửa sổ thổi tung mái tóc của
nàng tơi bờị Nàng lần lần hồi tưởng lại sự sống chung với Tạ
Cách Luân, có lần đến bữa cơm, chàng dằn mạnh chén đũa:
- Canh lạt cơm thường tôi ăn không quen, giao tiền cho em, em
lại làm gì hết đỉ
- Em không hề xài một đồng lãng phí chỉ dùng nấu nướng cho mỗi
bữa ăn hằng tháng mà thôị
- Tôi là thằng con trai hư đốn, ngàn dặm từ Mỹ Quốc về đây,
không ngờ em lo một bữa ăn cũng không xong nữạ
- Anh nên biết, em không phải là một tôi tớ của anh.
- Theo tôi, em chưa đủ tư cách làm một cô tớ của tôị
- Anh ...
- Trong quá khứ, anh nghĩ trăm phương ngàn chước để được gần
em, hiện giờ thì quá thất vọng rồị
- Anh muốn ... em phải làm sao bây giờ?
- Cho em biết, kể từ ngày mai, khi mua một cắt bạc
cũng phải ghi vào sổ. Ba ngày tôi sẽ làm một cuộc tiểu trạ Bảy
ngày sẽ mở cuộc đại trạ Như số mục không phù hợp thì em đừng
trách từ nay tôi không giao cho em một món tiền nào cả.
- Em không thể làm như vậy được.
- Hứ! Làm không được? Làm không được cũng phải làm? Em không
sợ mỗi ngày chỉ nấu ăn bằng nước lã.
- Không hiểu con người của anh là người gì?
- Đương nhiên là người! Cho em biết, tôi là người Trung Quốc
vượt biển cả về đâỵ
- Người Trung Quốc xuất dương như anh họ trở về rất tốt.
- Nói bậỵ
- Anh đánh tôi đi! Tôi sẽ liều mạng với anh!
- Đi đi nàọ
- Má ơi! Con ngu ngốc, nhìn không ra ngườị Hu ... hụ..!
- Kêu tổ tông tám đời của cô cũng được, từ trước tới giờ tôi
chưa gặp người đàn bà nào mà hư đến thế.
Còi xe lại rít lên, gây cho Lộ San giựt mình tỉnh dậy, nàng
cúi đầu xuống chùi nước mắt. Trong quá khứ nàng yêu Tạ Cách
Luân tận đáy tim. Hiện giờ trí nàng cũng hận Luân tận đáy tim.
Khi trời chiều mờ mịt, xe lửa mới đến trạm Đài Nam.
Lộ San mang xách tay, bước từng bước nặng nề. Đèn đường đã
sáng choang. Nàng đứng lại bên đường, cảm giác của nàng như
không có nơi nương tựạ
Nàng không lòng nào đi tìm Tạ Đào ý. Chỉ vì ý là em ruột của
Tạ Cách Luân, nàng giận Luân lại giận luôn đến ý.
Một chiếc xích lô đậu gần bên nàng, nàng liền bước lên xe, bảo
xa phu chạy đến lữ quán của nàng và Cốc Minh tạm trú trong
ngày hưởng tuần trăng mật.
Lộ San đã nhìn mặt người hầu phòng đã từng hầu hạ nàng và Cốc
Minh. Thật cũng khéo sắp, người hầu phòng vẫn nhớ đến nàng,
người ấy còn nhớ rất kỹ, phòng số 13.
Nhưng có điều khác nhau là lần nầy nàng chỉ là một người cô
đơn.
Nàng không thể chịu nổi, bởi xúc cảnh sanh tình, khi người hầu
đem trà đến thì nàng mở toang cửa sổ rạ
Tắm rửa xong, rồi nhờ người hầu mua cho một tô mì để ăn đỡ đóị
Lộ San không hề bước đi đâu, nàng chỉ nằm một mình nơi căn
phòng vắng vẻ.
