Lộ San đã đồng ý giao hai con cho Cốc Minh muôi dưỡng, Cốc
Minh cũng sẵn sàng cho Lộ San muốn thăm con chừng nào thì tùy
ý. Đôi đàng ly hôn nhau không còn điều kiện nào khác. Từ nay
trai có quyền lấy vợ, gái tự do lấy chồng.
Sau khi ly hôn xong, Cốc Minh đem tất cả áo quần và đồ trang
sức của Lộ San giao cho bên vợ, bà Châu nhận lễ vật mà đôi
giòng lệ ròng ròng. Lòng bà rất căm hận tánh buông lung quá
trớn của con gáị Từ nay khó mà tìm được chàng rể thảo như Cốc
Minh. Tất cả đã thành sự thật, cả gia đình chỉ còn than thở và
mến tiếc.
o0o
Ly hôn mấy hôm, Lộ San ngoài lúc vắng người gọi điện thoại cho
Tạ Cách Luân và nghe chỉ thị của chàng ta, nàng chỉ nằm tại
giường giả bộ buồn rầu dàu dàu trên nét mặt.
Thấy bộ dạng của nàng Lộ Ni nói:
- Em à, chị cũng đồng ý việc ly hôn của em, nhưng sau khi ly
hôn sẽ buồn thảm chết đi!
- Thà em chịu buồn rầu cô độc, hơn là sống gần Cốc Minh.
- Chị không có ý xin lỗi với Cốc Minh, nhưng chị khuyên em nên
biết, Cốc Minh là người chịu oan uổng trong vụ nầỵ
- Theo ý chi ...
- Theo chị nhìn kỹ thái độ của chồng em, không khi nào Cốc
Minh gây ra những chuyện như em tố cáọ
- Nhưng không thể phủ nhận sự thật, chị à, việc của em nếu
không ai đề cập đến thì em dễ quên lắm, bằng ai nhắc đến là
gây cho lòng em cảm thấy nhục nhã.
- Được rồi, Từ nay chị không nhắc đến nữa, nhưng chị lo cho em
buồn rầu mãi sẽ sanh bịnh.
- Chị yên lòng, lòng em tuy khó chịu, nhưng cơ thể vẫn mạnh
khỏẹ
- Em nên đi du ngoạn cho khuây khỏạ
Tâm lý của Lộ San đã muốn đi từ lâu, nhưng nàng giả vờ buồn
bực.
- Em không muốn đi đâu hết, có vui vẻ gì mà chường mặt nhìn
thiên hạ?
- Em muốn chị bồi bạn đi xem xi-nê không?
- Chừng nào đầu óc em không còn lảng vảng hai chữ ly hôn thì
em mới yên lòng.
- Trong em bị cơn giông bão ly hôn, chị cho lòng dạ em không
được yên.
- Chị à, còn anh Khổng Vân thế nàỏ'
- Em muốn hỏi việc gì?
- Anh ấy đối với chị thì saỏ
Lộ Ni cười cười nói:
- Rất tốt. Em có muốn nhờ anh ấy giới thiệu cho một chàng
không?
- Không, đối với phái nữ tốt hơn hết là không nên kết hôn, vì
trước khi chưa kết hôn, tất cả các chàng trai đối với mình rất
đẹp. Sau khi kết hôn lại biến thành một thảm kịch. Trừ ra một
vài chàng trai khờ khạo, kỳ dư thì không nên gần gũi họ.
- Thành thật mà nói, nếu phụ nữ trên đời nầy tất cả đều giống
em, thế giới sẽ sanh ra đại loạn.
- Nếu thế thì thế giới nầy là của phụ nữ.
- Chúng ta không nên bàn những việc trống không nầy nữạ Riêng
em hiện giờ có tính gì chưả
- Báo cơm cha mẹ ba bốn năm nữa sẽ haỵ
- Chị không phản đối hành động của em, nhưng chị không muốn
thấy em buồn bực mà sanh bịnh.
- Chị khỏi lo điều đó.
- Thôi, đến giờ chị phải đị
- Đi đâủ Tìm Khổng Vân hả?
- Không, đi học.
Lộ Ni ôm cặp sách đi rồi, Lộ San vô cùng hứng thứ, vì chuyện
riêng của nàng và Tạ Cách Luân không ai biết chi cả. Nếu đáng
thưởng thưởng thì phải thưởng nàng thủ diễn vai chánh rất tài
tình, phần thưởng đạo diễn phải về phần Tạ Cách Luân.
