Bà Lâm đạo diễn một màn kịch thành công trọn
vẹn. Bà làm trung gian một cuộc hôn nhơn giữa lão tài xế họ
Vương và bà vú rất đẹp. Không ai có thể tin được, nhưng là sự
thật.
Hai người tớ trung hậu đã nhiều năm làm công cho gia đình họ
Cốc, lâu ngày tình cảm của họ đậm đã với nhau, bà Lâm khám phá
ra điều đó, nên làm Nguyệt lão đem sợi tơ hồng mà cột chặt hai
người lạị Bà cũng biết hai người xa quê hương hằng chục năm
rồi, họ rất cần có sự an ủi tâm hồn nhaụ Bà đề nghị với lão
Lâm nên tác hợp cho hai người thành chồng vợ Lúc đầu lão Lâm
lấy làm lạ, sau đó, lão cũng đồng ý, nên lão khôi hài:
- Bà à, từ trước tôi tưởng bà không được văn minh. Nội cái
việc bà bảo hai người đó gọi Lộ San bằng mợ, khiến cho Lộ San
nó chịu không nổi rồi! Đời bây giờ dầu có sanh con hay chưa
sanh con cũng vậy, gọi người ta bằng cô cũng đủ làm cho người
ta thích thú.
- Nói xàm, đâu ông bảo người ta gọi tôi bằng cô đi, chẳng
những tôi không thích mà mắc cở đến nổi ốc cùng mình nữa là
khác! Phải rồi, hèn chi ông chẳng gọi bà góa họ Tăng bằng cô
sao được.
- Đó là gọi một cách lễ độ chớ.
- Xuỵt xuỵt! Cô cũng như má chớ gì.
- Đừng đề cập đến chuyện bà Tăng quả phụ nữa, tôi nói chưa
xong chuyện của bà. Lần này bà đứng ra tác hợp cho lão tài xế
và bà vú nên nghĩa vợ chồng, cũng đáng khen cho bà vượt quá
thời đại văn minh rồị Nên thiết tiệc mời ký giả báo chí để họ
đăng tin nầy chắc là thích thú lắm.
- Loại ý kiến ông ra ngoài đi!
- Được, vậy thì tôi đến nhà kỹ sư Thạch mà đánh bàị
- ý! Tôi muốn thương lượng với ông một việc.
- Thương lượng nỗi gì nữa, một mình bà chủ hôn được rồi!
- ông biết tôi nói gì mà ngăn trước.
- Đâu bà nói thử nghẹ
- Nhân vì lão Vương và bà vú là hai người trung bộc, mình
thương họ mà giúp cho một số tiền, sau khi họ thành chồng vợ
có tiền mà làm vốn. Họ tỏ sự tình cùng tôi, dầu họ có thành vợ
chồng vẫn ở lại giúp việc cho mình. Do đó, tôi muốn hiến cho
họ gian phòng trống cho vợ chồng họ trú ngụ. Nào, ông thấy tôi
tính như thế có xứng đáng cho họ không?
- Được lắm, nhưng tôi có ý kiến.
- ý ông thế nàỏ
- Hai người họ chánh thức kết hôn nhaụ Mình nên cho họ thuê
lại gian phòng đó, chớ đừng cho họ ở không.
- Có lẽ ông muốn lấy tiền thuê nhà?
- Khoan, bà hãy nghe tôi nói hết đã, mỗi năm mình chỉ lấy tiền
thuê một đồng bạc tượng trưng, làm như thế cho danh chánh ngôn
thuận. Vợ chồng họ không còn mặc cảm ở đậu nhà ngườị Lão Vương
làm công lái xe cho tôi, bà vú làm công cai quản gia đình, đó
là công việc mưu sinh hằng ngày của họ.
- Lão đầu tử tính nghe hay quá, hay quá!
- Nghe cái tiếng lão đầu tử, toàn thân tôi phát run.
- Phải rồi, ông mới vừa mười tám tuổi, còn trẻ quá mà?
- Tôi đi đa! Bằng không thì kỹ sư Thạch không khỏi cười tôi bị
bà quản thúc.
- Chết duyên, đi đâu thì đi đi!
- Bà không đi saỏ
- Công việc tôi nhiều lắm, rảnh đâu mà đi đánh bàị
- Hay lắm, bà có rảnh thì nghiên cứu với bà vú đị Tôi đi đây,
bà chờ tôi chừng vài chếnh sẽ về.
- Ai mà chờ ông, tôi sẽ tính với bà vú. Bà vú ơi!
Khi biết bà Lâm có lòng tốt đối với mình, bà vú mừng lộ ra mặt.
