Cốc Minh bị vợ bạc đãi nhiều lần, khiến cho tinh thần chàng
sa sút thấy rõ. Lão Vương là người đau khổ hơn ai hết, bởi lão
thường theo dõi, kể từ ngày lão biết Cốc Minh chính là con
mình.
Ngày nọ, lão đưa Cốc Minh đến trường học, lão nhìn thấy tinh
thần Cốc Minh như hoảng hốt bước vào cửa trường, lão ôm tay
lái mà nhỏ lệ đầm đìạ Trong lúc Cốc Minh vô ý quay đầu nhìn
lại, lão không muốn cho Cốc Minh thấy lão khóc, lão cũng sợ
mình đè nén sự khích động không nổi mà phải gọi tên thật của
Đơn Ninh và gọi chàng bằng con.
Bởi vợ chồng ông chủ còn cần Đơn Ninh hơn mình nữạ Vì tương
lai của Đơn Ninh, dầu cho lão có đau khổ đến mức nào cũng đành
cắn răng mà chịụ
Nay, lão rất lo cho Đơn Ninh đang gặp cơn khủng hoảng tinh
thần trầm trọng. Lão từ từ cho xe chạy và suy nghĩ, nhứt định
Đơn Ninh của lão đã có chuyện gì nghiêm trọng với vợ. Nhưng
chưa thể nào chứng thật. Từ đó, lão nhứt định tìm cho ra manh
mối mới nghẹ
Lão Lâm đi làm việc tại một Công ty của ông. Cốc Minh thì đi
học. Lão Vương khi về nhà uốn sửa những cây kiểng mà lão ưa
thích. Khi lão đưa Cốc Minh về nhà, bỗng nghe tiếng Lộ San nói
chuyện điện thoại tại phòng khách, lão chỉ nghe nàng nói:
- Một lát em sẽ đến, nhứt định phải cho em xem mới được. Ờ, ờ!
Mời khách hả? Ha ha ... Dĩ nhiên không nên để em mờị Được. Một
lát mình gặp nhau ...
Nghe nàng tiếp xong cú điện thoại, lão liền giả ho lên một
tiếng. Lộ San nhìn thấy lão reo lên:
- A, chú Vương, chú vừa về đúng lúc.
- Chắc cô muốn đi đâu thì phảỉ
- Chị tôi mới vừa gọi điện thoại, muốn cho tôi về nhà giây lát,
chú làm ơn đưa tôi đi được không?
- Đương nhiên là được.
- Chú chờ tôi lên lầu thay y phục.
Lộ San mặc chiếc áo thêu hoa sen, lên lầu nàng thay chiếc quần
mới, gần đây nàng thích sắc phục đó gần thành lệ. Tự nhiên
nàng chịu ảnh hưởng Tạ Cách Luân. Nàng chỉ trang điểm qua loạ
Luân nói nghe rất đúng người đẹp chỉ trang điểm sơ sài càng
đẹp hơn là trang điểm diêm dúa cho thái quá sẽ trở thành giả
tạo khó coị
Nàng đi nhanh xuống lầu, không quên tạt qua phòng mẹ chồng mà
thủ lễ:
- Thưa má, chị của con muốn con về nhà có việc cần.
- Con hãy đi đị
- Con không về dùng cơm bữa trưa naỵ
- Được rồi! con thay má mà mang lời thăm viếng chị và anh suị
- Dạ, con cám ơn má trước.
Bà Lâm bao giờ cũng yêu thích con dâụ Nếu bà biết dâu mình tự
tình với trai, không biết bà nghĩ saỏ Lộ San ra khỏi phòng mẹ
chồng bèn gọi lớn:
- Chú Vương ơi! Đi chú.
Người lên tiếng không phải lão Vương mà là bà vú:
- Lão Vương đã ra trước mà chờ cô rồị
- Con về nhà nghe vú, trưa nay con không dùng cơm.
Lão Vương mở cửa xe đứng chờ sẵn một bên, đôi mắt lão nhìn Lộ
San một cách kỳ lạ, nhưng dường như lão tìm không ra vết tích
nào lạ trên nét mặt của Lộ San. Nàng đóng cửa lại, lão từ từ
cho xe chạy vòng ra cửạ
Không bao lâu, xe đến cửa nhà của Hà Ba Châu ngừng lại, Lộ San
cũng chiếu lệ:
- Cám ơn chú.
- Có cần tôi đến rước không?