Diễn viên và đạo diễn mà kết hôn nhau cũng là thường sự, do đó,
nàng tự xét duyên nợ của chàng và nàng cũng do trời sắp đặt.
Đang lúc nàng say sưa trong mộng đẹp, mẹ nàng rầu rầu nét mặt
đến bên nàng:
- Lộ San! Sao con không dậy mà ăn uống gì chớ!
- Con không đóị
Bà Châu sợ con mang bịnh, bèn bước đến rờ trán nàng:
- Cũng may, nhờ Bồ Tát hộ trì cho con khỏi buồn rầu mà mang
bịnh. Nhưng con rán gượng làm vui, đừng sầu khổ mãi không tốt.
- Không sao đâu má, con chỉ nghỉ ngơi trong ít hôm là bình
phục.
- Được vậy thì má nhẹ lòng lo, má vừa nói với ba con, nên dắt
con đi xem xi-nệ
- Con nào phải trẻ lên ba, mà ba má phải dẫn con đị
- Vậy thì con nên tìm bạn học mà vui chơi cho khuây khỏạ
Nghe mẹ nói, Lộ San phát tức cười, nàng giả bộ nói:
- Má à, con không muốn đi đâu hết, một người đàn bà ly hôn, có
vui vẻ gì mà đi chơỉ
- Do đó mà ba má khuyên con không nên ly hôn.
- Nếu ba má muốn con kéo dài sự sống với Cốc Minh thà là con
ly hôn hay là chết.
- Từ nay má không muống nghe con nói những lời không tốt ấy
nữạ
- Mà à, chiều nay con sẽ đi xem chiếu bóng một mình.
- Được, con đi thì đi! Nhưng nên về sớm một chút.
- Má bảo con đi chơi, mà lại muốn con về sớm.
- Con đi một mình, mà về trễ má không yên lòng.
- Khi chưa có chồng, con thường đi về trễ có sao đâụ
- Chỉ vì con ...
- Vì con mới ly hôn? Má đừng lo, không ai khi con đâu mà sợ.
- Tóm lại, con nên về sớm là hay hơn hết.
Lộ San tỏ ra ngoan ngoãn. Bà Châu ra khỏi phòng là nàng tốc
mền dậy, bước xuống giường đến kéo màn cửa rạ
Bỗng nhiên, nàng nhớ đến buổi sáng tân hôn, Cốc Minh còn ngủ,
nàng cũng đến kéo màn cửa sổ rạ Có lẽ hiện giờ nàng rất chán
ghét đêm tân hôn, nên nàng dùng nắm tay đấm và đầu mình, như
đấm cái hồi bực tức cho quên mất đị
ánh mặt trời soi vào nét mặt xanh mét của nàng, vì đã diễn vỡ
kịch ly hôn rất lâu nên mất sức, nay ly hôn với Cốc Minh rồi
thì đã mãn nguyện, nét mặt ấy bắt đầu tươi tắn lạị Nàng bước
đến đứng trước gương tự nói với mình:
- Hà Lộ San! Không ngờ mầy là một con đàn bà độc ác như thế,
nở lòng loại bỏ thằng chồng đang tha thiết yêu mầy và hai đứa
con mầy, lại đi yêu đương cùng một gã gian phu, mầy có biết
tương lai sẽ ra sao không?
Nói xong, bèn vả vào đôi má mình, sau đó nhìn vào gương mà hét
lớn:
- Tao cấm không cho mầy nói thế đó nữạ
Giây lâu nàng bình tĩnh lại, sự lo lắng hoang mang đã hết, trở
nên vui đẹp. Nàng nhớ những yêu đương say đắm cũng Tạ Cách
Luân. Và chiều nay sẽ cùng Luân tái diễn những pha vui sướng
đó.
Chiều nay Tạ Cách Luân muốn gì nàng đều cho Luân cái đó. Nếu
chàng muốn phân nàng ra làm tám mảnh, nàng cũng không chối từ.
Nàng đưa tay lên, vuốt mái tóc, bỗng nhớ đến việc đi uốn tóc
lạị Đối với nàng, mỗi lần đi gặp chàng là vấn đề tối quan
trọng, bất cứ giá nào cũng phải sửa soạn cho đẹp đẽ.
o0o
Sáu giờ chiều, nàng ngồi xe xích lô đến nhà Tạ Cách Luân. Khi
nàng vào ngõ hẻm, khỏi cần nhìn trước xem sau, nàng đi lên
thang lầu nhà Tạ Cách Luân rất tự nhiên, vừa đi vừa nghĩ đến
chàng, lòng nàng vô cùng tươi đẹp. Nàng sẽ lén nhìn vào khe
cửa, xem Tạ Cách Luân đang làm gì?