Bà nghe bà Lâm gọi liền chạy ra:
- Thưa bà, gọi tôi chỉ
Lần này bà Lâm và bà vú nói chuyện với nhau rất nhiềụ
Sau đó, bà Lâm đem chuyện kết hôn giữa hai người mà cho Cốc
Minh và Lộ San haỵ Vợ chồng Cốc Minh rất thích thú.
o0o
Qua mấy ngày, Lộ San không được tin tức gì về Tạ Cách Luân,
nàng rất ăn năn, phải dè như vậy nàng không cự tuyệt việc gọi
điện thoại và thư từ của Tạ Cách Luân, hiện giờ không nghe
được tiếng chàng, không đọc được bút tích của chàng. Lòng nàng
vô cùng lạnh lẽo nhớ nhung.
Trong khi nàng đang nhớ viễn vông, bà vú đem đến cho nàng chén
chè hạt sen, nàng tiếp chén chè vừa ăn một vài miếng, bà vú
không thấy nàng căn dặn điều gì, nên chầm chậm rút luị
Lộ San ngồi tại bàn điểm trang, đầu tóc nàng rối bù nàng không
màng nghĩ đến chuyện chải gỡ chi cả, nàng phát giác đôi mắt
mình đã mất thần, dấu hiệu của đêm qua không ngủ được.
Lộ San đang trong tình cảnh mê loạn. Nàng rất hận mình không
có cánh mà bay đến Đài Nam, tìm cho được Tạ Cách Luân để du
ngoạn trong mấy ngày mới hả dạ. Đang khi tư tưởng nàng rối
loạn, bỗng thấy bà vú xô cửa bước vào nói:
- Thưa cô có điện thoại cho cộ
- Xin vú nói dùm lại với cậu, trong mình tôi không được khỏe,
nên không thể tiếp chuyện với cậu được.
- Không phải tiếng của cậu, mà của một cô gáị
- Tiếng của cô gái hả? Để tôi đi tiếp.
Bà vú thấy nàng tự nhiên đi xuống lầu, không thấy triệu chứng
nào chẳng được khỏe như nàng vừa nóị Bà cũng khó hiểu vì lý do
nào mà nàng từ khước tiếp điện thoại với chồng? Nhưng hoàn
cảnh của bà không cho phép nghĩ ngợi nhiều, nên đi làm công
việc của mình. Lộ San cầm ống điện thoại lên:
- A lô, tôi Lộ San đây, ai ở đầu dây đó?
- Xin cô chờ giây lát ...
- Lộ San đó hả? Cách Luân đâỵ
- Anh ... Lộ San vừa sợ vừa mừng, nàng nhìn lại phía sau không
thấy ai, bèn nói nhỏ:
- Anh ở đâu gọi tôi đó?
- Tại nơi quen thuộc.
- Là nơi nàỏ
- Quán cà phê Hoàng Hậu tại đường Thành Độ
- Được rồị
Kể cả tiếng nói hẹn gặp lại nàng cũng không kịp nói, nàng liền
máng điện thoại lên. Gọi lớn:
- Vú oị Vú!
- Dạ, cô dạy việc chỉ
- Vú à, người bạn học của tôi đang đau nặng, tôi phải đi thăm
lập tức, xin vú lấy cho nước rửa mặt giúp tôị Chú Vương có ở
nhà không?
- Lão đã đưa ông đi rồị
- Bà lập tức gọi xe giúp tôị ý khoan! Hãy cho nước rửa mặt
trước đã!
- Được rồị
Nàng lập tức chạy lên lầu, mở tủ áo ra, y phục quá nhiều, nàng
không biết chọn cái nào, sau cùng nàng chọn bộ đồ có bông nhỏ
lật đật thay vàọ Nàng nhanh nhẹn ngồi xuống bàn trang điểm
đánh phấn thoa son vội vàng, rồi gọi lớn:
- Vú oi! Hãy tiếp chải tóc cho tôi, sợ trễ giờ quá.
- Tôi chưa có gọi xe cho cộ Lão Vương đã về rồị
- Vậy à? Hay lắm. Hộp son tôi đâu vú?
- Dường như cô đang cầm nó bên tay tráỉ
- à!
Bà vú không ngừng chải tóc cho nàng, bà cũng không ngừng nói:
- Sao mà cô gấp quá vậỷ Bộ người bạn học bịnh nặng lắm saỏ
- Ờ! Đau nặng lắm, tôi rất hận mình không có cánh mà bay gấp
đến bên người bạn ấỵ
- Cô đối xử với bạn học rất tốt.
Từ trong kính, nàng nhìn thấy bà vú rất lo ngại thật tình.
Nàng vô cùng cảm động, nhưng phải nói gì bây giờ? Chỉ vì nàng
đang nói dốị Nàng cũng thấy hành vi của mình không chính đáng
nhưng nàng không thể tiết lộ những điều bí mật cho được. Nàng
lại nhìn vào gương, tự thấy mình mất thần vì những hành động
bất chính.