- Bốn giờ rưỡi chiều chú đến rước tôị
Lão Vương không hoài nghi gì, bèn mở máy cho xe chạy đi, nàng
lại nhận chuông cửa, cô tớ gái ra mở cửa, nàng đi vào vừa tới
cửa đã reo lên:
- Thưa má! à chị Lộ Ni, tôi mới về.
Lộ Ni từ trong phòng đi ra, tay nàng cầm cây viết chì, mình
còn mặc áo ngủ nói:
- Em! Má và ba đã đi vắng rồị
- Sao chị hôm nay không đi học?
- Trong mình không được khỏẹ
- Không khỏi mang bịnh tương tư cho mà coi!
- Nói xàm mãị
Hai chị em vào phòng, cô tớ đem nước trà đến. Lộ San uống xong
chung trà, rồi bước đến giường mà nằm dài xuống.
- ý chà! Giường của chị nằm khỏe quá.
- Giường cây tầm thường, đâu xứng với mộng đẹp của công chúạ
- Nói thực chị em chán quá rồị
Lộ Ni vô cùng kinh ngạc, nàng ngờ Lộ San chán giường chiếu,
không ngờ Lộ San lại muốn nói chán người chung chăn gối là Cốc
Minh. Nếu lại là Tạ Cách Luân thì nàng không bao giờ biết chán.
Không nghe chị nói gì, nàng lấy làm lạ, bật ngồi dậy nói:
- Chị à, dường như chị kinh ngạc?
- Không.
- Đâu chị lấy hình của Khổng Vân cho em xem thử ra saỏ
- Anh ấy là bạn học với Cốc Minh, chắc có lẽ em chưa gặp lần
nàỏ
- Nếu không phải là bạn học của chị, mà là bạn học của hắn thì
em không thèm xem làm gì.
- Sao vậỷ
- Những chàng trai kiểu đó, họ muốn đóng cửa nhốt vợ tối ngàỵ
- Theo lời em tức là em phản kháng rồi, nếu đóng cửa nhốt vợ
tối ngày, người đàn bà đó mới xứng đáng đúng theo như em không
phải người vợ đàng hoàng rồi còn gì?
- Thôi hãy đẹp qua lý luận đó đi, cho xem hình của Khổng Vân
đị
- Còn gì nữa không?
Lộ San lại nói dối:
- Còn ... còn đi mua áo để mặc.
Lộ Ni không biết việc lừa gạt của em, nàng khen ngợi:
- Như vậy em cũng thấy không hạnh phúc nữa à? Muốn cái gì được
cái nấy còn đòi gì nữạ
Hạnh phúc? Có trời mà biết thế nào, chỉ cùng Tạ Cách Luân
chung sống mới thật là hạnh phúc. Nàng muốn nói như thế, nhưng
lại chuyển sang hướng khác:
- Chị! Bây giờ chị cho em xem hình của Khổng Vân hay không nè!
Yên chí đi, cho chị biết ngàn lần em cũng không thèm giựt của
chị đâụ
- Chị không hề nghĩ em giựt.
- Tại sao còn chờ đợi không hcịu cho xem?
- Tại em xem rồi em sẽ phản đối là chàng trai có bao tử đất.
- Chị nói bạn trai của chị là bao tử đất, khiến em không thể
tin được.
- Anh ấy là một gã đánh giày được không.
- Anh ấy chắc là một sinh viên giả.
- Chị đề tỉnh em, khi xem hình chớ nên giễu cợt theo kiểu của
em.
- Không đâu, em sẽ theo ý chị.
- Được, chị sẽ cho xem.
- Lẹ đị
Lộ Ni vào mở xách tay thường dùng của nàng, lấy tấm hình của
Khổng Vân, chưa đưa đến tay Lộ San, thì nàng cướp lấy nói:
- Tất cả hình ảnh đều gắn vào album, chỉ có ảnh của Khổng Vân
là chị xem như là bửu bối vậy đó, chắc Khổng Vân biết được sẽ
khóc ba ngàỵ
- ý gì mà phải khóc?
- Cảm động vì mối tình nồng đậm của chị.
- Xem đi! Đừng để rơi xuống đất.
- Yên chí, không đến nổi đâụ
Đôi má của Lộ Ni ửng hồng, vì chờ đợi Lộ San phê phán. Nàng
biết ý em mình khi phê bình thì rất khắc nghiệt. Xem thấy vật
gì thuận nhãn thì thôi, bằng không thì châu mày trợn mắt, lắc
đầu bĩu môị Lộ San nhìn kỹ giây lát:
- Hay lắm chị, xem hình của anh nầy, em có cảm tình ngay,
không đến nổi cơn đâu mà chị sợ.