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến má nàng, nếu bà không cho một số tiền
thì hiện giờ thân nàng không biết phải ra saỏ Tinh thần nàng
quá suy sụp nên khó dỗ giấc cho yên. Nàng bèn ngồi dậy lục
trong xách tay lấy giấy viết ra, miệng cắn cán viết để suy
luận đề tài sắp viết thợ
Nàng đâu ngờ khi lấy giấy và bao thư ra, nàng cảm thấy hổ thẹn
và thương tâm vô cùng. Chỉ vì những giấy và bao thư nầy nàng
mua từ lúc làm náo loạn cuộc ly hôn với Cốc Minh. Nàng đã từng
dùng nó mà viết thư để uy hiếp Cốc Minh. Nàng từng dùng nó mà
báo tin cho Tạ Cách Luân hay rằng, việc ly hôn với Cốc Minh đã
tiến triển. Nào ngờ hôm nay nàng dùng nó để viết tin cho mẹ
haỵ Nàng không biết nói cho mẹ hay như thế nàỏ Có thể tiếp tục
dối gạt? Chỉ còn có cách dối gạt thì mẹ nàng mới an lòng. Nghĩ
thế, nàng viết:
"Má!
Lá thư nầy con chỉ viết riêng cho má. Xin má tha lỗi cho con,
không thưa lại cho má hay mà đi về Đài Nam. Chỉ vì Văn Chi bận
rất nhiều việc, nên bảo con đi trước, sau đó anh ấy đã được
đổi về làm việc tại Đài Nam.
Má yên lòng, con vẫn mạnh khỏe, khi má không được tin con, tức
là con được mạnh khỏẹ Con không quên gởi lời thăm má và bạ
Con không kể má tin hay không, nhưng con không muốn má viết
tin tức gì cho con. Vì con biết má chưa hề viết thư cho aị Cha
mẹ của Văn Chi cũng rất hiền lành, con cũng tin tưởng họ sẽ
mến thương con. Chỉ cần má không lo lắng thì đủ cho con vui
rồị
Chúc má an khương
Con của má Lộ San"
Viết thư xong, nàng nhờ cô hầu phòng đem đi gởi giúp, riêng
nàng thì trùm mền lại mà khóc. Trời hỡi! Hiện giờ ba má và chị
Lộ Ni tưởng mình là vợ của Tạ Văn Chị
Không thể nào biết được nàng bị bỏ rơi đang trôi nổi nơi xứ
ngườị
Hôm sau, Lộ San không hề trang điểm, nàng lầm lũi đi trên
đường phố, nhìn thấy phẩm vậy bày bán chóa mắt, nhưng không
còn lòng dạ nào mà thưởng thức.
Nàng loạng choạng bước đị Không biết hôm nay ra sao, đừng nói
nàng nghĩ đến ngày maị
- ê! Lộ San!
Lộ San giựt mình, sao lại có những việc trùng hợp thế nầy,
muốn tránh mà vẫn gặp cô em gái của gã đàn ông hư đốn, tức là
Tạ Đào ý. nàng lại nghe đến tiếng kinh ngạc của ý:
- Hà Lộ San! Bồ không nhận ra mình là Tạ Đào ý hay saỏ Vì cớ
gì mà nhìn trân trối vậỷ
Lộ San rất khó khăn trả lời:
- Ờ ... mạnh giỏi hả?
- Trừ việc làm vợ người ta ra, tất cả đều như cũ. Chắc Lộ San
biết anh Luân của mình từ Mỹ về đã lâu rồỉ
Nàng lại sững sờ, đến đây nàng mới biết, Luân kết hôn với nàng
không cho gia đình biết. Tạ Cách Luân thật làm rất nhiều điều
đáng giận, nhưng bây giờ còn nói được gì nữạ
Nói rõ ra chỉ làm trò cười cho Tạ Đào ý. Nàng giả bộ làm tỉnh:
- Mình không biết.
- Anh ấy hiện làm việc tại Đài Bắc.
- Vậy là tốt lắm rồị
- Hà Lộ San! Mình nghĩ lại rồi, San không thiếu gì bạn tốt mà
khi kết hôn lại không cho hay, viết rất nhiều tin cho San, San
cũng không hồi đáp một chữ. Biết không, đến bây giờ mình vẫn
còn bực tức Lộ San đó!
- Kết hôn quá vội vàng. Thư của bồ, mình cũng không nhận được
lá nào, bây giờ xin để cho mình chịu lỗi chớ biết saỏ
- Có lẽ anh tôi từ Mỹ gởi nhiều thư về, Lộ San cũng không nhận
được tin nàỏ
- Không.
- Đến bây giờ Lộ San cũng không biết anh ấy yêu Lộ San đến mức
độ nào saỏ
- Xin bồ đừng đề cập đến chuyện đó nữạ
- Nếu mình chưa kết hôn thì mình sẽ lập tức viết thư cho anh
ấy hay rằng, mình đã gặp bồ.