Nàng đang thoa son môi bỗng nhiên dừng lại, bà vú thấy thế hỏi:
- Tiểu thơ đang nghĩ gì vậỷ Cô chẳng đã nói là có chuyện gấp
lắm hay saỏ
- Phải rồi! Vú nên lấy giày cao gót đem đến cho tôị
Bà vú lấy giày đem đến kề bên chân nàng, và khuyên nhủ:
- Cô à, cô không nên quá vội vàng như thế, chắc người bạn học
bịnh không đến nỗi nào đâụ
- Chỉ có tôi là biết bịnh của y nặng lắm thôị Lộ San tự nói
như cho mình nghe, chớ không phải trả lời bà vú, bà vú cũng
nghi hoặc nhưng không hề hỏi nàng nữạ Lộ San nhìn vào gương
một lần chót. Nếu không gấp rút đi gặp Tạ Cách Luân thì nàng
không bao giờ đồng ý trang điểm vội vàng như vậỵ Nàng lật đật
vừa cho chân vào giày cao gót vừa hỏi:
- Xách tay của tôi đâủ
Bà vú lập tức đem xách tay đến cho nàng:
- Đâỵ Cô nhớ xem còn gì nữa không?
- Hết rồị
Lộ San nói xong, lập tức ra đị Bà vú gọi:
- Cô oi! Cô không có đeo vòng trông càng đẹp, dễ coi lắm, thôi
cô hãy đi đi!
- Cám ơn vú!
Nàng đi nhanh ra phòng khách, nàng chợt nhớ rồi quay lại buồng
mẹ chồng, cũng vẫn nói dối:
- Thưa má, bạn học của con mới gọi điện thoại lại, nói có
người bạn đang đau nặng lắm, muốn con phải đến tức khắc.
- Con hãy đi đi, có cần Cốc Minh đến rước không?
- Không cần lắm, tự con về cũng được.
- Được rồi, con cứ đị
- Thưa má, con ...
- Con cần tiền thì tự đi lấy mà xàị Má không bao giờ tính nó
vào số chi tiêu hằng tháng đâụ Hơn nữa, mình đi thăm bạn bè
thân thiết có bịnh, đừng quên mua theo những quà như trái cây
nước suối để tặng ngườị
- Thưa má, không phải con cần tiền, con chỉ sợ về trễ.
- Nhưng đùng về trễ lắm, đừng để cả nhà phải nhọc lòng lọ
- Con biết. Thưa má con đị
Lộ San rời khỏi phòng của mẹ chồng, chẳng những nàng không
thấy bị lương tâm cắn rứt, mà rất hài lòng cho những lời nói
dối của mình không ai nghi kỵ chi cả. Lão tài xế lái xe chạy
ra cửạ Nàng rất nôn nóng để sớm gặp được Tạ Cách Luân, có lẽ
nàng thích thú lắm, nên trên đường đi không ngớt chuyện vãn
với lão Vương:
- Chú Vương, tôi kính mừng chú.
- Tôi rất cảm ơn ông và bà. Sau đó cậu và cộ
- Có tôi trong đó nữa saỏ
- Phải rồi, vì cô không phản đối vấn đề kết hôn giữa tôi và
...
- Chú và bà vú kết hôn là duyên phần của hai người,
can cớ gì đến tôi mà phản đốỉ Chú Vương à, nếu có cần dùng đều
chi xin cho chúng tôi biết.
- Thật cô đối với chúng tôi rất tốt.
- Điều đó là do lòng nhân từ của má tôi chớ.
- Tóm lại, cả nhà đối với tôi thảy đều tốt đẹp.
- Chú Vương à, sau khi chú và bà vú kết hôn, chú có tính rời
khỏi gia đình này không?
- Không, tôi và bà ấy có bao giờ tính ly khai khỏi gia đình
này, phải cần làm việc nhiều hơn nữa để báo đáp công ơn.
- Theo ý tôi, hai người cũng không bao giờ tính ly khai, chỉ
vì lòng dạ hai người rất trung hậụ
- Cô nói đúng vậy chúng tôi trả ơn cho gia đình này biết bao
giờ cho xong.
- Đến rồi, chú ngừng xe đàng trước đây đi!
- Lần trước cũng đưa cô đến đây, chắc nhà người bạn học ở gần
đâu đâỷ
- Phải rồị
Lộ San tự mở của xuống, lão Vương không quên hỏi:
- Cô có cần tôi đến rước hay không?
- Không cần lắm, tự tôi gọi xe về được rồị Cám ơn chú.
Nàng chờ lão Vương vọt xe đi khuất dạng, sau đó, nhìn trước
ngó sau cho kỹ lưỡng mới gọi xe đến quán cà phê Hoàng Hậu(Hết Chương
33 ... Xin
xem tiếp
Chương 34) |