- Theo lời em thì không chê anh nầy à?
- Không có gì phải chê, chị biết tánh em thẳng ngay thấy sao
nói vậy, chớ không vị nể aị
- Thế thì chị thay lời để cám ơn em đã khen ngợị
- Thay cho aỉ
- Thay cho Khổng Vân.
- Hắc ... hắc. Vậy là đã nóng sốt dữ rồị
Lộ Ni bị em đùa dai, nàng rất khó chịụ Nàng chỉ lặng thinh.
Lộ San nói tiếp:
- Mặt mày anh Khổng Vân có vẻ hiên ngang, giống như ...
Nàng muốn nói giống như Tạ Cách Luân, nhưng trực nhớ bèn le
lưỡi, sợ không khéo sẽ bị lộ chuyện lòng, bởi nàng yêu Tạ Cách
Luân, chị nàng không hề biết. Lộ Ni thấy em không nói gì thêm,
bèn hối thúc:
- Giống ai, hay giống những gì, sao không nóỉ
- Giống như một tướng lãnh của Mỹ.
Hai chị em cùng nhau cười khanh khách. Lời khôi hài của Lộ
San, cho Khổng Vân giống một tướng lãnh Mỹ, thực ra, mặt chàng
đúng là một thư sinh.
Lộ San lại nghĩ ra những lời lạ lùng nữa:
- Chị à, em hy vọng chị giao thiệp với người bạn tướng quân ấy,
để rồi ...
Để rồi kéo Cốc Minh đi nhập ngũ, hoặc bỏ mạng tại sa trường,
nàng không còn lo gì về việc chung sống với Tạ Cách Luân nữạ
Nàng có tư tưởng như thế nếu ai nghe qua không lạnh cũng phát
run. Lộ Ni không ngờ đứa em của mình có tư tưởng quá độc ác,
nàng bèn nói:
- Chắc em đã từng thấy những đôi chồng già vợ trẻ chớ?
- Nói chơi cho vui vậy thôi, chớ em rất ghét sánh đôi không
vừa lứa lắm. chị à, chị có thấy bà già có chồng trẻ chưả Chẳng
hề có. Mà chỉ có hạng lão đầu tử cưới vợ con nít rất nhiềụ ý
chà! Đàn bà cái gì cũng thua kém đàn ông. Thử nghĩ một cô gái
trẻ đẹp, có chồng một lão già nua thì còn có thú vị gì? Theo
em, không khi nào chịu nổị
- Cũng may cho chị Khổng Vân không phải là một lão đầu tử.
- Muốn già, tôi lấy tấm ảnh bỏ xuống đất đạp lên ba lần sẽ
thành một lão già liền.
- Lão già kia sẽ mắng trẻ con sao dám đùa nghịch.
- Hứ! Ai mà sợ các ngườị
- Thôi, đừng nhiều chuyện nữa!
- Được rồi, bữa nào dắt hắn đến ra mắt đâỷ
- Em đã xem rồị
- ảnh khác hơn người thật, có khi ảnh đẹp hơn người là khác..
- Để hôm nào chị khuyên ảnh nghỉ đánh giày để đến chịu cho em
phê bình một phen.
- Ban ngày mới được đa!
- Để làm gì?
- Chiều tối xem không được kỹ lưỡng.
Nghe Lộ San nói, Lộ Ni phát tức cườị Lộ San bèn đem việc mẹ
chồng nàng muốn giúp đỡ Khổng Vân mà thuật lại chị nghe và nói
tiếp:
- Nói thật, chị cũng nên khuyên anh ấy nên nhận lời để khỏi
đánh giày cực khổ.
- Luôn chị đây giúp đỡ anh còn không chịu, đừng nói người
khác.
- Đúng là một thư sinh gàn.
Nói xong, nàng le dài lưỡi ra, tự thấy câu nói của mình không
được tao nhã, nàng bèn nhận lỗi:
- Xin lỗi, em đã nói thiếu suy xét.
- Đừng lo anh ấy xem thường lắm.
- Nhưng em sợ đau lòng chị chớ.