- Chắc anh ấy nghe đến không hề cao hứng đâụ
- Vì sao vậỷ
Lộ San gượng cười nói:
- Chỉ vì ... mình đã kết hôn rồi chớ saọ
- à! Mình quên hỏi, tại sao không có ai bồi bạn đi dạo phố vậỷ
- Tại mình muốn đi một mình để mua chút ít đồ dùng.
- Đi với ai đến Đài Nam đâỷ
- Với ... chồng mình.
- Chàng đang nghỉ tại lữ quán hả? Dắt mình đến ra mắt với nàọ
- Xin lỗi, chàng đã đi Cao Hùng rồị
- Đành để một mình bồ ở lại Đài Nam.
- Mình chỉ ở lại một thân thôi, bởi trong mình không được khỏẹ
Một vài hôm xong công việc chàng sẽ trở lạị
- Trong hai ngày cô độc, hãy đến nhà mình ở chơi cho vuị
- Không thể được.
- Không phải nhà ba má mình, mà nhà của mình và Bửu Bốị
- Thế là được rồi! Chờ chàng về hai đứa mình sẽ đến thăm tiểu
gia đình chơi luôn thể.
- Bây giờ mời đi ăn cơm với mình.
- Cho kiếu đi! Mình tính về lữ quán sớm để nghỉ ngơi, chờ khi
khác cũng không muộn.
Tạ Đào ý mở xách tay ra nói:
- Được rồị Lộ San hãy lấy địa chỉ trong danh thiếp và số điện
thoại, nếu cần chi Lộ San cứ gọị Ở tại lữ quán nào đó?
- Tại lữ quán đã trú ngụ từ trước.
- Thế thì mình biết rồị
Sau khi chi tay cùng Tạ Đào ý. Trong đầu óc nàng cảm thấy khó
chịu vô cùng. Tứ chi nàng như mềm nhũn không thể chống đỡ nổi
cơ thể. Cũng may, nàng kịp thời dựa lưng vào vách tường nên
không té xỉu dưới đất. nàng gọi xe trở về lữ quán.
Càng nghĩ chừng nào chàng hận Tạ Cách Luân chừng nấy, nàng ước
gì về được Đài Bắc mà phanh thây xẻ thịt hắn, nàng mới vừa
lòng. Nhưng em gái của chàng rất tốt, nàng vẫn còn bản chất tự
nhiên không thay đổị
Mình sẽ ở lại Đài Nam bao lâủ Và đến Đài Nam để làm gì? Có lẽ
theo đuổi giấc mộng những ngày quả nàng tự hỏi lấy mình, nhưng
không tìm ra giải đáp cho chính xác.
Nàng đang say sưa trong giấc mộng, bỗng cô gái hầu phòng gọi
tỉnh dậy vì có điện thoạị Nàng đoán chắc là Tạ Đào ý, vì nàng
đến đây không người thứ hai biết. Nàng chải sơ đầu tóc, rồi
đến tiếp điện thoại:
- A lô! Hà Lộ San đâỵ Tạ Đào ý hả? Vì cớ nào mà khóc than thảm
thiết vậỷ
- Anh Luân của mình đã chết rồị
- ý chà! Chết! Vì sao mà chết bất đắc kỳ tử vậỷ
- Theo điện tín thì lò điện trong công xưởng của ảnh đang làm
việc bị nổ ... A lô! Hà Lộ San! Tại sao bồ lại im bặt vậỷ
- Mình ... vì xúc động cho gia đình bồ bất hạnh.
- Mình phải theo ba đến Đài Bắc cấp tốc, không thể mời bạn đến
nhà được.
- Không cần thiết.
- Hẹn gặp lạị
Nàng nói xong, không biết mình gác ống điện thoại lên hồi nàọ
Đứng thừ người như thân câỵ Tuy nàng rất giận, nàng trù rủa
chàng đủ điều, nào là xe đụng chết, nào là té xuống sông chết
chìm, nào là gian phu bị người ta giết chết. Nhưng lời nguyền
rủa của nàng không mấy hiệu nghiệm, trái lại, hôm nay chàng bị
nổ mà chết.
Một đêm chồng vợ, ân nghĩa ấy thấm đượm đến hàng trăm ngàỵ
Huống chi Lộ San yêu tha thiết Tạ Cách Luân, tuy chàng bội
bạc, nhưng nàng nghe đến tin chẳng lành bỗng nhiên đôi giòng
lệ tuôn tràn hai khóe mắt. (Hết Chương 54 ... Xin
xem tiếp
Chương 55) |