Nhưng, ngoài sự tưởng tượng của nàng, Tạ Cách Luân không có
tại nhà. Nàng xô cửa bước vào, nhìn trên bàn thấy nào là thư
từ, tin tức nhiều nơi gởi đến bừa bãị
Lòng nàng sanh nghi, vì những lúc gần đây, nàng không được tin
tức nào của chàng cả. Bỗng nàng phát giác ra một cuộn giấy
viết còn dang dở rõ ràng là một lá thư viết chưa xong. Nàng
bèn lấy lên mở ra xem:
... Từ ngày nầy sang ngày khác, anh muốn viết thư cho em để
nói lên nỗi lòng mong nhớ, và cầu chúc em sớm thành công.
Nhưng không biết gởi cách nào đến tận tay em. Rủi ra lọt vào
tay người khác thì công phu bấy lâu nay đành đổ vỡ.
Lộ San! Lòng anh rất nôn nóng được sớm kết hôn cùng em ...
Nhìn vào lá thư thấy chàng không thể viết thêm nữa được. Nàng
không vo tròn nó mà để lại y chỗ cũ, và đến cửa sổ nhìn xuống
đường đi, nhưng không thấy bóng dáng của Tạ Cách Luân.
Nàng trở vào ngồi xuống bàn viết, lấy giấy viết thư lại cho
chàng:
"Cách Luân!
Em đến anh, nhưng không biết anh đi đâu vắng. Chắc anh biết em
đến để làm gì? Em không thể nói rõ cho anh biết được. Lần nầy,
em xin cáo biệt anh, xin anh đừng tìm em mất công, có lẽ em đã
lên thiên đường rồị
Em yêu anh.
Lộ San.
Viết vừa xong, bỗng nghe tiếng chân bước lên thang lầụ Chắc
chắn Tạ Cách Luân đã về. Nàng lập tức núp sau tủ áo lén nhìn
Cách Luân. Quả nhiên chàng đã về và đi ngay đến bồn nước mà
rửa mặt, sau đó trở lại giường cởi giày và tháo cà vạt. Khi
chàng cởi vừa xong một chiếc giày, bỗng nhìn thấy mảnh giấy
trên bàn, lật đật bước đến lấy lên, xem xong chàng kêu lên:
- A! Lộ San đến tự bao giờ, tại sao lại làm thế nầỷ
Nói xong, chàng lật đật cầm chìa khóa, sắc mặt hốt hoảng đi
nhanh ra ngoài khóa cửa lạị Hành động của chàng quá đột ngột,
khiến cho nàng phải giựt mình cấp tốc chạy ra đấm vào cửa đùng
đùng:
- Ai ở ngoài đó?
- Cách Luân đây!
Cửa mở ra, chàng và nàng ôm chầm lấy nhau như đá nam châm gặp
sắt:
- Lộ San! Chúng ta đang trong giấc mộng hay thật?
- Bộ anh ôm thân xác nầy không phải thật hay saỏ
- Đúng là thật, nhưng tựa như mộng ảo, tại sao em viết tin để
trên bàn làm gì mà khiến cho anh thiếu điều lên ruột vậỷ
- Chờ lâu quá không thấy anh về, em giận ghê vậy đó!
- Em làm cho anh đến bây giờ vẫn còn hồi hộp.
- Anh đi đâu vậỷ
- Không biết, nhưng nhứt định phải đi tìm em, dầu phải ở tận
chân trời góc biển.
- Anh Luân, đến đây em mới thấy anh thật lòng yêu em, dọa cho
anh giựt mình chơi vậy mà, chớ người ta nhớ gần muốn phát
điên.
- Những ngày qua chưa đủ chứng minh anh yêu em saỏ
- Gạt anh chơi vậy mà, chớ ngày hôm qua với hôm nay cũng như
nhaụ
Họ cùng vấn vít bên nhau như thời gian vô tận, như bản nhạc
hay không đoạn kết. Mặt trời kia vẫn còn mãi ánh sáng không
bao giờ muốn lặn.
Hai người cùng lặn ngụp trong bể ái nguồn ân, Tạ Cách Luân
cười nói:
- Dường như chúng ta đã quên ngồị
Chàng cười nũng nịu trong say sưa, với đôi mắt như nửa mê nửa
tỉnh. (Hết Chương 47 ... Xin
xem tiếp
Chương 48) |