- Đừng đi xa thêm nữa, chị hỏi em Tiểu Lộ và Nhị Lộ nó chơi
giỏi chưả
Nàng nào biết giỏi hay không giỏỉ Mấy hôm nay đâu có gần gũi
hai đứa con gáị Lộ Ni thấy Lộ San ấm ớ không trả lời, hỏi
tiếp:
- Chuyện gì vậỷ
- Không ... không có gì, hai đứa nói rất giỏị
- Lần sau đừng quên mang chúng đến chơị
- Được rồị
- Cốc Minh vẫn đi học đều đềủ
Hỏi đến Cốc Minh khiến cho Lộ San không mấy hài lòng, nếu hỏi
thăm Tạ Cách Luân thì nhứt định nàng thích thú hơn. Thấy thế,
Lộ Ni hỏi tiếp:
- Sao lại châu màỷ
- Không, em đang nghĩ đến việc quên đi mua áo chớ.
- Ăn cơm trưa rồi sẽ đi cũng không muộn, hôm qua ba má nói lâu
quá em không về thăm nhà.
- Tại ba má bắt gả em quá sớm, gả cho người ta rồi còn tưởng
nhớ nỗi gì.
Bỗng nghe chuông cửa reo vang, Lộ Ni cao hứng nóị
- Chắc ba má về.
- Chúng ta cùng đi nè.
Lộ San chạy nhanh ra cửạ Khi thấy vợ chồng Hà Ba Châu kêu lên:
- Nếu ba má chưa về, chắc con phải về trước.
Bà Châu lộ vẻ mệt nhọc nói:
- Việc gì mà gấp lắm vậỷ Con đến bao lâu rồỉ
- Mới đến.
- Mới vừa đến sao lại đòi đỉ Cốc Minh ban ngày đi học, lúc
nghỉ con không muốn bồi bạn với nó saỏ
Lộ San như không kể gì đến:
- Hứ! Bồi bạn với hắn?
Lão Châu rất vui vẻ, nói giỡn với con:
- Phải nói Cốc Minh bồi bạn với con mới thích hả?
- Má ơi, mau ăn cơm má, con còn phải đi mua đồ nữa nè.
- Lộ Ni, con hãy bảo con nhỏ nó dọn cơm đị
Trong khi chưa ăn cơm, Lộ San đến điện thoại công cộng quay số
gọi:
- Tạ kỹ sư đó hả? Đố ông tôi là aỉ
- Nhứt định là An Kỳ Nhi, không, nhứt định là Hồ Diệp nghe
tiếng trong và thanh, chắc chắn là con chim nhỏ.
- Anh thì saỏ
- Xin thú thật, công tác của anh rất vui vẻ.
- Trưa có về không?
- Em đến thì anh về.
- Em sẽ đến trước 12 giờ.
- Hay lắm, đưa cả hai tay hoan nghinh em, em gọi điện thoại
nhà đó hả?
- Ngốc! Phải ra bên ngoài chớ ở tại nhà sao được.
- Lộ San! Anh rất nhớ em.
- Trong điện thoại không nên nóị Hẹn gặp lạị
Gọi điện thoại xong, nàng đến tiệm mua một bao vật thực, khi
về nhà Lộ Ni hỏi:
- Em đi đâu mà lâu dữ vậỷ
- Đi mua gạo trắng, chị muốn ăn không?
- Bộ không muốn ăn cơm saỏ
- Ăn rồi còn đi chơi chớ!
- Chiều nay em đi mua đồ, muốn chị đi theo bồi bạn không?
Lộ San từ chối khéo léo:
- Nhọc lắm. Huống chi trong mình chị không được khỏe, em chỉ
đi mua giày lát thì trở về ngaỵ
Lộ Ni chưa biết Tạ Cách Luân về nước. Do đó hành vi của Lộ San
nàng không bao giờ nghi ngờ.
Ăn cơm xong, Lộ San lật đật ra đị Chiếc xe sơn màu đỏ chạy như
gió giục, đưa Lộ San đến nơi Tạ Cách Luân trú ngụ. Đến đầu ngõ
hẻm, Lộ San nhìn trước nhìn sau mới đi vàọ
Quả nhiên Tạ Cách Luân đứng tại tầng lầu đưa hai tay ra đón
rước.
Lộ San cũng lẹ làng ngã vào lòng chàng. Bốn mắt như tỏa ra bốn
luồng điện dục vọng. Họ cùng tiếp xúc với nhau trong phòng,
dầu cho bền ngoài trời có nghiêng đất có sụp họ cũng không hay
biết.
- Lộ San, đây là lần anh thật tình yêu em với nhiệt tâm hơn
bao giờ hết.
- Cách Luân, nếu không có anh, chắc chắn em sẽ phát điên lên
được. (Hết Chương 43 ... Xin
xem tiếp
Chương 44) |